Khoan đã ! Bác có chuyện muốn nói với cháu
Cháu ạ ! V-Vâng ! – Puny miễn cưỡng đi theo mẹ Vyl vào phòng
Nói thế nào nhỉ? Bác và Vyl không được thân thiết cho lắm vì công việc công ti ở nước ngoài của bác và bác trai quá bận rộn. Không có thời gian về thăm Vyl và quan tâm đến nó nhiều. Vì thế trước giờ nó vẫn luôn giận bác. Cháu là bạn gái của Vyl nên bác nói cho cháu biết. Mong cháu hãy thay bác quan tâm đến nó. Bác cứ nghĩ nó chưa có bạn gái nên định cho nó đi xem mắt ai dè hôm nay lại được gặp cháu. Bác rất vui. Ông nội của nó sức khỏe không tốt. Nhưng ông vẫn cố gắng để được nhìn mặt đứa cháu dâu 1 lần. Vậy mà lại bệnh nữa, bác sẽ nói lại cho ông rằng nó đã bạn gái. Chắc hẳn ông sẽ rất vui. . . Từ nay thằng Huy bác giao cho cháu . . . à không . . con dâu
Cảm ơn bác đã tin tưởng cháu nhưng thực ra cháu không phải . . .
Chuông điện thoại vang lên. Cô bé lại bị ngắt quãng lần thứ mấy rồi. Bác ấy ra ngoài nghe điện thoại và trở lại với khuôn mặt vui sướng hơn bao giờ hết :
-Vậy ra con dâu là con của mẹ Lan hả ?
Puny nhận ra cuộc gọi đến vừa rồi là của mẹ cô. Đang lúc nói ra sự thật thì mẹ cô lại gọi. Lại bị hụt nữa rồi.
V-Vâng ! Thế nên cháu đến đây. . .
-Tốt quá con dâu ! Mẹ con đang ở nhà ngoại ! Hay con ở lại đây mấy hôm ! Chúng ta dù gì cũng sẽ là người nhà phải không?
Puny tá hỏa với cái ý định quái gở của mẹ Vyl. Làm sao ở chung nhà được chứ! Ngay cả ở cùng anh một phút là phát bệnh lên rồi đằng này còn sống chung. Vyl và Puny chỉ tình cờ bị mọi người hiểu lầm thôi! Nếu ở đây cô bé và Vyl sẽ phải đóng giả sao???Còn chưa nói đến việc cô bé với Vyl chẳng có chút thiện cảm với nhau hơn thế là cô bé chẳng ưa cái tính cách của Vyl . . Nhưng mà ở nhà một mình cũng rợn rợn sao ấy >”<. . Và cô bé miễn cưỡng nhận lời :
-V-V-Vâng nhưng mà không tiện lắm ạ
-Có gì đâu! Con dâu cứ ở đây! Mẹ con cũng nói vậy. Không sao
-V-V-Vâng ! Mẹ cháu có đưa cái này
Lại quà cáp! Con đổi cách xưng hô với ta đi chứ ! Thử xem nào
Cô lắp bắp một từ quen thuộc :
M-M-Mẹ
Tốt lắm con dâu mẹ con ta sẽ có nhiều thời gian với nhau
-V-Vâng
* * *
Ở ngoài phòng khách . Anh quản lí lên tiếng:
Cậu chủ
Có gì anh cứ nói thẳng – Vyl đang cầm quyển sách trên bàn lật lật như để giết thời gian
Ra là cậu và cô Puny quen nhau sao??? Thế mà lần trước gặp nhau tôi còn tưởng hai người lần đầu gặp mặt!!! Tôi không ngờ cậu lại đem điều bất ngờ về vào cái thời khắc mà không ai nghĩ tới!!! Xem ra với cậu lời nói và hành động là hai điều không đi liền với nhau !!!
Vyl vẫn cứ chăm chú vào quyển sách mà không để ý lắm tới lời anh quản lí vừa thổ lộ. . Bà quản gia tới mới thoáng ngẩng đầu lên:
Bà quản gia ! Có chuyện gì thế ? – Anh quản lí thấy bà quản gia đi tới liền hỏi
Cô chủ sẽ ở lại đây cho tới khi ông bà chủ qua nước ngoài
Vậy hả? Tốt rồi ! – Anh quản lí đáp
Sao??? – Vyl ngạc nhiên rồi gập sách lại đặt lên bàn
Nghe nói mẹ cô chủ gửi cô chủ ở đây vì không muốn cô chủ ở nhà một mình! Cậu phải vui mới phải chứ – Bà quản gia lên tiếng
Cô chủ – Anh quản lí và bà quản gia lên tiếng khi thấy cô bé đi ra
Nghe có vẻ khách sáo nên cô bé xua tay đáp lại :
Không cần phải gọi cháu thế đâu ! Cứ gọi cháu là Bảo Uyên là được ạ ! À! Cháu còn phải về nhà dọn đồ nữa ! Tí nữa cháu sẽ quay lại
Cô chủ ! Cô để cậu Vyl đưa đi- Anh quản lí vừa nói vừa huých tay Vyl
Puny quay sang nhìn vẻ mặt của Vyl chả có gì là định đưa cô đi cả.Hơn thế còn tỏ ra là bị ép buộc vậy. Cô bé định từ chối thì anh đột nhiên đứng dậy rồi kéo tay cô ra ngoài. Trong thoáng chốc cô còn tưởng anh tự nhiên thay đổi bản tính muốn đưa cô đi. (Các bạn đang đọc truyện tại Doisuytinh chúc các bạn đọc truyện vui vẻ)Nhưng cái kiểu “ lôi xềnh xệch” người ta với cái vẻ độc đoán kia thì chắc chắn là không phải. Không nên mơ tưởng, không nên huyễn hoặc với kẻ này chứ!!!!
Anh làm gì thế ?? – Puny giằng cánh tay nhỏ bé,yếu ớt của mình khỏi cái nắm chặt kia
Cô định ở đây ??? – Anh tra hỏi Puny
Đành rằng phải vờ làm bạn gái tên đáng ghét đã đành lại còn phải đi nài nỉ anh cho cô được cái đặc ân đó!! Quá ư là vô lí nhưng giờ cô bé đang phải thực hiện sự vô lí đó chỉ vì bản tính thích lo chuyện người khác của mình . Hơn thế, còn vì ông nội anh. Chuyện này có thể giải thích rõ ràng với bố mẹ anh nhưng với một người như ông nội anh cô không có đủ can đảm gây sốc cho ông. Nếu như thế chẳng phải là quá độc ác rồi sao??
Là . . . tại mọi người đều hiểu nhầm. Coi như để họ vui tôi và anh cùng giả vờ chút. . .
Tôi không muốn – Anh chắc nịch
Anh còn không muốn?? Tôi mới là người chịu thiệt đấy !!!
Cô??? Chịu thiệt??? – Anh nhắc lại kiểu khó tin
Không vậy thì gì !!! Tôi giúp anh để nhà anh yên tâm. Tôi giúp anh vô điều kiện như thế thử hỏi có ai tử tế và tốt bụng hơn thế nữa??? Ở cùng với anh có biết tôi bực bội, khó chịu , bức bách tới đâu không??? Thế mà vẫn chịu đựng, giúp đỡ anh. Không 1 câu cảm ơn còn khinh thường nữa !!!
Thôi được. Nhưng cho cô biết , tôi chỉ vì ông nội. Ngoài ra, không vì bất kì ai !! Coi như tôi chịu thiệt để chấp nhận một đứa ngốc như cô đi
Gì mà chịu thiệt chứ??? Rõ ràng cô là người thiệt thòi, anh còn dám mặt dày nói ra từ đó. Anh ta nghĩ cô như bao người khác : ái mộ, tung hô, ao ước có được anh sao?? Đã nhầm tuyệt đối rồi. Cô mà cần, mà thèm, mà khao khát anh ư?? Cô sẵn sàng cãi lộn thậm chí tặng anh một cái nhìn khinh thường lắm chứ!!! Đâu cần giữ ý với con người như vậy. Cô kết thúc cuộc nói chuyện vì thực sự nói chuyện với anh rất rất mất hứng . . . nhiều lúc còn đuối lí . . .
Anh cuối cùng sau câu nói “ chịu thiệt” kia thì quyết định đưa cô về nhà. Trèo được lên xe. Cô bé đội mũ bảo hiểm. Trước khi đi cô có dặn Vyl :
Anh đừng đi nhanh ! Tôi sợ lắm
Vừa dứt câu Vyl phóng vù đi Puny chỉ biết la hét. Anh rõ ràng là hành hạ người quá đáng. Lần trước không biết thì coi như cô xui xẻo. Lần này cô còn nói tử tế trước đó là sợ rồi mà người ta vẫn phóng nhanh như thế không phải hành hạ thì là gì!!! Không phải ưa tốc độ mà chính là cố ý hành người khác . . . Hoàng Tử hắc ám . . . hắc ám . . .vô cùng hắc ám . . .
Đến nơi. Như lần trước Puny lại trong tình trạng thê thảm hết mức còn Vyl thì lại gặp lại cái tiếng aaaa của cô bé phiền phức này.
Này ! Cô thừa calo đấy à??
Anh phóng nhanh vậy ai mà không sợ ! Hành người quá đáng mà
Tôi còn chưa tính chuyện cô thừa lúc ôm tôi đâu
Tôi . . . tôi . . . chỉ là tại anh đi nhanh đấy chứ !!! Tôi đâu muốn như vậy !!!
Cô bé lắp bắp đáp. Ai mà thèm ôm cái kẻ như anh. Tình thế dồn ép thôi mà. Cô cũng chỉ là quán tính và phản xạ thôi !!!
Được thôi. Nhưng đừng thấy tôi quá dễ dãi mà thích tôi !!!
Anh thật dễ dàng nói ra 2 từ: Được thôi. Cứ như mọi chuyện đơn giản lắm vậy. Cô có chết cũng không nghĩ rằng thích được người thế kia. Tự tưởng tượng. Cô mà thèm ư?? Có thể lúc đầu hơi rung động vì vẻ ngoài ưu tú kia nhưng ngay khi tiếp xúc với anh thì mới biết rõ bản chất con người. Làm sao cô sống chung được với anh đây !!!!
Tôi thà ế chứ không thèm thích anh !!
Nói rồi, cô đi vào nhà. Rồi như cảm giác ngờ ngợ. Lỡ như có thích anh thật, ch
chẳng lẽ cô lại chịu cảnh ế sao?? Mà mặc kệ, cô không đến nỗi nào, dù có ngốc 1 chút, lùn 1 chút, cứng đầu 1 chút nhưng kể cả là vậy đâu đến độ không ai thèm. An tâm hơn, cô trở lại vẻ vô tư, hồn nhiên. . .
Miễn cưỡng đi theo Puny vào nhà. Cô bé cũng hơi ngượng khi cho 1 người con trai vào phòng mình. Nhưng nhiều đồ cô cần đến nên không thể 1 mình dọn được. Và sau đó, Vyl biết vì sao cô bé có nhiều đồ thế rồi. Thì ra là cô bé đó định đem theo cả đám gấu già , gấu trẻ này đi theo nữa. Thật không hiểu nổi
A-A-Anh nhìn gì thế ? – Puny đang dọn quần áo thấy anh cứ đứng thừ người ra
Cô là học sinh lớp mấy? – Vyl hỏi cô bé khi đang giơ con gấu bự bự lên ngắm nghía
À mấy con gấu đó. Tôi ngủ ôm cho đỡ sợ – Puny giằng lấy con gấu Vyl đang cầm
Anh có hơi ngạc nhiên vì cô lại giữ đồ như thế nhưng rồi kiểu : Người lớn không chấp trẻ con . Anh để cho cô cầm lại đồ quý giá !!!
Bỗng chốc từ đâu một chú mèo nhỏ đi ra dụi vào chân anh. Không chỉ có gấu bông chất đống như viện bảo tàng nhồi bông mà còn có cả thú cưng thế này. Xem ra cô không hề cô đơn chút nào !!! Căn phòng cũng ấm cúng đấy chứ. Anh ôm lấy chú mèo đang quấn lấy chân mình lên ngắm nghía. Đúng là rất dễ thương – dễ thương y như chủ nó vậy !!! Anh thích thú vuốt ve chú mèo trên tay .
Là mèo của tôi đó. Anh đừng hành hạ thú cưng của tôi !!!!
Anh đặt chú mèo cưng của cô xuống đất. Anh còn chưa gây tổn hại gì cho nó mà cô đã lo như vậy. Có lẽ với cô chú mèo đó thực sự rất quan trọng
Chính là món quà sinh nhật bố cô dành tặng cô nhưng đó là mẹ của chú mèo này. Khi vừa mới sinh ra nó thì mẹ nó đã chết vì bị bệnh. Cô rất thương nó vì dường như cảm giác người thân rời bỏ mình quả là rất đáng sợ, rất đau đớn !!!
Công việc dọn những thứ cần thiết đã xong. Anh quản lí để đồ lên xe và 3 người trở về nhà Vyl.
Cô chủ ! Bà đã dọn xong phòng cho cháu rồi – Bà quản gia hiền từ
Cảm ơn bà ! Có gì bà cứ để cháu tự làm ! Đừng gọi cháu là cô chủ gì hết ! Được không bà ???
Thôi được ! Tùy cháu vậy
Cô bé chào bà quản gia và đang mỉm cười bước vào trong thì bất ngờ nhận ra người bên cạnh cũng đang bước vào như mình thì nụ cười dần tắt ngúm và thay bằng vẻ khó hiểu :
Sao anh lại vào đây ?? – Puny thấy lạ khi Vyl cũng vào trong
Ngày hôm nay, cô hình như hỏi câu này lần 2 rồi thì phải???
Phòng của tôi – Vyl thản nhiên đáp lại
Vâng!! Và cứ bước chân tới nhà anh là cái gì cũng của anh !!!
C-C-Cái G-G-Gì ??? – Puny quay sang nhìn Vyl nhưng đáp lại cô bé chỉ là cái nhún vai thản nhiên. Anh đi vào trong để cô bé ở ngoài với nỗi lo lắng và sự khó hiểu
Phòng trống ở đây đều là phòng của người làm. Chỉ có phòng cậu chủ là cô có thể ở được thôi – Anh quản lí giải thích
Nhưng mà . . . chúng tôi . . . – Puny ấp úng chỉ vào mình và Vyl cứ loạn lên
Cô chủ yên tâm trong phòng có phòng nữa mà . Lần trước tôi có ở cùng cậu Vyl nhưng giờ thì chuyển phòng đồ đạc vẫn cứ để đó – Anh quản lí chấn an tinh thần cô
Vào lúc này chẳng còn lựa chọn nào khác Puny đành chấp nhận. Cô bé dọn đồ vào trong và nằm vật ra chiếc giường dành cho cô. Cô bé chợt nhớ ra chú mèo bự BuBu của mình. Vừa nãy còn chạy nhảy ở gần đây mà thoáng chút đã mất hút là sao???
Cô sợ Bubu lạ nhà sẽ đi lạc mất. Đối với cô, Bubu rất quan trọng. Nó đã gắn bó với cô bao lâu nay, mẹ nó vừa sinh nó ra thì đã ra đi. Vì thế, cô cảm thấy Bubu rất tội nghiệp. Cả cô và nó đều không có một gia đình trọn vẹn !!!
Này ! Anh có biết Bubu của tôi đâu không? – Puny quay sang hỏi Vyl khi anh đang nằm ngủ
Nghe tiếng cô bé anh mở mắt đáp chính xác hơn là hỏi lại:
-Bubu ???
Là chú mèo anh vừa ôm khi nãy !!!
Anh đáp lại :
Tôi đâu phải người giám hộ của nó !!! ~_~
...