watch sexy videos at nza-vids!
wap truyen, wap doc truyen, truyen hay
home| Game Online| Đọc Truyện
Bây Giờ 03:50,Ngày 15/03/25
Thông Tin Mới
Chúng tôi đang phát triển cố gắng đem lại sự thuận tiện mới với Mhay.Us, phất đấu trở thành Wap Giải Trí, Wap Tủi Game miễn phí và là cổng thông tin giải trí mạnh nhất trên Mobile, đem lại sự hài lòng cho các bạn. Xin cảm ơn.
Hallo Star - Chat trực tuyến cùng IDOL Hallo Star - Chat trực tuyến cùng IDOL
Bạn đang cảm thấy buồn chán , muốn có người hát nhảy cho mình xem. Thì còn chần chừ gì nữa mà không truy cập ngay vào Hallo Star để thưởng thức các Hot girl hát hay nhảy đẹp . Chắc chắn bạn sẽ rất hài lòng khi đến với Hallo Star - Chat cùng ngôi sao.
» »
Đang xem: 1 | Lượt xem: 10528

Cô ấy không phải cô nàng Tomboy


» Đăng lúc: 11/03/15 12:03:50
» Đăng bởi: Admin
» Chia Sẻ:SMS Google Zing Facebook Twitter yahoo

– Được rồi, ra cổng nói cậu cả mời ngài Uyliam vào.
– Vâng
.
…..
Xe ô tô của cậu ấm nhà Uyliam đã chờ từ chiều. Bao nhiêu cuộc gọi đến máy Chấn Khang không ai nhấc máy nhưng Davinci vẫn kiên nhẫn đứng đợi. Đầu hắn rối tung lên, muốn nghĩ cách đối phó với Lâm Chấn Khang rốt cuộc não chỉ hiện lên được mỗi hình ảnh… là khuôn mặt thiên thần sau chiếc mặt nạ. Và hắn phải gật đầu công nhận, nếu tối qua người đẹp bước ra với khuôn mặt phô bày thì thật sự… sẽ xảy ra hỗn chiến mất.
– Ngài Uyliam, thất lễ quá đã để ngài đợi lâu. Chiều đến giờ hơi bận nên không biết ngài…
– Không phải kiểu cách nữa. Vào vấn đề luôn đi, người đẹp của tôi giờ ở đâu?
Khang hơi mỉm cười:
– Lại phải nói câu đó. Người đẹp – của ngài, sao lại hỏi tôi?
– Cậu giả vờ giả vịt giỏi nhỉ. Được rồi, tôi không có thời gian tranh luận với cậu . Nếu cậu nói rằng không biết người đẹp ở đâu thì trả lời 1 số câu hỏi của tôi, nếu vậy tôi sẽ vẫn chấp nhận cuộc giao dịch.
– Ngài tự nhiên.
– Cậu có thể chắc chắn rằng, cô ấy bây giờ không có trong khu biệt thự này.
– Tất nhiên – Khang trả lời không 1 chút do dự trong lúc Davinci cố dò trên gương mặt cậu 1 chút gì giả dối.
– Vậy là từ sự cố tối qua, người đẹp đã tự ý bỏ chạy?
– Ngài phải nhớ sau khi giao cô ta cho ngài, tôi đã trở về phòng. Vì vậy câu hỏi này tôi từ chối trả lời vì không thể chắc chắn.
– Tôi có thể xem camera ghi hình buổi tiệc tối qua?
Khang lại hơi nhếch mép cười, nghĩ tên Davinci này thật ranh ma.
– Về điều này tôi phải từ chối tiếp. Vì tôi không quản lí an ninh khu biệt thự và tôi cũng không cho người đặt camera ở buổi tiệc tối qua, thưa ngài.
– Cậu và cô gái ấy có quan hệ từ khi nào?
– Mới đây, 1 tuần hoặc 2 gì đó.
– Cậu gặp cô ấy ở đâu? À không, cô ấy là tiểu thư nhà ai? Thân thế ra sao?
– Tôi chỉ quan tâm thân thế khi chọn người yêu thôi. Còn người tình, bất kể ai, chỉ cần làm tôi thỏa mãn khi trên giường, thưa ngài.
– Ý cậu là không biết gì về cô gái?
– Nếu tôi không nhầm thì cô ta là gái vũ trường, vũ trường nào tôi chẳng rõ – Khang đang cười thầm trong bụng vì những chi tiết bịa bừa ra lại làm Davinci vô cùng chăm chú. – Nhưng ngài Davinci, 1 cô gái không còn trong trắng có quan trọng tới mức làm con trai ngài Ủy viên mất thời gian thế này không?
– Tôi không tin với khuôn mặt như thế lại khó khăn để tìm ra cô ấy. Nếu tìm được, dù ai đổi cả đất nước để lấy cô ấy, tôi cũng sẽ từ chối đến cùng. Qúy hơn bất kì một loại đá quý nào. Khuôn mặt ấy là vô giá…


………
Hành lang khu giữa.
Một tên cảnh vệ có vẻ thận trọng bước tới cửa phòng 101, trên tay hắn cầm chiếc máy ảnh mini, để chế độ chờ chụp. Nhiệm vụ của hắn chỉ là vào phòng cậu cả, chụp được tấm hình của người tình cậu cả, một cô gái mà hắn chỉ được biết là đẹp và sẽ chẳng quan tâm hắn làm gì .Hiện cậu cả đang tiếp chuyện một vị khách quan trọng nên hắn chỉ cần 3 phút cho một tấm ảnh và chuồn lẹ ra ngoài là xong.
Tên cảnh vệ đẩy cửa, rón rén bước vào không một tiếng chân phát ra. Hắn chậm rãi tiến vào phòng ngủ phía trong, cực kì bình tĩnh với chiếc máy ảnh đã giơ lên trước mặt, chỉ cần nhận dạng đối tượng và chụp tách cái là OK… Chân bước nhè nhẹ… Căn phòng tĩnh lặng với ánh sáng quá đủ cho một bức hình đẹp.
Tên cảnh vệ dừng chân. Đây rồi, màn hình máy đã thu được hình ảnh một cô gái nằm thả mình trên giường… Chiếc váy ngủ trắng bằng lụa. Không quá đầu gối, mái tóc thật dài trải trên đệm giường êm ái, đôi tay buông thả tự do thoải mái và đôi chân trần thon, trắng nõn thả xuống không chạm đất.
Tách.
Mắt vẫn nhìn dán vào màn hình máy chụp, tên cảnh vệ có vẻ ưng ý vì được một tấm với góc chụp quá ổn.Hắn từ từ hạ máy xuống, chân tiến thêm vài bước với ý định chụp cận cảnh khuôn mặt phát nữa… Và lúc này, khi hắn đang tiến lại gần, khi mắt đang nhìn rõ dần khuôn mặt Băng lúc ngủ…
Bộp……
Chiếc máy ảnh rơi xuống sàn. Tên cảnh vệ đứng yên như phỗng, không chốp mắt, miệng há hốc… Thế này gọi là… “ say”!
Cả người hắn bất giác run lên, mắt vẫn không dời khuôn mặt trên chiếc giường và theo cảm tính, tay hắn đưa lên quệt qua mũi, hắn bị chảy máu cam. Lúc này hắn mới trở về thực tại, tay áo lia lịa lau chùi cho sạch máu rớt ra… Hắn cố đưa ánh mắt đi chỗ khác, trong đầu lý trí đang trấn an: “Nhiệm vụ! nhiệm vụ! mày đang làm nhiệm vụ… người tình của cậu cả mà, đương nhiên phải đẹp rồi… không được… không được…”Vài giây đấu tranh tư tưởng trôi qua . Hàng trăm từ “ không được “ vẫn bay qua đầu hắn, hắn quay lưng, bước nhanh vài bước. Rốt cuộc khựng lại, hắn quay đầu:
– Mẹ ơi… mẹ nói với con là không được đi mẹ… Đẹp quá…
Lý trí bị đè bẹp rồi, hậu quả cũng mặc kệ luôn. Trong mắt hắn lúc này, chỉ có một hình ảnh duy nhất: cô gái với chiếc váy ngủ hai dây mỏng tang, đường cong quyến rũ và một khuôn mặt khi ngủ… làm sự kìm chế của một thằng đàn ông trở về “ zero “.
Ham muốn tột cùng trỗi dậy, chân hắn đang bước đến cạnh giường ngủ của Khang với 0% lý trí, 0% suy tính và 100% bản năng. Đúng là việc ngoài ý muốn, chỉ định vào chụp tấm hình 3 phút là xong, giờ hắn đã đứng đây quá 10 phút… Mắt hắn dán chặt vào khuôn mặt ấy, cảm giác mình đang bay trong cõi mộng và nhìn thấy thiên thần. Tay hắn từ từ đưa lên… chạm nhẹ vào cánh tay Băng, ngón tay lướt trên làn da trắng mịn như ngọc, cảm giác như dòng điện chạy qua đừng đốt ngón tay xuyên thẳng đến tim… Dây áo váy từ từ bị kéo tuột xuống, Băng vẫn ngủ ngon lành. Tên cảnh vệ cúi xuống, gần, gần hơn và…
Cạch.
– Người đẹp, em biết ta đã gặp…
Bước chân Khang khựng lại trc cảnh tượng không thể nào dễ chịu hơn, cậu cũng bất động luôn.
Tiếng mở cửa và giọng nói của Khang bay thẳng vào tai tên cảnh vệ… Dĩ nhiên là hắn dừng mọi động tác, bỏ tay ra khỏi người Băng . Từ từ thẳng người dậy… từ từ quay đầu. Mặt hắn trắng bệch ra, miệng lắp bắp mãi được một từ:
– Cậu… cả…
Chấn Khang mặt đã tối sầm, 2 hàm răng nghiến chặt lại… Kìm chế! Kìm chế đã nào… Khang bước thêm vài bước . Tên cảnh vệ cảm thấy chân tay bủn rủn.
– Cho ngươi 10 giây giải thích – Giọng Khang không lớn nhưng thực sự rất nguy hiểm – 1… 2…
– Cậu… cậu cả… em…
– … 4… 5…
– Em chỉ định chụp… à không, không phải… em đi ngang qua…
– 8… 9…
– Em không định… em không…
– 10. Câm miệng!
Tay Khang đang rút một khẩu súng từ trong áo ra, nhưng chợt nhớ chuyện gì… Khang bước lại phía bàn làm việc, cậu nghĩ nên dùng súng giảm thanh. Một khẩu súng khác được lôi ra cùng những hộp đạn. Vài kĩ thuật đơn giản, Khang đang nạp đạn vào súng với một vẻ khá bình tĩnh nhưng thực chất, cơ thể đang muốn phát điên lên bất cứ lúc nào.
– Cậu cả. Em sẽ giải thích, em sẽ… – hắn nhìn Khang với ánh mắt khẩn khoản đầy tội lỗi – cậu cả cho em cơ hội… xin cậu, xin cậu tha mạng… – Hắn tiến lại từng bước đến chỗ Khang .
Cạch! Khẩu súng chĩa thẳng vào mặt tên cảnh vệ.
– Câm miệng – Khang rít lên – Nếu làm người tình của ta thức giấc, ta sẽ băm vằm ngươi ra cả xương lẫn thịt.
Hắn im miệng luôn.
Khang bước đến rất gần hắn, giọng nói nhẹ nhàng đi.
– Cảm giác thế nào?
– Dạ?
– Cảm giác chạm vào người tình của ta… thế nào?
Tên cảnh vệ toát mồ hôi hột, vẫn trả lời thật chậm:
– Phê hơn… dùng chất kích thích…
– Nói tiếp xem… người tình của ta… thế nào?
– Đẹp ạ .
– Thế nào?
– Rất đẹp?
– Vậy thôi?
– Đẹp chết người… à không, chết hàng vạn người… à không… chết hết đàn ông trên thế gian này…
Khang khẽ mỉm cười, chân bước lùi ra xa, súng trên tay vẫn chĩa về phía tên cảnh vệ.
– Được lắm, ngươi phải cảm ơn cái miệng của ngươi đi. Khi bước vào, suy nghĩ đầu tiên của ta là xông đến xé xác ngươi ra thành trăm mảnh đấy… Còn bây giờ… sẽ cho ngươi một cái chết dễ dàng hơn.
Tên kia run bắn lên, nhưng đã biết mình thân mang trọng tội khó cứu vãn, có trách nên trách vẻ đẹp ấy làm mất hết lí trí.
Họng súng của Khang chĩa về phía một cánh tay tên kia:
– Nếu ngươi kêu một tiếng, ta sẽ thực thi hình phạt ban đầu. Phát này tặng cho bàn tay bẩn thỉu đã chạm vào cô ấy
Một viên đạn bay ra ghim vào tay tên cảnh vệ, nhưng hắn cắn răng và lấy tay kia bịt lại vết đạn đang túa máu tức khắc.
– Phát này tặng cho bàn chân liều mạng dám bước vào phòng ta.
Tên ấy khụy xuống, thêm một phát vào đùi nhưng hắn vẫn nghiến răng chịu đựng.
– Phát này tặng cho đôi mát hau háu đã nhìn người con gái của ta với ý nghĩ tồi tệ.
Họng súng vẫn chĩa thẳng, kĩ thuật bắn súng của Khang thường chuẩn mục tiêu 90%, lần này chắc hẳn tên này sẽ chết ngay vì viên đạn xuyên qua mắt sẽ đâm thẳng vào trung tâm não. Ngón tay chuẩn bị giật cò súng… thì…
– Máu. Mùi ghê quá!
Đứng chặn họng súng của Khang là… Hải Băng . Khang hạ súng xuống
– Làm em thức giấc sao?
Khang đã tiến lại, 2 tay vòng ôm lấy eo của Băng .
– Ta đang xử kẻ đáng chết thôi . Em muốn xem không?
– Không!


Khang nhếch mép cười, liếc nhìn tên cảnh vệ:
– Mày có thể thôi nhìn người tình của ta hau háu thế không? Cúi lạy cô ấy đi… vì ta sẽ tha mạng cho ngươi tối nay, nhưng sau này, bất kể lúc nào, ta gặp được ngươi trong khu biệt thự. Ta sẽ không nói gì và chỉ rút súng ra thôi. Giờ thì… cút!
Tên cảnh vệ dập đầu vài cái tỏ vẻ biết ơn… rồi khó nhọc đứng dậy lặc chân đi…
– Gía mà em biết được, ta điên tới mức nào khi thấy bàn tay khôngẻ khác chạm vào em . Em là… sở hữu của ta! Chỉ ta thôi!
Bàn tay Khang rời khỏi làn vải mềm. Cậu bước lại nhặt chiếc máy ảnh lăn lóc dưới sàn.
– Một tên cảnh vệ không to gan tới mức dám lén vào phòng ta, trừ khi có chỉ thị từ trên . Coi nào, ai trong khu biệt thự này có quyền ra lệnh muốn có một tấm hình của em nhỉ, người đẹp? Muốn ngắm hay còn có ý định gì khác?… Chà, ta thấy ngày càng mệt rồi đấy .
Khang đã đứng ngay sát Băng, những ngón tay vuốt ve những lọn tóc dài.
– Ngày càng có thêm nhiều kẻ… “ say”. Em biết không, con trai ngài Ủy viên nói nếu có được em thì dù ai mua em bằng cả một đất nước, hắn cũng nhất quyết không bán và chắc giờ này, hắn đang cho người lùng sục khắp các vũ trường để tìm em đấy. Thật đau đầu… ta lại chỉ muốn em là của riêng ta thôi – Khang cúi xuống, hôn nhẹ lên làn môi mềm như mọng nước.



Tên cảnh vệ bị một phát súng vào tay và một phát vào đùi nhưng không dám kêu than, đi lặc trên hành lang, máu từ vết thương thấm đẫm quần áo.
– Đúng là khổ đời con mà mẹ. Đau quá mẹ ơi… giờ gặp quản lí lại xong đời cho coi. Con đã nói mẹ bảo” Không được” rồi…… ôi ôi… nhưng sao trên đời lại có người đẹp như thế, bảo con kìm chế sao cho được. Nhẽ ra nên chụp xong rồi chạy luôn… à không, à không . Nhẽ ra nên vào sớm hơn 10 phút thì đã “xong việc”, lúc ấy cậu cả có vào thì chết không hối… Trời… giờ nói sao với quản lí đây. Ờ cứ nói lúc chụp bị cậu cả bắt, cậu cả dám đụng vào người của cậu hai, vậy mình thoát tội, ha ha… Ừ, kể ra đụng đến người con gái của cậu cả… ừm… tội cũng hơi hơi nặng…
Hắn đang cố nhấn giọng chữ “ hơi” bỗng đứng khựng lại:
– Cậu chủ!- Hắn cúi đầu vì nhận ra Phong đứng ngay trước mặt. Phong

...
Tags: co ay khong phai co nang tomboyco ay khong phai co nang tomboy
Bình Luận Bài Viết




Cùng chuyên mục
» Hôn Ước Quý Tộc
» Yêu Em Rồi Đấy
» Cold Guy, Sanity Girl And The 1St Fiction
» Đại Tiểu Thư Đi Học
» Anh chọn ai? Siêu mẫu hay Osin?
» Này Anh! Tôi Không Phải Là Ôsin
1234...373839»
Bài viết ngẫu nhiên
» Hôn Ước Quý Tộc
» Cold Guy, Sanity Girl And The 1St Fiction
» Anh chọn ai? Siêu mẫu hay Osin?
» Này Anh! Tôi Không Phải Là Ôsin
» Nhật Ký Mang Thai Khi 17
» Chàng hoàng tử trong giấc mơ
1234...303132»
Làng giải trí Việt
Liên hệ: Trần Hữu Trí
Địa chỉ: Ba Đình - Hà Nội
Trang:1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38
U-ON