Giá như, cả đời này anh ấy có thể ở bên cô!
Nam Lâm ngẩn người một lúc lâu rồi mới phát hiện mình vẫn chưa bước lên sảnh. Anh tự cười giễu bản thân rồi mới chạy nhanh đến chỗ thang máy. Chẳng hiểu sao, khi nhìn thấy Trúc Diệp tỉnh lại, trong lòng anh lại nôn nao và vui mừng đến vậy. Dường như có tiếng nói cứ vang vọng trong anh rằng: “Chỉ cần cô ấy tỉnh lại là tốt rồi!”.
Rõ ràng Trúc Diệp không hề có bệnh.
Nhưng tâm hồn cô ấy lại mắc một căn bệnh mãi mãi chẳng thể chữa được!
Trúc Diệp vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt cô vẫn cứ cuốn lấy cái khung cảnh âm u kia. Có nhiều lúc cô tự hỏi chính lòng mình: “Tại sao lại cứ phải nhìn về nơi ấy khiến lòng càng thêm đau?” Nhưng không có ai trả lời cô. Hay như cô không trả lời được câu hỏi mà mình tự đặt ra.
“Cạch”
Tiếng mở cửa vang lên khiến Trúc Diệp như bừng tỉnh. Cô thu ánh mắt về rồi quay ra nhìn người con trai cao lớn ở trước cửa.
Nam Lâm khẽ khựng lại hồi lâu, đôi chân anh dường như trở lên nặng trịch. Anh cứ đứng như vậy nhìn cô. Hai người nhìn nhau…Mãi mà không nói được lên lời.
Đã bao lần rồi nhỉ? Họ nhìn nhau như thế này.
Đã bao lần rồi nhỉ? Họ cảm thấy yêu thương ngay trước mắt nhưng lại không thể với lấy?
Đã bao lần rồi nhỉ? Cả hai người lại trùng phùng trước cái gian nan và hiểm nguy của cuộc đời.
Và đã bao nhiêu lần rồi nhỉ? Họ chọn cách tự buông tay nhau thay vì cố chấp và thách thức cuộc đời mà nắm chặt lấy.
Nắng gió mưa sa cứ bắt đầu rồi lại kết thúc, Nam Lâm và Trúc Diệp tường chừng như họ đã là người của hàng ngàn thế kỉ trôi qua. Có phải trong tình yêu, thời gian chỉ là một thứ phù du?
Khi hai người còn đang chìm ngập trong nỗi niềm riêng thì một y tá đi vào và nói:
- Thưa anh, tôi cần thay chai truyền cho bệnh nhân. Anh có thể cho tôi đi qua được không?
Nam Lâm lúc này mới nhớ ra là mình cứ đứng trước cửa từ nãy đến giờ. Khi y tá nói như vậy anh cũng chỉ biết cười cười rồi đứng gọn ra.
(bạn đang đọc truyện tại Doisuytinh chúc các bạn vui vẻ^^)
Sau khi cô y tá đó rời đi, Nam Lâm bước đến bên giường Trúc Diệp rồi nhìn cô ấy. Lần này khoàng cách đã gần hơn, hình dáng của Trúc Diệp cũng rõ nét hơn. Nhưng nhìn rõ rồi thì sao? Nhìn rõ được rồi anh sẽ lại đau lòng. Cô ấy tiều tụy quá! Trên cánh tay, các vệt tím do lấy ven để truyền dịch như những nỗi đau đang lan truyền trong tâm can anh. Mái tóc mượt mà của Trúc Diệp ngày nào giờ rối bù lên. Đôi đồng tử hiền hoà và trong sáng như bị nhấn chìm trong cái hốc mắt kia. Chúng như cuốn lấy tâm trí anh vậy! Làn môi khô nứt, nhợt nhạt và toác ra những vệt máu khô màu sẫm. Cuối cùng, Nam Lâm đành phải nhắm hờ đôi mắt rồi quay sang hướng khác. Anh không có đủ kiên nhẫn để nhìn cô ấy thêm nữa. Tâm can anh đang dày vò anh suốt bao nhiêu ngày qua. Nó mới yên lặng được một lúc thì giờ đây, khi nhìn thấy thần sắc của Trúc Diệp, nó lại trỗi dậy và hành hạ tâm hồn anh tiếp. Rằng anh là một thằng chẳng ra gì. Rằng anh không bảo vệ Trúc Diệp. Rằng anh vô tâm không ở bên cô ấy…Anh cảm thấy mình là kẻ tội lỗi nhất thế gian này.
Nam Lâm mím môi rồi chìa ra bó hoa mà mình đã mua trên đường đến bệnh viện. Anh cố nở một nụ cười và nói:
- Trúc Diệp, tặng em!
Trúc Diệp đỡ lấy bó hoa, ngắm nhìn nó thật lâu rồi ghì bó hoa vào lòng. Một giọt nước khẽ rơi vào bó hoa, sau đó là nhiều giọt khác. Khi Nam Lâm nhìn Trúc Diệp, anh đã thấy gương mặt của cô ấy nhạt nhoà tự bao giờ.
Nam Lâm không nói gì, anh chỉ lặng lẽ ngồi cạnh Trúc Diệp. Thỉnh thoảng lại đưa tay lên lau cho cô ấy vài giọt nước mắt. Biết nói gì được? Khi chính anh cũng là kẻ đau đến không thiết sống.
Đôi môi của Trúc Diệp run lên:
- Anh…có phải là em ghê tởm lắm đúng không?
Nam Lâm giật mình, anh vội vàng ôm Trúc Diệp vào lòng. Thực sự lúc này, nếu có kẻ nào đến giết anh thì anh cũng sẽ không oán hận kẻ đó. Chỉ là anh thấy mình không còn đủ sức để đối mặt với cơn đau đang âm ỉ trong lòng lúc này nữa rồi.
- Đừng nói nữa.
Trúc Diệp đã nấc thành tiếng, giọng nói của cô cũng méo mó hẳn đi:
- Nói đi…Có phải không anh?
- Không – Nam Lâm gào lên – đừng nói nữa, Trúc Diệp không phải như vậy.
- Vậy là tốt rồi…
Nam Lâm từ từ buông Trúc Diệp ra, bàn tay anh lần đến đôi tay cô rồi nắm chặt lấy. Giọng nói anh gấp gáp hẳn lên:
- Trúc Diệp! Cho dù có ra sao…cho dù cả thế giới này có sụp đổ thì em vẫn còn có anh. Anh sẽ không bao giờ bỏ rơi em. Sẽ không bao giờ…
Trúc Diệp mỉm cười, nước mắt vẫn nhạt nhoà trên khoé mắt. Nhưng ánh lên trong đó lại là thứ hạnh phúc nhỏ nhoi, một tia sáng yếu ớt giữa cõi âm u, mịt mù. Cô ngả người vào lòng anh, trước ngực cô, bó hoa hồng thơm ngát vẫn được cô ghì chặt. Nó giống như một thứ gì đó thiêng liêng đáng được trân trọng và giữ gìn vậy.
Trúc Diệp nói:
- Đừng bỏ rơi em.
An Lâm đang ngồi ghi chép sổ sách. Dạo này ở bệnh viện nhiều việc đến nỗi mà anh chẳng có thời gian để hỏi thăm Trúc Diệp nữa. Khi vừa ngơi nghỉ được một chút, An Lâm định sẽ gọi điện cho cô ấy. Nhưng người bên ngoài lại gõ cửa đúng lúc khiến cho An Lâm đành gác lại chuyện này.
Anh nhìn ra hướng cửa và nói:
- Mời vào!
Cánh cửa được mở ra, mang theo đó là mùi nước hoa sang trọng của ai kia. Người con gái có mái tóc quăn gợn sóng, dáng người thanh mảnh ấy mỉm cười với anh hết sức tình tứ:
- Chào anh! Hình như đã lâu chưa gặp.
An Lâm hơi bất ngờ về sự xuất hiện của Khánh Lâm. Kể từ dạo anh tức giận kéo Trúc diệp ra khỏi nhà hàng trong khi cô còn đang môi chạm môi với Nam Lâm, anh những tưởng mình đã cắt đứt hoàn toàn với Khánh Lâm rồi.
Khi An Lâm định thần lại thì Khánh Lâm đã bước đến ngồi trước mặt anh từ lúc nào. Thời gian qua, hình như cô ấy có chút thay đổi. Xinh đẹp hơn, quyến rũ hơn và…có một chút bí ẩn hơn.
- Sao thế? – Khánh Lâm hỏi.
An Lâm vội vàng thu ánh mắt ngạc nhiên về rồi đưa tay lên miệng húng hắng:
- À không, chỉ là hơi bất ngờ thôi.
Khánh Lâm mỉm cười quyến rũ. Hàm răng đều và trắng như ngọc trai lúc ẩn lúc hiện. Bên tai, hai chiếc khuyên tròn tròn lấp lánh cứ cuốn lấy ánh nhìn của An Lâm khiến anh không thể không chú ý đến cô. Dường như nó đang thôi miên anh vậy.
- Em đến đây có việc gì không? – An Lâm vội vàng tìm một chủ đề.
Khánh Lâm vắt chéo chân rồi nói:
- Chỉ là muốn hỏi thăm sức khoẻ của trưởng khoa tim mạch mà thôi!
- Vậy sao?
Khánh Lâm không trả lời câu hỏi của An Lâm nữa mà nói:
- Viện trưởng hình như chưa có nói qua với anh – nói đến đây, Khánh Lâm cười tủm tỉm – Bố em có lời với ông ấy để ý đến anh.
Như sét đánh ngang tai! Câu nói đầy ẩn ý này có ai mà không hiểu cơ chứ. Tại sao An Lâm mới 26 tuổi đã được làm trưởng khoa tim mạch? Tại sao anh lúc nào cũng được viện trưởng ưu tiên hơn người khác? Tại sao những đồng nghiệp luôn nhún nhường với anh? Trước kia An Lâm vẫn luôn tự hỏi như vậy. Nhưng bây giờ, khi nghe Khánh Lâm nói anh đã có thể tìm được câu trả lời cho riêng mình.
Khánh Lâm thấy vẻ mặt biến sắc của An Lâm thì vội cười. Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của cô. Trước kia, An Lâm là một người tự tin về bản thân. Tuy cô biết anh ấy không hề tự kiêu, nhưng có đánh chết chắc An Lâm cũng không thể ngờ việc anh được làm trưởng khoa là nhờ có bố cô. Gián tiếp hơn là nhờ cô đã năn nỉ ông. Rằng An Lâm là người cô yêu, và cô sẽ giúp
ánh ấy đứng vững trong sự nghiệp. Sau đó là giúp chính mình đứng vững trong lòng anh ấy.
Từ hôm nhìn thấy An Lâm kéo tay cô gái mang thân phận “em gái” của anh, Khánh Lâm đã hiểu trái tiânn Lâm không thể thuộc về cô trong một sớm một chiều. Vật cản chính là cô gái kia. Nếu cô cứ mù quáng tấn công anh theo lẽ bình thường thì mãi mãi người thất bại sẽ là cô.
An Lâm giọng run run hỏi:
- Em nói gì cơ?
Khánh Lâm vẫn bình tĩnh:
- Anh đừng để bụng chuyện đó. Viện trưởng rất hài lòng với anh. Cho dù không có bố em thì có lẽ chức trưởng khoa này mai sau vẫn sẽ thuộc về anh thôi.
An Lâm cười nhạt rồi nói:
- Bố con cô lấy tôi ra làm trò đùa như vậy ư?
Thái độ này của An Lâm hoàn toàn nằm ngoài dự tính của Khánh Lâm. Trong cô vội vàng giấy lên chút cảnh báo.
- Anh An Lâm…
Khuôn mặt An Lâm lập tức sa sầm lại rồi anh thét lên:
- Tôi không cần cái thứ hư vinh bố thí của các người.
* * *
Nam Lâm bước ra khỏi gara xe. Mặc dù Trúc Diệp vẫn chưa trở lại bình thường nhưng anh cũng bất đắc dĩ phải đi làm. Cô ấy đỡ hơn là được rồi, và có lẽ cô cũng cần không gian của riêng mình để bình tâm với những gì đã xảy ra với mình.
Khi Nam Lâm vừa bước vào phòng thì Trịnh Thắng đã kéo anh lại rồi thì thầm:
- Nam Lâm, có phải cậu đã gây ra chuyện gì rồi không?
Nam Lâm vẫn chưa hiểu “chuyện” mà Trịnh Thắng nói là chuyện gì. Anh cốc đầu Trịnh Thắng một cái và nạt:
- Nói phải có đầu có đuôi. Cậu định cho tôi chết trong khó hiểu hả?
Trịnh Thắng dường như cuống hơn, anh không để ý đến cái cốc đầu của Nam Lâm nữa mà nói vội:
- Sáng nay, người của hình sự đến nói muốn gặp cậu. Nhưng cậu là chúa đi muộn cho nên lúc ấy không có mặt. Họ có nhắn lại rằng khi cậu về thì báo cho bọn họ. Tôi hỏi làm sao nhưng họ cứ úp úp mở mở bảo rằng cậu có liên quan đến một vụ án. Hình như là Hải Quý, giám đốc công ty X bị giết rồi.
Nam Lâm giật mình:
- Họ nói tôi là kẻ gây ra vụ án đó?
Trịnh Thắng nhún vai:
- Việc này tôi không có hỏi. Thiết nghĩ cậu sao có thể gây ra mấy cái việc đó chứ! Nhưng mà sao họ lại nói liên quan đến câu nhỉ?
Nam Lâm không trả lời câu hỏi của Trịnh Thắng. Mà chính xác hơn là anh không còn tâm trí để trả lời. Anh vội vàng chạy ra ngoài rồi ấn điện thoại cho một ai đó. Khi người bên đó nhấc máy anh nói:
- Thanh Phú! Họ phát hiện ra chúng ta rồi.
Chương 26 – “Cá Viên Chiên”!
Ngày Trúc Diệp xuất viện, Nam Lâm lái xe đến đón. Khi anh xách túi đồ giúp cô, cô đã nhìn thấy nét mệt mỏi hiện lên trong mắt anh. Hình như anh ấy gầy đi nhiều! Trúc Diệp xót xa khẽ nắm lấy tay anh nói:
- Nam Lâm, đừng cố quá!
Nam Lâm nhìn cô cười khẽ, vẻ mệt mỏi trong đáy mắt được thay bằng một tia ấm áp và thân thương.
- Em đã biết quan tâm đến anh rồi hay sao?
Trúc Diệp không nói gì. Có lẽ là cô chưa bao giờ quan tâm anh thật.
Nam Lâm đưa Trúc Diệp về nhà, mọi đồ vật nơi đây cũng đã bắt bầu phủ những hạt bụi xám li ti. Nam Lâm nhìn ngắm xung quanh một hồi vẻ luyến tiếc. Đôi tay lướt qua mọi đồ vật, lớp bụi cũng theo đó bám vào ngón tay anh. Nhưng Nam Lâm lại không để ý, anh đang trầm tư, đang cố thu gom những gì có thể ghi nhớ được vào cái tâm hồn bốc đồng và ngang ngược của anh. Chẳng bao lâu nữa, nơi đây sẽ chỉ còn là một miền kí ức trong anh.
- Nam Lâm, anh đói chưa? Em đi làm cơm nhé?
Gióng nói nhẹ nhàng của Trúc Diệp vang lên khiến Nam Lâm choàng tỉnh. Anh quay lại rồi nói bằng chất giọng khàn khàn:
- Chúng ta ra ngoài ăn.
- Em có thể nấu được mà