"… Phù". May mà không bị phát hiện ra sơ hở, cô thở phào một hơi, quay người tính chạy trốn. "Phó tổng Thư, hôm nay chắn không còn chuyện gì nữa, tôi có thể về được chứ?".
Anh cũng chẳng vạch trần cô, chỉ gật đầu.
Thấy anh cho phép, cô lập tức vắt chân lên cổ chạy biến.
Anh cười trộm phía sau, vươn vai rồi từ từ đi tới bãi đỗ xe. Giờ đã mười hai giờ, tàu điện ngầm hết chuyến mà taxi thì khó bắt, anh đoán chỉ cần ô tô ra khỏi cửa là có thể thấy một cô nàng đáng thương bất lực đứng bên đường hứng gió lạnh.
Ừm. Để cô ấy cứ chờ ở cửa kêu trời không thấu, kêu đất không thưa đi. Sau đó, chỉ cần anh ngoắc ngón tay nói một câu – tôi đưa cô về nhà. Cô sẽ không còn chút sức lực chống cự nào mà lao tới bên anh.
Nhìn đi. So với cậu chủ làm mưa làm gió nhà cô, anh đối xử với cô nhân ái bao nhiêu, tốt bụng bao nhiêu.
Diêu Tiền Thụ bị phó tổng Thư trù ẻo, thảm thấy ớn.
Mấy chiếc taxi lướt qua cô, cái nào cũng có người ngồi, cô đeo túi Doraemon thả bộ trên đường, vừa đi vừa ngoái đầu lại, chỉ mong có chiếc xe nào trống đi ngang qua mình.
Tiếc là trời không chiều lòng người.
Xe cứ chạy lướt qua cô, nhưng không có cái nào dừng lại trước lời gọi của cô.
"Tin tin".
Tiếng còi xe đột ngột vang lên phía sau cô.
Cô quay người lại, chỉ thấy hai ánh đèn xe sáng chói chiếu vào người mình, cô giơ tay lên che mắt, nhìn qua khe hở, nhưng không sao thấy được người trong xe là ai.
"Ai… ai đó?".
Cô thấy nguời đó không xuống xe, nghĩ là chỉ đi ngang qua, quay đầu lại tiếp tục đi.
Chiếc xe kia cũng không đi thẳng, cứ đi theo sau cô, bấm còi liên tục.
Cô đâu có chắn đường, anh ta cứ thế mà lái đi chứ, cứ bấm còi sau lưng cô liên tục thế làm gì.
Không phải cô xui tới mức đương lúc đêm khuya vắng vẻ đụng phải cướp đường gì đó chứ?
Nghĩ tới đây, cô có chân chạy đi, chiếc xe kia thấy cô chạy, cũng tăng tốc độ đuổi sát sau cô.
"Mẹ ơi! Tôi không đem theo tiền, đừng có đuổi theo tôi mà!".
Đáp lại cô chỉ có tiếng động cơ tăng tốc ì ì.
Cô vắt chân lên cổ chạy cật lực về phía trước, liếc mắt có ngõ nhỏ xe không đi vào được, cô liền chạy vào trong ngõ.
Đáng tính tự khen mình thông minh quá, cô ngạc nhiên phát hiện ra… mình chạy vào ngõ cụt.
= =||| Thế này gọi là tự tìm đến cái chết đúng không.
Dưới anh
đèn đường mù mờ, tiếng giày da gõ cồm cộp trên nền đất của gã đàn ông, kẻ đáng thương run rẩy nơi góc đường, tất cả đều phù hợp với hiện trường giết người.
Cô ôm đầu ngồi sụp xuống góc tường, quét mắt nhanh, phát hiện đôi giày da đen bóng của gã đã bước tới cạnh mình, ánh sáng lóe lên trông bóng tối như ánh phản chiếu của con dao nhíp, lộ rõ phong cách sát thủ lạnh lùng. Cô nuốt nước miếng, môi cũng run run.
Gã cúi nguời tới sát cô, cô vội vàng đưa tay đẩy gã ra.
"Anh đừng đừng đừng đừng có qua đây! Tôi đã nói tôi không có tiền rồi".
Hai tay dễ dàng bị nắm lấy ấn lên trên tường, thân thể người đàn ông bắt đầu nhẹ nhàng ép tới, giơ tay chơi đùa chiếc nhẫn kim cương trên cổ cô, như đang cười nhạo câu nói không có tiền của nạn nhân.
"Cái đó không phải của tôi, là cậu chủ cho tôi, chúng tôi kết hôn giả với nhau đó, chỉ đùa thôi, không phải thật đâu, cho nên nhẫn phải trả lại, cho nên anh không thể lấy… Ưm!".
Đôi môi mềm mại của người đàn ông ép lên trên môi cô, nhân lúc cô chưa kịp ngậm miệng đã xộc thẳng vào, quấn lấy cái lưỡi mềm mại của cô, đảo vòng trong khoang miệng, như đang nghiêm khắc trừng phạt cái miệng cứ tía lia của cô.
Diêu Tiền Thụ bị gã đàn ông ép lên tường hôn nồng nhiệt khiến đầu lưỡi của cô tê dại, đầu óc mờ mịt choáng váng, mãi tới khi đôi môi của gã hơi tách ra, cô mới lấy lại được chút ý thức.
"Anh… anh làm nhục tôi? Anh vừa làm thế với tôi, là làm nhục, là làm nhục đó!".
"…".
"Anh cướp gì thì cướp đi, đừng làm nhục tôi mà! Cứu em với, cậu chủ!".
"… Im miệng".
"Vâng, cậu chủ… á?". Cô trả lời theo phản xạ có điều kiện, vừa nói xông mới phát hiện ra vấn đề, ti hí mở mắt ra, "Cậu… cậu chủ?!".
Cơ thể sát vào nhau, môi hơi khô. Hai tay giơ cao quá đầu, bị cậu chủ áp lên tường. Đoi mắt tràn ngập điện từ của cậu chủ gần ngay trước mắt, hàng mi khẽ chớp, tỏa sáng rạng rỡ dưới ánh đèn.
"Sao cậu chủ lại ở đây? Không phải cậu ấy đã hết giờ làm về nhà sớm rồi sao? Không phải cậu ấy ở nhà chờ cô về, rồi trách phạt cô sao? Sao cậu ấy lại… chờ ở đây?!".
"Việc nghiêm túc của cô đã làm xong chưa? Đồ ngốc này!".
"Cậu… cậu chủ… không phải cậu đã về từ sớm rồi sao?".
"Chúng ta không luyện tập bao lâu rồi?".
"Ấy?". Hình như từ sau khi cậu chủ dính phải mùi nước hoa kia, hai người họ… vô cùng trong sáng, nhưng chuyện này không phải cái chính, cái chính là, "Cậu chủ cậu chủ, không phải cậu đã về nhà từ sớm rồi sao?".
"Tôi muốn luyện tập".
"Sao cậu chủ lại nói lảng đi, cô bĩu môi, "… Cậu chủ… chẳng lẽ cậu vẫn chờ em à?".
"…". Cậu im lặng không nói, lúng túng nhìn cô đi chỗ khác, thật lâu sau mới bực bội đáp, "Chờ cô? Chờ cô nói với người khác là chúng ta giả vờ kết hôn à?".
"Ấy… Nãy là tình huống cấp bách mà… may mà người tới là cậu chủ, không thì suýt nữa bị người ta phát hiện rồi! Cậu chủ, em không cố ý về nhà muộn để cậu chờ đâu, xin lỗi mà. Giờ chúng ta có thể về nhà cùng nhau rồi, cậu còn muốn trách phạt em sao?".
"Muốn".
"Hả?". Tuy muộn bốn năm tiếng gì đó, nhưng cô thành tâm xin lỗi, nói ngon nói ngọt mà vẫn vô dụng à? Cậu chủ lạnh lùng bạc bẽo quá, "Vậy cậu chủ muốn trách phạt em thế nào đây?". Phạt cô lau chân dung một trăm lần? Giúp Hắc Thủ Đảng giảm béo? Hay phạt cô tiếp tục ngửi mùi nước hoa của người phụ nữ khác?".
"Mở miệng ra, tôi muốn làm nhục cô!".
Cậu nắm lấy cằm cô, tự nhiên dán mối lên, làm nhục kiêm trừng phạt cô nghiêm khắc!
Cậu chủ… làm nhục không phải từ hay đâu, đừng nên học! Tổng quản bảo mẫu sẽ mắng em dạy hư cậu mất!
Học xong cách làm nhục người khác mà tâm trạng của cậu chỉ vẫn chẳng khá lên được.
Cậu một tay giữ tay lái, một tay chống cằm đặt bên đôi môi đỏ mọng, mặt mũi nghiêm nghị, lạnh lùng im lặng lái xe.
Cô hầu ngồi bên cạnh ấm ức vọc vọc cái túi Doraemon trong tay. Cô muốn nói chuyện, nhưng động phải cái mặt lạnh lùng của cậu chủ lại không có dũng khí.
Cô hại cậu chủ hứng gió lạnh đợi tới mười hai giờ hơn, thân làm người hầu như cô đúng là càng lúc càng thất bại rồi.
Mím môi lại, cô hít một hơi thật sâu, là ảo giác của cô sao? Trong xe cậu chủ không có mùi nước hoa nồng nặc, nhẹ nhàng sạch sẽ khiến cô ngạc nhiên.
Bị đôi mắt to tròn chớp chớp mang theo ánh sáng mong đợi nhìn chằm chằm, cậu chủ hồ nghi liếc nhìn cô, mừng trộm cái gì đó? Vì chờ cô cùng về nhà mà để cậu chờ tới mấy tiếng trong gió lạnh, thỏa mãn kiêu hãnh lắm hả?
"Cậu chủ? Có phải cậu mới rửa xe không?".
"… Làm sao?".
"A! À! Không sao ạ!". Cô xua tay, nhưng không nén được cười, tựa vào cửa sổ xe vai run rẩy.
Bị người hầu cười nhạo vô duyên vô cớ, cậu chủ vô cùng khó chịu, thừa lúc đèn đỏ phanh xe lại, kéo đầu cô hầu qua, "Cô còn muốn bị làm nhục hả?".
Đáp lại cậu là câu nói chập cheng của cô hầu, "Cậu chủ, về nhà em xả nước tắm cho cậu, nấu mì bữa khuya cho cậu, xoa bóp cho cậu, có được không ạ?".
"…". Sao đột nhiên cô lại tốt tính lăng xăng phục vụ cậu thế? Nhất là đúng lúc cậu nói phải làm nhục cô? Cái sự làm nhục của cậu hình như chẳng đáng sợ chút nào phải không? Người làm chủ như cậu hình như càng lúc càng không có uy.
Thấy cậu chủ cau mày, cô nghĩ cơn giận ban nãy còn chưa tan, vội vàng biểu hiện tấm lòng trung thành nịnh nọt, "Cậu chủ, sau này cậu không cần chờ em để cùng về nữa đâu, em có thể tự về nhà mà…".
"Xem ra cô đúng là còn muốn bị làm nhục".
"Hả?". Không có mùi nước hoa và mấy ả xấu tính, cô đã không phụ sự giao phó của tổng quản bảo mẫu, có thể yên tâm về sự an toàn và trinh tiết của cậu chủ, có thể không cần kè kè bên cạnh giám sát hai mươi tư tiếng rồi. Sao còn muốn làm nhục cô chứ?
"Tin tin".
Tiếng còi xe đằng sau vang lên rất vô duyên, nhắc cậu chủ có làm nhục người ta cũng phải nhìn hoàn cảnh.
Thấy đèn đỏ đã chuyển sang đèn xanh, cậu chủ khó chịu điều chỉnh lại hơi thở bất ổn, tiếp rục lái xe đi.
Chiếc xe thể thao tiến vào khuôn viên của biệt thự, Diêu Tiền Thụ sung sướng đi vào nhà trước, cậu chủ im lặng đi đằng sau đóng cửa lại.
Còn chưa bật đèn, tiếng ra lệnh khe khẽ của cậu chủ đã vang lên trong bóng tối.
"Này, không phải muốn phục vụ tôi sao?".
"Vâng! Cậu chủ! Em đi xả nước tắm cho cậu đây".
"Giúp tôi cởi cà vạt trước đã".
"… Vâng". Không thể trách cô có chút phàn nàn được, đôi lúc cậu chủ đúng là quá được nuông chiều, việc nhỏ như nhấc tay lên cởi cà vạt mà cũng không tự làm được sao?
Phàn nàn thì phàn nàn, cô vẫn tới cạnh cậu chủ, giúp cậu cởi cà vạt ra.
"Áo khoác". Cậu chủ lại ra lệnh.
Được rồi được rồi, cà vạt cởi rồi, áo khoác cũng tiện tay cởi ra.
"Áo sơ mi".
Rồi rồi. Áo sơ mi cũng cởi ra cởi ra…
Cô hầu nhỏ bé cứ phục vụ mà chẳng có ý nghĩ xấu xa nào, trong nháy mắt đã phục vụ cậu chủ thành trạng thái nửa thân trên trần. Cô hoàn toàn không chú ý tới một bàn tay to lớn đã bò lên lưng mình từ khi nào, âm thầm ép cô về phía trước.
"Cậu chủ".
"Hả?". Cậu hừ một tiếng nửa tập trung nửa lơ đãng.
"Không phải cởi quần ngay trong phòng khách chứ ạ?". Câu hỏi rất mờ ám… tuy cô không khống chế được, đã động thủ cởi thắt lưng của cậu chủ ra rồi.
"Tùy". Tay kia cũng gia nhập vào hàng ngũ đùa giỡn cô.
"Vậy cởi thế được rồi, em đi xả nước nóng cho cậu chủ". Ừm, sao tự dưng lại thấy hơi nóng nhỉ.
"Chuyện đó từ từ cũng được". Không để tâm lồng ngực mình đang để trần, cậu cúi đầu mập mờ nói, hai tay còn đặt trên thắt lưng cô người hầu bé nhỏ, không để cô chạy mất.
"Cậu chủ, cậu đừng ép em nữa mà".
"Tại sao?".
"Chuyện đó… cậu còn đẩy nữa, mặt em sẽ chạm… chạm chạm chạm vào ngực cậu mất". Mùi hương khiêu gợi mê hoặc của cậu chủ xông vào mũi, cô khó đỡ lắm.
"Thế chạm đi".
"Ưm… không hay lắm thì phải?".
"Tôi cho cô chạm, có gì mà không hay!".
"…". Sao tự dưng lại nổi giận chứ. Làm gì có chủ nhân nào ra lệnh cho người hầu chạm vào ngực mình chứ.
Nhưng không thể làm trái lệnh của cậu chủ, cô nhìn lồng ngực trắng bóc láng mịn của cậu chẳng biết tại sao lại rịn ra lớp mồ hôi mỏng mê hoặc, còn khẽ phập phồng, cô ngẩng đầu nhìn, đôi mắt sâu thăm thẳm đang thúc giục…
Thật sự phải chạm vào sao? Dán mặt lên khuôn ngực trần của cậu chủ, chỉ nghĩ thôi cũng thấy khó thở rồi…
Kiễng chân lên, cô nghiêng má phải chậm rãi áp vào lồng ngực hơi ươn ướt của cậu.
...