Cô đang chờ đợi cái gì? Ai đó hãy nói cho cô biết với. Cô sắp không thể trụ nổi nữa rồi.
“Cộc cộc”
Tiếng gõ cửa làm Trúc Diệp giật nảy mình. Hình như thời gian qua, không gian tịch mịch đã chiếm lấy tâm hồn cô cho nên giờ đây, chỉ cần có một tiếng động là cô lại giật mình. Kèm theo đó là một nỗi sợ hãi dàn trải.
- Ai..ai đó? – Trúc Diệp run run nói.
Người phía ngoài cửa dường như cũng cảm thấy được nỗi sợ hãi trong giọng nói của Trúc Diệp. Cho nên đã trả lời:
- Anh đây…- Như ngừng một lát rồi người đó lại nói tiếp – anh là…An Lâm!
Trúc Diệp vẫn ngồi im như vậy, thân thể cô không cử động và cũng chẳng muốn cử động. Có cảm giác như giờ đây, cô đã bị tê liệt hoàn toàn. Ngay cả phản ứng cũng chậm hơn những con người bình thường đang tận hưởng cuộc – sống – tươi – đẹp này.
- An Lâm? Chúng ta có quen nhau sao?
Người ở phía sau cánh cửa như bàng hoàng và hoang mang sau khi nghe Trúc Diệp nói như vậy.
- Trúc Diệp – giọng nói người đó nghe mới xót xa làm sao! Hoà quyện trong đó còn một chút bất lực và đau thương.
- Chúng ta không quen nhau phải không anh?
…
Không gian im lìm rồi chùng hẳn xuống. Như trở về với vẻ nguyên thuỷ của nó, mọi âm thanh đều bị gạt ra ngoài lề. Cả Trúc Diệp và người đứng ngoài cửa im lặng, chăm chú và lắng nghe.
“Cạch”
Ngay đến Trúc Diệp cũng hơi ngẩn ra, cửa không hề khoá. Rồi cô ngước mắt lên nhìn con người sừng sững nơi cánh cửa ấy…Thân hình anh trong lúc này toả ra ngàn tia ấm áp, hiên ngang như một vị thần trong truyền thuyết. Chiếc khuyên tai sáng lên những tia lấp lánh. Như một chút hi vọng le lói trong màn đêm tuyệt vọng u tối, miên man. Chốc lát, nước mắt cô lại nhạt nhoà cả khuôn mặt. Đôi môi cô run lên từng hồi, va đập vào nhau rồi được răng ghìm chặt lấy. Chặt đến nỗi mà máu từ môi cũng bắt đầu túa ra…
Sau đó cô gọi anh trong tiếng nấc:
- Anh Nam Lâm…
Nam Lâm cau mày nhìn cô, đôi mắt ngỗ ngược hôm nào giờ đã nhuộm một nét đau đớn và phẫn uất. Kẻ nào? Kẻ nào đã làm cho Trúc Diệp ra nông nỗi này? Nam Lâm đóng mạnh cửa rồi chạy đến ôm lấy cơ thể đang trần trụi và không ngừng rung lên của Trúc Diệp.
Trong khoảnh khắc đó, chính anh cũng cảm thấy đôi mắt mình cay xè tựa như muốn khóc. Nhưng rồi lại không khóc được, nước mắt bị kìm nén, ức chế lại. Mọi xúc cảm dâng trào trước đó được chuyển hoá vào máu. Nó khiến cho các mạch máu li ti dưới da như giãn nở ra. Nam Lâm ôm cô thật chặt rồi vuốt tóc cô an ủi:
- Đừng sợ! Có anh đây rồi.
Đôi tay Trúc Diệp bấu chặt lấy lưng anh như để bám trụ chút sức sống còn sót lại. Cô đã sống trong nỗi sợ hãi này bao lâu? Có phải là hàng thế kỉ đã trôi qua rồi hay không? Có phải là con người cũng đã thay lớp này, lớp khác rồi hay không? Vậy tại sao anh ấy vẫn còn lại nơi này? Vẫn chờ đợi cô?
Cuộc đời này sao mà lắm điều oan trái!
- Anh Nam Lâm, em phải làm gì đây?
Nam Lâm từ từ buông lỏng Trúc Diệp ra. Anh vội vàng lấy một chiếc khăn tắm ra và choàng lên người cô. Trong mắt anh giờ đây chỉ còn lại mình cô ấy. Tất cả mọi điểm nhìn đều chỉ tập trung vào một dáng hình đang co ro và sợ hãi trên giường.
- Trúc Diệp, nói anh nghe, kẻ nào đã làm hại em?
- Em…Em không biết!
Nam Lâm thở dài rồi tiếp tục ôm cô vào lòng. Có lẽ cô ấy đang trải qua một cơn sốc. Thần kinh cũng không còn vững nữa. Trong đôi mắt cô tràn ngập nét hoang mang, sợ hãi và đau đớn. Ngay cả khi nhìn anh, ánh mắt ấy vẫn không thay đổi.
- Ngoan, anh đưa em đến bệnh viện.
Nam Lâm dắt tay Trúc Diệp ra khỏi khách sạn. Nắng nhạt cuối thu phủ lên dáng của hai người. Trúc Diệp giờ đây chẳng khác gì một đứa trẻ, cô cứ cười ngô nghê rồi lại nhìn Nam Lâm.
Tại sao chứ? Trúc Diệp đã làm điều gì xấu xa? Tại sao ông trời lại muốn hại cô ấy. Nam Lâm tức giận hỏi trời xanh, đôi mắt anh giận giữ bừng lên những ngọn lửa cuồng loạn. Chưa bao giờ, sự khao khát được giết chết một kẻ nào đó lại mãnh liệt và bùng cháy đến như vậy.
* * *
Hải Quý đang ngồi trong phòng làm việc, trời đã sẩm tối tự bao giờ. Dường như trên thân thể của gã vẫn còn hương thơm quyến rũ của người con gái kia. Đôi mắt bé ti hin bỗng dưng híp lại. Dục vọng gã lại bắt đầu trào dâng. Người con gái ấy…quả thức khiến gã thích thú và đê mê. Dù sao thì gã cũng chả sợ đếch gì cái pháp luật này. Có tiền, có quyền như gã thì chùn ai cơ chứ? Chỉ cần gã vứt tiền ra, căng lắm thì ngồi tù dăm ba tháng. Mà có khi, người con gái kia cũng không lấy ra được một chứng cứ để buộc tội gã.
Tuy nhiên, sau khi đã thoả mãn dục vọng với cô ta xong. Gã chợt phát hiện cô ta ngay cả trinh tiết cũng không còn nữa. Nghĩ đến đây, môi Hải Quý bỗng nhếch lên một nụ cười khinh bỉ. Xã hội này, ngay cả những đoá hoa thanh khiết với dáng vẻ bề ngoài cũng không thể tin được nữa rồi.
Đang thẫn thờ suy nghĩ, bỗng dưng thư kí của gã đi đến và thông báo:
- Sếp! Có người muốn gặp sếp. Anh ta nói có việc rất quan trọng.
- Việc quan trọng? Vậy tại sao cô không hỏi anh ta xem việc quan trọng đó là gì?
Thư kí vội nói:
- Dạ có! Nhưng anh ta nhất mực bảo rằng đây là việc bí mất, liên quan đến tiền tài của công ti. Nếu tiết lộ ra ngoài thì e là…
Hải Quý nghe đến đó vội thấy bồn chôn và có phần hơi lo lắng. Việc quan trọng đến như vậy sao? Thế thì gã không thể chậm chễ rồi. Hải Quý liền phất tay:
- Được rồi! Mời vào anh ta vào đi.
Thư kí nhận lệnh rồi bước ra ngoài.
…
“Cộp…cộp…”
Tiếng đế giày nện xuống nền đá như một mũi khoan xoáy sâu vào màng nhĩ. Hải Quý tựa cằm vào mu bàn tay rồi chờ đợi con người đó xuất hiện.
Không gian quanh đây như lặng dần, lặng dần theo tiếng bước chân ấy…
“Cạch”
Cánh cửa dần dần mở ra.
Nơi ấy, ánh sáng chói loà chiếu lên thân hình của người con trai đó. Ngoài thứ lấp loáng bên tai ra thì Hải Quý không nhìn rõ mặt mũi của anh ta. Giống như một nét bí ẩn, gây tò mò cho đối phương. Tại sao trong lòng gã giờ đây lại trào lên một sự bất an như vậy?
- Anh là?
Người con trai đó không vội trả lời. Anh ta xoay người khẽ đóng cửa lại, luồng ánh sáng mạnh mẽ vừa rồi cũng được tách biệt và chỉ biết kêu gào phía sau cánh cửa. Hải Quý giờ đã có thể nhìn rõ gương mặt của người đó. Mái tóc nâu, chiếc mũi cao hiên ngang. Đôi môi mỏng gây cho người ta có cảm thấy, hình như lúc nào nó cũng nhếch lên một nụ cười khinh khỉnh. Lông mày chạy như đường kiếm sắc sảo. Đôi Mắt nhỏ và dài. Trong đôi mắt ấy, một tia lạnh lùng và tàn độc bỗng dưng xẹt qua. Anh nói với vẻ điềm đạm:
- Có đôi khi…tôi không muốn cho những kẻ mà mình căm thù biết tên. Và có lẽ…kẻ đó không có quyền được biết tên của tôi.
Chương 25 – Đã có anh.
Trúc Diệp nửa ngồi nửa nằm trên giường bệnh, mùi thuốc tẩy trùng giăng phủ khắp nơi khiến cô thấy khó chịu vô cùng. Ngoài cửa sổ, những bụi mưa lất phất qua lại rồi thấm xuống vạn vật. Bầu trời u ám, đặc quánh bởi mây đen và gió. Không hiểu sao sự u ám đến não lòng người ấy lại thu hút Trúc Diệp đến vậy. Ánh mắt cô dường như không có lấy một tiêu điểm nào cả. Cứ tản mạn, lơ đãng về phía khoảng không âm u ngoài cửa sổ. Rồi cô thở dài và tự lẩm bẩm:
- Rõ ràng là trời không có nắng!
Bên ngoài phòng bệnh, bác sĩ, y ta vẫn đi lại nhưng lại không gây ra thứ âm thanh ồn ào nơi bệnh viện. Thành ra không gian bao quanh Trúc Diệp lại càng tịch mịch đến lặng người.
Như Trúc Diệp nhớ, cô đã ngủ suốt hai ngày. Cô không hề có bệnh! (Cô nghĩ là vậy) Chỉ là cô thấy mí mắt mình cứ nặng trĩu rồi kéo hồn cô vào cõi mộng mị từ lúc nào không hay. Trúc Diệp vẫn nhớ, Nam
Lâm là người đưa cô đến bệnh viện nhưng khi cô dậy thì lại không thấy anh ấy đâu.
Có ai hiểu được không? Cái cảm giác hoang mang khi không thấy anh ấy bên cạnh đáng sợ biết chừng nào. Cô những tưởng ngay cả anh ấy cũng rời xa và bỏ rơi cô. Phút giây ấy, Trúc Diệp đã bật khóc.
Cô biết mình không được phép yêu anh, không được phép nhớ anh. Nhưng cô cũng không có quyền ép buộc con tim mình lạnh nhạt và xa lánh anh. Cô yêu anh! Rõ ràng là vậy. Nhưng lí trí và sự cấm đoán của gia đình lại khiến cô trở lên tồi tệ.
Có phải khi con người ta phải gặp một chuyện gì đau đến khắc cốt ghi tâm, tiếc nuối đến tạc dạ ghi lòng thì họ mới thấy trân trọng những gì đã từng thuộc về mình hay không?
Khi mà chuyện tồi tệ nhất đã xảy ra với Trúc Diệp, người ở bên cô là Nam Lâm. Khi mà cô chỉ có một mình với nỗi đau giằng xé, cũng là Nam Lâm đã chạy đến nắm lấy tay cô. Khi mà cô bơ vơ giữa muôn trùng sóng bể, Nam Lâm lại làm ngọn hải đăng dẫn đường. Để cô thấy được cuộc đời này không hoàn toàn bỏ rơi cô.
Nhưng giờ này anh ấy đang ở đâu?
Nam Lâm lái xe đến bệnh viện. Bên ghế lái phụ là một giỏ hoa quả tươi ngọt và một bó hoa hồng. Thực ra những thứ ấy cũng chỉ để an ủi Trúc Diệp mà thôi. Anh không nỡ nhìn thấy ánh mắt buồn của cô ấy.
Chuyện của Trúc Diệp, Nam Lâm tự hứa là sẽ không để cho ai biết. Kể cả An Lâm cũng vậy. Tốt nhất là nên giữ kín chuyện này đi thì hơn.
Khi Nam Lâm biết kẻ hại Trúc Diệp là ai, anh đã tức giận đến mất kiểm soát. Đôi chân anh lúc đó như phát cuồng! Chỉ muốn chạy ngay đến chỗ của tên khốn đó và giết chết hắn. Nhưng rồi bàn tay của Trúc Diệp khi ấy nắm quá chặt, và anh không thể bỏ mặc cô ấy. Nam Lâm hiểu, những lúc như thế này, anh là người duy nhất có thể ở bên cô.
Thiết nghĩ tất cả mọi chuyện đều như một trò chơi phức tạp. Cứ chuyện này nối tiếp chuyện kia, có nhân có quả, thế trận xoay vần mãi không ngừng. Nam Lâm đã từng hứa sẽ không quan tâm đến Trúc Diệp nữa, sẽ tự lôi kéo mình ra khỏi cái vũng lầy thương nhớ mà mình tự sảy chân lao vào. Nhưng khi nhìn thấy Trúc Diệp bị tổn thương, anh lại không thể làm ngơ đứng nhìn cô ấy quằn quại đau khổ. Anh không nỡ và anh không có quyền biến mình thành một kẻ vô tình đến như vậy. Trúc Diệp là người anh yêu, là người anh mãi mãi không thể quên được!
Nam Lâm lái xe vào bãi đỗ rồi xách hoa và lẵng quả xuống. Đây không phải bệnh viện mà An Lâm làm nên có thể hoàn toàn yên tâm về việc sẽ bị anh ấy bắt gặp. Trước khi bước lên sảnh lớn của bệnh viện, Nam Lâm đã vô tình nhìn thấy Trúc Diệp ở trên. Do khoảng cách tương đối xa nên anh không nhìn rõ ánh mắt của cô ấy. Nhưng anh chắc chắn rằng, cô ấy cũng đã nhìn thấy anh. Từ lúc nhập viện đến bây giờ, Trúc Diệp cứ ngủ li bì suốt. Bác sĩ nói do tinh thần cô ấy phải chịu một cú sốc quá lớn nên cần được nghỉ ngơi. Đến khi tỉnh dậy, nếu thần kinh không có vấn đề gì thì cô ấy có thể xuất viện.
Dưới đây, có cơn gió nhẹ thổi qua làm đất trắng xoá bay bay dưới chân Nam Lâm. Mưa bụi giăng giăng rồi bám vài mái tóc anh và đọng lại ở đó. Quyến luyến chẳng chịu rời. Chiếc cây lớn đằng xa bị gió đùa nghịch và bứt vài chiếc lá. Chúng bay đến chỗ của Nam Lâm rồi dừng lại. Trên kia, mưa bay phất phơ qua ánh mắt của Trúc Diệp. Cơn gió lạnh cuối thu thỉnh thoảng tràn vào phòng nhưng nó lại không làm cô mảy may chú ý. Tâm hồn cô đang ngập tràn trong biển mắt của ai kia mất rồi. Khi nhìn vào đó, cô thấy lòng mình được sưởi ấm, cô thấy tâm hồn mình thanh thản và yên bình.
...