watch sexy videos at nza-vids!
wap truyen, wap doc truyen, truyen hay
home| Game Online| Đọc Truyện
Bây Giờ 15:33,Ngày 28/11/24
Thông Tin Mới
Chúng tôi đang phát triển cố gắng đem lại sự thuận tiện mới với Mhay.Us, phất đấu trở thành Wap Giải Trí, Wap Tủi Game miễn phí và là cổng thông tin giải trí mạnh nhất trên Mobile, đem lại sự hài lòng cho các bạn. Xin cảm ơn.
Hallo Star - Chat trực tuyến cùng IDOL Hallo Star - Chat trực tuyến cùng IDOL
Bạn đang cảm thấy buồn chán , muốn có người hát nhảy cho mình xem. Thì còn chần chừ gì nữa mà không truy cập ngay vào Hallo Star để thưởng thức các Hot girl hát hay nhảy đẹp . Chắc chắn bạn sẽ rất hài lòng khi đến với Hallo Star - Chat cùng ngôi sao.
» »
Đang xem: 1 | Lượt xem: 8285

Cậu chủ hồ đồ


» Đăng lúc: 11/03/15 12:18:29
» Đăng bởi: Admin
» Chia Sẻ:SMS Google Zing Facebook Twitter yahoo

"Đó là vì cậu chủ nhà tôi chỉ yêu một người lại si tình, trong mắt chỉ có duy nhất cô chủ nhà tôi, anh cũng không biết ánh mắt cậu ấy nhìn cô chủ say đắm thế nào đâu, với cậu chủ nhà tôi, sự tồn tại của cô ấy là đặc biệt đó!".


"Đối tượng lợi dụng tiện nhất thì có". Anh cười nhạt, chọc thủng huyễn tưởng tuyệt vời của cô ngay lập tức.


"…".


"Để có được sự đồng ý của chủ tịch, để mau chóng thừa kế gia sản, tùy tiện cưới một cô gái về che mắt mọi người". Thư Thành Nhạc kết luận chắc chắn.


"…Cậu chủ không phải…".


Cô há miệng phản bác, muốn bênh vực cậu chủ, nhưng có chút lực bất tòng tâm.


Xe dừng lại, cô mới phát hiện đã tới cửa nhà, cô vội vàng muốn xuống xe thoát khỏi cảnh khốn đốn này, lại bị Thư Thành Nhạc kéo lại.


"Cô chột dạ? Muốn trốn hả?".


Vừa nghe thấy thế, cô ngồi lại trong xe, ngẩng đầu nhìn trời vờ như không có chuyện gì, "Tôi không có. Tôi đâu có chột dạ?".


Anh khẽ cười, cũng không vạch trần, móc thứ gì đó trong túi quần ra nhét vào tay cô.


"Đây là cái gì?". Cô tập trung nhìn, đó là một chiếc di động khá to. Cô nhìn phó tổng Thư nghi hoặc.


Anh hất cằm, "Không phải di động của cô bị hỏng à?".


"Vâng… bị hỏng rồi".


"Dùng cái này trước đi".


"Hả?".


"Hả cái gì? Tôi sợ không tìm được cô, cô ôm nợ chạy luôn".


"Nhưng… nhưng mà, di động của anh tặng tôi rồi, anh lấy gì dùng?". Như thế được sao?


Anh bực bội hừ một tiếng, dù sao anh cũng có hai cái di động cho công việc và cá nhân, vứt cho cô cái cá nhân, chẳng ảnh hưởng gì, "Không phải tặng. Màu cái di động này tôi không thích, không cần nữa".


Cô lật máy nhìn, máy màu trắng rõ ràng rất đẹp rất hợp mắt lại là loại đang mốt, có lẽ phó tổng Thư không thích màu trắng nhỉ.


"Ngày nào cô cũng phải bật máy, đừng để tôi không tìm được cô, nghe chưa?".


"… Vâng, khi nào nhận tiền lương, nhất định



sẽ báo cho anh biết, anh không cần lo đâu!".


Anh uể oải đáp lời.


"Tôi về nhà đây. Phó tổng Thư, chào anh".


Cô xuống xe, nhìn phó tổng Thư quay đầu xe, biến mất trong màn đêm.


Diêu Tiền Thụ lấy di động cậu chủ tặng ra, rồi lại nhìn chiếc di động bên tay trái do phó tổng Thư tặng, trong đầu toàn dấu chấm hỏi.


Đây là cái người ta gọi là – ngàn vàng tan hết lại quay lại sao?


Hay nên nói, gần đây đang mốt trò tặng di động?


Nhưng mà, phó tổng Thư không nói không thể nhớ số của người khác, cô có thể dùng di động này ghi số của người khác, không cần lãng phí đầu óc đi nhớ số nữa. Phó tổng Thư đúng là người tốt.


Cô vào nhà, cậu chủ không ở nhà, cô không cần phục vụ bèn tắm rửa sớm rồi lên giường ngủ, ngày mai còn phải đi làm nữa.


Đương lúc mơ màng, cô nghe tiếng cửa phòng mình khẽ vang lên, ánh sáng bên ngoài hắt vào phòng. Có ai đó đi vào phòng, tới bên giường cô.


Mùi nước hoa bay vào mũi, cô nhăn mũi xoay người, kéo chăn lên che mũi mình.


Nhưng người đó không chịu để cô quay lưng về phía mình, đưa tay phá cô.


Ngón tay có vết chai di chuyển trên mặt cô, vén tóc mái của Diêu Tiền Thụ, lướt qua mũi, cuối cùng cọ nhẹ lên môi cô vô cùng thân thiết, đầu lưỡi Diêu Tiền Thụ nếm thấy vị chan chát của kim loại, cái lạnh xẹt qua trong lòng.


"Ừm, Hắc Thủ Đảng, mày đừng có nghịch".


"…".


"Còn chạm vào miệng tao là tao cắn đó".


"…".


"Mùi nước hoa phụ nữ trên người mày hôi chết đi được".


"…".


Mở mắt ra lần nữa, trời đã sáng, cô sắp xếp xong xuôi mới gõ cửa phòng cậu chủ, nhưng phát hiện cậu chủ đã không còn ở trong phòng từ lâu. Cô vội vàng chạy đi báo cáo cho tổng quản bảo mẫu biết cậu chủ đã đi đâu mất, nhưng tổng quản bảo mẫu lại nói với cô như thế này.


"Cậu chủ? Sáng sớm đã đi rồi".


"Cậu chủ, cậu ấy… đi rồi?".


"Phải! Cậu chủ mới tiếp quản khách sạn, lại muốn làm cho mấy vị giám đốc không vâng lời phải phục cậu ấy, nhiều việc bề bộn lắm! Tiểu Tiền này, không phải ta nói cô đâu nhé. Ta phát hiện gần đâu cô càng lúc càng chẳng ra gì. Làm gì có người hầu nào ngủ nhiều hơn cả cậu chủ chứ. Cậu chủ vất vả như thế, đi sớm về khuya, bận bịu tới mức quên cả chăm sóc bản thân, cô làm việc ở khách sạn phải chăm sóc tốt cho cậu chủ, có nghe không hả?".


"… Con còn không được chạm mặt, chăm sóc cái khỉ gì chứ".


"Cô lẩm bẩm gì đó?".


"Không ạ, tổng quản bảo mẫu, con đi làm đây".


Cô bực bội tránh những lời dặn dò dài dòng của tổng quản bảo mẫu, lấy túi rồi đi làm bằng tàu điện ngầm.


Chen chúc trong tàu điện ầm ĩ, rung rung lắc lắc, khiến tâm trạng vốn dĩ đã bất an của cô lại càng hoang mang hơn nữa.


Tại sao cậu chủ không chịu đi làm cùng với cô? Tại sao phải đi trước? Cô khó coi như thế à? Cậu ấy sợ người ta phát hiện quan hệ giữa hai người đến thế sao? Tại sao lúc về lại có mùi nước hoa phụ nữ nồng nặc trên người? Cô thực sự là vợ của cậu ấy sao? Cô có thể mở miệng hỏi sao? Cô có tư cách à?


Hôn nhân bí mật chết tiệt, chẳng vui chút nào!
Một tuần sau khi kết hôn bí mật với cậu chủ, cô đã quen việc cậu chủ sớm đi tối về và sự lảng tránh như có như không của cậu ấy, cũng một tuần nay, Diêu Tiền Thụ không phải dính lấy cậu chủ cuối cùng cũng hòa đồng được một chút với đồng nghiệp.


Hòa đồng một chút chính là chuyện chẳng liên quan tới mình có thể thoải mái mà tán phét, nhưng ra ngoài đi ăn nhất định phải chia đều.


Ví dụ như bây giờ, ăn xong bữa trưa, một đám con gái trò chuyện ầm ĩ đi về phía nhà hàng, vì còn chưa tới đại sảnh, trạng thái hoàn toàn thoải mái khiến chẳng ai kiêng nể gì, chẳng thèm giữ mồm, giữ miệng.


"Tôi nói với các cô nhé, hôm qua tôi chạm mặt cậu chủ nhà chủ tịch, anh ấy đẹp trai kinh khủng luôn! Cái cảm giác cao ngạo khiến cho người ta khó thở là vũ khí lợi hại nhất, thật muốn xông lên tháo quách cái nhẫn cưới trên tay anh ta ra. Thời kì đẹp nhất của công tử nhà giàu mà sớm bị chôn vùi rồi!".


"Đúng đó, thật không biết kiểu phụ nữa nào khiến anh ta hồi tâm sớm như thế, tình nguyện bước vào nấm mồ hôn nhân, thật muốn biết cái cô bị xử lý nhòe hình kia ra sao nha!".


Diêu Tiền Thụ không còn như trước, đã quen mấy cô bạn nói nhiều này rồi, thi thoảng nói chen vào, "Có khi là một đứa con gái chẳng có tiền đồ, chẳng biết gì đã phải lấy chồng, để trong nhà làm đồ trang trí cũng nên".


"Phải đấy, phải đấy! Tiểu Thụ, cô cũng nghĩ như thế hả! Tôi cũng vậy đó, không lừa cô đâu, hôm nay tôi còn thấy Quách Nhược Nhược ở phòng thư kí lên xe riêng của cậu con trai chủ tịch kia đấy".


"Hai người bọn họ có gi­an tình à? Cái cô Quách Nhược Nhược ở phòng thư kí đó không phải là bạn gái của phó tổng Thư sao?".


"Nghe nói đã chia tay lâu rồi, có khi nào Quách Nhược Nhược thấy tổng giám đốc mới có thân phận bất phàm, sắc đẹp xuất chúng nên bỏ luôn phó tổng Thư không nhỉ?".


"Buồn cười thế! Con bé đó đã là gì! Theo tôi, phó tổng Thư là người đàn ông còn man hơn, còn giống người có thể gi­ao phó cả đời hơn cái tên cậu chủ mới sinh ra đã ngậm thìa bạc ngạo mạn được chiều chuộng kia nhé. Tiểu Thụ, cô nói phải không? Trong hai người bọn họ cô thích ai?".


"À…". Câu hỏi này là một thách thức điên cuồng với cô. Theo lý thì cô nên kiên quyết đứng bên cậu chủ, nhưng vì quy định của hầu nữ, cô không thể vô tư thích cậu chủ như những cô gái kia, nếu nói cô thích phó tổng Thư, cậu chủ nhất định sẽ hài lòng với cô.


Thấy cô khó xử, đồng nghiệp huých khuỷu tay cô, chế nhạo, "Này! Không phải cô cũng giống con bé Quách Nhược Nhược độc ác kia, đều muốn cả hai người, muốn một chân dẫm hai thuyền chứ hả?".


"Tôi đâu dám!". Cô tròn mắt như nhìn thấy ma.


Cô đang rầu rĩ tưởng tượng cảnh tượng mình bị cậu chủ và phó tổng kéo trái giằng phải đáng sợ thì di động trong túi đột nhiên vang lên.


Là chiếc phó tổng Thư đưa cho cô.


Cô lập tức nhận điện thoại, đầu dây bên kia vang lên mệnh lệnh trầm thấp của phó tổng của phó tổng Thư, "Các cô buôn chuyện còn chưa xong hả? Năm phút nữa về chỗ".


"Dạ!". Cô quên mất phó tổng Thư vừa mới dặn, hôm nay phải tới nhà hàng báo danh trước năm phút, không thể lề mề thêm nữa rồi, "Vâng! Em… không… tôi lập tức đi ngay!".


Cúp máy, đồng nghiệp quanh cô đã cười ầm cả lên.


"Tiểu Thụ, cô mau khai ra đi! Cô thích phó tổng Thư phải không?".


"Hả? Không có đâu!". Kết luận kiểu gì thế, không thể tạo điều tiếng được, để cậu chủ biết, cô sẽ bị nghiền thành bột khoai tây mất.


"Còn nói không à. Sao phó tổng Thư lại có số di động của cô?".


"… À… Cái này là vì…".


"Cô còn dùng di động tình nhân với phó tổng Thư nữa, anh ta dùng màu đen, cô dùng màu trắng. Cái di động đó là mua theo loại người ta dùng đúng không? Ngày đầu tiên đi làm, tôi có thấy cô dùng đâu".


"…". Thật đúng là tình ngay lí gi­an, nhưng giờ không phải lúc chứng minh sự trong sạch, "Được rồi được rồi, tôi mê phó tổng Thư, thầm yêu anh ta lâu rồi, nhanh chút, nhanh chút coi, anh ta mắng tôi, giục tôi trong điện thoại rồi! Hôm nay chúng ta phải về nhà hàng sớm năm phút đó!".


"Oh yeah! Tiểu Thụ đã thừa nhận bên phe phó tổng bọn tôi rồi, phe cậu chủ nhỏ các cô cách xa chúng tôi ra chút đi!".


Xong câu chuyện tán dóc chia phe trai đẹp, mấy nữ nhân viên phục vụ lại chỉnh tề về nhà hàng.


Thư Thành Nhạc khinh bỉ liếc nhìn Diêu Tiền Thụ đang cố tỏ ra mình vô tội, khẽ cười một tiếng, gọi cô và một nữ nhân viên phục vụ khác, "Hai người các cô ở lại một chút. Còn lại quay về làm việc đi".


"Gây khó dễ cho tôi à?". Ánh mắt cô bắn ra một tia nghi vấn về phía phó tổng Thư.


"Là có chuyện hơi bị hay cho cô". Anh nháy mắt với cô, đằng hắng một tiếng rồi sắp xếp.


"Chờ khi có khách đi ra từ thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc, hai người các cô phải phục vụ thật tốt với thái độ của nhân viên phục vụ chuyên nghiệp đấy".


Anh nói xong, bắt tay hai người họ đứng ở cạnh cửa chính như thần giữ cửa, bên trái một người, bên phải một người, sau đó quay về nhà hàng.


Chưa được hai phút sau, thang máy chuyên dụng cho nhân viên kêu lên một tiếng "ding".


Quả nhiên cậu chủ cùng mấy vị khách ra khỏi thang máy, đi về phía nhà hàng.


Cô chột dạ vội vàng cúi đầu xấu hổ, không biết có nên giả vờ không quen biết người quấy rối khi cô đang ngủ đêm qua không.


Cậu chủ càng lúc càng tới gần, tim cô càng lúc càng siết chặt lại, liếc mắt, cô phát hiện phó tổng Thư đang tựa người cạnh cửa nhà hàng, chờ xem cô diễn vở kịch mất mặt.


Phó tổng Thư cố ý à? Cố ý sắp xếp cô gặp mặt cậu chủ ở khách sạn, muốn cô làm cậu chủ mất mặt trước mọi người như lần trước sao?


Cô không muốn khiến cậu chủ khó xử, bị người ta chê cười! Cô làm người hầu riêng không phải là nói suông!


Tiếng giày cao gót "cộp cộp" gõ lên nền đá cẩm thạch lạnh lùng, cô chủ động mở cánh cửa kính ra một cách trang nhã, lịch sự cúi thấp người với khách.

...
Tags: cau chu ho docau chu ho do
Bình Luận Bài Viết




Cùng chuyên mục
» Hôn Ước Quý Tộc
» Yêu Em Rồi Đấy
» Cold Guy, Sanity Girl And The 1St Fiction
» Đại Tiểu Thư Đi Học
» Anh chọn ai? Siêu mẫu hay Osin?
» Này Anh! Tôi Không Phải Là Ôsin
1234...373839»
Bài viết ngẫu nhiên
» Yêu Thầm Chị Họ
» "Yêu phải cô nàng bán thân"
» Vợ yêu ơi, Anh yêu Em nhiều lắm !
» Vợ Ơi, Chồng Bị Ế Full
» Ừk. Tôi Thích Cậu Đó !!!
» Tuổi thơ dữ dội của đứa con gái
1234...272829»
Làng giải trí Việt
Liên hệ: Trần Hữu Trí
Địa chỉ: Ba Đình - Hà Nội
Trang:1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38
U-ON