watch sexy videos at nza-vids!
wap truyen, wap doc truyen, truyen hay
home| Game Online| Đọc Truyện
Bây Giờ 03:50,Ngày 28/11/24
Thông Tin Mới
Chúng tôi đang phát triển cố gắng đem lại sự thuận tiện mới với Mhay.Us, phất đấu trở thành Wap Giải Trí, Wap Tủi Game miễn phí và là cổng thông tin giải trí mạnh nhất trên Mobile, đem lại sự hài lòng cho các bạn. Xin cảm ơn.
Hallo Star - Chat trực tuyến cùng IDOL Hallo Star - Chat trực tuyến cùng IDOL
Bạn đang cảm thấy buồn chán , muốn có người hát nhảy cho mình xem. Thì còn chần chừ gì nữa mà không truy cập ngay vào Hallo Star để thưởng thức các Hot girl hát hay nhảy đẹp . Chắc chắn bạn sẽ rất hài lòng khi đến với Hallo Star - Chat cùng ngôi sao.
» »
Đang xem: 1 | Lượt xem: 10505

Cô ấy không phải cô nàng Tomboy


» Đăng lúc: 11/03/15 12:03:50
» Đăng bởi: Admin
» Chia Sẻ:SMS Google Zing Facebook Twitter yahoo

Àooo…


Cả cốc sữa dội thẳng lên đầu Hải Băng. Cô bé từ từ quay người lại… Kiều Như đang đứng đó, 2 bàn tay nắm chặt, đôi mắt như muốn bốc lửa.


- Con ranh này!!! Tao đã nói với mày thế nào???…


Hải Băng ngước mắt nhìn cô quản gia. Cái nhìn ko phải thách thức, ko phải sợ hãi… mà là… 1 cái nhìn…bình thản. Điều đó càng làm như muốn điên hơn. Nhỏ xông đến, 2 bàn tay tú cả mớ tóc của Hải Băng giật mạnh.


- Mày nhìn tao như thế là sao hả? Con ranh này! Con ranh này!
Băng ko chống cự, nhắm nghiền mắt chịu đựng. Đám người làm cười khẩy. Thụy An quay đi, ko thể giúp j hơn. Vẫn túm chặt tóc Băng, cô quản gia nghiến răng rít lên:


- Mày nghĩ mày là cái thá j? Một con chó được rước từ cống rãnh nào lên. Trông mày ko hơn j 1 con chó! Vểnh lỗ tai lên mà nghe cho rõ, mày có mắc chứng hoang tưởng thì cũng đừng có mơ có được cậu 3 của tao. Vắt mũi chưa sạch mà dám bỏ ngoài tai lời chị đây hả? Lần này là cảnh cáo, có lần sau thì mày ko còn nguyện vẹn đâu! Con ranh!


Kiều Như xô nhào cô bé xuống đất, phủi tay như vừa chạm vào thứ j nhơ nhuốc lắm. Nhỏ nhếch mép cười, quay đi… rồi chợt dừng chân, hơi quay đầu lại


- Các e… Con điên này có bị câm ko nhỉ?


Cả đám người làm cười rộ lên, Như cũng hơi mỉm cười thích thú, toan đi tiếp…


- Cứ ko nói chuyện… là câm sao?


Tiếng cười chợt im bặt, tim Như sững lại… Nhỏ quay đầu nhìn… cô bé kia đang nhìn thẳng vào nhỏ, vẫn cái ánh mắt ấy… bình thản đến khó hiểu..


Hai bàn tay Như run lên khe khẽ…


- Xin lỗi. An chẳng giúp j được cho bạn. An mà mở miệng nói đỡ chắc cũng bị chị Như xé xác quá… Bạn định cứ nhẫn nhịn thế này đấy à?


- Thấy lúc bạn mở miệng ra ko? Chị Như sock lắm. Cậu 3 mà biết được chị Như đối xử với bạn thế này thì chị ta chết chắc…


Ui trời ơi, đầu tóc bạn thế này có như con ngớ ngẩn ko cơ chứ…Ê, nãy h bạn có nghe mình nói j ko vậy?


Hải Băng vẫn ngồi bệt dưới đất,



ko để ý lời cô bạn nói. Cô bé chợt nâng đuôi tóc lên, quệt qua đầu lưỡi…Thụy An ngớ người ra chẳng hiểu j. 1 lát im lặng, Băng bỗng ngẩng đầu lên, đôi mắt như muốn cười:


- Ngọt quá!


Suýt nữa An ngã rầm xuống đất.


- Cả cốc sữa đổ lên đầu mà bạn vẫn vui quá nhỉ. Con người kì lạ! Con người khó hiểu! Bạn ngồi đó mà chơi cho mát… mặc bạn luôn đấy.


Nói rồi An đủng đỉnh quay đi.


Trong phòng bếp


- Chị… chị… nghe nó nói ko…?


- Êm như ru nhỉ? Tao bắt đầu có thiện ý với con bé rồi đấy


- Điên hả? Con cáo già đội lốt cừu non ấy, nó giả bộ thôi. Giả bộ hiền lành. Giả bộ ngây thơ.


- Nhưng đâu thể phủng nhận… là… nó…cũng xinh


- Tức là mày theo nó, chống lại chị Như?


- Chúng mày rỗi việc đấy à? Bàn j…


- Im hết đi! – Giọng cô quản gia gắt lên khó chịu.


- Em… em xin lỗi…


- E xin lỗi…


Kiều Như đứng quanh tay, dựa vào thành tủ, vẻ đăm chiêu:


- Dù sao cái vẻ vờ vịt của nó cũng rất dễ lừa phỉnh người khác.


Trong khi cậu 3 thì rất thương người, lại tốt tính, cậu cả thì ham thứ lạ… rốt cuộc…


- Cậu 2 thì sao ak?


- Đồ ngu!!! Với cậu 2 thì có 10 đứa như nó cũng chẳng thay đổi được j.


- Có vẻ như con bé đó phớt lờ lời cảnh báo của chị.


- Đơn giản vì nó ý thức được cậu 3 đang chú ý tới nó. Các e cứ xử xự thật “tốt” cho chị, chị ko tin nó chịu đựng nổi 1 tuần.


- Nhưng nhỡ cậu 3 biết…


- Nếu con điên đó hé răng nửa lời, chị sẽ cho nó mất lưỡi.


- Thực ra vấn đề ko hẳn ở chỗ nó ve vãn cậu 3 mà cả cậu 3 cũng quan tâm tới nó… Nên e nghĩ nếu làm cho cậu 3 ghét nó được thì tốt.


- Làm cậu 3 ghét nó?…Hì… E ngày càng thông minh đấy, Ly ạ…


Nhưng nói đến các ông hoàng đẹp trai của chúng ta, chị nghĩ đến 1 điều thú vị hơn nhiều… mấy đứa nghĩ sao về điều cấm kị thứ 3 trong khu biệt thự này?…


Cô quản gia khẽ nhếch mày, cười…


Chap 3


Băng bước từ khu vệ sinh ra, nước từ mái tóc dài xõa ra chảy róc rách xuống nền nhà. Thụy An đang đứng bên ngoài nhìn cô bạn trân trân, với cái vẻ vừa sững sờ, vừa khó hiểu.


- Bạn… tự mình… đi tới đây sao?


Hải Băng nhìn Thụy An, vẫn cái nhìn- thường- thấy.


- Ko thể nào! Lúc mới đến đây mình đã mất 1 tuần để nhớ được đường ra khu vệ sinh đấy. Mình mới chỉ dẫn bạn ra đây 1 lần vào nửa đêm hôm qua, và lúc ấy trời tối thui mà.


Hải Băng, hoặc cố tình ko nghe, hoặc nghĩ ko có j đáng quan tâm, cô bé quay phải, bước chậm rãi, lướt qua mặt An. Thụy An lúng túng rồi bước theo.


- Nói thật đi. Ai đó dẫn bạn ra đây phải ko? Lạy chúa Jesu. Từ phòng ăn tới đây phải rẽ cả chục lần đấy. Này, Hải Băng à, … bạn nói j đi chứ… này…


Thụy An cứ luôn miệng lẩm bẩm, rồi chợt nhận ra rằng mình đi theo cô bạn nãy h, đúng đường trở về khu bếp. Dù rẽ phải, rẽ trái liên tiếp, Hải Băng vẫn đi đều đều, chậm rãi, như 1 cái máy có lập trình.


- Thôi được rồi. An cứ coi như IQ cửa bạn vượt mức bình thường vậy. Bạn có thấy khu nhà này như một cái mê cung lớn ko? Mình ko thể tưởng tượng nổi người ta đã thiết kế và xây dựng nó ntn đấy. Mình từng được xem bản đồ rồi (thực ra là nhìn trộm trong phòng cậu 3 ý). Từ cổng vào là đại sảnh, khuôn viên dẫn 1 hành lang dài tới phòng khách. từ phòng khách dẫn ra 3 hành lang dài nữa tới 3 khu vực. Khu giữa, khu A và khu B. Trên bản đồ là 3 khu, nhưng thực tế cả 3 lại thông nhau bằng những hành lang dài và chằng chịt, chạy loanh quanh 1 phát là lạc như chơi. Chỗ tụi mình là khu A, có khu bếp, phòng ăn, khu sinh hoạt và nghỉ ngơi của người làm. Khu giữa có rất nhiều phòng. Đi trên hành lang thấy giống như khách sạn á. Nhưng có 3 phòng lớn nhất dành cho 3 cậu chủ nằm trên 3 dãy hành lang khác nhau. Còn khu B là… là… Mà thôi, bạn ko biết thì hơn. Sơ sơ thì thế nhưng để đi hết cả 3 khu cũng đến hết ngày đấy. Nói vậy nhưng 4 năm qua An cũng mới chỉ luẩn quẩn ở khu A, Thỉnh thoảng mới bước qua khu giữa… Nghe cũng hơi hơi nhàm chán nhỉ? Nhưng rồi bạn cũng sẽ thấy, sống ở đây ko hề nhàm chán đâu. Nếu ko có được sự che chở từ 1 trong 3 ông hoàng nhà này – mà thực ra chỉ có thể từ cậu 3 – thì… cái khu biệt thự này sẽ trở thành ĐỊA NGỤC TRẦN GIAN ngay thôi! Nếu được ước, mình sẽ ước ngày ấy ko bước chân đến đây…


Hải Băng chợt dừng chân… Đằng sau, An đang cười… và 1 giọt nước mắt chảy dài xuống má.


- Sao… ko… ra khỏi đây? – Giọng Hải Băng lại cất lên, thật hiếm khi nghe thấy. Cô bé ko hỏi tại sao lại là địa ngục trần gian, không hỏi tại sao lại đồng ý đến. Cũng ko hỏi tại sao chịu khổ vậy mà vẫn cười nhiều được thế!? Thật là khó để hiểu trong đầu cô bé nghĩ j, thật khó!!!


- Rốt cuộc cũng chịu mở miệng ra đấy à? Đã vào đây làm việc thì mãi mãi… ko được đặt chân… ra thế giới bên ngoài nữa… cho đến… khi chết.


Hải Băng quay đầu nhìn An, ko ngạc nhiên, ko thắc mắc. Cái nhìn ấy vẫn bình thản vậy, nhưng vẻ như muốn hỏi 1 điều.


- Mình hiểu mà. Bạn đang nghĩ nếu vậy tại sao ở đây toàn những người trẻ phải ko? Trước lúc mình biết được điều đó mình cũng đã nghĩ nát óc ra là đáng nhẽ phải có những người lớn tuổi đã làm ở đây từ lúc khu biệt thự mới xây chứ. Nhưng mình đã tìm ra lời đáp rồi. – Thụy An chợt cười. – đơn giản là đến khi ko làm việc nhanh nhẹn được nữa, sẽ có người mới được đưa vào ở lứa tuổi 10 hay 11. Còn những người cũ thì… “được làm mồi” cho Tử Thần!!!!


Lời An vừa dứt, cánh cửa lớn phía trước chợt mở ra. 1 cô giúp việc bước tới với cái nhìn khó chịu. Cô ta lại gần Hải Băng, tia 1 lượt từ đầu xuống chân, rồi bất ngờ ném cả cái khay đựng đồ vào người cô bé.


- Bao nhiêu việc mà mày lại chạy đi đâu thế?


Chiếc khay rơi loảng xoảng xuống đất, Hải Băng cúi nhặt, ko nói j. Thụy An lên tiếng:


- Đầu dơ quá nên bạn ấy…


- Mày im đi. Chị có hỏi đến mày đâu… Phần bữa sáng đang trong bếp ấy.


Ăn nhanh rồi còn làm việc.


- E biết rồi… Băng, tụi mình…


- Mình mày thôi, nó ko có phần. Mới sáng con điên nào đã chõ mũi vào bàn ăn của cậu chủ hả?


Cô giúp việc quay sang nhìn Hải Băng:


- Nhét no bụng rồi thì lo mà làm việc. Đi xách nước rồi lau dọn đi.


Cô ta quay quắt trở lại, chuẩn bị đi báo cáo thành tích với quản gia.


- Sao bạn ko nói j? Chẳng phải cậu 3 bảo bạn ko cần làm việc sao?… bạn ko có miệng ak?… Mà thôi, nói với bạn thà nói với đầu gối còn hơn. Nếu ko muốn bám lấy cậu 3 để được hưởng đặc quyền thì quên hết những j An nói ban nãy và hãy chăm chỉ làm việc, cầu hai chữ bình yên đi!… Để mình chỉ cho bạn đường đến bể nước…


Hơn 11h trưa…


- Đọc thực đơn trưa nay đi.


- Khoai tây chiên bơ, gà rooti, gà ram mặn, bò cuốn sate, bò bít tết, cua lột chiên, salat cải, hủ tiếu vang, …


- Bít tết, bò khai vị. Nhanh tay lên!!!!…


… Tít…tít…tít…


Cô quản gia nhấn nút nghe trên bộ đàm được nối bằng sóng từ với hệ thống an ninh chính.


- Kiều Như, bữa trưa thế nào rồi?


- Sắp xong rồi, cậu ba.


- Ta hơi mệt nên sẽ ko xuống. E cho người mang vào phòng cho ta.


- Vang. E sẽ mang đến.


- Ko cần đâu. Bảo cô bé mới đến ấy!


- Sao ạ?


- Ta ko muốn nhắc lại lần 2. Đừng làm ta khó chịu.


- Em… biết rồi…


Tắt bộ đàm, 2 má cô quản gia nóng bừng. Mọi người có vẻ chú ý làm Như càng khó chịu.


- Làm việc đi!!!


Đúng lúc đó, Hải Băng đang bê cả khay cốc thủy tinh ra. Kiều Như muốn trút giận nên dùng cả 2 tay xô cô bé chúi vào cạnh bàn. Hải Băng mất đà, nghiêng người, làm cốc rơi loảng xoảng…


- Mày đi đứng thế ak!!! Thấy tao phải tránh ra chứ!!!


Mấy cô giúp việc liếc nhìn nhau…rồi lại tiếp tục công việc…


12h trưa… Cô quản gia bước đi trên hành lang, vừa đi vừa lấy hộp trang điểm thoa phấn nhẹ trên gò má…


Theo sau là Hải Băng, tay bê 1 khay đồ ăn lớn.


Cửa phòng 102 kẹt mở… Kiều Như quay người đỡ lấy khay thức ăn rồi ra hiệu cho Hải Băng cùng vào. Chấn Nam đang ngồi đọc sách trong phòng đọc, dưới ánh đèn vàng và tĩnh mịch. Nghe tiếng động, cậu liếc măt lên…


- E xin lỗi vì ko gõ cửa, ko khóa nên em…


- Ko sao. Ta đã để cửa chờ… nhưng, ko phải chờ em!


Đúng lúc Hải Băng bước vào, ngay phía sau cô quản gia. Cô bé còn mải nhìn căn phòng, rộng và đầy đủ như khách sạn 5 sao. Kiều Như hơi bối rối:


- Thực… ra… là e sợ cô bé ko tìm được đường đến đây nên đã dẫn đi. Đồ ăn cũng nhiều nên e bê hộ…


Kiều Như quay người, bước đến, đặt khay đồ ăn lên bàn khách rồi quay trở lại phòng đọc phía trong.


- Chúc cậu chủ ngon miêng – nhỏ nhìn sang Hải Băng – đây là quy định, e cúi xuống và chúc cậu chủ đi!


Hải Băng khẽ liếc về phía Chấn Nam, trong khoảnh khắc… rồi tiếp tục ngẩng nhìn miết lên trên trần nhà, nó được chạm khắc vô cùng tinh xảo.


Kiều Như nhíu mày – Cô bé này…


- Ko sao. Ta đã nói cô bé ko phải người làm… được rồi, e về đi, ta sẽ ăn sau…

...
Tags: co ay khong phai co nang tomboyco ay khong phai co nang tomboy
Bình Luận Bài Viết




Cùng chuyên mục
» Hôn Ước Quý Tộc
» Yêu Em Rồi Đấy
» Cold Guy, Sanity Girl And The 1St Fiction
» Đại Tiểu Thư Đi Học
» Anh chọn ai? Siêu mẫu hay Osin?
» Này Anh! Tôi Không Phải Là Ôsin
1234...373839»
Bài viết ngẫu nhiên
» Yêu Thầm Chị Họ
» "Yêu phải cô nàng bán thân"
» Yêu Em Rồi Đấy
» Yêu Em Mất Rồi
» Vợ yêu ơi, Anh yêu Em nhiều lắm !
» Truyện teen -Ô Sin Hoàn Hảo
1234...678»
Làng giải trí Việt
Liên hệ: Trần Hữu Trí
Địa chỉ: Ba Đình - Hà Nội
Trang:1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38
U-ON