- Thế nên, những người liên quan với Nam thần điện hạ đều sẽ bị kiểm tra dòng máu, lúc ấy Linh sẽ…….
- Còn sao nữa….thế nên….hãy giúp chi! Giúp chị khuyên bảo con bé.
Akêmi im lặng, vỗ nhẹ đôi vai đang run lên bần bật của Ngọc My.
Giờ cô đã hiểu tại sao người cô yêu lại yêu người con gái cô đang ôm trong tay.
Hai người đâu biết, có một người đã nghe thấy tất cả. Một nụ cười nhạt xuất hiện trên môi: "Thì ra là thế!"
————
Khuya
Linh vẫn không ngủ. Cho dù bất cứ chuyện gì xảy ra cô cũng không hối hận kể cả cái chết:
" Em không muốn có bi kịch như Juliet, nếu thích em làm ơn đưa em ra khỏi đây, em muốn chạy trốn, Shin!"
Ngày valentien trằng – tiếp
Hắn cũng đang thức trong phòng. Bây giờ đã là 2h sáng. Bước ra ngoài phía cửa sổ, hắn ngồi lên lan can của căn phòng, hít thật sâu luồng không thẫm đẫm hương hoa anh đào.
Tay cầm chiếc bánh đóng băng, hắn trầm ngâm.
-Đừng lại gần Linh nữa, em chỉ khiến con bé đau lòng thôi – Đó là những lời Nhật Nam nơi với hắn sáng nay.
“Đừng lại gần?” đừng có đùa! Muốn gần là gần mà muốn xa là xa được sao. Điều khiến hắn là quan tâm là anh trai hắn luon tin tưởng hắn, hoàn toàn không can thiệp vào những chuyện của hắn vậy tại sao lần này lại nói với hắn như vậy? Mà cả nó nữa, rốt cuộc hôm nay đã biến đi đâu cơ chứ?
Hắn hiểu chắc chắn có uẩn khúc gì đó nhưng vừa phải điều tra âm thầm vừa tránh động chạm đến Hoàng Gia quả là một việc khó khăn cho nên đến giờ hắn vẫn dậm chân tại chỗ, không tiến thêm được một bước nào.
Hắn nhắm hờ đôi mắt, nội tâm đang đấu tranh dữ dội. Để lại chiếc bánh trên bàn hắn vớ lấy chiếc áo khoác và phi thân vào màn đêm.
——————–
Tại phòng của Dai
-Tiếc quá, màn kịch vạch ra mà không có diễn viên!
Một nụ cươi xảo quyệt xuất hiện trên đôi môi của Dai.
-“Chúc may mắn nhé Dai”
-“Chúng ta vẫn là bạn chứ?”
-“Tớ thấy nó hợp với cậu mà!”
Tất cả hình ảnh của nó lần lượt hiện về trong tâm trí cậu, nhưng rồi những hình ảnh đó cũng biến mất đồng lúc với nụ cười khẩy và những cái nghiến răng:
-Chỉ là quá khứ thôi, bạn chỉ mới biết một nửa khuôn mặt của Dai Moroboshi này thôi!
——————–
Cùng lúc đó Hanaka nhận được một cuộc điện thoại:
-Mọi chuyện vẫn ổn chứ? Ichida hỏi
-Tạm! Cô ả buông một câu hờ hững
-Tao không muốn phí tiền với mày, hiện giờ đang có một kẻ cố thâm nhập vào tổ chức để moi móc thông tin. Thế nên việc cảu mày hãy tự lo liệu đi, tao không thể giúp mày được mãi đâu!
-Yên tâm, có gì Hanaka này không làm được chứ! Hanaka cười giả tạo
-Tốt! Liệu mà lo cho cẩn thận
Cạch..
Cuộc đối thoại chỉ diễn ra chóng vánh như vậy nhưng lại mở ra nhiều bão táp trước mắt.
Cháp 37: Ngoại khoá
Bây giờ là vào tháng đầu tháng 4. Các lễ hội đã trôi qua và mọi ngưòi lại quay về với sách vở. Nó đã bị nhốt một tuần, chỉ được ra khỏi phòng riêng khi đi vệ sinh và ăn uống với sự giám sát chặt chẽ của chị nó. Nó bây giờ đang rất giận chị, không nói không rằng. Nó không thể chấp nhận được thái độ áp bức của Ngọc My! Thế nên nó quyết định bữa tối tối nay sẽ nói chuyện thẳng thắn với Ngọc My.
-Chị, chị đừng thế được không? Nó nhìn Ngọc My nghiêm túc.
Ngọc My hít một hơi dài, câu nói đầu tiên suốt một tuần không nói chuyện của em gái cô lại là câu nói này.
-Chị đi quá xa rồi, em muốn tự quyết định cuộc đời mình!
-Em nghĩ gì tuỳ em, chị chỉ muốn em biết chị sẽ không thay đổi quyết định.
-Rốt cuộc …
- Biết được lí do em sẽ từ bỏ sao? Ngọc My nổi giận quát.
-Không hẳn!
Ngọc My mở to mắt nhìn cô em gái yếu đuối của mình. “Không hẳn”? Hai từ đó cứ như Linh đã biết điều gì đó.
-Đừng nhìn em như thế! Nếu có lí do thì không cần nói ra cũng được! Chỉ cần……chỉ cần 3 năm thôi!
Ngọc My nhíu mày khó hiểu.
-Cho em hạnh phúc trong 3 năm học thôi, cho em sống với tình yêu cảu mình như thế thôi! Rồi em sẽ trở về, sẽ đối mặt với thực tại…được không? Nó nói trong nước mắt
-Nếu đơn giản như thế thì chị đã không phản đối nhưng hai từ “hạnh phúc” đó sẽ khiến em đau khổ về sau đấy!
-Em không cần biết, chỉ biết em yêu và không hối hận.
Ngọc My đặt đũa, nhìn thẳng vào mắt nó:
-Em có thể hứa?
-Em….hứa!
-Được!
Nói rồi Ngọc My dọn dẹp bát đũa rồi vào phòng.
Nó cười nhạt: “ Không hứa thì vẫn phải rời xa mà!”
————————
Vào học
Nó mệt mỏi đưa cặp mắt uể oải nhìn về cái bàn quen thuộc rồi nhọc nhằn ngồi xuống.
-Bạn biến đi đâu trong suốt thời gian qua thế?
-Ốm! Nó đáp gọn lỏn rồi nằm dài ra bàn.
Hắn thấy vậy cũng không nói thêm gì nữa.
Giờ học
-Các em nghe đây, để hiểu biết thêm về lịch sử các pháp sư trường quyết định tổ chức một buổi ngoại khoá dành riêng cho những pháp sinh năm thứ nhất! Ngay ngày mai sẽ khởi hành. Các em về nhà chuẩn bị lều bạt, quần áo!
-Chúng ta sẽ đi đâu, thư thây? Một pháp sinh lên tiếng
-Okinawa!
-Được đó, có khác gì đi chơi đâu! Cả lớp vui mừng trừ nó và hắn vẫn điềm nhiên, dù sao cũng chỉ là một chuyến đi khéo khi nó còn mệt thêm khi ngồi trên hung thân.
———————
Ngày hôm sau
Tất cả học sinh ……30 lớp năm thứ nhất đều hào hức lên xe. Buổi ngoại khoá này sẽ không có các thầy cô đi theo mà chỉ có anh chị lớp trên đi theo hướng dẫn. Nó thở dài leo lên xe, ngồi ngay bên cạnh Akêmi. Nó đã uống thuốc chống xay rồi, hi vọng sẽ ngủ được một giấc cho đến khi đến địa điểm.
Suốt cả chẳng đường nó đâu biết có một đôi mắt liên tục nhìn nó trầm ngâm. Nó chỉ ngủ và mong thấy được một giấc mơ đẹp nào đó
—————–
Okinawa cuối xuân thật đẹp. Không khí trong lành, gió nhẹ mơn man thổi mát rượi. Ở đây người ta trồng rất nhiều hoa, tất cả giống hệt với khung cảnh thiên đường được miêu tả trong kinh thánh. Nó nhanh chóng lấy lại tinh thần rồi cùng mọi người dựng trại, xếp đồ rồi nấu ăn.
Buổi tối hôm đó, các ah chị bắt đầu giảng giải về lịch sử của pháp sư ở Okinawa.
Sử sách viết rằng Okinawa là nơi tượng trưng cho nguyên tố nước, các pháp sư mang loaị nguyên tố này thường đến đây sinh sống. Tốc độ phát triển đô thị không làm những con quái thú giảm đi mà còn làm số lượng của chúng ngày một gia tăng. Thủ đoạn và cách ẩn nấp mong tránh khỏi sự truy lùng của đôi quân pháp kỵ ngày càng tinh vi. Nên có một truyền thuyết đã ra đời:Một thánh nữ sẽ được sinh ra ở vùng đất này màng theo sứ mệnh diệt trừ yêu quái. Nàng ta trải qua nhiều kiếp, mỗi kiếp lại mang một hình dạng khác nhau, chỉ duy nhất co một điểm chung là nàng mang sức mạnh nước – sức mạnh tượng trưng cho sự thuần khiết và trong sáng.
Nàng sinh ra không có gì đặc biệt so với những đứa trẻ thông thường, chỉ đến khi trưởng thành sức mạnh của nàng sẽ xuất hiện cùng với một cơn mưa mang bảy sắc cầu vồng. Tuy nhiên sau khi tiêu diệt được tất cả yêu quái và pháp sư bóng tôi thì nàng sẽ chết và đầu thai vào một kiếp mới. Khi nàng được sinh ra, vùng đất này sẽ có hiện tượng lạ xảy ra, đó là: mặt biển sẽ phát sáng, thứ ánh sáng đó toả ra một màu đỏ.
Nhiều người cho rằng truyện này có thật, nhiều ngưòi lại coi đây chẳng khác gì một câu truyện cổ tích. Riêng nó chẳng theo phe nào, chỉ muốn ngủ sớm. Hôm nay đã mệt lắm rồi. Nó chỉ thấy kì lạ ở chỗ, Okinawa đối với nó có cảm giác rất thần quen. Thậm chí cả con đường nó cũng cảm tưỡng như mình đã từng đi qua.
—————-
Sáng hôm sau.
Nó ra khỏi trại rất sớm, vươn vai trong không khí buổi sớm, nó cười nhẹ. Ở đây tạo cho nó có cảm giác rất thanh bình, vì nơi này mang nguyên tố nước ư? Có thê lắm
Trong khi mọi người đang vui vẻ ngồi ăn sáng với nhau thì nó lại bất giác muốn đi dạo. Đôi chân thôi thúc nó men theo một con đường len lỏi vào trong rừng. Đó không hẳn là một con đường, chỉ là một khe nhỏ có nhiều bụi rậm.
Sau khi bước qua một cách khó khăn, nó không khỏi hài lòng khi trước mặt nó hiện ra một đồng cỏ xanh mướt, rộng lớn. Xung quanh được bao bọc bởi những núi đá vôi. Noi này đúng là tiên cảnh.
Những kỉ niệm lùa về trong trí óc, một cô bé với một cậu bé trên cánh đồng cát cánh. Phải rồi, đây là nơi lần đâu nó và hắn gặp nhau.
Mọi thứ chẳng thay đổi gì, thậm chí có cả hắn đang nằm kia, đúng cái vị trí ấy, với đôi mắt nhằm yên bình. Nếu có chăng cũng chỉ là có thêm một ngôi mộ không xương cốt.Hóa ra trước đây nó sống ở Okinawa. Nó đứng yên một hồi lâu rồi quay đầu bước đi. Quá khứ vẫn chỉ là quá khứ, cho dù bây giờ mọi thứ vẫn vậy nhưng ông trời vốn không cho mọi việc dễ dàng như thế.
-Sao bạn lại có thể đến đây?
Nó giật mình, chẳng phải hắn đang ngủ sao? Nhưng rồi nó cũng mau chóng lấy lại tinh thần:
-Thấy con đường lạ nên vào thôi!
Hắn nhíu mày, trong đầu xuất hiện một câu nói:
-Thung lũng này chỉ mình tôi biết thôi, lần đó do đuổi theo một con chim nên tôi mới phát hiện ra nó, đằng sau những bụi rậm là một cánh đồng hoa. Thích thật!
Nếu như câu nói này là đúng thì nó đang nói dối hắn.
Nhưng hắn vẫn không nói gì. Cả hai cùng im lặng. Mỗi người đeo đuổi một suy nghĩ. Chap 38: Cô ấy là ngươi tôi yêu
Một tuần ở Okiawa, một tuần chìm đắm trong phong cảnh hữu tình và những câu chuyện truyện truyền thuyết đã đến lúc mọi người phải trở về.
Nhũng chiếc trại được thu dọn gấp rút, những chiéc xe nối đuôi nhau dời khỏi, những thứ để lại chỉ là kỉ niệm về những tiếng cười, niềm vui.
Ngồi trường cổ kính hiện ra trước mặt. Một tuần rời xa mà chỉ như mấy tiếng.
Mọi hoạt động vẫn diễn ra như bình thường, chẳng có gì đặc biệt.
Tuy nhiên…..
Hôm nay tại căn tin:
-Chị cho em hai xuất cơm cà ri và 2 hộp sữa. Đây là bữa trưa của nó và Ngọc My. Sẽ chẳng có gì khiến nó thắc mắc nếu không có cái ánh mắt ngưỡng mộ của chị bán hàng kèm theo hàng tá “kẹo đông” liên tục bắn vào nó.
Cố bàng quan với mọi chuyện, nó bưng hai xuất cơm rồi bước đi. Theo sau nó là một câu nói mà nó không hiểu gid cả:
-Con bé đó có phúc thật! Số bọc điều hay sao ấy!
Nó ngồi xuống gần Ngọc My, cố thanh toán nhanh bữa ăn một cách nhanh chóng nhất nhưng:
-Bạn đúng là chuyên gây chuyện giật gân đấy, Linh chan! Akêmi sốt sắng ngồi gần nó nói.
Sau câu nói của Akêmi, hàng loạt ánh mắt đều hướng về phái nó, đầy đủ giống một nồi lẩu. Nó nuột nước bọt, rồi quay sang Akêmi hỏi:
-Chuyện gì cơ?
-Bạn chưa đọc bảng tin hay báo trường à?
-Chưa! Nó lắc đầu.
-Còn chị? Akêmi quay sang Ngọc My hỏi dồn
-Đang đọc đây! Ngọc My đua tay lật trang rồi vớ lấy hộp sữa trên bàn rồi cho vào miệng thì..
-Nam thần điện hạ vừa tuyên bố cậu là bạn gái chính thức!
...