"Trình Dư Chân!" Cô hổn hển kêu to.
"Em tiếp tục lớn tiếng ồn ào, anh thì không sao cả, dù sao nhiều nhất là bị cách chức, bất quá một khi tin tức được truyền ra ngoài, em nếu muốn giải thích em cùng anh không có quan hệ gì, chỉ sợ không có ai sẽ tin tưởng." Anh lộ ra ác liệt tươi cười, giống như đã ăn định cô rồi.
Cô hạ giọng, "Anh rốt cuộc muốn làm cái gì? Mau thả tôi ra……"
"Bảo bối, em cũng thật gấp a!" Anh cười khẽ nói, cuối cùng đã làm cho cô an phận một chút."Như vậy đã chờ không kịp, muốn anh một ngụm nuốt em vào sao?"
"Dâm tặc!" Cô tức trừng mắt nhìn anh, "Anh có biết cái này gọi là cưỡng hiếp hay không?"
"Cưỡng hiếp?" Hai mắt anh híp lại, khóe miệng giơ lên, "Nhưng rõ ràng là em rất muốn anh cơ, ngay cả nằm mơ cũng nhìn thấy anh mà."
"Anh……" Làm sao có thể biết? Giấc mộng xuân đó, cô xấu hổ mở miệng, anh làm sao có thể biết?
Ngay sau đó, hai mắt cô trợn tròn, trừng mắt nhìn anh.
"Không phải đêm đó anh……" Này, cô rất muốn đào một cái động đem mình chôn sống luôn cho rồi.
Trình Dư Chân ngồi ở mép giường, bàn tay nhẹ vỗ về hai má của cô, sau đó chậm rãi lướt tới xương quai xanh.
"Nghiêm chỉnh mà nói, là em giống như con mèo hoang nhỏ quấn quít lấy anh, muốn anh cho em."
Anh mới là nạn nhân, được không?
Tối hôm đó anh chỉ muốn rót cho cô chén nước, không nghĩ tới lại bị cô quấn quít lấy, hôn anh, tiếp theo là thân thể mềm mại xinh xắn đó không ngừng cọ xát anh, để cho anh bất mãn là cô quá mức mẫn cảm, chỉ dùng ngón tay đã làm cô đạt tới cao trào, sau đó mặc kệ anh kêu gọi cô như thế nào, cô đều ngủ thật sự mê say, làm cho dục hỏa cuồng dại quấy phá anh.
Thù này, bắt đầu kết từ đêm đó.
Anh là nam nhân thích ghi hận, cho nên này cừu không báo, khó thể dập được "Lửa" thể xác và tinh thần của anh.
"Anh…… nói bậy." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Gia Gia đỏ bừng, thấp giọng phản bác, "Lúc trước anh cũng rất thích hù dọa tôi."
"Anh hù dọa em sao?" Anh nhíu mày, bàn tay to thám hiểm sâu vào chiếc áo sơ mi rộng thùng thình: "Mấy năm nay em uống nhầm thuốc gì, tại sao trở nên mơ hồ như vậy, ảo tưởng nghiêm trọng như vậy?"
Miệng của cô dù lợi hại như thế nào, vẫn là thua anh một khoảng cách rất xa, anh luôn có biện pháp lạnh lùng phản bác lời của cô."Tôi mới không uống nhầm thuốc!"
"Bằng không chính là em đối với anh hiểu lầm rất sâu." Bàn tay của anh lại lướt đến chiếc eo thon nhỏ của cô, đến cái bụng hoàn mỹ bằng phẳng."Tỷ như, bắt cá hai tay?"
Ủy khuất nháy mắt lấp đầy ngực, cô nâng đôi mắt đen ngập nước lên,"Anh cũng thừa nhận mình bắt cá hai tay sao?"
Sắc mặt Trình Dư Chân trầm xuống, "Tiểu thư, bắt cá hai tay là tội danh em dán lên người anh, hiện tại sao lại biến thành anh thừa nhận?"
"Anh rõ ràng có, tôi mới có thể yêu cầu chia tay." Cô trừng mắt nhìn anh, trong mắt ẩn chứ không thể tha thứ cùng oán niệm.
Anh mím chặt miệng, mắt cũng không chớp nhìn cô, một hồi lâu mới nhếch miệng lên.
"Vậy em nói xem, lần bắt cá hai tay nào bị em bắt được?" Cảm tình của anh tuy rằng nhìn có vẻ thực tự do, nhưng hoàn toàn không hề tùy tiện.
"Đã…… đã qua rồi, hiện tại nhắc đến có ích lợi gì?" Thương tổn cùng bóng ma cũng đã tạo thành, cô không muốn nhớ lại.
Lâm Gia Gia là một cô gái lạ nhất mà anh gặp, cá tính đã không được hăng hái cho lắm, nhưng một khi cô đã nhận định chuyện gì, tuyệt đối không thể bàn cãi.
Tựa như anh, sau khi bị cô phán tử hình, không còn có cơ hội chống án, mà tử hình này còn phán một cách bất ngờ không hiểu nổi.
"Em đã không muốn đề cập đến, vậy tự anh sẽ sáng tạo tương lai của chúng ta một lần nữa." Anh híp hai tròng mắt lại, bàn tay to không kiêng nể gì tham lam tiến vào trong áo lót của cô.
"Trình Dư Chân, anh dám!" Cô khẽ gọi một tiếng.
Đáng giận! Anh thực sự dám!
Bàn tay anh đang dọc theo bụng của cô hướng lên trên, lần dò lên, thẳng tiến lên ngực của cô.
Anh là một nam nhân muốn làm gì thì làm, hơn nữa đối với cô gái trước mắt, gần như đối với lời nói của cô ngoảnh mặt làm ngơ.
Tay anh thuận thế đem quần áo của cô kéo lên trên, lộ ra cái bụng trắng nõn.
Đây cũng không phải lần đầu tiên anh nhìn thấy cô trần truồng, năm năm trước khi bọn họ kết giao, đã từng lau súng hỏa, anh đối với thân thể của cô thập phần vừa lòng, nhiều năm sau, vẫn còn nhớ rõ hương vị tuyệt vời của cô lúc trước.
Nghiêm khắc mà nói tiếp, bộ ngực của cô cũng không lớn, chẳng qua nhờ ma thuật của áo lót, nên trước mặt anh trở nên tròn trịa hẳn lên.
"Không nghĩ tới nhiều năm như vậy, em chẳng những không cao hơn, ngay cả bộ ngực cũng không to ra." Cuộc sống của cô thật đúng là bi thảm!
"Này!" Hơi quá đáng nha!"Anh xâm phạm cơ thể của tôi, còn nhục nhã tinh thần của tôi!" Lâm Gia Gia cắn môi, trừng mắt nhìn anh.
"Đây không phải gọi là xâm phạm." Anh leo lên giường, giường hơi lõm xuống, thân mình hai người ái muội quấn vào nhau.
"Vậy động tác hiện tại này gọi là gì?" Anh cũng bắt đầu trợn mắt nói dối sao?
"Tôn thờ." Trình Dư Chân lộ ra nụ cười lưu lanh vô lại, "Còn nhớ rõ lần đầu tiên của em không?"
"Tôi, tôi đã quên." Cô đỏ mặt, cũng đã tiết lộ tâm tư.
Lần đầu tiên của một cô gái tượng trưng cho việc biến thành người lớn, sao có thể nói quên liền quên?
"Không sao, hiện tại chúng ta có thể ôn cố tri tân." (Ôn cũ, biết mới)
Ôn cố tri tân?
Lâm Gia Gia không kịp mở miệng cự tuyệt, đôi môi lại bị anh quặc trụ một lần nữa.
Lúc này đây, cô rốt cuộc trốn không thoát……
Cô giống như là mật ngọt, làm cho anh nếm một lần rồi lại môt lần.
Tuy rằng cô gái dưới thân phi thường không xứng hợp, nhưng dục vọng là một loại bản năng của nhân loại, hơn nữa anh nhìn thấy được, cô đối với anh kỳ thật đang có vô hạn mị hoặc chết người.
Anh có thể xác định trăm phần trăm, cô gái nhỏ quật cường này kỳ thật còn lưu luyến anh, chỉ là giữa bọn họ giống như đang có một bức tường vô hình, nếu cô đã đóng cửa trái tim mình, vậy anh đành phải vượt qua bức tường này, cho dù dùng tất cả các biện pháp xấu xa nào, cũng phải tiến vào trái tim của cô.
Anh cùng với cô bất đồng, bởi vì anh chỉ cần đặt ra mục tiêu, sẽ cố gắng hướng mục tiêu đi tới, cùng cá tính sáu mươi phần trăm của cô hoàn toàn bất đồng.
Năm năm trước cô bất ngờ đá anh, năm năm sau lại ở trên người anh, gán cho một đống tội danh, cho dù có cho cô cơ hội, cũng không nguyện ý nghe rõ sự thật.
Không sao cả, cái anh có chính là thời gian.
Trình Dư Chân đem Bra của cô đẩy lên trên, bàn tay thay thế vào đó, lập tức mê muội.
Anh thực thích bộ ngực nhỏ của cô, nho nhỏ, cũng rất đáng yêu, để cho anh có thể một tay nắm giữ, anh thích xúc cảm như vậy.
Lâm Gia Gia vặn vẹo thân mình, lại chỉ là gia tăng phản ứng tự nhiên nhất của thân thể.
Cô khẽ thở gấp, không lâu sau, cô cảm nhận được cơn run rẩy giống như trong mộng tựa hồ đang dần dần dâng trào lên thân thể của cô.
Thuộc loại bản năng của thân thể, cô không thể kháng cự, hơn nữa tuấn nhan của anh đang ở trước mắt mình, làm cho cô giống như bị trúng cơn nghiện, không thể tự kềm chế.
Cô còn muốn kháng nghị gì đó, chỉ thấy hai đầu ngón tay của anh không ngừng xoa bóp, thân mình mẫn cảm rốt cuộc không chịu nổi, nhẹ nhàng run lên.
Anh lộ ra nụ cười tà, động tác không thể gọi là quân tử, giống như thợ săn ác liệt đang đùa bỡn con mồi đã đầu hàng, đầu lưỡi còn lướt qua hai má phấn của cô, sau đó chuyển tới xương quai xanh của cô, nhấm nháp mỹ vị của cô.
Cô cắn môi, không muốn phát ra tiếng rên rỉ tu nhân, nhưng khi đầu lưỡi của anh liếm xuống, vẫn là nhịn không được rên nhẹ một tiếng.
( truy cập để đọc nhiều truyện teen hay khác )
Dục vọng chinh phục ở trong cơ thể của anh càng lúc càng lớn, vì thế tay anh lại chuyển dần xuống thân dưới của cô.
Không bao lâu, chiếc quần dài màu trắng của cô đã bị cởi ra.
Trình Dư Chân khẽ động, quỳ gối dưới giường, sau đó bàn tay to của anh tách đôi chân cô ra, một mùi hương nữ tính xông vào mũi anh, làm anh mê say.
Anh vươn tay, trùm lên chiếc quần lót nhỏ, không ngừng trêu chọc, giống như muốn khoét một đường thẳng đi vào trái tim của cô.
"Đừng mà." Cô rốt cục nhịn không được khẽ kêu lên. Nếu anh còn tiếp tục như vậy, cô sợ bản thân không có sức để phòng thủ sự xâm lược của anh.
"Không cần sao?" Anh thốt ra tiếng cười đùa cợt, "Từ lúc anh biết em đến giờ, em không biết nói dối, phản ứng của em như vậy là không cần sao?"
Hai gò má của cô đỏ bừng, liều mạng muốn ngồi dậy, bất đắc dĩ thân thể của cô như là kẹo đường hòa tan, mềm nhũn vô lực.
Nếu không có sức lực để chạy trốn, cô chỉ có thể ưỡn cong người dậy, hô hấp càng lúc càng dồn dập, ngoan ngoãn thừa nhận cuộc tấn công mới của anh.
"Trình Dư Chân?" Hai mắt của cô có chút sương mù, thanh âm cũng trở nên kiều mỵ.
"Gia Gia, em còn dám nói em không có cảm giác không?"
"Đừng nói nữa," Thực dọa người nha! Cô hờn dỗi mắng, "Anh dừng tay!"
"Không cởi ra, sẽ bị cảm đó." Động tác của anh gọn gàng cởi quần lót của cô ra, không cho cô có thời gian suy nghĩ, bàn tay của anh đã thay thế vào đó.
Lâm Gia Gia không ngừng cầu xin anh, Trình Dư Chân ngoảnh mặt làm ngơ.
Ý thức của cô dần dần mơ hồ, trong cơ thể càng lúc càng nóng, gần như đến mức không thể khống chế lý trí cùng cảm giác thẹn thùng ném ra phía sau.
"Nóng quá." Cô thực sự rất nóng, hai chân trong lúc này giống như là có vạn con kiến đang cắn cắn, không an phận vặn vẹo thân thể.
Anh tà nịnh nhếch khóe miệng lên, ngón tay càng thêm mềm mại, xoa nắn.
Hai tay của cô bị băng gạc trói chặt, muốn ngăn cản anh, lại lực bất tòng tâm, chỉ có thể theo động tác của anh, không ngừng bị rơi vào tay giặc.
Hậu quả không có sức chống đỡ, chính là sẽ rơi vào biển dục vọng.
Khi anh nhận thấy được cô sắp đạt tới cao trào, cố ý rút ngón tay ra, nhìn cô giống như cánh hoa đang run rẩy trước cơn gió lạnh.
Cô híp hai mắt lại, lộ ra vẻ mặt chưa thỏa mãn.
"Muốn sao?" Anh nhìn cô, thân mình lập tức nằm đè lên người cô, đôi chân dài của anh cố ý tách chân cô ra.
Cô liếm liếm cánh môi khô khốc, phát ra thanh âm nhỏ vụn.
Anh cởi bỏ băng gạc, để cho hai tay của cô đạt được tự do, nhưng cô không có phản kháng, ngược lại nhu
thuận ngồi dậy, chủ động tiến sát vào trong lòng của anh, ma xát cọ cọ, tìm kiếm giải dược có thể giải trừ dục hỏa trong cơ thể.
Cô biết, anh chính là giải dược tốt nhất.
"Đợi một chút." Trình Dư Chân bắt lấy hai vai của cô, ác liệt mở miệng,"Chờ em trả lời câu hỏi của anh, anh sẽ thưởng cho em như ý muốn."
Cô khó hiểu nhìn anh, cái miệng nhỏ nhắn lẩm bẩm một câu.
"Nói cho anh biết, năm đó tại sao em lại chia tay với anh?" Bàn tay to của anh vuốt ve cằm của cô, khiêu khích cô.
Lâm Gia Gia nuốt một ngụm nước miếng, do dự một chút "Anh, anh bắt cá hai tay." Thân thể của cô vặn vẹo chủ động hướng vào trong lòng của anh, hai tay cởi bỏ nút áo sơ mi của anh.
...