cô, đưa tay nâng cằm cô lên, cẩn thận xem xét vết thương của cô.
“Sau này gặp chuyện gì cũng đừng gây tổn thương chính mình.” Anh khàn giọng nói.
“Anh Tiểu An…” Mạt Mạt hoảng hốt chìa tay ôm cánh tay anh, muốn hấp thụ một chút ấm áp và an ủi trên người anh. An NặcLại lùi về sau một bước, tránh được.
“Anh phải đi, em nhớ giữ gìn sức khỏe thật tốt!”
Anh thoải mái quay người đi ra khỏi bar.
Mạt Mạt ngơ ngác nhìn bóng lưng anh rời đi, cô có một loại ảo giác, nếu anh đi lúc này, sẽ không quay trở lại nữa!
“Mạt Mạt…” Hàn Trạc Thần đi tới bên cạnh cô, vuốt ve mái tóc, muốn an ủi cô đôichút.
Cô tức giận, mạnh mẽ đẩy ông ra. “Bố cho rằng bố là bố con thì có thể quyết định hộ con à? Bố sai rồi! Trừ chính con, không ai có thể quyết định tương lai của con hết!”
“Bố cũng chỉ muốn tốt cho con! Bố biết rằng con muốn lấy Tiểu An…”
“Con không muốn! Một chút cũng không muốn!” Đau lòng, thất vọng trộn lẫn nhau cùng nảy lên trong lòng, cô hét to: “Cái gì bố cũng tự ý xắp xếp cho con, bố có bao giờ hỏi con là con có bằng lòng hay không hả?”
Cô muốn đấy, nhưng muốn thì có ích lợi gì?
Một người đàn ông trước sau không có cáchnào yêu cô, một tờ hôn thú mỏng manh có thể buộc chân anh được sao? Cho dù buộc được, cô thật sự sẽ hạnh phúc sao? Như Vi nói đấy, cơ thể của anh thuộc về cô, trái tim anh thuộc về một cô gái khác, cả ba người đều bị thương.”
“Con không muốn lấy Tiểu An?”
“Con…” Cô nhắm mắt lại. “Trước đây con còn nhỏ, không hiểu biết. Hiện nay con đã trưởng thành rồi, con hiểu rõ cái gì mới là cái con muốn.”
Cô rốt cuộc cũng nói ra rồi, cũng chẳng hề khó khăn như trong tưởng tượng.
Thấy có xe cảnh sát chạy tới, An Nặc hàn vội vàng quay lại thông báo cho họ, vừa vặnnghe được những lời này.
Anh đứng ở cửa, khéo miệng co giật một chút, chỉ nói một câu: “Chú Thần, cảnh sát đang đi về phía này, chú nhanh đưa Mạt Mạt từ cửa sau đi, chuyện ở nơi này cháy sẽxử lý…”
Hàn Trạc Thần vì có lý lịch phức tạp, khôngthể vào cục cảnh sát, ông đưa Mạt Mạt rời khỏi theo cửa sau.
Khi Mạt Mạt bị đưa đi, quay đầu liếc nhìn An Nặc Hàn một cái. “Anh cứu anh ấy nhé!”
Anh gật đầu, đi về phía Thành.
***
Mạt Mạt đi rồi, An Nặc Hàn bảo mấy tên côn đồ kia lái xe đi khỏi cửa chính, dẫn dụ cảnh sát rời đi. Anh đóng cửa quán bar, khóa trái, thong thả lấy cuộn băng thu hình giám sát của bar, rồi lại tìm cục đá đã tan được một nửa sau quầy, ném vào mặt Thành.
Do được kích thích bởi cái lạnh, Thành kêu rên một tiếng, tỉnh táo lại. Khi anh ta thấy rõ An Nặc Hàn trước mắt, trừng trừng nhìn anh tràn ngập thù hận, đôi môi co giật, phátkhông ra tiếng…
Anh nửa ngồi xuống bên cạnh Thành. “Mày là người thông minh, chốc nữa nên nói cái gì,không nên nói cái gì, hẳn là biết.”
Thành quay mặt đi, không nhìn anh. Biểu hiện từ chối rất rõ ràng.
“Nếu như mày nói sai một câu trước mặt cảnh sát, tao đảm bảo ngày mai cho mày nhặt xác cô ta…” Giọng nói của anh lạnh lẽođến thấu xương.
“Khuôn mặt Thành vốn đã tái nhợt, đột nhiên trở nên trắng bệnh không còn giọt máu, anh ta kinh hoàng mở to mắt, dùng hết sức mới phun ra từ kẽ răng được một chữ: “Không!”
Tiếng còi cảnh sát bên ngoài càng lúc càng lớn, An Nặc Hàn liếc qua cánh cửa, lại hỏi: “Mày yêu Mạt Mạt?”
Thành ngồi dậy, lau đi vết máu trên khóe miệng, mỉm cười: “Ai có thể không yêu một người con gái vì mình mà ngay cả mạng cũng không cần.”
An Nặc Hàn túm lấy cổ áo Thành, ánh mắt đằng đằng sát khí.
Thành không hề sợ hãi nhìn anh: “Mày đối phó với tình địch của mình ngoại trừ dùng nắm đấm, còn có cái quái gì khác?”
Nắm đấm vung lên ngừng lại trước mặt Thành.
Thành nở nụ cười, khóe miệng rướm máu. “Muốn giữ được trái tim một cô gái, dùng nắm đấm là vô ích!”
An Nặc Hàn buông tay, lấy khăn lau đi vết máu trên tay, đứng dậy: “Nếu để tao biết mày tổn thương cô ấy, tao tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho mày.”
Anh đi ra từ cửa sau, tại ngã tư, đã có người mang xe tiếp ứng đến, mở cửa xe choanh, rồi anh đi thẳng tới sân bay.
Chương 18:
Ven biển Australia.
Trong một căn biệt thự xa hoa, gió biển thổi chiếc rèm ren màu trắng tung bay, tràn ngập vào trong phòng.
Mạt Mạt lấy từ trong ngăn tủ ra một chiếcvali, thành thạo đặt xuống giường, ôm quầnáo từ tủ ra nhét vào trong.
“Mạt Mạt? Con làm gì đấy?” Hàn Thiên Vu ấn chiếc vali xuống, trên mặt cũng không có sự giận dữ, chỉ có sự chiều chuộng và dung túng của người mẹ: “Anh Tiểu An củacon vừa trở lại Anh Quốc rồi, con trốn nhà thì có thể đi đâu?”
Mạt Mạt sửng sốt một lát, rất nhanh hiểu ra tình hình, nhưng dù sao đi chăng nữa, khí thế không thể yếu đi. “Đi nơi nào cũng được, con không thể chấp nhận được người bố không có nhân tính này!”
“Sao con có thể nói bố con như vậy? Bố là người tốt, cho dù bố có làm cái gì, khẳng định là có lý do của bố.”
“Lý do? Người yêu con thì cần phải bị đánh chết — cái này tính là lý do gì cơ chứ?”
“Ông ấy chỉ vì muốn bảo vệ con thôi!” Hàn Thiên Vu giật lại mấy bộ quần áo hoàn toàn lỗi thời trong lòng cô, thấy cô lại xoayngười đi đến tủ lấy quần áo, bất đắc dĩ nói: “Mạt Mạt, đừng làm loạn nữa, tất cả mọi thứ bố con làm đều là vì bố yêu con.”
Mạt Mạt cũng không phủ nhận là bố cô rất thương cô.
Cô nhớ rõ ràng có một lần cô sốt cao mãi không hạ, cả người rét run cầm cập. Ông ôm cô cả một đêm, liên tục kể cho cô mấy câu chuyện cổ tích, kể về câu chuyện của côbé lọ lem và bạch mã hoàng tử, kể về chuyện làm thế nào ếch có thể biến thành hoàng tử, còn có người đẹp ngủ trong rừng được hoàng tử cứu tỉnh bằng một nụ hôn…
Cô ngủ được một lát, lại tỉnh một lát, giữa những lúc tỉnh và lúc ngủ, câu chuyện cổ tíchchẳng bao giờ gián đoạn…
Sáng sớm ngày hôm sau, cô mở mắt liền thấy người bố luôn luôn mạnh mẽ trong trí nhớ của mình, đôi mắt ông hiện lên tơ máu, giữa trán lại có thêm nhiều nếp nhăn. Cô lạinhìn sang bên cạnh, An Nặc Hàn đang ngủ trên ghế sát giường bệnh của cô, trong lúc ngủ, mày kiếm dài vẫn còn nhíu lại, ánh mặt trời chiếu một tầng sáng mờ nhạt mỏng manh trên khuôn mặt anh, hiện ra sự lo lắng mông lung.
“Bố?” Mạt Mạt khóc, cả một đêm dài đau nhức khắp người cũng không làm cô rơi nước mắt, thế mà cô lại thấy cảm động bởi hình ảnh này mà khóc.
Bàn tay to của bố dịu dàng lau đi nước mắt trên mặt cô: “Còn lạnh không? Có đau chỗ nào không?”
Cô lắc đầu, về sau cô đều cố gắng không ốm lại lần nữa.
Bàn tay ấm áp đặt lên trán cô, cơn sốt đã hạ, đôi mày nhíu chặt của bố cuối cùng cũng giãn ra....