“Huyền! Cậu im đi…” Lý Triết Vũ cắt ngang lời Lăng Thần Huyền, nhìn Kim Nguyệt Dạ với ánh mắt bình tĩnh đến đáng sợ, “Dạ… Mặc dù tôi không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng cậu nhất định phải làm thế ư?”
Kim Nguyệt Dạ hơi nhướng mày, nhún vai cười như không có chuyện gì, ánh mắt hướng về phía tôi.
“Vũ… Chuyện này không liên quan đến cậu, đây là việc riêng của tôi và Tô Hựu Tuệ.”
Rầm…
Tiếng sấm lại rền vang trên bầu trời.
Hoá ra vừa rồi không phải là sau cơn mưa trời lại sáng, mà chỉ là điềm báo cơn bão khác sắp ập đến…
Bầu trời khu biệt thự số 23 trong nháy mắt lại trở nên u ám vô cùng. Tôi có linh cảm, trận bão sắp tới sẽ khủng khiếp hơn nhiều…
Tôi đã quay trở về
Vẫn là khu biệt thự số 23 quen thuộc
Được gặp lại bạn bè
Nhưng…
Dường như có cái gì đó không còn giống trước đây…
By: Lý Triết Vũ
CHƯƠNG 1
CÂY ĐÀN MA THUẬT CỦA PANDORA
Địa điểm: Nơi tổ chức party của trường Minh Dương
Nhân vật: Hữu Tuệ, Tô Cơ, Hiểu Ảnh, Dạ, Vũ, Huyền, Dực và (thằng cha) Sun
Dây chính là giấc mộng huyền ảo của tôi, trong mơ…
Bầu trời cao rộng, không một gợn mây, chỉ một màu xanh biếc tinh khiết như thủy tinh.
Ngọn gió nhè nhẹ vuốt ve khuôn mặt của những người khách bộ hành, mang theo chút gì đó ngọt ngào mơn man, khiến người ta có cảm giác như say trong men rượu nồng nàn.
Bầu trời bao trùm mặt đất, thảm cỏ xanh mượt trải ra bát ngát, được điểm tô bởi những màu sắc lung linh khác.
Xung quanh cây cối mọc um tùm như một bức màn rực rỡ. Ở giữa thảm cỏ xanh mượt có hai con “bạch long” đang vùng vẫy.
HAi con “bạch long” đó thực ra là dãy bàn ăn kiểu Âu dài mấy chục mét. Không gian thoảng mùi côca hòa quyện cùng mùi nồng đượm của trà sữa. Chiếc bánh ngọt hình tam giác trông rất ngon mắt được dặt giữa bàn ăn phủ khăn trắng tinh.
Khắp nơi đều được tô điểm bởi đủ loại hoa với nhiều màu sắc bắt mắt. Những đóa hoa ấy hừng hực sức sống và chan chứa niềm vui.
“Ôi chao! Khe cỏ tình nhân đẹp quá đi mất.”
“Đúng thế! Trường Minh Dương chưa hề tổ chức party nào vui vẻ, ấm cúng như thế này.”
“Hôm nay là ngày đáng nhớ nhất trần đời, trên bàn toàn là đồ ăn ngon, mình nghĩ ai cũng háo hức lắm đây”.
Đúng thế, đứng trước cảnh đẹp mê hồn thế này, tâm hồn người ta cũng thấy thư thái hơn nhiều.
Từng nhóm người mặc đồng phuucjvui vẻ đi dạo trong không gian tràn ngập màu xanh cỏ cây và xôn xao tiếng cười nói.
Trong thế giới đẹp kì ảo này, chàng trai có khuôn mặt đẹp như hoa đã trở về.
“Hoàng tử Vũ!”
Tiếng gào rú vang lên như phá vỡ sự im lặng vốn có.
Tất cả những tiếng bàn tán ồn ào xung quanh dường như im bặt. Sân vận động hình vuông bỗng chốc yên tĩnh đến lạ thường, mọi ánh mắt đều đổ dồn về 1 phía.
Và đây chínhlà “tâm điểm” phát ra hàng nghìn ánh hào quang chói lòa. Chàng trai hào hoa có nụ cười dịu dàng bước nhẹ nhàng đến trước mặt mọi người
Cậu ấy ăn mặc giản dị, mấy sợi tóc xoăn tự nhiên rủ xuống vầng trán, trong mắt màu cà phê quen thuộc cùng với nụ cười ấm áp….
Cậu ấy lịch lãm giơ tay lên. Biết bao ánh mất dõi theo từng cử chỉ của cậu ấy.
Giọng nói thân thiện được truyền tới mọi người: “Chào các bạn, tôi muốn gửi lời cảm ơn sâu sắc đến các bạn vì đã lo lắng cho tôi suốt thời gian qua.”
Thời khắc đó, dường như tất cả đều ngưng đọng, vị thiên sứ có nụ cười tỏa nắng như truyền ánh sáng đến từng người, rọi vào sâu thẳm trái tim mỗi người.
“… Thời gian qua tôi đã trải qua rất nhiều việc và cũng nhờ đó mà học hỏi được nhiều thứ. Cảm ơn tất cả mọi người đã luôn ủng hộ tôi…”
Tròng mắt màu cà phê ấy chợt hướng về 1 người, mọi người bắt đầu nhốn nháo cả lên. Lời cảm ơn chân thành ban nãy làm tất cả đều xúc động ko nói lên lời.
“Còn nữa, tôi muốn cảm ơn một người, vì lời hứa với cô ấy mà tôi đã kiên cường vượt qua tất cả…”
Hoàng tử Vũ lặng lẽ cúi người cảm ơn trong tiếng la hét điên cuồng của mọi người. Nhưng lúc hoàng tử Vũ ngước đầu lên, ánh mắt cậu ấy bắt đầu tìm kiếm trong đám đông…
CẬu ấy khẽ khàngnói với tôi: Hữu Tuệ, tôi luôn ở bên cạnh em!
“Lý Triết Vũ, tụi tôi ở đây nè.”
Giọng nói quen thuộc vừa cất lên đã khiến tròng mắt màu cà phê bị hút về phía đó. CẬu ấy có vẻ như đã nghe thấy tiếng hét của Hiểu Ảnh nên ánh mắt dừng lại ở chỗ chúng tôi đứng… rồi nở nụ cười dịu dàng.
Là cậu ấy sao? Là cậu ấy thật sao? Hay … tôi đang nằm mơ? …
Nhìn chàng trai nở nụ cười rạng rỡ đang từ từ bước về phía mình, Hiểu Ảnh và Tô Cơ đứng bên cạnh tôi cứ, hua chân múa tay, gào thét ỏm tỏi. Cả sân vận động phút chốc biến thành sa mạc nóng bỏng, nóng đến ngột ngạt.
“Xoạt xoạt xoạt…Ánh sáng nhẹ nhàng lướt qua bãi cỏ trước khách sạn, mĩ nhân ngư gảy đàn trên bức tường khắc đã….”
Một khúc nhạc vui vẻ bỗng bùng lên như 1 ngọn núi lửa phun trào, bao quanh cả thảm cỏ, rồi lan ra khắp chốn.
Cả mặt đất bị chấn động, ngay cả cây cối 2 bên đường cũng ko ngừng lay động, vang lên những âm thanh rào rào, giống như tiếng nhạc phát ra từ tận đáy lòng.
Tiếng nhạc rộn rã như tiếng đàn đầy mê hoặc của Pandora khiến cả sân vận động bỗng chốc biến thành 1 biển sóng nhảy múa.
Đám người đang nhún nhảy chợt ngăn bước chân của cậu ấy lại. Một đám nữ sinh phấn khích vây kín cậu ấy ở giữa, kéo tay cậu ấy dậm chân theo bước nhảy.
Phạch phạch phạch…
Đàn bồ cây trắng toát giang đôi cánh bay lên bầu trời cao xanh thăm thẳm…
Đỏ, cam, vàng, xanh, lam, tím… những dải bong bay đủ màu sắc từ từ bay lên, bay cao, cao mãi cho đến khi hòa vào ko trung vô tận…
Rào rào rào rào… Rào rào rào rào…
Một trận vỗ tay ào ào như thác đổ cứ kéo dài mãi, kép dài mãi ko thôi…
Cuối cùng, đám người đó từ từ tản ra rồi kẻ nào nẻ ấy về tụ tập bên chiếc bàn ăn dài kiểu Âu, chọn lựa những món ăn mình thích và cười nói ríu rít.
Tôi lo lắng đua mắt nhìn bóng dáng thân thuộc, sợ rằng chỉ trong nháy mắt hình bóng đó sẽ biến mất hút. Nhưng kì tích đã xuất hiện,chàng trai như tỏa ánh hào quang dịu dàng đó đi về phía tôi trong vòng vây của mọi người. Tim tôi bắt đầu đập loạn nhịp, ngay cả thở cũng thấy khó khăn.
“Ôi! Hoàng tử Vũ đến rồi!”
“Hoàng tử Vũ đến thật rồi! Đến thật rồi kìa!”
Trong nháy ămts, mọi người đứng xung quanh tôi lại nhốn nhào cả lên. Tôi ko biết mình đang mơ hay tỉnh nữa. Tôi chỉ lặng lẽ cầu nguyện, nếu đây thực sự là giấc mơ thì mong sao tôi ko bao h tỉnh lại.
“Hữu Tuệ, tôi về rồi.”
Giọng nói ấm áp ấy vang lên bên tai tôi. Tôi ko dám ngước đầu nhìn, cảm giác bất an dần dần lan ra lhắp tâm trí…
Trong giấc mơ, lần nào tội cx ko thể bắt kịp hình bong ấy…
“Em còn nhớ ko? Tôi đã từng hứa là sẽ luôn luôn ở bên cạnh em.”
Một cánh tay chìa về phía tôi. Tôi gắng hết sức lấy lại dũng khí, ngước đầu lên nhìn thẳng vào tròng mắt màu cà phê dịu dàng. Chính là cậu ấy- Lý Triết Vũ.
Nhưng tại sao khi vầng hào quang hạnh phúc lan tỏa khắp nơi, ánh mắt tôi chỉ hướng tới 1 bóng hình cô độc đứng ở góc tối ấy?
Tôi mừng rỡ nhìn mọi người đứng xung quanh, thấy ai nấy đều cười tươi hớn hở, khiến không khí sôi động hẳn lên.
TÔ CƠ, HIỂU ẢNH, LĂNG THẦN HUYỀN, TIỂU DỰC vây quanh tôi và LÝ TRIẾT VŨ cùng nở nụ cười hạnh phúc
Chẳng phải đây chính là giấc mơ tôi hằng ao ước sao?
Nhưng còn người ấy…
Người đã cho tôi 3 điều ước, người có giọng hát trầm ấm như 1 vị thiên sứ…
Người luôn âm thầm động viên tôi, nói với tôi rằng, thần mặt trăng sẽ gửi gắm nỗi nhớ của tôi cho Vũ…
Người đã hứa với tôi rằng, nếu tôi tin cậu ấy, cậu ấy nhất định sẽ mang lại hạnh phúc trọn đời
cho tôi.
Có điều, những lúc ntn, tôi rất muốn chia sẽ niềm vui cùng cậu ấy, nhưng lại chẳng thấy cậu ấy đâu…
Đột nhiên, 1 bóng dáng cô độc lọt vào tầm mắt tôi.
1 góc của thảm cỏ dường như là thế giới tĩnh lặng, cách biệt hẳn với xung quanh. Nơi đó có 1 vị thiên sứ bóng đêm u buồn với nụ cười tắt lịm trên môi.
Vị thiên sứ ấy lặng lẽ nhìn chằm chặp vào cảnh tượng trước mắt. Trong mắt cậu ấy, tất cả chỉ là 1 thế giới đen tói, đổ nát.
Kim Nguyệt Dạ… đứng một mình ở cuối bàn ăn, ngón tay thon dài nhẹ nhàng nâng chiếc ly thủy tinh lên, đôi mắt hướng về phía rừng cây um tùm. Bỗng nhiên hắn nở nụ cười tinh quái quen thuộc.
Từ phía xa xa, tôi bỗng nhìn thấy Sun cx đang đứng dưới ánh sáng schói lòa và mỉm cười lạnh lung…
Hóa ra… tất cả chỉ là giấc mơ…
Chương 2: Vì sao ảm đạm trên bầu trời u tối
Địa điểm:
Sân vận động trường cấp III Minh Dương
Phòng hát karaoke
Nhân vật:
Tô Hựu Tuệ:Nữ sinh lớp 11 trường cấp III Minh Dương
Bạch Tô Cơ:Nữ sinh lớp 11 trường cấp III Minh Dương
Khâu Hiểu Ảnh:Nữ sinh lớp 11 trường cấp III Minh Dương Kim Nguyệt Dạ:Nam sinh lớp 11 trường cấp III Minh Dương
Lý Triết Vũ:Nam sinh lớp 11 trương cấp III Minh Dương
Lăng Thần Huyền:Nam sinh trường cấp III Minh Dương
Lý Chấn Dực:Nam sinh lớp 11 trường cấp III Minh Dương
Anh Tỉnh Ngạn:Nam sinh lớp 11 trường cấp III Minh Dương
Bạch Ngưng:Hiệu trưởng trường Minh Đức cũ
Chú Nhã Vănrợ lí chủ tịch trường cấp III Minh Dương
ONE:
Bầu trời trong vắt như 1 viên đá màu lam. Ánh sáng mặt trời dịu dàng bao trùm cả mặt đất.
Thi thoảng trên bầu trời lại có hai, ba đám mây trắng bay là là, rồi dần tan biến giữa không gian tuyệt mĩ, chỉ để lại nơi trời đất giao hoà một vài vết tích nhàn nhạt.
Hôm nay trường trung học Minh Dương náo nhiệt vô cùng. Mọi ngườii xếp hàng kín mít trong sân trường. Tiếng chiêng trống rộn ràng, nơi đâu cũng tràn ngập cờ quạt đủ màu sắc có in dòng chữ:Đại hội thể thao trường Minh Dương.
Hiệu trưởng Bạch Ngưng, hiệu trưởng Thôi và chú Nhã Văn đứng thành một hàng trên lễ đài trong sân vận động. Bốn phía của sân vận dộng bị lèn chặt toàn người là người, chốc chốc lại nhao lên tạo thành những làn sóng người trải dài mênh mông.
“Các bạn thân mến! Đại hội thể dục thể thao trường Minh Dương mà chúng ta mong đợi bấy lâu sắp bắt đầu! Vâng, xin mời ngài Nhã Văn-trợ lí chủ tịch trường Minh Dươnglê phát biểu khai mạc đại hội!” MC mặc áo chim cò đứng trên sân khấu giơ tay mời chú Nhã Văn lên phát biểu. Cả sân vận dộng rộ lên những tràng pháo tay như sấm dậy.
:Các em thân mến, trước tiên tôi xin thay mặt ban lãnh đạo trường trung học Minh Dương, chúc cho đại hội thể dục thể thao năm nay thành công tốt đẹp”.Chú Nhã Văn cầm micro, cười híp mắt vẫy tay với học sinh đứng bên dưới, :Đại hội thể dục thể thao lần này sẽ khác đôi chút so với trước đây. Trước hết, đây không chỉ là đại hội thể dục thể thao lần đầu tiên được tổ chức từ khi hai trường sát nhập làm một, mà còn là mắt xích thi đấu quan trọng nhất của cuộc thi giành quyền quản lí khu biệt thự số 23 phố Angel. Trong hai vòng thi đấu trước, Kim Nguyệt Dạ và Tô Hựu Tuệ đã vượt qua tất cả các ứng viên khác, cùng vươn lên đứng ở vị trí số một. Mong rằng hai em sẽ tiếp tục đạt được những kết quả tốt, và cũng hi vọng tám ứng viên còn lại sẽ tiếp tục nỗ lực hơn nữa trong vòng thi cuối cùng này. Chúng ta hãy thi đấu thật fair play!”...