- Tôi nghĩ anh và Dương Thùy nên chia tay đi!
Đó là câu nói đầu tiên khi bố của Dương Thùy nói về vấn đề của anh và cô. Chỉ một câu nói ngắn gọn, một giọng nói trầm nhưng có sức vang và sức ép khủng khiếp.
Và đó cũng là lần đầu tiên anh có cảm giác, bố của Dương Thùy không hề đơn giản như những ông bố khác.
Mạnh Đức đã cố tình tỏ ra điềm đạm và tự tin, nhưng chỉ cần ông ấy nói một câu đã khiến chiếc thìa nguấy cà phê trong tay anh rơi vào thành cốc. Khi rơi xuống, nó kêu những âm thanh đến chói tai và có phần rợn người.
- Tại sao lại phải chia tay ạ? – Mạnh Đức chỉ biết hỏi như vậy. Anh hoàn toàn không có một lời biện hộ hay phản kháng nào khác.
Còn ông ta thì vẫn điềm nhiên, cái uy phát ra từ người ông như một thứ sức mạnh phi thường khiến Mạnh Đức phải nhún nhường. Bố anh đã từng nói: Kẻ nói nhiều mà làm ít chỉ đáng để coi thường cho cuộc sống thêm vui. Nhưng kẻ mà đã nói ít và làm nhiều, hơn nữa lại làm có hiệu quá, có thể khiến cho mọi người nể phục. Thì đó mới là kẻ đáng để ta phải ngước nhìn và chịu thua không điều kiện. Giờ đây, trước mặt anh đã xuất hiện kẻ thứ hai mà bố anh nhắc đến.
- Chàng trai! Tôi vẫn chưa biết tên câu. – Bỗng nhiên ông ta lại trở lên thân thiện lạ thường. Đây là biểu hiện của những kẻ mà ta phải đề phòng ư?
- Cháu tên là Mạnh Đức.
- Ồ! Tên hay đó chứ? Nhưng cái tôi cần không phải là cái tên của cậu đâu. Tôi biết cậu đang nghĩ gì, đang toan tình những gì. Và tôi cũng biết bản thân mình giờ đây đáng ghét cỡ nào. Nhưng tôi thực sự không muốn con gái mình đau khổ lúc về sau. Mong cậu hãy hiểu cho.
Quả thực lúc đấy Mạnh Đức không hề hiểu gì cả:
- Bác, cháu hứa, cháu hứa sẽ đối xử tốt với Dương Thùy cả đời.
- Cảm ơn cậu! Nhưng có lẽ, những lời nói này tôi đành phải coi như là chưa từng nghe thấy.
Khi ông định đứng dậy thì Mạnh Đức đã cố níu ông lại bằng một câu nói:
- Tại sao? Tại sao bác lại phải làm như vậy?
Ông ta chỉ cười rồi cố nhẫn lại mà trả lời anh:
- Khi tôi vào tù thì cậu sẽ biết. Và lúc đó, cậu sẽ thở phào mà nghĩ rằng: Cũng may là mình không dính vào con bé đó.
Rồi ông ta bỏ đi.
Tháng ngày cứ trôi, đẩy dần những quá khứ đi và mang lại những điều mới mẻ mà ta chưa biết của tương lai. Những chuyện mà ta biết rồi nhưng vẫn cứ tò mò, những sự việc mà ta chưa hay và đang cần được giải thích.
Ngày đó, bố Dương Thùy đã vào tù vì tội tham ô. Ông chính là chủ tịch của thành phố C, là người đứng đầu thành phố và cũng là nhân vật chính của vụ tham ô ngân sách được mọi người bàn tán trong những ngày qua. Hóa ra tất cả mọi chuyện là như vậy. Cuối cùng thì Mạnh Đức cũng hiểu ra những việc làm của ông ấy. Ông muốn tốt cho con gái, muốn con gái không phải đau khổ nên đã chọn con đường không ban cho Dương Thùy chút hạnh phúc nào. Về cơ bản thì có vẻ như ông là một người bố tốt, nhưng về sâu xa thì ông đã đi nhầm hướng mất rồi. Ông đang đánh đồng tất cả đàn ông trên thế giới này, ông cho rằng con người ta sinh ra đã sống vì cái lợi. Sinh ra là để đấu tranh vì hạnh phúc của cá nhân.
Cho nên ông ấy mới tham ô nhiều như vậy sao?
Giờ đây, ngồi nghĩ lại những gì mà bố của Dương Thùy đã nói, Mạnh Đức chỉ biết cười. Anh còn có thể làm gì khác đây? Trách ông cũng không thể mà cảm ơn ông lại càng không. Chỉ biết cười vì ông ấy đã quá ngu ngốc trong sự khôn ngoan của mình.
- Anh đang cười cái gì vậy?
Dương thùy thấy Mạnh Đức cười vô thức nên vội hỏi.
Năm ngày trước, cô đã được tin bố cô bị bắt. Lúc đó, cảm xúc của cô rơi nhiều lắm, vương vãi nhiều lắm, có nhặt thế nào cũng không hết. Cuối cùng thì ông ấy cũng vào tù rồi, sau bao nhiêu năm làm chủ tịch, sau bao nhiêu năm tìm đủ mọi cách để tham ô và nhận hối lộ từ những người cấp dưới. Cuối cùng thì cái ông nhận được cũng chỉ là cái còng số tám của công lí. Sau khi nghe cái tin đó, Dương thùy đã tưởng mọi thứ đều sụp đổ dưới chân. Hoang tàn và đổ nát trong ánh mắt. Cô đã nói gì với bố nhỉ? À, nói rằng dù bố có bị công an tìm đến, dù bố có chết thì cô cũng không quan tâm nữa. Nhưng cô không làm được, hay nói cách khác là cô không thể ép bản thân mình làm vậy được.
Từ lúc cô sinh ra đến giờ, ông là người thương yêu cô nhất. Là người tốt với cô nhất, hơn cả những gì mà một người mẹ có thể làm. Mẹ của cô đâu? Cô không muốn nhắc đến, bà đi rồi, bà đã bỏ đi từ cái thời cô biết nói. Bà cho cô đủ lượng sữa cần thiết như bố thí, xong rồi bà bỏ đi luôn. Bỏ luôn cái gia đình sau lưng mà thản nhiên nắm tay một người đàn ông khác để đi đến cái thứ hạnh phúc ích kỉ của bà ta.
Thật là đang phỉ nhổ!
Thế đấy.
Giờ thì Dương Thùy đã thấy khá hơn rồi, cô có thể mỉm cười trước mặt người mình yêu. Có thể lắng nghe anh nói những lời ngọt ngào mà tâm hồn không bị treo ngược cành cây nữa.
Bất giác, điện thoại cô rung lên một hồi. Cô nhìn Mạnh Đức rồi đưa sát điện thoại lên tai. Tiếng của bố trầm ấm truyền vào khiến cô không kiểm soát nổi nhịp thở:
- Dương Thùy, bố đây. Có lẽ sau này, bố không thể ở gần con nữa rồi. Bố xin lỗi! Sau này con phải sống tốt vào đấy. Hãy tha thứ cho bố thời gian qua, không phải vì bố không thương con đâu. Chỉ là…Thôi! Hết giờ rồi, lần cuối nhé. Con nhớ câu nói ngày xưa của bố con mình chứ? “Nhất định sẽ hạnh phúc hơn mẹ”. – Dừng một lúc rồi ông lại nói nhỏ, tiếng nói nhỏ hết sức chỉ mình Dương Thùy nghe thấy mà thôi – Bố đã lén chuyển hết tiền đến tài khoản của con rồi. Đó là những đồng tiền trong sạch cho nên con không phải lo đâu. Hãy sống tốt như bố vậy trông mong. Chào con gái!
Chương 22 – Đã có những lúc anh mong mình trở nên khốn nạn một lần.
Sau cái ngày trung thu hôm ấy, mọi chuyện dường như đã thay đổi hoàn toàn. Tất cả như bước sang một trang mới.
Trúc Diệp và An Lâm chính thức là anh em! Cũng chẳng biết nguyên do chính xác là gì nhưng hình như, hai người, mỗi người một khoảng cách. Cố gắng vui vẻ mỗi khi gặp nhau. Và chỉ dừng lại ở ngưỡng anh em không hơn không kém.
Còn Trúc Diệp và Nam Lâm thì sao?
Sẽ còn rất nhiều chuyện nữa mới có thể biết được quan hệ giữa họ. Là tình cảm giữa trai gái hay là anh em. Là hận hay là yêu. Rồi sẽ có một ngày, số phận sẽ cho họ biết, họ có bước cùng nhau trên một con đường được hay không!
* * *
Nam Lâm đưa mắt nhìn về phía khoảng không vô định. Phía đó là phía nam, phía nam là nơi mà Trúc Diệp đang sống. Nơi ấy, có người khiến anh phải nung nấu nỗi nhớ từng giờ, từng phút một. Từ khi anh sang thành phố C đến bây giờ đã hơn một tháng, vụ án cũng đã kết thúc trước đó hai tuần. Nhưng anh đã xin nghỉ phép để tâm hồn mình có thể phẳng lặng mấy hôm. Anh đang rất mệt mỏi, cảm tưởng như mọi sinh lực đều bị một sức mạnh vô hình nào đó rút cạn kiệt. Chân tay bải hoải chẳng muốn hoạt động, ngay cả ăn cũng không muốn. Thực sự giờ đây, anh cảm thấy mọi thứ đều vô vị và chán ngán.
Có những khi, Nam Lâm rất muốn gọi một cuộc điện thoại cho Trúc Diệp. Muốn hỏi xem cô ấy vui hay buồn, có nhớ anh hay không, đang khỏe hay đang ốm…nhưng mỗi khi ấn được cái dãy số mà anh đã thuộc làu ra thì cũng là lúc lí trí anh mách bảo: Mọi chuyện nên dừng lại ở đây thôi. Rồi sẽ có ngày anh quên được.
Nam Lâm không chắc là mình có quên được Trúc Diệp hay không, anh không chắc là mình có thành công trong cái quyết định táo bạo kia không. Nhưng anh giờ đây là kiểu người sống không mục đích. Được ngày nào hay ngày đó, quên được chút nào thì hay chút đó. Anh cũng chỉ thở dài mà tự động viên mình một cách yêu ớt: Cố gắng lên!
Cố gắng lên!
Trúc Diệp cố làm cho tinh thần mình được phấn chấn hơn nhưng hình như nó cũng chẳng thay đổi chút nào. Vẫn ủ rũ và buồn chán như vậy. Cô đã hứa với mẹ rằng: Sẽ chỉ coi Nam Lâm như một người anh. Phải, chỉ có thể là anh em. Giống như cô và An Lâm vậy.
Nghĩ đi nghĩ lại, Trúc Diệp tự thấy bản thân mình thật là đáng ghét. Lần nào cũng thế, lần nào cô cũng là người thắp hi vọng cho Nam Lâm rồi lại tự tay dập tắt cái hi vọng ấy của anh. Anh nói đúng, cô sẽ hối hận. Nhưng không phải hối hận vì đã yêu anh, mà cô chỉ hối hận vì đã không thể làm tốt hơn những gì mà anh ấy đang hi vọng. Cô không thể cho anh một tình yêu hoàn hảo, không thể mang đến cho anh một cảm giác an toàn khi ở bên cô, không thể ở bên anh mỗi khi anh cảm
thấy trống trải và cô đơn… Cô “không thể” rất nhiều điều.
Trúc Diệp lặng người đi mất vài phút vì suy nghĩ kia. Nhưng rồi hồi chuông điện thoại cũng giúp cô thoát khỏi vòng xoáy của nó. Trúc Diệp giật mình và đưa điện thoại lên nghe:
- Alo!
Vì nghe vội cho nên cô không để ý tên người gọi trên màn hình. Đến khi giọng nói của người trong điện thoại vang lên cô mới ngỡ ra:
- Trúc Diệp!
Trúc Diệp cũng không định cúp máy, cô trả lời:
- Anh An Lâm, có chuyện gì không?
An Lâm dường như có điều gì khó nói thì phải. Câu nói của anh cứ ngập ngừng và gãy gọn, không liền mạch:
- Trúc Diệp…em…anh…anh có chuyện này muốn hỏi.
- Vâng!
- Buổi dạ hội vào thứ bảy, em nhớ chứ?
Trúc Diệp suýt chút nữa là đã quên rồi.
- À, vâng. Có chuyện gì ạ?
- Em có muốn đi dự cùng anh không? – Rồi để tránh cho Trúc Diệp hiểu lầm, An Lâm cũng nói luôn – Với tư cách là em gái!
Trúc Diệp chưa vội trả lời, cô còn đang suy nghĩ có nên đi với anh ấy hay không. Nếu đi, rất có thể cô sẽ bị đồng nghiệp của anh hiểu nhầm cô là bạn gái anh ấy. Dù sao thì giờ đây, cái từ tình yêu mĩ miều kia đều khiến hai người – cô và anh cảm thấy ngượng ngùng. Kể cả anh còn yêu cô hay là cô còn yêu anh thì cũng vậy. Rất ngại!
- Chuyện này…
Tiếng An Lâm lại vang lên trong điện thoại:
- Sao thế? Em có điều gì khó nói à?
- Không, nhưng…
- Trúc Diệp! Em yêm tâm đi. Anh đã nói là sẽ mời em gái mình rồi. Dù sao thì bộ váy lần trước đó, anh vẫn muốn nhìn em mặc. Em đi nhé?
Trúc Diệp có cảm tưởng như An Lâm đang van nài mình thì phải. Giọng điệu của anh không khiến cô khó chịu nhưng lại cảm thấy rất áp lực. Nếu cô từ chối thì cũng sẽ gây khó xử cho anh. Theo như anh nói là anh đã nói với đồng nghiệp rồi. Thôi thì đành vậy.
- Vâng, thứ bảy em sẽ đi.
Nghe thấy câu nói này của Trúc Diệp, An Lâm như tìm được niềm vui nhỏ nhoi sau bao nhiêu ngày mệt mỏi. Nụ cười của anh rạng rỡ trên khuôn mặt, ánh mắt lấp lánh như những vì sao, bàn tay cầm điện thoại cũng nắm chặt hơn…chỉ như vậy thôi, chỉ cần những điều giản dị như vậy thôi mà anh đã vui mừng như thế rồi.
Thực ra, An Lâm đã nhận thấy tình cảm giữa Nam Lâm và Trúc Diệp. Chỉ là anh cố tình dối lòng mình để bảo vệ trái tim khỏi những thương tổn mạnh mẽ. Làm sao mà anh không nhận ra cơ chứ! Từ ánh mắt mông lung, lơ đãng nhìn Nam Lâm của cô ấy, từ những hành động xa cách anh của cô ấy…tất cả đều khiến anh phải trở thành một con người ích kỉ. Rằng thì: Anh nhận ra tất cả đấy, nhưng anh sẽ không để ý. Sẽ vẫn nắm tay cô ấy chặt như ngày nào. Dù có chết anh cũng không buông.
Ai nói rằng anh là một người đàn ông tốt? Ai nói rằng anh là một thằng tử tế? Ai nói rằng anh không khốn nạn? Nhầm! Dường như tất cả đã quên anh và Nam Lâm là hai anh em sinh đôi. Sinh đôi cùng trứng có những sự tương đồng không thể ngờ. Và anh cũng thấy mình như vậy. Bao nhiêu năm qua, mọi người thương yêu anh, thiên vị anh hơn Nam Lâm. Nhưng họ nào có biết rằng họ đang đặt trên vai anh một gánh nặng. Rằng anh phải hoàn hảo hơn đứa em của mình. Đã có lần, anh mong thời gian quay trở lại, để anh có thể khiến bản thân trở lên trụy lạc như thằng em trai. Để không ai phải san sẻ cho anh những hai lần tình thương yêu so với Nam Lâm. Đã có lần anh mong, mình có thể bất cần đời được như thằng em trai. Để anh không phải nhất nhất là một con người hoàn hảo, luôn nhìn buồn vui của người khác để mà sống. Đã có những lúc anh mong mình có thể thực hiện được tất cả những cái “đã có những lúc” kia.
...