Chương 4: Món quà sinh nhật
Món quà sinh nhật năm nay mà bố mẹ dành cho tôi là một chiếc hộp có khóa mật mã để tôi cất giấu những thứ báu vật linh tinh như nhật kí để khỏi lo nó đọc trộm. Lúc tôi đang loay hoay nghịch ngợm thì nó gọi tôi ra ngoài. Và: “Sầm”… Chiếc hộp đóng lại từ lúc nào mà tôi không hề hay biết, đến khi quay lại để mở ra thì bó tay, bó chân, bó cả đầu, cả óc luôn. Cố ép thật nát cái bộ óc thiên tài mà không sao nhớ nổi mật mã để mở được.
Đang bế quan luyện công, tập trung công lực để nhớ ra cái mật khẩu kì quái ấy thì nó đạp cửa lao vào trong phòng. Nhìn nó lúc đó có vẻ bạo lực giống y như ông Trương Phi miệng thét ra lửa, như một lão đao phủ kinh dị với cái búa to đùng trên tay.
– Ơ làm gì đấy? – Tôi hét lên như thể sợ thứ mà nó sắp chặt là cái đầu của mình vậy.
– Đưa đây chị mở. – Giọng nó đầy dứt khoát.
– Không… – Tôi kéo dài giọng mình, la toáng lên như đầu mình sắp rơi xuống đến nơi.
Tôi ngồi trên giường, hai tay ôm chặt cái hộp, còn nó đứng dưới đất cố kéo tay tôi ra để giành lấy. Chúng tôi giằng co nhau như hai con quái vật giành nhau một con mồi tội nghiệp. Vừa giằng co chúng tôi vừa hò hét. Đến khi yếu thế, tôi đưa cả hàm răng chuyên dùng để ăn KFC ra làm vũ khí, cố cắn vào cổ tay nó đe dọa thì nó mới chịu buông tay ra. Nó gay gắt:
– Cứ ôm cái hòm kho báu đi rồi đến mai mà không có máy ảnh thì chị sẽ phá nó đấy.
Tôi không kém cũng gào lại:
– Máy ảnh cũng là của em cơ mà.
“Ủa, mà sao nó biết mình bỏ máy ảnh vào trong đó ta? Nhỏ này đáng nghi ghê”. Tôi lăn lộn vật vã với cái hộp như đánh vật với món cua biển mà cuối cùng vẫn phải quyết định dùng kìm với búa vậy. Nhưng vì cái mặt nhơn nhơn giễu cợt của nó và tương lai cuốn nhật kí tội nghiệp… Tôi hạ quyết tâm, thử từng con số từ 000 cho đến 999 cho đến khi tìm ra thì thôi. Quả là điên thì cũng phải điên có đẳng cấp.
Nó cười lăn lộn chế nhạo tôi:
– Phải biết cái gì quan trọng hơn mà đưa ra chọn lựa chứ. Chìa khóa tủ áo trong ấy đấy. Còn cả máy kim từ điển với máy nghe nhạc trong đó. Đằng nào chẳng phải mở ra. – Nó vừa nói lại vừa lè lưỡi lêu lêu rồi nhìn phát ghét.
– Không cần lựa chọn. Em sẽ có cả hai. – Tôi bực tức đáp lại, cau mày tỏ ra giận dữ và đáng ghét không kém.
Lúc đó, tôi cũng bắt đầu co lại vì sợ nhưng vì trót giương oai với nó nên có phải đâm đầu vào tường thì cũng phải đội mũ bảo hiểm rồi bọc gối bông vào đầu mà đâm. Nghĩ tới cái mặt mình khi bị cái mặt đáng ghét của nó lè lưỡi ra giễu cợt làm tôi lao vào quyết tâm. Ý nghĩ đến cái cảm giác hân hoan chiến thắng như vừa được uống một mình hai hộp Yomost làm tôi cười nhăn nhở. Và bắt đầu.
Tôi chỉ ăn qua loa bữa trưa, bỏ luôn bữa tối để luyện công phu bằng đủ mọi tư thế. Ngồi, nằm, quỳ, gác chân lên ghế rồi úp mặt xuống sàn. Tất nhiên là nó nói đúng, người ta vẫn thường phải lựa chọn để có được thứ quan trọng hơn với mình. Nhưng đôi lúc người ta vẫn có thể có cả hai, như trong trường hợp này và trong trường hợp mẹ tôi sinh ra hai chúng tôi chẳng hạn. Cứ chờ đấy cáo ạ, ta sẽ cho mi xem.
000… 001… 002… 003… 004…
Nó là người nhanh nhẹn, tháo vát và thường giải qyuết vấn đề bằng cách bỏ qua, phá hỏng thay vì gỡ từng nút như tôi. Giống như khi nhận được quà, tôi chau chuốt vuốt ve giấy gói đến bảy mươi lần rồi mới mở được ra. Còn nó “roẹt, roẹt… Thế là xong”. Mỗi khi có một việc gì, nó luôn là người làm trước còn tôi là người đi sau dọn dẹp. Cũng giống như cách chúng tôi ra đời, nó đi trước, còn tôi đi sau.
500… 501… 502… 503… 504.
Tôi thiếp đi trong khi miệng lẩm bẩm như tụng kinh còn tay vẫn ôm chặt cái hộp. Một nghìn số thôi mà sao dài thế.
Mười một giờ đêm, nó đạp tôi bay xuống đất.
– Nàng ơi. Một tiếng nữa là đến thời khắc vàng đấy nàng ạ. Nàng mở được chưa?
– Em mở đây. – Tôi dụi mắt, bật đèn và chiến đấu tiếp trong lúc ngủ gà ngủ gật. Em mở đến số bao nhiêu rồi nhỉ?
– 680.
– 680… 681… 682… 683… khò khò.
– Dậy đi.
– Vâng.
– … 920… 921… 922… 923… 924… 925…
Cái nắp hộp bật lên. Tôi tưởng mình mơ ngủ mà bịt miệng lại cười khúc khích.
– Á. Làm cái gì đấy? – Nó hét toáng lên khi bị tôi cắn vào vai.
Tôi cười nhe nhởn.
– Bị điểm huyệt cười à? – Nó đạp tôi một cái rồi hỏi kiểu ngây thơ như con nai tơ biết thừa sắp sập bẫy con cáo.
Cái mặt tôi vẫn nhơn nhơn đầy đắc thắng nhưng lại rớt ngay từ trên mười tầng mây bồng bềnh xuống cái đệm Kimdan phịch một cái khi cái mặt nó tỉnh bơ, nói với tôi bằng cái giọng bình thản:
– Đưa cái chìa khóa tủ trong ấy đây
– Sao chị biết em để chìa khóa tủ áo trong này? – Tôi tròn mắt ra nhìn nó.
– Bảo đưa đây. – Nó sắp gắt lên ra lệnh, ra dáng bà chị. – Không thì ra mở tủ đi.
Tôi kéo cái tủ ra, một đống bóng bay đủ sắc màu bay ra. Một hộp quà to đùng bên trong và một tấm bìa viết chữ to đùng CHÚC MỪNG SINH NHẬT EM GÁI LAN XUÂN.
– Mở quà đi. – Nó nháy mắt tinh nghịch
– Vâng.
Một chiếc hộp to hơn cả kiện hàng đựng hàng cứu trợ, thêm một chiếc hộp nhỏ hơn bên trong, thêm một chiếc hộp nữa, một chiếc nữa… một chiếc nữa… Đến khi cái hộp nhỏ bằng hai cuốn sách thì có một đôi dép cũ của tôi và một chiếc bưu thiếp đặt bên trên. Cái mặt tôi méo xệch. “Nhỏ Xuân Lan này lại lừa mình rồi, đọc thiệp xong mình sẽ xử nó sau, hừ hừ”.
“Chúc mừng sinh nhật em gái. Chúc em sinh nhật mới vui vẻ, ngoan ngoãn, biết nghe lời. Mua chuộc mình bằng một hộp quà mà định cầm tù mình một năm ngoan ngoãn biết nghe lời. Cứ mơ đi sói ạ. Hai chiếc dép này giống như chị với em, không thể tách rời, hòa bình nhé. Mở tiếp chiếc hộp đi”.
Cuộc hành trình lại tiếp tục, một chiếc hộp lớn, nhỏ dần, nhỏ dần, nhỏ dần đến khi bé xíu bằng lòng bàn tay. Một chiếc hộp thắt nơ hồng rất xinh (màu hồng là màu nó thích nhất, và cũng là màu tôi ghét nhất. Nhìn sến không chịu nổi). Trong hộp quà là một đôi kẹp tóc rất dễ thương.
Lôi gương ra soi thử. “Gương kia ngự ở trên tường, thế gian ai đẹp được dường như ta, ngoài phù thủy Xuân Lan đáng ghét kia”.
Bụp. Nó lại đấm vào lưng tôi một cái rồi giật một chiếc cặp trên tay tôi cài vào tóc mình.
– Một cái thôi. Cái này của chị. Một bữa ăn sáng đấy em ạ.
Mặt tôi nhăn lại, chuẩn bị giơ chưởng đáp trả thì nó lại dùng cái giọng thản nhiên:
– Tắt đèn, đi ngủ.
Đấy, nó thế đấy. Nó đưa tôi lên mây rồi cũng phải đạp tôi một cái cho rớt xuống một tầng mới được. Ngày mai tôi phải xử tội nó dám khóa cái hộp của tôi lại rồi công kích để tôi lần tới tận số 925 đau tay mới mở được. Mất cảm giác hân hoan chiến thắng trong tưởng tượng.
– Này, đừng kéo chăn của em.
– …
– Đừng giật gối của em.
Khởi đầu của một năm đầy tai họa với nó đã như thế. Dù sao cũng phải cảm ơn nó vì món quà đầy vất vả này.
– Đừng đập gối vào mặt chị. Muốn chết à?
Trá hình
T
rường tôi có một hotboy mới xuất hiện. Thực ra thì anh ta vẫn cứ sống ở đó hàng chục năm nay rồi, chỉ là anh ta mới được khai quật sau
khi giành giải nhất cuộc thi tháng Olympia mà thôi. Nếu nói cho công bằng thì anh ta cũng chẳng đẹp trai lắm, chỉ là anh ta cao to và khác với những thằng con trai mọt sách khác ở chỗ anh ta không đeo hai cái đít chai ở mắt với mặt không có sủi cảo chứ cũng đen nhẻm đen nhèm, có đẹp đẽ gì đâu. Chỉ được cái sống mũi thẳng, trán cao, hàm răng trắng đều và nụ cười hơi duyên duyên một tí, đá bóng cực giỏi. Thế mà tự dưng sau một đêm, anh ta trở thành hotboy. Cả trường để ý tới anh ta, lũ con gái thì bàn tán, quan tâm xem anh ta có bồ chưa và lập kế hoạch cưa cẩm. Tất nhiên trong số đó không có tôi, tôi mà thèm quan tâm đến mấy anh chàng hotboy ấy à, mà tôi quan tâm thì cũng có được đâu, chẳng phải nhỏ Xuân Lan vẫn bảo tôi là thiểu năng đấy còn gì.
Một trong số những người thích anh chàng hotboy có cái tên “nữ tính” Nhật Anh ấy là vật thể lạ sống trong nhà tôi. Tôi chẳng hiểu sao anh ta có điểm gì nổi bật, mà trong số một tá con trai theo đuổi nó, nó lại chọn anh ta trong khi anh ta hoàn toàn chẳng biết nó là ai.
Người thích nó thì đẹp trai cũng có, vừa vừa cũng có, xấu tệ cũng có. Thông minh cũng có, học khá cũng có, dốt dốt cũng có, dốt đặc cũng có. Thế mà sao nó lại chọn anh ta? Có thể nó đang bị say nắng bởi cái vẻ chói lóa từ chiếc kỉ niệm chương Olympia và cái vòng nguyệt quế làm cho mê mẩn chăng? Hoặc có thể anh ta đã dụ dỗ nó ra căng tin và mua cho nó vài cái kẹo mút, hối lộ cho nó mấy ly kem vào giờ giải lao rồi chăng? Trời mới biết được… à mà tôi gần nó hơn trời, tôi không biết thì trời nào biết nữa. Nhưng tóm lại vẫn là n