watch sexy videos at nza-vids!
wap truyen, wap doc truyen, truyen hay
home| Game Online| Đọc Truyện
Bây Giờ 22:29,Ngày 28/11/24
Thông Tin Mới
Chúng tôi đang phát triển cố gắng đem lại sự thuận tiện mới với Mhay.Us, phất đấu trở thành Wap Giải Trí, Wap Tủi Game miễn phí và là cổng thông tin giải trí mạnh nhất trên Mobile, đem lại sự hài lòng cho các bạn. Xin cảm ơn.
Hallo Star - Chat trực tuyến cùng IDOL Hallo Star - Chat trực tuyến cùng IDOL
Bạn đang cảm thấy buồn chán , muốn có người hát nhảy cho mình xem. Thì còn chần chừ gì nữa mà không truy cập ngay vào Hallo Star để thưởng thức các Hot girl hát hay nhảy đẹp . Chắc chắn bạn sẽ rất hài lòng khi đến với Hallo Star - Chat cùng ngôi sao.
» »
Đang xem: 1 | Lượt xem: 3189

Bước Qua Yêu Thương


» Đăng lúc: 08/03/15 13:54:39
» Đăng bởi: Admin
» Chia Sẻ:SMS Google Zing Facebook Twitter yahoo

- Anh xin lỗi!.


Nói rồi An Lâm chạy ra ngoài và hướng ra phái cửa. Khi mở cửa, anh có quay ra nhìn Trúc Diệp. Cô ấy cũng nhìn anh với ánh mắt trân trối. Nhưng biết nói gì? Với anh tất cả đã sụp đổ. Cô ấy đã thuộc về người khác rồi, anh không thể quay đầu lại được nữa. Anh hối hận vì mình đã quá mập mờ, đã quá ngốc nghếch mà chậm trễ.


Dương Thùy bước vào bar.


Cô đã chán ngán cái cuộc sống vô vị ngoài kia rồi. Cô muốn uống rượu. Dạo gần đây cô thấy tâm tư tình cảm của mình rất lạ. Không thể kiểm soát nổi lại còn hay ghen tuông vô cớ nữa chứ. Thật là…


Rồi Dương thùy lại nhớ ra anh chàng bác sĩ giống hệt Nam Lâm mà cô gặp trong bệnh viện. Theo lời anh ấy nói thì anh và Nam Lâm là anh em. Nhưng cô lại thấy hết sức mâu thuẫn, rõ ràng Trúc Diệp đã nói chị ấy chỉ có một người anh thôi. Vậy ở đâu ra một người anh thứ hai này nữa? Cô càng nghĩ càng không hiểu.


Dương Thùy nhấp một ngụm rượu. Còn đang định uống thêm một ít nữa thì có một bàn tay giữ lấy tay cô.
Dương Thùy đánh mắt về phía con người đó. Hai hàng mi khẽ nhíu xuống.


- Muốn gì?


Tên đối diện có dáng người to lớn. Hàng lông mày ngắn tũn làm có có cảm giác hắn giống Sở Khanh. Đôi môi mỏng nhợt nhạt nhìn đã chán. Hắn ta nở một nụ cười dâm đãng rồi nói:


- Bao nhiêu?


Hắn nghĩ cô là gái bao sao? Dương Thùy nhếch môi cười nhạt, cô khẽ khàng lắc lư cốc rượu một hồi. Rồi rất bất ngờ hất thẳng vào mặt hắn khiến những ai ở gần đó đều tò mò đánh mắt sang. Dương Thùy nhướn mày nói giọng khinh khỉnh:


- Cút đi.


Tên đó không phục liền vung mạnh cánh ta hướng thẳng vào khuôn mặt xinh đẹp của Dương Thùy.


Chát.


Dương Thùy cảm tưởng khuôn mặt không còn lành lạnh sau cái tát đó. Cô thấy hoa mắt chóng mặt hẳn đi. Khẽ lảo đảo vài bước chân rồi mới định thần lại. cô trợn mắt lên nhìn tên đối diện không chút sợ hãi. Gằn giọng:


- Chó chết!!!


Tên ác ôn kia cười ha hả như đang thưởng thức một màn tấu hài. Hắn đưa cánh tay rắng chắc đến nắm lấy chiếc cổ trắng ngần của Dường Thùy. Đanh giọng lại:


- Sao hả cô em?


Dương Thùy bị bóp cổ, giọng nói cũng không còn lành lặn. Ngón tay cứ bấu vào cánh tay rắn chắc của kẻ đối diện, tiếng cô khản đặc:


- Buông ra.


Rồi cô vơ lấy cốc rượu gần đó, đập mạnh vào đầu tên hỗn đản kia. Khiến hắn không muốn buông cũng phải buông. Máu tươi từ phía trên đỉnh đầu chảy xuống. Đỏ thẫm đến ghê tởm. Tuy nhiên hắn lại không khuỵu ngã, vẫn rất tỉnh táo định lao vào Dương Thùy khiến cô không khỏi sợ hãi.


Đúng khoảnh khắc ấy một âm thanh chói tai vang lên, cánh cửa đóng kín bật mở. Dáng người hiên ngang bị ánh sáng khuất vào. Anh ta hô to:


- Tất cả đứng im. Cảnh sát đây!!!


Chương 16 – Suy nghĩ điên rồ.


Mọi người trong quán bar đưa mắt nhìn con người đang đứng hiên ngang trước cửa, họ không biết anh ta có phải là cảnh sát thật hay không nên không ngừng chỉ trỏ và bàn tán.


Tên vô lại kia nhếch môi lên cười nhạt khi thấy cái người tự xưng là cảnh sát cuất hiện. Hắn ta đưa tay lau nhẹ vết máu trên đỉnh đầu rồi ngồi xuống chiếc ghế cạnh đó và hất hàm nói:


- Cảnh sát? Vậy thì người bị bắt chắc chắn là cô ta rồi, cô ta hành hung tôi đấy.


Vị cảnh sát trẻ tuổi nhưng vẫn rất dày dạn kinh nghiệm, anh ta bước nhanh đến chỗ tên vô lại đó rồi đưa chiếc thẻ của mình lên:


- Xin lỗi! Nhưng chứng cứ đã quá đầy đủ, anh là người mà chúng tôi đang cần tìm.


Trên nét mặt hắn bỗng chốc thoáng nét hoang mang:


- Vì tội gì?


- Buôn bán gái mại dâm qua biên giới. Tôi là tổ trưởng tổ cảnh sát cục A.


Quả nhiên là vậy! Anh chàng trẻ tuổi này chính là cảnh sát chứ không phải anh ta tự xưng. Vốn, đã tốn công tốn sức theo chân hắn ta lâu lắm rồi. Giờ anh cũng đã có đủ điều kiện để còng tay hắn lại. Ánh mắt anh nghiêm nghị nhìn tên tội phạm:


- Đừng có bỏ chạy. Chúng tôi đã phong tỏa nơi đây rồi.


Tên tội phạm nghe thế liền nhởn nhơ đưa tay ra cho anh cảnh sát lồng vào chiếc còng số tám sáng loáng. Hắn tỏ vẻ coi thường, hàng lông mày ngắn hơi dướn lên vì nụ cười nhạt. Điệu bộ và dáng vẻ thật khiến cho người ta cảm thấy hắn không coi pháp luật ra gì.


Mọi người trong quán bar bao gồm cả Dương Thùy vì quá bàng hoàng và sợ hãi nên cứ ngồi thần người ra. Nhất là Dương Thùy, có đánh chết cô cũng không ngờ mình vừa đối mặt với một tên buôn bán gái mại dâm. Cô đưa cốc rượu lên uống vội vàng để làm vơi đi một ít xúc cảm hoang mang đang dâng đến tận óc.


Dương Thùy bước loạng choạng ra ngoài. Gió đêm táp vào mặt như muốn chửi cô quá khờ dại và ngốc nghếch. Phải, cô luôn tự ti về bản thân mình như thế, có sắc đẹp thì làm được gì cơ chứ? Cô ước mình đừng bao giờ sinh ra tại gia đình này, ước rằng người đó không phải là bố cô, ước rằng ông ta hãy sống một cách trong sạch và liêm chính…để cô còn có thể ngẩng mặt lên mà chọn người cô yêu.


Từ đằng xa, một chiếc taxi đi tới, Dương Thùy mím môi chạy ra chặn đường. Cô cần phải về nhà. Nhưng khi cửa kính xe vừa được hạ xuống thì đã nghe thấy tiếng chửi rủa của tên lái xe:


- Làm gì vậy? Điên à? Muốn chết thì đi ra chỗ khác.


Bữa cơm đã được dọn sẵn mà chưa thấy bóng dáng ba người đâu. Bà Hoa lo lắng nhìn đồng hồ rồi nói:


- Sao chúng lâu về thế nhỉ? Hay là gặp chuyện gì rồi?


Ông Phùng đang ngồi đọc báo trên chiếc ghế nằm đã bị thời gian phong hóa. Khi nghe vợ nói vậy ông chợt nhíu mày quát nhẹ:


- Bà nói xui cái gì vậy? Bọn nó thì có thể làm sao được cơ chứ? Chắc chúng nó lại tạt qua đâu mua đồ thôi. Giờ chúng nó lớn rồi nên biết ý, lần nào về cũng mua cả đống quà.


Khi ông Phùng nói như vậy, hai người chợt có chút tự hào và một chút lo lắng đan xen.


Quả nhiên là vậy, một lúc sau thì ngoài cổng đã nghe thấy tiếng còi xe kêu tin tin. Bà Hoa vui mừng chạy ra mở cổng.


- Nam Lâm! Anh con và Trúc Diệp đâu? Sao ba đứa không đi cùng một xe cho tiện?


Nam Lâm đã định không về rồi nhưng thiết nghĩ có gì mà phải trốn tránh chứ? Anh trước nay là Nam Lâm cuồng ngạo nổi tiếng, là người không sợ trời cũng chẳng nể đất. Việc gì phải trốn tránh và sợ hãi chút chuyện cỏn con. Chẳng lẽ bao nhiêu năm được huấn luyện làm công an, bản tính đó đã bị ép xẹp xuống rồi hay sao? Không, anh không phải là người như vậy. Anh sẽ cho Trúc Diệp thấy, cho dù cô ấy có yêu ai, có lựa chọn ai thì anh cũng mặc kệ.


Anh sẽ cố gắng không quan tâm! Bởi vì anh là…em trai An Lâm.


Khi nghe dì Hoa nói vậy thì Nam Lâm mới biết hóa ra Trúc Diệp và An Lâm chưa về. Anh nhấn nút chốt cửa xe trên điều khiển rồi quay ra trả lời dì:


- Con không biết. Chúng con làm khác nơi, giờ tan sở cũng không phải là trùng lặp cho nên như thế thì không tiện. Vả lại bây giờ có xe riêng cả rồi mà! Trúc Diệp thân với An Lâm hơn, để em ấy đi với An Lâm đi ạ!


Bà Hoa nghe thế cũng thôi không hỏi nữa. Trúc Diệp thân với ai hơn bà là người rõ nhất. Đúng là nó thân với An Lâm hơn thật nhưng chẳng lẽ Nam Lâm lớn rồi vẫn không hề thay đổi thái độ? Con gái bà cũng chẳng phải là đứa chua ngoa đáng ghét, tại sao lại phải xa lánh nó như vậy? Điều này làm bà Hoa rất buồn. Bà lại là người quý Nam Lâm cho nên nỗi buồn trong lòng lại càng được nhân lên khi nghĩ đến vấn đề này. Phải chăng cả ba người cùng đoàn kết và yêu thương nhau như những người anh em thật sự thì bà vui biết mấy. Nhưng bà biết, đời đâu thể bắt ép cái gì được. Đành phải để nó xuôi theo tự nhiên thôi.


Nam Lâm vừa bước vào nhà thì chợt khựng lại khi nhìn thấy bố đang ngồi đọc báo. Dạo này ông hơi gầy thì phải. Trong lòng anh chợt muốn hỏi ông một câu nhưng sự khó gần giữa hai bố con suốt bao nhiêu năm nay như một rào cản vô hình. Khiến anh ngượng ngùng mà chỉ chào ông một câu đầy ngắn gọn:


- Con chào bố!


Ông Phùng không nói gì, ông chỉ đưa mắt lên liếc Nam Lâm một cái rồi lại chăm chú vào tờ báo trên tay. Nam Lâm thấy vậy cũng bước lên nhà luôn. Nếu vừa rồi anh hỏi ông, chắc có lẽ anh cũng chỉ nhận được một cái liếc nhìn thờ ơ như vậy thôi đúng không? Nam Lâm nhếch môi cười nhạt, anh không ghen tị đâu, không bao giờ ghen tị với anh trai mình. Anh biết, cho dù có giỏi như anh ấy hoặc hơn thì anh vẫn chỉ được bố đối xử như vậy. Vì anh là Nam Lâm!


Nam Lâm bước vào phòng rồi thả người xuống giường. Sức nặng của cơ thể khiến tấm nệm không chịu được mà khẽ nảy lên, đồng thời người anh cũng bị đẩy lên theo. Tâm trạng anh mấy ngày nay không được tốt. Nói chính xác hơn là nó rất xấu. Anh chẳng biết nên làm gì để cho vơi bớt đi cái tâm trạng chết tiệt ấy. Cái anh làm là đâm đầu vào những trò chơi mà mình vẫn hay đánh cược và rất ít khi thua. Đó là tình yêu.


Con gái đối với anh không phải là khó, nhưng để tìm được một người khiến mình phải ngả nghiêng, phải bồng bềnh, trôi nổi trên những xúc cảm ngọt ngào thì có lẽ chỉ có mình Trúc Diệp thôi. Nhưng giờ đây, anh đang hận cô ấy. Anh đang hận cô một cách đầy giả tạo và dối trá, anh đang cố tình ép bản thân phải ghét cô, phải trả thù cô. Để cho niềm kiêu hãnh của Nam Lâm vốn ngự trị trong anh được khôi phục. Anh không muốn bản thân của mình bị xoay chuyển bởi một cô gái. Mà điều đáng nói cô ấy lại là em gái mình.


Chỉ tiếc là anh đang tự



dối lòng mà thôi!


An Lâm và Trúc Diệp đã trở về sau khi mua một chút hoa quả. Họ hơi bất ngờ khi nhìn thấy xe Nam Lâm. Rồi mỗi người lại rơi vào một tâm trang riêng. Không ai nói nhưng đều hiểu rằng, có Nam Lâm là không khí sẽ bị kéo giãn ra, như những sợi dây đàn. Căng thẳng đến tột độ. An Lâm ngập ngừng hồi lâu rồi quay ra Trúc Diệp cố gắng mỉm cười nói:


- Nam Lâm hôm nay lại gương mấu về nhà sớm quá nhỉ!


Trúc Diệp cũng chỉ gượng gạo nói:


- Chắc anh ấy không ăn cơm ở nhà đâu. Đám bạn bất lương của anh ấy còn đang đọi nữa mà.


Nói như vậy lại khiến không khí như được bơm thêm ô xi, dễ thở hơn một chút. An Lâm đưa tay véo nhẹ mũi Trúc Diệp, vừa cười anh vừa nói:


- Em vẫn không thể thay đổi cách nói về đám bạn của Nam Lâm hay sao? Chúng đều có việc làm hết rồi, đứa nào ra đứa nấy. Không thể lẫn với bọn “bán côn đồ” ngày xưa nữa đâu.


Trúc Diệp cúng cảm thấy dễ chịu hơn, trong giọng nói không phảng phất nét gượng gạo nữa, cô mỉm cười:


- Dù sao thì cũng quen rồi mà.


- Em thật là cứng đầu!


Nói rồi An Lâm cốc nhẹ đầu Trúc Diệp rồi kéo cô vào lòng. Dù chỉ một chút thôi, nhưng trước khi vào nhà, trước khi đối mặt với sự căng thẳng. Anh muốn trái tim được thêm một chút sức mạnh. Như vậy anh sẽ tự tin mà bảo vệ cô ấy khỏi những gì mà em trai anh sắp và sẽ gây ra cho cô.


Cộc cộc!


Trúc Diệp vội vàng đẩy An Lâm ra như một phản xạ tự nhiên. Điều này khiến anh hơi bất ngờ và hụt hẫng. Đây là lần thứ hai cô ấy từ chối sự ân cần và tình cảm của anh. Mà nguyên nhân lại là vì Nam Lâm.


An Lâm hạ kính xuống rồi nói:


- Có chuyện gì thế?


Nam Lâm đứng ngoài xe cố tỏ ra thờ ơ và lãnh đạm. Anh tự cho phép mình rằng sự có mặt của Trúc Diệp là hư vô.

...
Tags: buoc qua yeu thuongbuoc qua yeu thuong
Bình Luận Bài Viết




Cùng chuyên mục
» Hôn Ước Quý Tộc
» Yêu Em Rồi Đấy
» Cold Guy, Sanity Girl And The 1St Fiction
» Đại Tiểu Thư Đi Học
» Anh chọn ai? Siêu mẫu hay Osin?
» Này Anh! Tôi Không Phải Là Ôsin
1234...373839»
Bài viết ngẫu nhiên
» Bí mật tình yêu phố angel
» Bước Qua Yêu Thương
» Chàng trai không biết yêu
» Chinh phục hot boy
» Cô ấy không phải cô nàng Tomboy
» Đại Thiếu Gia Biết Yêu
123»
Làng giải trí Việt
Liên hệ: Trần Hữu Trí
Địa chỉ: Ba Đình - Hà Nội
Trang:1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38
U-ON