watch sexy videos at nza-vids!
wap truyen, wap doc truyen, truyen hay
home| Game Online| Đọc Truyện
Bây Giờ 19:48,Ngày 28/11/24
Thông Tin Mới
Chúng tôi đang phát triển cố gắng đem lại sự thuận tiện mới với Mhay.Us, phất đấu trở thành Wap Giải Trí, Wap Tủi Game miễn phí và là cổng thông tin giải trí mạnh nhất trên Mobile, đem lại sự hài lòng cho các bạn. Xin cảm ơn.
Hallo Star - Chat trực tuyến cùng IDOL Hallo Star - Chat trực tuyến cùng IDOL
Bạn đang cảm thấy buồn chán , muốn có người hát nhảy cho mình xem. Thì còn chần chừ gì nữa mà không truy cập ngay vào Hallo Star để thưởng thức các Hot girl hát hay nhảy đẹp . Chắc chắn bạn sẽ rất hài lòng khi đến với Hallo Star - Chat cùng ngôi sao.
» »
Đang xem: 1 | Lượt xem: 4919

Cánh đồng hoa cải


» Đăng lúc: 09/03/15 08:42:13
» Đăng bởi: Admin
» Chia Sẻ:SMS Google Zing Facebook Twitter yahoo

Tim mình kêu gào, hối thúc chủ nhân của nó mau mau ngăn chị lại, không được để chị đi. Nhưng nhìn thái độ của chị, mình biết đã chẳng còn chút cơ hội nhỏ nhoi nào nữa rồi. Muốn giữ chị, chỉ có thể bắt trói lại thì may ra. Thân xác chị vẫn ở đây nhưng đã không còn thuộc về mình. Chị đang trôi dần..


Mình đứng lên, chực nói gì đó nhưng chị đã vội vã đi ra xe, có lẽ sợ mình lại níu kéo một phen khiến chị mệt mỏi.


Giá như lúc này, ba mẹ mình về, chắc sẽ giữ chị ở lại thêm được lúc nữa. Tiếc là sự đời không phải lúc nào cũng như mơ, đó chỉ là ước muốn của mình trong lúc tuyệt vọng nhất thôi.


Chị lẳng lặng lên xe, nổ máy, đi mà không hề ngoảnh đầu lại lấy một lần. Đi khỏi đời mình đột ngột như sự xuất hiện của chị trước kia.


Mình đứng lặng lẽ trông theo. Câu nói “Chúc chị hạnh phúc!” tràn lên môi chợt đông cứng lại, không thể thốt ra.


Mấy tháng yêu nhau, ở chung nhà, ăn cùng mâm, đôi ba lần ngủ cùng giường. Cùng nhau trải qua biết bao ngọt bùi đắng cay, những tưởng sẽ tìm được hạnh phúc của đời mình. Cuối cùng lại kết thúc như vậy, chia tay đơn giản đến không thể đơn giản hơn, như chưa từng là gì.


Chẳng giọt nước mắt, chẳng có giây phút chia ly đẫm lệ thương tâm.


Ngày mai nếu có gặp lại nhau, mỉm cười hỏi thăm vài câu, rồi lại bước đi không chút vương vấn, như người qua đường.


Mình trông theo đến khi bóng lưng nhỏ nhắn của chị khuất dạng, lòng chẳng thấy đau chút nào. Chỉ có sự trống rỗng tràn ngập tâm hồn..


Lạnh cóng rồi…


***


- Hết thật rồi sao?


Mình thẫn thờ ngả người xuống ghế, miệng lẩm bẩm.


Những hình ảnh quá khứ lần lượt hiện lên trong đầu như một cuốn phim quay chậm. Từ lần đầu tiên gặp lại chị sau nhiều năm xa cách, đôi mắt đen tựa nhung, mái tóc óng ả buông dài, nụ cười mỉm ngượng ngùng e ấp gieo vào hồn mình những cảm xúc khác lạ..


Cho đến khi vượt qua bao nhiêu khó khăn thử thách, được ôm chị trong vòng tay. Nụ hôn đầu tiên cùng chị, cuồng nhiệt say đắm trong cơn mưa giông dưới quê như vẫn còn đọng trên khóe môi. Đã lâu rồi nhưng mình vẫn còn nhớ như in cảm giác ấy..


Những bữa cơm chỉ có hai người, giản dị đơn sơ mà chân thành. Bao đêm cùng nhau ngắm trăng sao, tắm mát trong gió trời. Sự yên bình ấy, hạnh phúc lãng mạn ấy, làm sao mình có thể quên..


Biết bao nhiêu kỷ niệm! Giờ chị buông tay, vứt bỏ hết. Mọi thứ trở nên vô nghĩa, tất cả cố gắng chỉ còn lại con số không.


Căn nhà này, chiếc ghế này.. khắp nơi đều có hình bóng xinh xắn ngây thơ của chị, nhưng từ lúc này chỉ còn lưu lại trong ký ức..


Sư cay đắng chua chát dâng tràn cổ họng khiến mình uất nghẹn!


Đau!


Thật sự rất đau..!!


Nỗi đau thật khó tả. Chỉ thấy xung quanh là một màn đen tối, mình như bị nhấn chìm trong đó. Mình hoàn toàn mất phương hướng, mất đi động lực để sống. Chẳng biết bản thân tồn tại vì điều gì, tại sao phải sống khi mà niềm hạnh phúc duy nhất đã rời bỏ?


Mặc kệ em Uyên chê cười, đầu mình gục xuống, hai tay bưng kín mặt. Cơn đau chị mang lại dường như cắt đứt dây thần kinh xấu hổ của mình rồi, đồng thời phá nát luôn sự kiên cường giả tạo mà bản thân luôn cố thể hiện. Nước mắt chảy ra..


Một vòng tay chợt ôm chặt mình..


- T khóc đi, đừng ráng kìm nén làm gì..!!


Giọng nói run rẩy của em Uyên rót vào tai càng khiến cảm xúc trong mình vỡ òa..


- Rồi sẽ có cách mà, không sao đâu!


Em Uyên lặng lẽ ôm mình ngày càng chặt như muốn san sẻ nỗi đau mình đang gánh chịu. Người ẻm run lên theo từng nhịp run rẩy của mình vì cố gắng kìm lại không để cho bật khóc thành tiếng.


Thời gian cứ thế trôi. Một người cố gắng chịu đựng nỗi đau, một người lặng lẽ an ủi, sẻ chia..


Khi mình nguôi ngoai phần nào, ngẩng đầu lên, đập vào mắt là gương mặt đầm đìa nước mắt của em Uyên. Cảm giác như kẻ vừa bị người yêu bỏ rơi, người đau khổ nhất không phải là mình, mà là ẻm.


- Uyên sao vậy? – Mình ngỡ ngàng.
– Không có gì.. – Có lẽ cũng hơi bất ngờ vì mình đột ngột ngước lên, em Uyên xấu hổ, vội vã dùng tay áo chùi mắt.


- Nè! – Mình lấy bọc khăn giấy trên bàn đưa ẻm.
– Không cần, vầy được rồi. – Em Uyên lúng túng từ chối.
– Tèm lem hết trơn rồi, ở đó..


Nhìn khuôn mặt lấm lem nước mắt nước mũi của em Uyên, dù đang rất buồn, mình vẫn phì cười, cầm khăn giấy chùi giúp ẻm.


- Khỏi mà.. – Em Uyên hơi nghiêng mặt né tránh.
– Ngồi yên. – Mình trợn mắt.


Cực chẳng đã, em Uyên đành ngồi yên như mình kêu. Gò má ẻm thoáng ửng hồng khi tay mình vô tình chạm vào, môi hơi mím lại, mắt nhìn bâng quơ đâu đó, không dám ngó thẳng mình.


Lâu rồi mới thấy ẻm thẹn thùng. Mình không quen với hình ảnh này của em Uyên nên thấy rất mắc cười, mà sợ ẻm ngại đành ráng nín. Dù sao điều này cũng giúp nỗi buồn trong lòng mình vơi đi phần nào.


- Làm gì khóc dữ vậy? Người bị chị Diễm bỏ là T, đâu phải Uyên? – Ném mảnh khăn giấy ướt nhem nước mắt ẻm lên bàn, mình hỏi.
– Biết đâu. Tại thấy ai kia nức nở quá nên tội nghiệp! – Sau giây phút hiếm hoi lộ ra vẻ nữ tính, em Uyên trở lại bản chất đanh đá.
– Rồi sao? Khóc phụ hả? – Mình ngó ẻm thom lom.
– Ờ, không được hả?
– Được chứ! T đang nghĩ coi nên trả công cho Uyên bao nhiêu. – Nhìn ẻm, mình lại nhớ tới cảnh tượng ngượng ngùng khi nãy, cười ha hả.


- Khóc đã rồi cười. Bệnh quá! – Ẻm lắc đầu tỏ vẻ ngao ngán.
– Khóc chán rồi phải cười thôi, chẳng lẽ Uyên muốn T khóc hoài? – Mình thu nụ cười lại.
– Đùa thôi! T thích cười cứ thoải mái, dù sao T cười, Uyên cũng dễ chịu hơn! – Ánh mắt em Uyên nhìn mình sâu xa.


Câu nói úp úp mở mở của ẻm khiến mình thấy hơi khó xử, chỉ biết im lặng cười trừ.


Được một lúc, em Uyên chợt hỏi:


- T yêu chị Diễm lắm à?
– Ừ. – Mình không chút do dự, nhẹ gật đầu – Sao tự nhiên Uyên hỏi chuyện này?


Nghe câu trả lời của mình, nét buồn thoáng hiện trên mặt em Uyên nhưng cũng tan biến rất nhanh. Ẻm hơi cúi mặt nói:


- Cũng không có gì, tò mò chút thôi. Giờ T tính sao?
– Chả biết. Làm hết cách rồi, đều không kết quả, còn sao với trăng gì nữa. – Nhớ đến bóng dáng nhỏ nhắn mảnh mai ấy, nỗi buồn tưởng như đã tạm bỏ rơi mình chợt quay về, đau nhói.


- Chấp nhận sự thật thương đau luôn hả? – Em Uyên nháy mắt.
– Đương nhiên là không rồi.
– Vậy sao nói hết cách?
– Thì sự thật là vậy mà.
– Nghĩa là chấp nhận?
– Không. Còn lâu..
– Vậy sao nói hết cách?
– …!!


Mình nhìn ẻm chằm chằm.


- Nhìn gì dữ vậy? Chưa thấy ai đẹp vậy à? – Bản chất đã trở lại, em Uyên không vì cái nhìn của mình mà ngại ngùng gì nữa, chẳng những vậy còn nghênh mặt lên.
– Giỡn dai quá đó! – Mình nhếch mép.
– Tại T nói hết cách mà.. – Ẻm vẫn cà khịa.
– Thôi, stop here. Chấm dứt tại đây, không bàn chuyện này nữa.


Biết em Uyên cố tình chọc phá cho mình vui lên nhưng mình chẳng thấy khá tí nào. Ngồi thêm một lúc, mình thiểu não đứng dậy.


- Đi đâu vậy? – Ẻm hỏi.
– Ngủ. – Mình đáp gọn lỏn, dợm bước lên phòng.
– Giờ này mà ngủ? Chưa 7h nữa, T còn chưa ăn cơm. – Mặt em Uyên lộ vẻ kinh dị.
– Ừ, chán chẳng muốn ăn gì. Thôi, T ngủ, Uyên giữ nhà đó!


- Ê, vậy còn Uyên? – Em Uyên đứng lên theo, chống nạnh gọi giật.
– Là sao? – Mình ngẩn người.
– Uyên chưa ăn tối.
– Thì Uyên ăn đi, ai cấm đâu!
– Nhà có gì đâu mà ăn. – Mặt ẻm nhăn nhó.
– Ủa, mẹ không nấu cơm hả?
– Không còn một hột.


- Ờ. – Mình nhún vai, bước tiếp lên cầu thang.
– Ờ là sao? Ê..
– Gì nữa? – Lần thứ hai mình đứng lại, cau mặt hỏi.
– Không nghe Uyên nói gì hả? Nhà không có gì ăn.
– Uyên ra ngoài ăn đi, già đầu làm như còn nhỏ lắm, chuyện này cũng chờ T nói hả?
– Nhưng… Uyên không thích ăn một mình, buồn lắm! – Ẻm chép miệng than thở.


Rồi không chờ mình nói, ẻm đã rủ:


- Đi ăn với Uyên chút đi, rồi về ngủ!
– Không muốn ăn mà! – Mình lắc đầu.
– Không muốn cũng phải ăn chứ, để bụng đói ngủ không tốt!
– Không đói.
– Ừm, vậy thôi.


Ẻm tiu nghỉu bỏ đi ra sau bếp.


- Hay Uyên rủ bạn nào đi ăn chung đi! – Thấy hơi bất nhẫn, mình nói với theo.
– Trên đây Uyên có ai để rủ. – Ẻm sẵng giọng.
– Thằng Khang đâu? – Mình buột miệng, muốn rút lại cũng không còn kịp nữa.


Đúng như mình lo, em Uyên đi lên, ánh mắt nhìn mình vô cùng giận dữ:


- T nói vậy ý là sao?
– Hơ… đâu có sao, T giỡn thôi! – Mình cười gượng.


Đôi môi thắm của em Uyên mím chặt lại, run run như muốn nói gì nhưng sau lại thôi, quay người đi một mạch xuống bếp, không thèm ngó mình lấy một cái.


Tiếng sục sạo ầm ầm phía bếp vọng lên, chắc ẻm lục tìm mì gói ăn tạm, bực mình nên làm mạnh tay, giận cá chép thớt điển hình đây mà.


Nghĩ lại thấy bản thân hơi ích kỷ, vừa rồi lại nói một câu quá sức vô duyên, mình hơi ngần ngừ rồi đi xuống bếp.


Mình đoán không sai. Em Uyên đang trút mì gói ra tô, vừa cắm phích cái ấm điện nấu nước.


- Ăn mì gói hả? – Mình hỏi.


Em Uyên không thèm đáp, loay hoay bỏ mắm muối, bột nêm, tiêu hành tá lả vào tô.


Mình cầm tô mì lên.


- Muốn gì nữa? – Em Uyên bực dọc nhìn mình.
– Đi ăn.
– T mắc ngủ mà, sao không ngủ đi?! – Ẻm nói lẫy.
– Ăn rồi về ngủ cũng được, Uyên thay đồ đi.
– Không cần tội nghiệp, ăn mì gói được rồi! – Ẻm giật lại tô mì.
– Ai nói tội nghiệp? Giờ T đói, muốn đi ăn không được hả? – Thái độ giận dỗi như trẻ con của ẻm làm mình buồn cười.


- Đi ăn mình đi! – Em Uyên vẫn chưa nguôi.
– Ăn mình không vui! Uyên thay đồ lẹ đi, mì này dở lắm ăn không nổi đâu! – Mình vờ nhăn mặt.


Im lặng một hồi, em Uyên mới vùng vằng lên phòng, trước khi đi không quên liếc mình một cái bén ngót.


Lại chờ gần nửa tiếng mới thấy ẻm lò dò đi xuống.


- Làm gì lâu vậy? – Mình hỏi.
– Tắm, thay đồ. – Ẻm trả lời tỉnh bơ.
– Ăn về tắm không được hả? Chờ lâu muốn chết! – Mình cau mặt.
– Ra đường phải sạch sẽ tươm tất!


Không màng bận tâm sự bực bội của mình, em Uyên khom người mang guốc vào.


Lúc này mình mới chú ý nhìn kỹ, em Uyên mặc quần short lưng cao màu xanh da trời cùng áo thun body croptop trắng khoe rốn xinh xinh cùng khoảng bụng phẳng lì trắng nõn nà. Ngược với phần dưới, phía trên khá kín cổng cao tường, tuy nhiên áo bó quá, thêm vào vòng một của ẻm thuộc dạng có số má nên nhô ra cao ngất.


Lại thêm bình thường chân ẻm đã dài, mặc loại quần này vào nhìn lại càng dài miên man bất tận. Nhìn tổng thể em Uyên ăn mặc rất sexy nhưng không đến mức hở hang phản cảm. Thể loại kín kín hở hở thế này theo đánh giá của mình, so với lộ hết cả ra thì có lực sát thương cao hơn rất nhiều, nhìn muốn xịt máu mũi.


Đó là chưa nói đến gương mặt trắng mịn, xinh xắn kiểu lai Tây của ẻm tỏa ra sức hút chết người. Lần đầu tiên trong đầu mình nảy ra ý nghĩ thật diễm phúc cho thằng đàn ông nào có được em Uyên. Nghĩ cũng thật trớ trêu, mình đang là người có sự may mắn đó, nhưng tiếc rằng mình không thể.

...
Tags: canh dong hoa caicanh dong hoa cai
Bình Luận Bài Viết




Cùng chuyên mục
» Hôn Ước Quý Tộc
» Yêu Em Rồi Đấy
» Cold Guy, Sanity Girl And The 1St Fiction
» Đại Tiểu Thư Đi Học
» Anh chọn ai? Siêu mẫu hay Osin?
» Này Anh! Tôi Không Phải Là Ôsin
1234...373839»
Bài viết ngẫu nhiên
» Tình Yêu Của Hotboy
» Tôi là đàn bà
» Ai dắt em đi qua nỗi đau
» Vợ Ơi, Chồng Bị Ế Full
» Tin nhắn lúc nửa đêm
» Tên kiêu ngạo! Tôi ghét anh!
1234...192021»
Làng giải trí Việt
Liên hệ: Trần Hữu Trí
Địa chỉ: Ba Đình - Hà Nội
Trang:1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38
U-ON