Tuy nhiên cũng chẳng thấy động tĩnh gì.
Cuối cùng quá mệt mỏi. Trúc Diệp ngồi tạm xuống bãi cỏ nghỉ ngơi. Có lẽ anh ấy đã về.
Cũng phải, nếu là cô thì cô cũng sẽ về.
…
“Bùm”
Một tia sáng ánh lên trên bầu trời. Những tia pháo hoa bung ra như niềm vui của ai đó đang vỡ òa. Ánh sáng kì diệu, cảnh tượng lung linh, không gian huyền ảo…tất cả, đều làm cho Trúc Diệp vừa bất ngờ vừa ngây ngất.
Tiếp theo đó là bài hát chúc mừng sinh nhật. Bài hát đơn ca phát ra từ một chiếc loa dân dụng nào đó. Không nhạc, giọng hát cũng không hay, đôi khi con hơi the thé và lạc giọng. Nhưng sao nó lại làm cô thấy ấm áp và xúc động đến vậy?
Những Tràng pháo hoa vẫn không ngừng lấp lánh trên bầu trời đêm huyền ảo, hàng trăm vì sao như càng sáng hơn khi chứng kiến cảnh tượng này. Chúng như trầm trồ, chúng như ngưỡng mộ rồi lại vui mừng hò reo nhau tỏa sáng để giúp người mà cả tối hôm nay đã dành sự chờ đợi cho cô.
Nam Lâm đã định bỏ về, nhưng tiếng gọi và bóng dáng của Trúc Diệp thấp thoáng đằng xa níu lấy bước chân anh. Như buộc một dải lụa vào trái tim anh, không cho anh chạy thoát. Cuối cùng thì cô ấy cũng đến.
Nhìn khuôn mặt tràn đầy xúc động và bất ngờ của Trúc Diệp là anh biết mình hình như đã để liều thuốc hơi cao. Ít nhất thì anh cũng nên để cho cô ấy tinh thần chuẩn bị. Nhưng nếu không làm thế này thì cô ấy có xúc động đến chảy nước mắt như thế kia không?
Nam Lâm bước đến dùng đôi tay mình lau giọt nước mắt đang trực trào ra của cô. Anh cười với cô rồi nói đùa:
- Sao phải khóc? Có ai chết à?
Trúc Diệp phụng phịu lắc đầu. Đây là lần đầu tiên cô nghĩ khác về Nam Lâm, anh không phải không có chiều sâu về mặt tâm hồn. Chỉ là nó quá sâu, sâu đến nỗi không nhìn thấy đáy, đen hun hút, sâu thẳm, khiến ta cứ ngỡ sự giới hạn của nó ngay trước mắt ta. Cũng như một đường chân trời. Những tưởng đi một lúc sẽ đến, nhưng càng đi thì mới càng biết, có đi đến hết cuộc đời ta vẫn chỉ nhìn thấy nó bằng khoảng cách khi ta bắt đầu.
Nam Lâm chưa bao giờ đối xử với cô như thế này, và cô cũng không dám tưởng tượng là anh lại làm như vậy. Một sự ngọt ngào và lãng mạn đến tê dại. Một Nam Lâm mới đang xuất hiện trước mắt cô, đang dần dần thay thế Nam Lâm của quá khứ.
Vẻ làm nũng của Trúc Diệp khiến Nam Lâm rất hài lòng. Anh cười để lộ hàm răng đều và trắng. Ánh mắt như những vì sao xa xăm, lấp lánh muôn màu. Pháo hoa đã hết nhưng trong lòng hai người vẫn tưởng nó đang lan tỏa. Lan tỏa và chiếu thẳng vào tâm hồn. Thứ ánh sáng rực rỡ này không phải là một thứ pháo hoa bình thường. Nó là một cái gì đó trìu tượng hơn.
- Em chơi giờ cao su được đấy.
Trúc Diệp lau khô nước mắt rồi đánh vào vai Nam Lâm nói:
- Anh là đồ đáng ghét. Rốt cuộc thì anh có phải Nam Lâm không?
Nam Lâm dang tay ra hỏi ngược lại:
- Sao lại không?
Trúc Diệp ngồi xuống bãi cỏ nhìn dòng nước trôi mà như đứng im:
- Anh trong em là một người khác.
Nam Lâm cũng ngồi xuống nói:
- Anh biết.
Trúc diệp không nói nhiều về vấn đề này nữa. Cô bỗng đổi giọng tươi vui:
- Có phải anh lại âm mưu tặng cái đó cho em không?
Nam Lâm nhíu mày:
- Cái đó là cái gì?
Câu hỏi này khiến Trúc Diệp ngượng đến chín mặt:
- Năm 15 tuổi. Anh nhớ chư?
Nam Lâm suy nghĩ hồi lâu rồi cũng ồ lên.
Cái đó chính là bịch băng vệ sinh!. Quả thực hôm đó anh không cố ý. Là thằng bạn đã gói nhầm quà. Anh không hề để ý, nó đưa quà anh lấy luôn rồi trả tiền. Ai biết là Trúc Diệp hôm đó cũng là ngày đèn đỏ của cô ấy, khiến cô ấy hiểu nhầm anh…đã nhìn trộm cô. Thật là oan uổng.
Nam Lâm cười nhẹ rồi trả lời rất thản nhiên:
- Hôm nay anh không tặng quà. Mà nếu có tặng thì chắc vẫn sẽ tặng cái đó.
Trúc Diệp trợn mắt nghiến răng:
- Anh dám?
Nam Lâm liền bật cười. Buổi tối hôm nay là một ngày đáng để anh phải ghi nhớ. Còn cả ánh mắt và sự xúc động kia nữa. Anh cũng phải nhớ thật rõ. Nó như những ánh sáng rực rỡ, thắp sáng cả một vùng trời, cả một trái tim.
- Anh An Lâm.
- Vâng. – An Lâm chờ đợi câu nói tiếp theo của Khánh Lâm.
Khánh Lâm mắt nhìn vào tập tài liệu nhưng tâm hồn thì lại đang hướng về An Lâm. Cô nói với giọng điệu khó khăn.
- Thực ra là…Tôi…tôi…
An Lâm không biết Khánh Lâm đã gặp phải chuyện gì khó nói nhưng nếu anh có thể giúp được thì anh sẵn sàng giúp cô ấy. Dù sao thì anh cũng là bác sĩ, nếu người nhà cô ấy cần gì anh sẽ xem xét. Ở đây, bệnh nhân được coi như thượng đế. Người làm bác sĩ cũng phải biết cách phục vụ họ cho tròn nghĩa vụ.
- Cô Khánh Lâm uống nước đi – An Lâm đưa cho Khánh Lâm cốc nước mình vừa lấy rồi lại tiếp tục nói – Nếu cô có gì muốn tôi giúp thì cô cứ nói thẳng.
Ngay lập tức, Khánh Lâm phủ định câu nói vừa rồi của An Lâm:
- Không, không phải vậy. Bố tôi ra viện rồi.
- Vậy thì cô có chuyện gì?
Khánh Lâm cuối cùng cũng đành nhắm mắt nói:
- Tôi muốn mời anh ăn một bữa.
An Lâm nghe thấy câu nói này vội cười xòa:
- Ồ! Thì ra là chuyện này. Tôi sẽ không từ chối đâu.
- Tức là anh nhận lời?
An Lâm nói vẻ thản nhiên:
- Tôi sao có thể bỏ một bữa cơm chùa được.
Khánh Lâm thở phào nhẹ nhõm. Cô không biết An Lâm có hiểu tình cảm của cô lúc này không nhưng chỉ cần mở đầu như thế này là đã tốt lắm rồi. Chắc chắn đằng sau anh ấy vẫn còn những người con gái xinh đẹp khác nhưng có lẽ, họ không may mắn bằng cô rồi. Với An Lâm, cô sẽ quyết tâm đi sâu vào trái tim anh một lần và biết đâu nó sẽ là mãi mãi.
An Lâm không hề tỏ ý gì với Khánh Lâm cả. Anh chỉ thấy cô nàng này muốn cảm ơn anh vì những lần anh đã giúp đỡ cô ấy. Nếu anh từ chối thì biết đâu sẽ làm cô càng áy náy thêm. Tiếp đó là sẽ còn những lần mời mọc nữa. Vậy nên, anh cũng cần nhận lấy thành ý của cô ấy.
An Lâm hoàn toàn quên mất hôm nay là ngày gì. Trước đó anh có nhớ nhưng giờ đây, khi đối mặt với Khánh Lâm và thực hiện nhiệm vụ nhận lấy lòng cảm ơn của cô ấy thì anh lại quên mất những gì mà mình đã ghi nhớ trước đó. Điện thoại thì anh đã để chế độ rung. Khi dì Hoa gọi, An Lâm hoàn toàn không biết.
Buổi chiều.
Nam Lâm có gọi điện những Trúc diệp cố tình không nghe máy. Cô đã quyết định là sẽ không đến hồ Hương Lan theo lời hẹn của Nam Lâm. Vả lại. Chiều nay mẹ cô cũng đến đây để tổ chức sinh nhật cho cô, nếu anh ấy có gì muốn nói thì chắc chắn sẽ nói với cô vào buổi tối hôm nay.
Bà Hoa vừa lên đến tầng 14 thì liền đứng lại thở dốc. Không ngờ con gái bà hàng ngày lại phải leo lên leo xuống 14 tầng cầu thang như thế này. Ở đâu ra cái chung cư làm ăn tắc trách như thế này? Thang máy là thứ quan trọng mà lại để nó nằm không vì hỏng như thế. Thực tình, nếu không phải vì giá thuê nhà rẻ thì bà sẽ không bao giờ để Trúc Diệp phải sống ở đây.
Trúc Diệp nghe tiếng chuông cửa vội vàng chạy ra. Khi nhìn thấy khuôn mặt mẹ thì cô liền ôm chầm lấy bờ vai của mẹ. Đã lâu lắm rồi cô không còn được hưởng cái cảm giác dụi đầu vào bờ vai này. Bỗng dưng thấy nhớ nó da diết. Hôm nay là sinh nhật cô, cô muốn mình lấp đầy sự nhớ nhung và ham muốn đó.
Bà Hoa bị con gái ôm cho không còn đứng vững. Nhưng bà vẫn để nguyên cho Trúc Diệp làm thế, vì bà biết cảm giác khi sống tự lập là như thế nào. Trúc Diệp là đứa con gái đa sầu đa cảm của bà. Bà hiểu nó hơn ai hết.
- Cái con bé này! Muốn tổ chức sinh nhật nữa không đây?
Bà hoa mắng yêu con gái.
Trúc Diệp buông mẹ ra rồi đỡ lấy túi đồ trong tay mẹ. Cô đưa lên ngắm nghía và hỏi:
- Cái gì thế hả mẹ?
- Toàn đồ tổ chức sinh nhật. Vừa nãy mẹ có gọi điện cho An Lâm nhưng không thấy nó nghe máy.
Tuy là có thất vọng nhưng Trúc Diệp vẫn nói:
- Anh ấy rất bận. Mẹ không cần báo cho anh ấy đâu.
- Hôm nay là sinh nhật con, mẹ muốn cả ba đứa phải tụ họp đông đủ. Với lại đã lâu mẹ chưa được nhìn thấy An Lâm và Nam Lâm rồi.
Trúc Diệp ngồi phịch xuống ghế rồi nói vẻ chán chường:
- Anh An Lâm sẽ không đến đâu, khoa tim mạch của anh ấy còn đang thiếu bác sĩ kia kìa.
Bà Hoa quay ra nhíu mày nói:
- Bận gì thì bận. Hôm nay là sinh nhật con, cả năm mới có một ngày. Chẳng nhẽ nó lại không bớt được chút thời gian đến chúc mừng sinh nhật con sao? Để tí nữa mẹ gọi lại cho nó.
Trúc Diệp đưa tay với lấy quyển báo gần đó.
- Tùy mẹ.
- Mà con gọi điện cho Nam Lâm đi. Lúc mẹ gọi điện nó bảo là nó sẽ đến đấy.
- Vâng vâng. Được rồi.
Nam Lâm đang ngồi thì chiếc điện thoại bên bàn đổ chuông. Mắt vẫn nhìn bàn phím, Nam Lâm nói với Trịnh Thắng:
- Cậu nghe máy đi kìa.
Trịnh thắng nhíu mày. Ai mà chẳng biết cứ có điện thoại là có việc. Mà người nghe điện thoại sẽ là người phải làm việc. Thường thì ở đây toàn những công việc không đáng phải để hai người làm. Thỉnh thoảng cũng có những vụ liên quan đến mấy công ti lớn mà cả anh và Nam Lâm đều phải ra tay. nhưng nghe tiếng chuông điện thoại thì có vẻ nó thật là lãng xẹt.
- Đừng đùa. Cậu phát hiện ra tiếng điện thoại trước thì cậu đi mà nghe.
Nam Lâm suýt chút nữa thì phát tiết lên người Trịnh Thắng. Người cãi lại anh chỉ đếm được trên đầu ngón tay thôi đấy. Nhưng anh là người không chấp nhặt nên chỉ lườm Trịnh Thắng một cái rồi nhấc máy.
- Alo.
- Chào anh! Tôi là ban lãnh đạo cấp trên. Hiện nay, chúng tôi nghi ngờ anh làm việc thiếu trách nhiệm và không chu đáo. Chúng tôi đã gửi biên bản qua fax cho anh. Anh đã nhận được chưa?
Nam Lâm nhếch môi cười:
- Biết tôi là ai không mà nói như thật thế?
Đầu dây bên kia cũng như cười nhạt trước câu hỏi này:
- Anh là Nam Lâm đúng không?
- Được rồi. Sao nữa?
- Chúng tôi cũng sẽ phạt anh thêm tôi vô lễ với cấp trên.
Nam Lâm cuối cùng không chịu nổi nữa cũng gầm lên:
- Này đồ lừa đảo. Nói cho cô biết, tội danh lừa lọc công an cảnh sát là một tội lớn đấy. Muốn làm quen với tôi thì cũng không nên giở cái trò cũ mèm này ra chứ. Coi tôi là thằng
thanh niên mới vào đời hay sao?
Cuối cùng thì Nam Lâm cũng đạt được mục đích là khiến cho đối phương sợ hãi. Bằng chứng là tiếng nói ở đầu dây bên kia bé hẳn đi và không còn nguyên vẹn tiếng nữa:
- Anh…anh An Lâm. Em đây.
Nam Lâm vắt chân lên tận bàn rồi ngả người ra đằng sau ghế nói hờ hững:
- Em nào? Tôi có hàng trăm em đấy.
- Trúc Diệp đây.
Nam Lâm tí nữa thì ngã ngửa cả người ra sau. Trúc Diệp mà cũng muốn trêu đùa anh hay sao? Với anh ngay cả cười cô ấy còn không thèm cơ mà.
Nam Lâm đã phát hiện người trong điện thoại không phải lãnh đạo vì cô ấy chẳng hiểu gì về quy chế ở đây hết. Làm gì có vị lãnh đạo nào khi muốn phạt một người cấp dưới lại lười đến mức độ gửi fax và gọi điện thoại bàn cơ chứ? Mà nếu bị phạt cũng không cần nhờ vị lạnh đạo xa tít tắp mù khơi như vậy.
...