watch sexy videos at nza-vids!
wap truyen, wap doc truyen, truyen hay
home| Game Online| Đọc Truyện
Bây Giờ 04:03,Ngày 24/11/24
Thông Tin Mới
Chúng tôi đang phát triển cố gắng đem lại sự thuận tiện mới với Mhay.Us, phất đấu trở thành Wap Giải Trí, Wap Tủi Game miễn phí và là cổng thông tin giải trí mạnh nhất trên Mobile, đem lại sự hài lòng cho các bạn. Xin cảm ơn.
Hallo Star - Chat trực tuyến cùng IDOL Hallo Star - Chat trực tuyến cùng IDOL
Bạn đang cảm thấy buồn chán , muốn có người hát nhảy cho mình xem. Thì còn chần chừ gì nữa mà không truy cập ngay vào Hallo Star để thưởng thức các Hot girl hát hay nhảy đẹp . Chắc chắn bạn sẽ rất hài lòng khi đến với Hallo Star - Chat cùng ngôi sao.
» »
Đang xem: 1 | Lượt xem: 3569

Anh là xã hội đen thì sao


» Đăng lúc: 08/03/15 14:05:21
» Đăng bởi: Admin
» Chia Sẻ:SMS Google Zing Facebook Twitter yahoo

BỐP.
– Cấm cô gọi cô ấy như vậy.
Một bên má cô gái hứng trọn cái tát trời giáng. Hải Nam mặt lửa giận bừng bừng. Cô gái kia ôm mặt khóc nức nở. Miệng



lẩm bẩm ‘Anh… anh…’.
Hải Nam thở dài, gương mặt đã dịu lại, anh đưa tay lau nước mắt trên mặt cô gái.
– Thùy Linh. Anh không có ý đó. Là công việc gần đây của anh rất bận. Dạo này anh bị căng thẳng quá độ em có biết không? Em đã không chia sẻ với anh thì thôi lại còn đặt điều hiểu nhầm anh là thế nào?
Thùy Linh chưa từng thấy Hải Nam nóng giận với mình bao giờ, vừa rồi được quả sợ hú vía. Giờ nghe Hải Nam nói vậy thì ngả đầu vào ngực Hải Nam thút thít:
– Tại anh khiến người ta hiểu nhầm đấy chứ?- Mai Mai. Mai Mai.
Mai Mai đưa mắt tìm ngươì gọi tên mình.
– Có chuyện gì sao?
Mai Mai hỏi khi thâý Hải Nam từ đâu tơí đứng trước mặt cô.
Hải Nam cười, gãi gãi đâù nói:
– À. Chẳng là bản dự án có chút vấn đề. Ừm, người bên tôi nói là đã liên lạc với bên cô rôì nhưng chưa thâý hồi âm.
– Người đó là ai? Anh cứ nói. Tôi sẽ nói ngươì đó chịu trách nhiệm cho việc này.
Nói rồi Mai Mai rút điện thoại chuẩn bị bấm số.
– Ớ, từ từ đã. – Hải Nam vội vàng đưa tay chắn màn hình điện thoại. – Ơ, hì hì, xin lỗi. Thực ra cũng không nghiêm trọng lắm. Ừm, mình đi uống nước rồi bàn việc này luôn. OK?
Thấy Mai Mai nhìn mình còn vẻ nghi ngờ. Hải Nam liền giơ tập tài liệu trong tay lên, hẩy hẩy cằm nói:
– Không đi đâu xa, ngay nhà hàng đối diện công ty cô thôi.
Mai Mai im lặng, lại giơ điện thoại lên bấm. Hải Nam định ngăn nhưng còn chưa kịp mở lời thì nhận được ánh mắt thiếu thiện cảm của Mai Mai đành thu tay về.
– Bác Mạnh ạ. Giờ tôi có chút việc bận đột xuất… Không cần đâu, bác cứ chờ ở cổng công ty được rồi.
Hải Nam nghe thế thì như mở cờ trong bụng. Vui vẻ dẫn đường.


Trong nhà hàng không quá đông người. Bàn trống còn khá nhiều. Nhà hàng này chủ yếu dành cho nhân viên văn phòng, mà hầu hết đều là nhân viên của tập đoàn Nhất Mai.
Hai người chọn một cái bàn ở cạnh cửa sổ, vừa thoáng lại có thể nhìn ra hồ cá ở phía sau. Hải Nam nhìn hớn hở ra mặt, cười hoài không thôi. Trong khi Mai Mai thì gương mặt cô không tỏ ra khó chịu nhưng cũng chẳng mấy vui vẻ.



Đồ uống đã được gọi.
– Ăn thêm gì nữa nhé. Bánh putting chuối, được chứ? – Hải Nam nói.
Gương mặt Mai Mai thoáng sững sờ. Chuyện trong quá khứ bất chợt hiện ra trong cô. Cô và người con trai ấy cũng từng ngồi ăn bánh putting chuối cùng nhau… Nhưng rồi cô cũng nhanh chóng đeo lại cái mặt nạ lạnh tanh thường ngày.
– Tùy anh.
Thái độ của Mai Mai tuy chỉ thay đổi trong nháy mắt nhưng với bản lĩnh của mình, Hải Nam đã nhận ra được.


Người phục vụ đi khỏi.
– Chúng ta nói việc chính luôn đi.
Mai Mai nói.
– Không cần vội. Việc đâu còn có đó. Đồ ăn đồ uống còn chưa mang lên mà. – Hải Nam nhìn Mai Mai không chớp mắt.
Mai Mai thấy khó chịu trước cái nhìn đó, cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm cá.
– Chúng ta… – Hải Nam nói phá vỡ sự im lặng – tuy biết nhau chưa lâu nhưng đây cũng không phải lần đầu gặp mặt, có điều này không biết tôi nói với cô có bị coi là khiếm nhã không?
Phục vụ mang đồ đến. Bánh và đồ uống đã ở trước mặt. Mai Mai cầm cốc nước cam của mình lên nhưng không uống ngay.
– Nếu thấy khiếm nhã thì đừng nói nữa.
Mai Mai nói rồi uống một ngụm nước cam.
Hải Nam bật cười hai tiếng.
– Cô thật sự rất có cá tính!
Mai Mai chỉ khẽ nhếch môi, lại cầm cốc uống ngụm nước nữa.
– Cô không ăn bánh sao? – Hải Nam hỏi.
Mai Mai nhìn đĩa bánh một hồi, sắc thái trên gương mặt cô hơi khó hiểu. Nhưng rồi cô cũng cầm dĩa xắn miếng đầu tiên.
– Thấy thế nào? Ngon chứ? – Hải Nam hỏi.
– Được. – Mai Mai trả lời.
– Cô đừng như vậy. Cô có biết cô càng lạnh lùng với người khác thì càng khiến người ta thấy tò mò về cô không?
– Vậy à? Là tất cả mọi người hay chỉ mình anh thôi? – Mai Mai thờ ơ nói.
– Cô… – Hải Nam bật cười. – Thật chẳng biết nên nói sao với cô nữa. Nói thật nhé, tôi đã từng gặp không ít cô gái có xuất thân danh giá, có một điều lạ là những cô gái đó dù không có quan hệ thân thích với nhau nhưng lại có một điểm chung rất giống nhau. Cô có biết là gì không?
Mai Mai nhìn Hải Nam một cái, ánh mắt như đang cười, nói:
– Kiêu căng, ngạo mạn, vô lí, lại luôn cho mình là đúng.
Hải Nam gật gù cái đầu, nói:
– Còn gì nữa?
– Vẫn còn à? Là gì?
– Giả tạo. – Hải Nam nói.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Không hiểu sao Mai Mai rất sợ nhìn vào đôi mắt của Hải Nam. Đôi mắt của anh ta không đáng sợ, nhưng mỗi khi phải đối diện trực tiếp với đôi mắt ấy, thì cô cảm thấy nó như đang tìm đường để xuyên thấu mọi ngóc ngách trong cô, mở tất cả mọi cánh cửa đã đóng kín trong cô từ lâu, mà chính cô cũng không dám đối mặt với nó từ bao giờ. Dường như, những gì cô càng không muốn đối diện, càng muốn che giấu thì anh lại càng muốn lấy nó ra bằng được.


Hải Nam cười, xua xua tay:
– Đừng đừng, đừng hiểu nhầm. Tôi chỉ nói những điều mà tôi đã đúc kết được thôi.
– Tôi hiểu nhầm? – Mai Mai cười nhạt. – Thực ra khi anh nói vậy tôi chẳng nghĩ gì cả, nhưng khi anh nói tôi đang hiểu nhầm thì, hì, những gì anh nói đúng là đang nói tôi. Không nhầm.
Hải Nam chắp tay theo kiểu đại hiệp:
– Bội phục.
Mai Mai không nói gì, lại quay nhìn bể cá.
– Tôi làm cô khó chịu à? Xin lỗi, tôi chỉ đùa thôi.
– Anh đâu có đùa. Đừng nói dối tôi. – Mai Mai vẫn thờ ơ nhưng thái độ co doi phan dang so.
‘Cô tiểu thư này thật không đơn giản’ – Hải Nam nghĩ.
– Đúng. – Hải Nam nói. – Đúng là tôi thấy cô rất giả tạo.


Mai Mai không nhìn Hải Nam, vẫn ngồi ngắm cá, gương mặt thản nhiên như Hải Nam là người của bàn bên cạnh chứ không phải đang ngồi cùng bàn với cô.
– Nhưng… sự giả tạo của cô hoàn toàn không giống với những người con gái khác. Tôi thấy cô luôn thờ ơ với tất cả mọi thứ xung quanh, và luôn tự tạo cho mình một vỏ bọc để tránh sự tiếp xúc với mọi người, không để mọi người đến gần cô. Tôi không biết từ đâu lại có cái vỏ bọc đó, nhưng tôi chắc chắn một điều, không phải hình thành một cách tự nhiên trong cô.
Ngồi im một hồi, Mai Mai quay lại, cười, vẫn nụ cười lạnh tanh:
– Nói hay lắm. Vậy là tôi và cô người yêu của anh cùng có một điểm chung, đó là giả tạo. Và điểm khác nhau cũng chính là giả tạo?!
Hải Nam cười thầm trong bụng, nhưng bên ngoài lại làm vẻ ngạc nhiên.
– Cô đang nói đến Thùy Linh, cô ấy…
– Không phải nói nhiều, tôi không biết cô ta đã nói gì với anh chưa nhưng tôi không thích bị hiểu nhầm, anh hãy nói với cô người yêu của anh muốn làm gì cũng phải nhìn ngó trước sau, còn có việc làm như vậy một lần nữa, đừng trách tôi.
-Có vẻ như anh hẹn tôi ra đây không phải vì chuyện công việc, đến bây giờ có chuyện gì cần giải quyết liên lạc với cấp dưới của tôi được rồi.
Nói rồi, Mai Mai đứng dậy xách túi đi trước.
Hải Nam nói:
– Tôi thay mặt Thùy Linh xin lỗi cô. Nhưng cô ấy không phải người yêu của tôi.
Thời gian này không thấy ông Lâm nói nhiều đến chuyện tình cảm của Mai Mai, có như vậy bữa cơm tối hai bố con ăn cùng nhau, Mai Mai cũng cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Hơn nữa, gần đây việc của công ty cũng nhiều, Mai Mai thường hay phải về muộn. Hiếm khi có một hôm được về sớm, lâu rồi không ngồi ăn tối với gia đình nên Mai Mai về thẳng nhà.
Nào ngờ vừa bước chân vào nhà cô đã thấy Hải Nam ngồi ở đó.
Hải Nam nhìn cô cười, chào:
– Chào em.
Mai Mai không đáp, quay sang hỏi dì Minh:
– Hôm nay nhà mình có khách sao không ai báo cho con biết.
-Khách được mời đột xuất. – Ông Lâm từ trong đi ra, trên tay cầm hai cái ly rượu nói. – Thôi, Mai Mai cũng về rồi, chúng ta vào ăn luôn thôi, vừa ăn vừa thưởng thức rượu ngon của cháu.
Hải Nam cầm theo chai rượu trên bàn bước vào phòng ăn theo ông Lâm. Lúc đi ngang qua chỗ Mai Mai anh ta dừng lại, đưa tay ý bảo mời Mai Mai đi trước.
Tay anh ta chỉ một hướng, Mai Mai lại đi theo hướng khác. Cô lên thẳng phòng riêng chứ không vào phòng ăn.
– Mời cậu vào dùng bữa. – Dì Minh nói.
Hải Nam cười chừng rồi đưa tay về. Dì Minh cũng đi theo Mai Mai lên phòng.


Rửa mặt mũi chân tay xong xuôi, Mai Mai cùng dì Minh xuống phòng ăn. Trên đường đi, Mai Mai hỏi:
– Tại sao anh ta lại đến đây?
– Là ông chủ gọi cậu ấy tới.
Mai Mai không nói gì thêm, nghĩ ‘Hiếm lắm mới có được một buổi về nhà ăn cơm. Rõ ràng bố biết trước nên cố tình gọi anh ta tới đây mà’


Cả bữa cơm Mai Mai không nói nhiều. Dù không muốn nhưng những gì ông Lâm và Hải Nam nói với nhau đều lọt vào tai cô. Ban đầu là chuyện công việc, nhưng sau đó, không phải vô tình mà câu chuyện hướng nhiều đến đời sống riêng tư. Quả thật Hải Nam đúng là người rất khéo ăn nói.
Còn Hải Nam và ông Lâm, không hẹn nhưng cả hai đều thi thoảng lại đưa mắt nhìn Mai Mai một cái.


***
Sau bữa cơm hôm đó, Mai Mai lại liên tiếp các ngày về muộn.
– Đã 10h30 rồi đó. Sắp sang ngày mai rồi, em vẫn chưa chịu về à?
Tiếng người nam đột nhiên vang lêm trong phòng làm việc khiến Mai Mai không khỏi giật mình.
– Tại sao anh vào được đây? Anh đến đây làm gì?
Gương mặt Mai Mai bình thường tuy là vô cảm nhưng lúc này thì có phần khó chịu ra mặt.
Hải Nam không trả lời, tiến gần hơn về phía bàn làm việc của Mai Mai, nói:
– Công việc để mai làm cũng được, đừng gắng sức quá, không tốt cho sức khỏe đâu.
– Sức khỏe của tôi, tôi tự biết.
Mai Mai nói rồi lại cắm đầu vào đống giấy trước mặt. Hải Nam lẳng lặng quay đi. Tưởng anh ta ra về, ai dè, anh ta đi đến chỗ bàn uống nước ngồi phịch xuống ghế đối diện với bàn làm việc của Mai Mai.
Dù không nhìn thấy, nhưng Mai Mai cảm thấy được ánh mắt của Hải Nam đang nhìn mình không chớp mắt.


‘Kệ. Xem anh ngồi đó được đến bao giờ???’
Thời gian cứ thế trôi, không biết đã bao lâu trôi qua.
Về cơ bản, mọi việc đã đâu vào đó rồi. Mai Mai mỉm cười, cô lấy ghim dập đống giấy lại thành tập.
– Uida.
Chẳng hiểu sơ ý thế nào cô dập luôn vào đầu ngón tay mình.
Hải Nam vội chạy đến, giằng lấy bàn tay cô xem xét.
– Sao lại không cẩn thận như thế chứ?
Tại quá tập trung làm việc nên cô đã quên luôn là Hải Nam đang ở trong phòng. Khi anh ta vừa chạy đến cô đã hơi bất ngờ.
– Không sao.
Mai Mai giật tay về nhưng đã bị Hải Nam giữ chặt.
Tuy không bị cái ghim dính luôn vào tay nhưng do vết thương ở đầu ngón tay nên máu ra nhanh và nhiều, hơn nữa lại vô tình dập phải nên vết thương cũng khá sâu.
Hải Nam rút vội mấy tờ trong hộp giấy ăn quấn lên đầu ngón tay Mai Mai.
– Đợi anh ở đây.
Nói rồi Hải Nam định đi ra ngoài, Mai Mai nói:
– Băng Urgo tôi có.
Mai Mai dùng cái tay còn lành lặn lục lọi trong túi xách, lấy ra được một nắm băng Urgo để lên trên bàn.
Cô lấy một cái đang loay hoay không biết làm sao để bóc nó ra thì Hải Nam đã cầm lấy làm thay cô.


Đầu ngón tay của Mai Mai đã được Hải Nam quấn cho bao nhiêu là giấy thế mà máu đã ngấm ra lớp giấy ngoài cùng rồi.
– Đưa tay đây.
Hải Nam nói vậy nhưng không chờ Mai Mai phản ứng gì đã lại cầm tay cô, bỏ ra mấy lớp giấy đã thấm đầy máu, để lộ ngón tay với lớp máu loang lổ đã gần khô.

...
Tags: anh la xa hoi den thi saoanh la xa hoi den thi sao
Bình Luận Bài Viết




Cùng chuyên mục
» Hôn Ước Quý Tộc
» Yêu Em Rồi Đấy
» Cold Guy, Sanity Girl And The 1St Fiction
» Đại Tiểu Thư Đi Học
» Anh chọn ai? Siêu mẫu hay Osin?
» Này Anh! Tôi Không Phải Là Ôsin
1234...373839»
Bài viết ngẫu nhiên
» Tình Yêu Của Hotboy
» Tôi là đàn bà
» Ai dắt em đi qua nỗi đau
» Vợ Ơi, Chồng Bị Ế Full
» Tin nhắn lúc nửa đêm
» Tên kiêu ngạo! Tôi ghét anh!
1234...373839»
Làng giải trí Việt
Liên hệ: Trần Hữu Trí
Địa chỉ: Ba Đình - Hà Nội
Trang:1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38
U-ON