Anh vốn dĩ chẳng hề sợ ai biết hết nhưng vì cả bọn đã có giao ước nên anh mới lo lắng khi mọi người hiểu nhầm anh và Puny !!!
Không được. Cậu có coi tụi này là bạn bè không. Dù gì cũng phải tới để chào 2 bác 1 tiếng chứ. – Lần này là Huan lên tiếng
Thực ra, công ti của gia đình Vyl là đối tác của cả gia đình 3 chàng kia. Vì thế, từ khi còn nhỏ mấy người họ đã khá thân thiết. Tan từ nhỏ đã rất ra dáng đàn anh luôn tỏ ra là một người lớn có trách nhiệm. Gia đình anh có lần thất bại trong 1 dự án lớn may mà có bố Vyl ra tay giúp đỡ. Từ lần đó, anh lại càng quý mến bố của Vyl hơn. Mỗi lần bố Vyl trở về, Tan đều đến thăm và tiễn bác ra sân bay. Có thể nói với Tan bố Vyl chính là ân nhân cứu gia đình anh vì thế không thể không tới chào hỏi bác 1 tiếng . . .
Vừa suy nghĩ sâu sa 1 chút, anh lại bị Vyl vùi dập không thương tiếc :
Thôi khỏi !!!
Không thôi gì hết. Mai Prince sẽ hội tụ ở nhà Vyl – Anh hội trưởng kiên quyết
Và cả đám lại dắt nhau tới phòng tập . . .
* * *
Lin thấy Puny có chút khác mọi khi. Cô bé định hỏi nhưng lại thôi. Chắc là suy nghĩ hơi nhiều. Lin mà biết Puny đang sống ở nhà Vyl thì chắc là Puny sẽ điên mất. Đặc biệt là Gum , cô nàng biết Puny là người không ưa Prince mà bây giờ Gum lại biết Puny ở nhà của Vyl chắc cô không còn đường sống. Còn chưa nhắc đến cô bạn Lin nữa. Thể nào cả hai cũng làm loạn hết lên. Chỉ nghĩ thôi Puny đã thấy khó khăn rồi. Đang yên đang lành sống cuộc sống thần tiên tại trường mới thì gặp phải Hoàng Tử hắc ám làm cuộc đời cô rẽ sang hướng khác rắc rối hơn, phiền lo hơn . . .
Lại còn đám nữ sinh mà biết cô là bạn gái giả của Vyl thì sẽ thế nào. Cô biết cái đám đó rõ quá rồi mà, họ sẽ xé xác và vùi dập cô cho tới khi hả giận mới thôi. . Tóm gọn lại 1 câu thôi cô sẽ chết nếu bọn họ biết chuyện xảy ra giữa cô và Vyl. Đến là phát điên vì tên đó mất thôi. Đúng là tên đáng ghét mà. . .
- KHÔNG THỂ ĐƯỢC – Puny đột nhiên hét lớn
Cả lớp nhìn Puny với vẻ khó hiểu và dấu hỏi to đùng trên đầu. Cô chủ nhiệm rất tốt bụng chỉ nhắc nhở Puny nhẹ nhàng. Gum quay lại nhìn cô bạn :
Cậu sao thế ???
À không sao – Puny phản biện
Puny hôm nay cậu lạ lắm đấy – Lin nhận ra sự kì lạ của cô bạn
K-K-Không sao đâu ! Chắc là tại tâm trí không ổn định thôi
Vậy sao?? Cậu kì lạ lắm !!!
Tớ . . . bình thường mà – Puny ngừng 1 lát rồi đáp
* * *
Đến chiều , cả đám tới phòng tập và đập vào mắt cả đám là Puny và Vyl mỗi người mỗi góc. Hình như đang rất bứt rứt về chuyện gì đó. Không hiểu sao nhưng mà nhìn hai người họ có vẻ đang suy nghĩ rất giống nhau. Cả đám nhìn cả hai rồi lại nhìn nhau. Rốt cuộc hai người đang giấu chuyện gì. Cả hai đều rất lạ từ sau hôm Chủ Nhật tuần trước. Và tất cả xúm lại như bắt được chủ đề nào đó. Cả đám xôn xao hết cả lên
Puny hôm nay rất lạ – Lin bắt đầu trước
Vyl hôm nay cũng vậy – Huan tiếp tục
Không lẽ hai người đó xảy ra chuyện gì à ?? – Gum bây giờ cũng nhập cuộc
Không thể nào ! Vyl chưa bao giờ để mắt đến ai cả . Trong mắt nó hình như tụi con gái đều là đá cả – Tan khẳng định
Rồi cả đám cười lên. Hoàng Tử lạnh lùng chỉ coi con gái là đá sao?? Thảo nào mà anh luôn lãnh cảm tới vậy. Nhưng người như vậy thực ra rất tốt. Nếu đã yêu ai chắc chắn sẽ rất thật lòng và đặc biệt quan tâm
Nhưng biểu hiện đó là sao ? Cả hai đều như nhau đó – Zita quay sang nhìn 2 người đó và quay vào thảo luận
Hay là Vyl đã làm gì với Puny đáng yêu của chúng ta rồi – Gum xắn tay áo định chạy tới cho Vyl một trận
Trong mắt Gum , Vyl lúc nào cũng là kẻ lưu manh và đen tối vậy đấy! Vì thế suy nghĩ tiêu cực của cô phát huy rất mạnh mẽ. Gum rất quý Puny vì cái tính dễ thương ,đáng yêu của cô. Với người như thế không thể giao cho kẻ hắc ám ấy được !!!
Gum bình tĩnh đã ! Chuyện chưa đâu vào đâu mà – Lin cản Gum lại
Huan chẹp miệng nhìn Gum với vẻ chế giễu:
Làm gì à?? Theo anh biết Vyl không thích những người ngốc như bạn em đâu.Vậy nên đừng mơ tưởng nữa!!!!
Gum như nổi điên với cái tên quái gở trước mặt. Dám chê bai cô bạn dễ thương của cô nữa !!! Chán sống rồi mà. Xem ra đúng là những kẻ đẹp trai thường tự tin kiểu quá đáng thế này sao???
Cô còn chưa tính sổ được Huan thì thầy giáo đã gọi cả bọn vào trong
Đám kia mau vào tập luyện đi chứ – Cô Lệ và thầy Long gọi cả đám vào tập
Vâng – Cả đám dừng cuộc hội thảo đi vào phòng tập
Kết thúc buổi tập đầy những dấu hỏi về bí mật của Vyl và Puny. Cả đám đi về khi chưa biết được sự tình gì cả. Nhưng chúng nó sẽ không để yên vụ này. Cả đám bàn nhau trước khi ra về kế hoạch tập kích 2 người đó vào ngày mai. Không quan tâm đến mọi người Vyl và Puny đầu ong ong vì cả mớ suy nghĩ. Về nhà cả 2 đều trong bộ dạng thất tha thất thểu bước lên phòng.
Bà quản gia và anh quản lí chỉ biết nhìn theo khó hiểu. Cả hai đều nằm vật ra sau khi tới chiếc giường thân yêu. Được lúc Vyl ngồi dậy thấy Puny đang ngủ anh định nói gì đó rồi lại thôi. Bởi vì trông cô ngủ say giấc như vậy anh cũng không nỡ đánh thức. Bỗng nhiên trong lòng anh có thứ cảm xúc kì lạ
Đầu óc anh giờ đang nổi loạn tại sao cái đám quái gở đó tới sớm vậy chứ. Đám đó mà biết anh ở cùng phòng với Puny thì sẽ thế nào đây. Cả nhóm đã hứa nếu ai mà đã dẫn bạn gái về nhà ra mắt thì phải công khai trước các thành viên.
Nhưng sự việc đâu phải thế đây chỉ là hiểu lầm. Mớ suy nghĩ hỗn độn đánh nhau trong đầu anh bây giờ anh phải đi tắm để thông thoáng đầu óc. Những lúc thế này chỉ có xả nước vào người mới có thể thư thái được đầu óc. Đó là thói quen của anh.
Lúc sau, Puny cũng vươn vai ngồi dậy. Bữa tối đã có bà quản gia lo liệu cô bé sẽ nhận nhiệm vụ dọn dẹp. Còn 1 tiếng nữa mới tới giờ ăn cô bé muốn đi tắm trước đã. Ngó nghiêng xung quanh không thấy Vyl đâu cô bé hí hửng lấy quần áo chạy vội đến phòng tắm.
Mọi lần toàn phải đợi Vyl ngủ rồi cô mới dám đi tắm. Ở nhà người khác nên khái niệm tự do biến mất đi hết. Tắm xong đi ra mà anh ta cứ ngồi ở trong phòng cô bé thật chẳng biết như thế nào. Thật may là hôm nay cô bé sẽ được tắm sớm. Vừa hí hửng bước đến gần phòng tắm thì cánh của mở ra
Puny ấp úng lấy tay che mặt :
T-Tôi không cố ý nhìn đâu ! Chỉ tại tôi tưởng a-a-anh không ở đ-đ-đây !
T-tôi . . .thật sự . . không . . cố ý !!
Dịch ra – Vyl bị Puny chắn giữa cửa anh lên tiếng
Puny đang bịt mắt lại nên không biết đi thế nào cô bé cứ loạng choạng cả lên. Vyl không đợi được anh đẩy người cô bé nép sang một bên. Ở cự li gần thế này cô bé có thể cảm nhận được mùi hương của anh. Thật lôi cuốn và nhẹ nhàng.
“ Sao tự nhiên mình có cảm giác tê người thế này”
Sao thế ??? – Anh vẫn đứng sừng sững trước mặt cô bé
K-Không sao ! Anh xuống nhà trước đi – Puny ấp úng chỉ mong anh mau đi ra trước khi cô bé bị dòng điện này làm tê chết
Không hiểu tại sao lúc này anh lại thấy cô bé thật dễ thương và đáng yêu. Môi mím chặt lại mặt đỏ hồng thật dễ thương. Anh cứ đứng ở đó lặng ngắm nhìn cô bé không chịu rời đi. Anh không biết rằng làm như vậy có thể dẫn đến tê liệt giác quan ư? Giờ cô chỉ muốn ngâm mình trong nước. Chỉ thế thôi
Cậu chủ cô Puny đâu rồi ??– Anh quản lí hỏi khi thấy Vyl xuống nhà 1 mình
Trên đó – Vyl có vẻ đã thư thái đầu óc tâm trạng anh vui đến lạ
Ông bà chủ hôm nay đi họp mặt bạn bè cũ rồi! Sẽ không ăn tối ở nhà – Anh quản lí tiếp tục
Vậy sao? Bà cũng vào ăn đi – Vyl lên tiếng
Được rồi ! Đợi cháu dâu xuống bà sẽ vào – Bà quản gia hiền từ đáp
Puny đang sấy tóc ở trên phòng sau khi đã ngâm mình đã đời sau cả ngày mệt mỏi. Cô bé định xuống từ lúc nãy vì tóc cũng đã khô rồi nhưng nhớ lại ánh nhìn của Vyl cô bé lại ngượng ngùng không dám xuống. Cô không thể ngủ được nếu như thiếu đồ ăn. Làm thế nào bây giờ???
Không dám xuống cũng không thể không ăn. Hay là đợi anh ta ăn xong rồi xuống . Nhưng mà ta lên đây thì cũng bằng hòa. Nghĩ đi nghĩ lại, cô bé đành xuống đối mặt vậy. Dù sao cũng chỉ là 1 bữa ăn thôi mà đằng nào tí nữa cũng đụng mặt. Thế là cô bé đi xuống nhà.
Cô chủ nhìn dễ thương quá – Anh quản lí lên tiếng khi nhìn thấy bộ đồ Pijama dễ thương của Puny
Anh cũng vậy – Puny cũng đáp lại anh quản lí khi thấy anh cũng đang mặc 1 bộ Pijama gần giống cô
Nhận ra áo của 2 người giống nhau, anh quản lí vội vã lên tiếng:
Tôi và cô là đồ đôi phải không???
Hình như vậy !!! – Puny đáp
Chúng ta có duyên thật đó!!! Không ngờ lại có thể cùng cô mặc đồ đôi !! Tôi chưa bao giờ có cơ hội được như vậy. Cảm giác này rất hạnh phúc !! Chúng ta nên mặc nhiều đồ đôi hơn nữa !!
Thấy vẻ hào hứng của anh quản lí, Puny chỉ cười xuề xòa vì cô chợt thấy cái vẻ khó chịu của Vyl. Không hiểu sao cô lại cứ quan tâm đến thái độ của anh. Nhưng xem ra anh quản lí rất thích thú với việc đó!!! Mặc kệ Vyl, anh quản lí cứ rộn ràng cả lên.
Anh quản lí vẫn tiếp tục thao thao bất tuyệt thì Vyl ho khan một tiếng. Anh dị ứng với cái kiểu này. Gì mà đồ đôi chứ!!! Tự nhiên lại thấy khó chịu . Biết cậu chủ của mình đang khó chịu nên anh quản lí ngừng ngay. Làm cái công việc này sợ nhất chính là làm cho cậu chủ của anh nổi giận. Vì mỗi lần làm Vyl giận, anh đều bị trừ lương. Từ khi làm quản lí đến giờ anh năm này qua năm khác đều bị trừ lương 1 cách điên đảo. Chiều theo cậu chủ hắc ám này cũng khá là khó khăn
Cô bé ngồi xuống đối diện Vyl. Cô không dám ngẩng mặt lên dù chỉ 1 chút. Cảm giác ấy hình như lại đến tê toàn thân. Chính cô cũng không biết tại sao bản thân lại như thế
2 bác đi đâu rồi sao ạ ?? – Puny cố vờ đi cái cảm giác kì lạ đang lấn tới
Họ đi họp mặt cùng bạn bè cũ rồi ! Cháu dâu phải gọi là bố mẹ chứ – Bà quản gia lên tiếng
C-C-Cháu không quen ạ – Puny ngập ngừng đáp lại
Từ từ rồi sẽ quen thôi
Bữa cơm hôm nay cô bé ăn ít hơn ngày thường lí do đơn giản vì 2 con mắt của người đối diện cứ chằm chằm vào cô bé làm cô vừa định ăn lại đặt xuống. Cô đang thầm nguyền rủa kẻ trước mặt . Ngay cả ăn cơm cũng không cho người ta ăn tử tế nữa . . . ( Rim : Người ta chỉ nhìn thôi chứ có làm gì để bạn không được ăn đâu nhỉ? )
Cháu dâu à!! Để bà lấy thêm cho cháu nhé!!
Puny vội từ chối. Cô đáp:
Thôi ạ. Cháu chỉ ăn thế thôi. Bà cứ đi nghỉ đi ạ
Thế à?? Mọi lần cháu đều ăn rất giỏi mà. Hôm nay lại chán ăn sao??
Cô cười xuề xòa. Có thèm thật nhưng bị ai đó làm no bụng rồi. Khỏi cần ăn nữa. Dù sao thì bữa tối cũng không nên ăn quá nhiều. Cô lại tự an ủi bản thân. . .
Vyl cũng cảm thấy là lạ khi cô bé thờ ơ với đồ ăn như vậy. Mọi lần đều ăn uống rất ngon miệng. Dọn dẹp xong cô bé lên luôn phòng làm bài tập. Thấy cô bé ngồi học bài anh nhẹ nhàng đi vào nằm xuống giường ngủ trước. Thỉnh thoảng liếc sang bên đó nhìn cô bé học.
Và sau đó, anh thấy cô bé ngủ thiếp đi trên bàn học. Anh ngồi dậy tiến đến phía bàn học. Học bài xong lại còn lấy giấy ra vẽ đủ thứ đồ ăn nữa chứ! Thật hết nói nổi . .
...