-Vậy hay để bọn mình xử nó cho_Kiệt nói
-Chuyện này k hề liên quan tới bang Thiên Long, nếu để bang Thiên Long giải quyết e rằng k tiện. Mọi người sẽ nói bang Thiên Long vì phụ nữ mà đánh nhau với bang khác thì k hay_anh Shin nói
-Anh Shin nói đúng, với lại người mà tụi nó muốn xử lần này là chúng mình nên chuyện này hãy để bọn con gái tụi tui giải quyết_Ngọc nói
-Ngọc, ý cậu là chúng ta sẽ xử bọn nó sao?_Trinh ngạc nhiên
-K, k phải là chúng ta mà là mình, các cậu k cần phải làm gì cả_Ngọc nói
-Nhưng như vậy cậu sẽ gặp nguy hiểm_Phương nhăn mặt
-Các cậu quên mình là ai rồi sao? Chuyện này cứ để mình giải quyết_Ngọc nói
-Thôi rồi, bọn nó xem như xong_chị Sa cười
-Em đi chuẩn bị đồ nha chị, lát nữa chúng ta sẽ cùng đi_Ngọc nói rồi chạy mất
16h30' tại đường XY……….
-Mọi người đi xe máy nên tìm chỗ cất cũng dễ, bây giờ, Leon chờ tụi nó ở đây, mọi người lên khu chung cư đã bỏ hoang kia quan sát. Khi thấy bọn kia hành động thì sẽ giúp, OK?_anh shin chỉ huy
-Ok_all
một lúc sau thì tụi kia tới, mang theo cả 1 binh đoàn khoảng chừng 50 tên
-Ồ, cậu nhóc, tới sớm quá nhỉ?_Con Linh nói giọng mỉa mai
-Tất nhiên rồi, đâu thể thất lễ với bà chị được kia chứ_Leon đáp lại đầy khinh bỉ
-wa, đâu là thằng nhóc mấy ngày trước đây sao? Thật là khác xa 1 trời 1 vực_Linh nói
-Tất nhiên rồi.Trước đây tôi giống như 1 con chó k nhà k cửa nhưng bây giờ tôi đã khác rồi, bà chị ạ_Leon nói
-Sao cũng được nhưng mày đã nhận tiền của tao rồi thì phải làm cho xong nhiệm vụ, nếu k thì……_Linh nói và phẩy tay, bọn côn đồ lập tức xông vào
-Ồ, chơi hội đồng sao? Nhục thế?_Leon nói rồi xông vào
Cùng lúc đó, tại tầng 2 của khu chung cư bị bỏ hoang……………
-Chết rồi, tụi nó xông vào tấn công Leon kìa_Phuơng nói
-Tụi nó đông quá, lại còn đánh hội đồng nữa_Trinh nhăn mặt
-Kiểu này Leon k thể địch lại đâu, chắc là….._anh Shin nói
-Ngọc, Ngọc đâu? Tới lúc Leon cần em rồi đó Ngọc_chị Sa nói và nhìn xung quanh như tìm kiếm
-Em đây, chị yên tâm đi. Em ngay bây giờ mà_Ngọc nói
1s chết sững….. Mọi người trừ chị Sa và anh Shin đều rất đỗi ngạc nhiên khi Ngọc xuất hiện. Ngọc xuất hiện k phải trong cái dáng vẻ yếu đuối thường này mà là trong 1 bộ trang phục màu trắng của Trung Hoa. Bộ trang phục k nhìn thấy rõ lắm ở bên trong, chỉ nhìn thấy cái cổ áo của người Hoa nên mọi người đoán vậy vì bộ quần áo đã bị che lấp bởi 1 chiếc áo khoác ngoài màu trắng, được buộc 1 chiếc nơ thắt bằng dây lụa quấn quanh eo. Vẫn mang chiếc mặt nạ màu trắng, thanh kiếm gỗ có miếng ngọc bội, tất cả đều có hình hoa tuyết và đêuf có màu trắng khiến nó trông vô cùng thanh cao.
-wa, nhìn cậu thật là đẹp đó Ngọc à_Trinh ngẩn ngơ
-Nhìn cậu mặc bộ váy màu trằng đó thật cự rất đẹp, nhìn cậu giống như 1 nàng tiên vậy_Phuơng nói
-Vậy sao? Nhưng lát nữa, khi vướng máu tanh nó sẽ trở thành ác quỷ_Ngọc nói rồi bước đi
-Khoan đã, sao em lại mang đôi giày đó? Chị có tặng cho em 1 đôi mới rồi còn gì?_chị Sa nói và chỉ xuống chân Ngọc
-Em k thích mang giày cao gót nên bán rồi_Ngọc bình thản đáp
-Trời ơi, sao lại bán? Mắc lắm đó_chị Sa hét lên
-Thì em biết nó mắc nên mới bán, nếu k, em vứt đi từ lâu rồi_Ngọc nói rồi bước về phía cửa sổ
-Này, đó là cửa sổ mà_Vũ nói
-Các cậu cũng biết mà, những kẻ chuyên nghiệp thì k bao giờ đi bằng cầu thang_Ngọc để lại câu nói rồi mở cửa và nhau xuống
Mọi người thấy vậy thì đều dồn mọi ánh mắt về phía Ngọc, kể cả con Linh, con Trúc và cả bọn tay sai
-Ờ, ai thế kia? Chú em cũng có người trợ giúp cơ à?_Linh nói
-Tất nhiên. Đáng lẽ ra thì k có nhưng vì bà chị chơi nhục quá nên quí nhân của thằng em này mới xuất hiện_Leon nói giọng mỉa mai
-Yooo, quí nhân cơ à? Xem ra chú em cũng tôn sùng con nhỏ đó ghê nhỉ? Nhưng mà cho dù có là quí nhân gì đi chăng nữa thì kết cục vẫn giống như chú em mà thôi_Linh lắc đầu giễu cợt
-Leon, nói chi với cái hạng người đó. Mất thời gian và nước bọt lắm_Ngọc nói
-Vâng ạ, vậy chúng ta bắt đầu nhé_Leon nói
-K, cậu vào kia nghỉ đi. Chỗ này cứ để tôi. Cậu cũng khá mệt rồi còn gì_Ngọc nói
-Nhưng……_Leon phản đối
-K nhưng nhị gì cả. Đó là lệnh_Ngọc kiên quyết
-Vâng thưa chị 2_Leon chào thua và bước về phía khu chung cư bỏ hoang_nơi nhóm của Kiệt đang theo dõi trận đấu
-Nào, bây giờ thì chúng ta bắt đầu được chưa nhỉ?_Ngọc nói với tụi con Linh
-OK, rất sẵn lòng_Linh nói rồi ra hiều cho bọn người kia tiếp tục
Vậy là trận đấu bắt đầu hiệp 2
15' trôi qua, bọn kia xem chừng đã thấm mệt vì cứ phải xông vào tấn công nó, còn nó thì chứ thản nhiên né đòn như k. Trong 15', bọn kia thì tấn công như điên như dại còn nó thì chỉ né đòn chứ tuyệt đối k hề xuất chiêu
Tại khu chung cư bỏ hoang
-Đã hơn 15' rồi, sao Ngọc vẫn cứ như vậy nhỉ? K tấn công lấy 1 đòn_Phong nhăn mặt
-Mình có cảm tưởng đây k phải là 1 trận đánh nhau mà là trò chơi mèo vờn chuột_Kiệt nói
-Mấy đứa cứ bình tĩnh đi, nếu như mấy thằng kia k làm gì thì nó sẽ như vậy cho tới khi bọn kia mệt lả mà xỉu đó_chị Sa nói
-Đúng vậy đó, mà như vậy thì thật là buồn tẻ_anh Shin nói
-Cầu trời cầu phật…_chị Sa chắp tay và lại 4 phương 8 hướng
Vừa lúc đó. có 1 thằng trong đám côn đồ túm được sợi dây lục thắt nơ quấn quanh eo nó và kéo làm nó tuột ra
-Ô hô, bắt đầu rồi nè anh yêu_chị Sa reo lên
-Như vậy là sao hả chị?_Trinh hỏi
-Nếu như sợi dây trên người Ngọc bị tuột thì lúc đó nó sẽ đánh nhau thật sự chứ k phải né đòn như nãy giờ đâu_anh Shin giải thích
Cùng lúc đó , ở dưới sân
-Oho, trò chơi mèo vờn chuột xin được kết thúc, thay vào đó thợ săn xin được phép bắt đầu cuộc đi săn của mình_Ngọc nói rồi lao vào
Bây giờ, tình thế đã bị đảo ngược hoàn toàn. Ngọc mặc trên mình 1 chiếc quần bó ngắn màu trắng, đi cùng với áo Trung Hoa cộc tay, có tà áo dài gần tới đầu gối. Ngọc di chuyển thật nhanh, nhanh tới nỗi bọn kia k hịp nhìn thấy mặt, chỉ thấy 1 bóng trắng xoẹt qua phía sau lưng và sau đó cảm thấy lưng mình đau buốt và khụy xuống. Ngọc dùng rất nhiều loại võ khác nhau thật thuần thục khiến người ta cảm thấy nó đã nguy hiểm giờ lại còn nguy hiểm hơn. K đầy 10', nó đã hạ hết phân nửa bọn côn đồ, chỉ còn khoảng 10 còn sót lại nhưng khả năng chống cự thì đã k còn. Bỗng 1 trong số những đứa còn lại rút từ trong người ra 1 con dao khá dài và bén ngọt. Thằng đó lao về phía Ngọc với con dao để ở ngay hống.
-Bốp!_ Con dao của thằng đó đã bị thanh kiếm của Ngọc cản lại. Do tác dụng 1 lực khá lớn lên con dao nên khi con dao bay ra xa, thằng đó mất đà, ngã chúi về phía trước.
-Mày dám đánh lén tao sao? Gan mày cũng lớn lắm_Ngọc nói rồi tặng cho thằng đó 1 chưởng làm nó ngã sóng soài ngay khi lồm cồm bò dậy
Còn lúc đó, tại khu chung cư bị bỏ hoang………
-Thật k thể tin được, Ngọc thật là lợi hại_Trinh ngất ngây
-tại sao thanh kiếm đó cản con dao sắc bén kia mà lại k bị làm sao vậy? Đáng lẽ nó phải gãy rồi chứ?_Phong thắc mắc
-Ha ha ha, chắc mấy đứa tưởng nó là thanh kiếm bình thường nhưng thật ra lõi của thanh kiếm đó được làm bằng thép tốt đó_anh Shin giải thích
-Nhưng sao nãy giờ con bé k sử dụng tơi tuyệt kĩ của nó nhỉ?_chị Sa nhăn mặt
-Chắc con bé k muốn dùng tới đâu_anh Shin cười
-Vậy soa? Thế thì chán quá, em muốn xem cơ_chị Sa phụng phịu
-Kìa, mọi người trật tự đi. Hình như có chuyện gì đang xảy ra ở dưới đó_Kiệt nói và chỉ xuống sân
Trong lúc đó, ở dưới sân……….
-Còn mày, đây là hình phạt cho kẻ cầm đầu_Ngọc nói và thưởng cho thằng đầu sỏ một liên hoàn cước. Nếu như nói như vậy thì có lẽ mọi người sẽ k hình dung ra nó lợi hại tới mức nào nên mình sẽ miêu tả kĩ chỗ này cho các bạn. Ngọc dùng sức bật của đôi chân bật lên cao và nhân lúc thằng đó k để ý thì hạ mình xuống 2 bả vai của thằng đó và đạp liên hồi. Có thể nói, thằng đó nếu như sau này k chết hay bại liệt thì cũng để lại di chứng về sau. Vì quá đau, thằng đó ngã xuống đất và ngất lịm
Trước khi ngất, thằng đó cố gắng thốt ra 1 câu
-Rốt cuộc mày là ai?_Thằng đó hỏi
-Tao ư? Snow_Ngọc nói giọng lạnh băng
-Snow?_Bọn đàn em còn sãt lại hét lên và chạy mất dép, bọn bị nó đánh ngất đang dần tỉnh dậy khi nghe thấy cái tên Snow thì sợ quá mà ngất đi luông. Linh và Trúc tuy k phải là loại giang hồ gì nhưng cũng biết Snow k phải loại đơn giản. Tụi nó định chạy nhưng đã k còn kịp nữa rồi. Snow đã ở trước mặt tụi nó. Ngọc tặng cho mỗi đứa 1 cái bạt tai và nói
-Tao cảnh cáo tụi mày, đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng. Tao cấm mày đụng tới Trinh, Phuơng,, Leon hay bất kì ai . Nếu k, mày sẽ k còn được sống yên đâu. Rõ chưa? Bây giờ thì cút đi_Ngọc nói
Linh và TRúc sợ xanh mặt, chạy mất dép. Lúc này Phương, Trinh, Kiệt, Phong, Vũ, Leon, anh Shin và chị Sa mới bước ra
-Ngọc ơi, cậu k sao chứ?_Trinh lo lắng hỏi
-Mình thì làm sao được chứ_Ngọc nói và cười nhẹ
-Trời ơi, sao cậu để máu dính đầy người thế? Máu của ai? Cậu hay bọn Nó?_Phuơng hỏi và xoay Ngọc như chong chóng
-Mình đâu sao, máu của tụi nhaix ranh này k
à_Ngọc vừa nói vừa lau vết máu dính trên mặt
-Ngọc ơi, cậu lợi hại thật, ngưỡng mộ cậu quá_Vũ nói, mắt long lanh
-Đúng đó, nhất là cú liên hoàn cước vừa rồi, lâu rồi chị mới được xem_chị Sa nói giọng mơ màng
Bổng, có 1 chiếc áo khoác ngoài được ném về phía nó. Trên đó còn thoang thoảng mùi thơm nhẹ nhàng
-Con gái ai lại mặc đồ trắng rồi để máu me dính đầy người như thế bao giờ. Mặc vào đi_Kiệt nãy giờ im lặng cuối cùng cũng cất tiếng nói. Thì ra chủ nhân chiếc áo đó là Kiệt
Kiệt sau khi đưa cho Ngọc chiếc áo thì lặng lẽ bước ra xe. Mọi người k ai hiểu hôm nay Kiệt làm sao nhưng cũng bước ra xe đí về, để lại 1 bãi chiến trường hỗn loạn
Sau khi dẹp dọn xong bọn tay sai của con Linh và con Trúc, tụi nó bước ra xe để về bang Thiên Long. Mọi người đều cười nói vui vẻ, trầm trồ trước tài năng của Ngọc, riêng chỉ có Kiệt là im lặng suốt quãng đường đi khiến cho k khí trên xe Ngọc và Kiệt vô cùng ngột ngạt. Nhiều lần Ngọc cố gắng mở miệng để xua tan đi cái bầu k khí này nhưng lời nói vừa đi tới cổ họng thì như bị nghẹn lại, biết bao nhiêu quyết tâm cứ như là tan vào k khí. Nó đành chịu sự im lặng đó mặc dù nó chẳng hề muốn 1 chút nào . Trên đường nó cứ cố trói mình trong cái suy nghĩ vu vơ của riêng mình
" Mình làm sao vậy nhỉ? Tại sao trước giờ mình luôn luôn im lặng với người khác nhưng sao khi thấy cậu ấy im lặng như vậy mình lại k muốn 1 chút nào. Cậu ấy sao vậy? Sao cứ im lặng mãi như thế? Mình có làm gì khiÕn cho cậu ấy giận đâu? Thật là khó hiểu"_Ngọc ngồi suy nghĩ với hàng tá suy nghĩ trong đầu
Cuối cùng chiếc xe cũng dừng ngay trước cửa bang Thiên Long, mọi người lái xe thẳng về nhà, riêng nó thì phải vào trong để thay bộ đồ khác và ngồi lại chơi với anh Shin và chị Sa 1 lát rồi về. Riêng Kiệt thì đi đâu k ai biết, chỉ biết cậu ta đi bộ vì xe vẫn còn đỗ ở trước cổng. Nhìn đồng hồ đã gần 18h 30' nên nó đành phải đi bộ về
Trên đường đi, Ngọc thả hồn mình theo mây gió, từng cơn gió nhẹ mát rượi luồn vào khe tóc khiến nó như lim dim chìm vào giấc ngủ. Bất giác nó cảm thấy hơi lạnh, cô đơn và trống trãi, đưa bàn tay xoa nhẹ lên 2 cánh tay để ấm hơn nó chợt cảm thấy hơi rát rát nơi cánh tay trái. Nhìn lại thì thấy có 1 vết thương tuy k sâu nhưng cũng khá dài. Nhìn về những tiệm thuốc ở ven đường, nó thấy tất cả đều đã đóng cửa. Tự hỏi k biết hôm nay là ngày gì mà xui xẻo như vậy, nó đành bước đi tiếp. Nó hi vọng hiệu thuốc của bà Ba gần nhà vẫn còn mở cửa...