watch sexy videos at nza-vids!
wap truyen, wap doc truyen, truyen hay
home| Game Online| Đọc Truyện
Bây Giờ 22:55,Ngày 23/11/24
Thông Tin Mới
Chúng tôi đang phát triển cố gắng đem lại sự thuận tiện mới với Mhay.Us, phất đấu trở thành Wap Giải Trí, Wap Tủi Game miễn phí và là cổng thông tin giải trí mạnh nhất trên Mobile, đem lại sự hài lòng cho các bạn. Xin cảm ơn.
Hallo Star - Chat trực tuyến cùng IDOL Hallo Star - Chat trực tuyến cùng IDOL
Bạn đang cảm thấy buồn chán , muốn có người hát nhảy cho mình xem. Thì còn chần chừ gì nữa mà không truy cập ngay vào Hallo Star để thưởng thức các Hot girl hát hay nhảy đẹp . Chắc chắn bạn sẽ rất hài lòng khi đến với Hallo Star - Chat cùng ngôi sao.
» »
Đang xem: 1 | Lượt xem: 2639

Cô Gia Sư Bé Nhỏ Của Anh


» Đăng lúc: 12/03/15 06:55:42
» Đăng bởi: Admin
» Chia Sẻ:SMS Google Zing Facebook Twitter yahoo


Linh gõ nhẹ lên cánh cửa sơn màu trắng – phòng của Tiểu Ly. Trống ngực nện thình thịch. Cô muốn gặp cô bé ấy. Cô muốn cho cô bé thấy sự đồng cảm giữa hai tâm hồn.


Cánh cửa mở ra, một cô bé xinh xắn đứng trước mặt cô, ngước nhìn cô bằng ánh mắt hiếu kì xen lẫn dò la nghi hoặc. Linh kinh ngạc khi cô nhìn thấy những điều ấy trong mắt cô bé. Có lẽ những biến cố trong tuổi thơ, căn bệnh hiểm nghèo đã biến một cô bé con trở nên như vậy.


-Chị là Dương Ngọc Linh, gia sư mới của tôi?- cô bé cất giọng nói, sự đau đớn và thiếu thốn tình cảm không hề được được che giấu cẩn thận trong âm điệu trẻ con của giọng nói ấy.


-Phải, từ giờ trở đi, chị sẽ dạy em tất cả những điều em cần phải học.- cô mỉm cười chìa tay ra để bắt lấy bàn tay nhỏ nhắn.


-Chị bao nhiêu tuổi vậy?


-Chị 26 tuổi.


-Chị có biết rằng trước chị đã có bao nhiêu gia sư rồi không. Tất cả bọn họ đều không chịu được quá hai tuần. Để rồi xem, chị sẽ ở lại đây được bao lâu.


-Chị cũng rất muốn thử xem em có thể làm được gì chị, cô bé đáng yêu ạ.


-Đừng gọi tôi là cô bé, tôi đã lớn rồi. Tên tôi là Phương Ly, Nguyễn Phương Ly.


-Ly Ly, cô bé đáng yêu.


-Đã bảo đừng gọi tôi là cô bé cơ mà. Vả lại chị bỏ ngay cái tên Ly Ly đi nghe chưa, chướng tai lắm.


-Chị là gia sư và là bảo mẫu của em chứ không phải người hầu. Chị nghĩ em nên tử tế một chút, nếu không em sẽ phải nhận hình phạt xứng đáng cho sự xấc xược của mình đó.- cô nói đầy nghiêm nghị.


-Chị dám nói với tôi bằng cái giọng đó. Tôi sẽ mách bố cho coi. Bố sẽ đuổi cổ chị ra khỏi đây như tất cả bọn họ.- cô bé đã bắt đầu tức giận, đúng như những gì cô nghĩ.


-Àh, hóa ra đó là cách em đuổi những cô gia sư của mình đi. Vậy từ giờ trở đi, hãy tự mình tìm cách hạ gục chị, đừng nhờ đến sự giúp đỡ của bố em nữa. Để xem em có thể thắng được chị không.- cô mỉm cười nói rồi đi ra khỏi phòng.


Tim cô như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, và nó vẫn nện thình thịch khi cô đã về phòng mình. Cô bé sắc xảo quá, nhưng cũng thật đáng thương. Lẽ ra, nó đã là một cô bé đáng yêu…


Đôi mắt ấy, trong đôi mắt của cô bé ấy có cái gì đó rất quen thuộc. Cô đã từng nhìn vào đôi mắt ấy, đôi mắt to đen láy. Không giống đôi mắt của cha cô bé, đôi mắt ấy là sự kết hợp hoàn hảo của đôi mắt của Hoàng Bình và… có lẽ là mẹ cô bé chăng?


Linh vào nhà tắm. Cô muốn xả hết bụi đường còn vương lại trên tóc và quần áo. Và hơn hết, cô muốn xả hết những kí ức về ngôi nhà đó. Nơi mà hôm nay cô đã chính thức "bước đi" và sẽ không bao giờ quay lại. Từ giờ trở đi, cô sẽ không còn phải nghe những lời xỉ vả, nhục mạ của người mẹ kế và đứa con gái của bà ta. Cha cô đã không còn nữa, căn biệt thự ấy giờ đây không còn thích hợp với cô nữa, đã không còn cái không khí ấm áp của một gia đình, đã không còn người mẹ yêu thương cô và người cha ngày ngày đọc sách cho cô. Tất cả đã mất hết, vì thế cô muốn ra đi, không còn gì hối tiếc. Cô buông tay, cho họ tất cả tiền bạc, những thứ họ cần, cô không cần gì hết, không muốn trở thành kẻ ăn bám vợ của cha mình.


Những tia nước nóng xối vào cơ thể làm cô thấy thoải mái. Nhưng dây thần kinh được dãn ra để hưởng thụ… Cô bước ra khỏi phòng tắm, bất chợt bắt gặp mình trong gương. Đôi mắt ấy, bây giờ cô đã nhớ ra đôi mắt ấy, vì sao lại quen thuộc với cô thế. Thì ra đôi mắt cô bé giống hệt đôi mắt cô. Cô có đôi mắt của mẹ mình, cả cuộc đời này cô sẽ không bao giờ quên đôi mắt ấy, mẹ cô đã nhìn cô thật lâu trước khi bà ra đi. Bà đã nhìn thật lâu vào mắt cô và nói: "Con có đôi mắt giống mẹ và mẹ tự hào khi Thượng đế đã trao tặng nó cho con, Ngài quá tốt với mẹ con ta. Mẹ phải đi, mẹ sẽ rất tiếc khi không thể chứng kiến con lớn lên, không được nhìn thấy con trở thành một thiếu nữ xinh đẹp, không được nhìn thấy con ở trong vòng tay của người đàn ông con yêu, không được ôm con vào lòng mỗi khi con đau khổ. Nhưng con hãy nhớ, dù có ở đâu thì mẹ vẫn luôn yêu con, luôn dõi theo con, bằng chứng là con đang mang đôi mắt của mẹ. Cuối cùng, hãy hứa với mẹ một điều, dù có bất cứ điều gì xảy ra con cũng không được chốn chạy tình yêu. Không được chối bỏ tình yêu của chính mình, bởi vì đó sẽ là điều khiến con hạnh phúc, sẽ là mạng sống của con. Con gái, đừng bao giờ chốn chạy khi tình yêu đến với con." Nói xong những lời đó, mẹ cô đã ra đi mãi mãi, bỏ lại hai cha con cô. Chưa bao giờ những kí ức ấy sống động với cô như lúc này. Cô đã đúng khi đồng ý tới đây, đã đúng khi muốn chinh phục cô bé ấy. Quãng đường trước mặt có lẽ sẽ rất gian nan, nhưng cô muốn bước đi, muốn tự mình bước đi. Có những điều tuyệt vời đang chờ cô, mẹ và cha đang dõi theo cô.


***


Buổi học đầu tiên của Tiểu Ly, cô hít một hơi thật sâu rồi bước vào phòng. Cô bé đang ngồi bên bàn học và đọc một cuốn sách.


-Chị tới rất đúng giờ.- cô bé nói trong khi vẫn chú mục vào cuốn sách.


-Hôm nay chúng ta sẽ học môn toán nhé! Em hãy lấy sách vở ra đi.- cô ngồi xuống bên cạnh Tiểu Ly.


-Tôi không muốn học Toán hôm nay. Tôi muốn học Lịch sử.- cô bé gấp cuốn sách trên bàn lại và quay ra.


-Được thôi, chúng ta sẽ tìm hiểu một chút về Lịch sử Việt Nam hay em thích tìm hiểu về Lịch sử Thế giới.


-Gì cũng được. Hôm nay, tôi là người hỏi. Chị phải trả lời.- Tiểu Ly nói bằng giọng dứt khoát.


-Được thôi.- sự kiên nhẫn của cô khiến Phương Ly khó chịu, những gia sư trước đây chỉ luôn luôn chú tâm vào việc giảng dạy, họ chẳng bao giờ cho phép cô bé được học theo ý thích. Để xem chị chịu được đến bao giờ.


-Tôi không muốn học nữa. Tôi muốn chơi.


-Nhưng cha em đã dặn rằng em phải học.


-Chẳng phải chị bảo đừng có dựa vào cha tôi hay sao.


-Em muốn chơi gì, chị sẽ chơi cùng em.


-Tôi không thích chơi với chị.- cô bé nói rồi đi đến phía máy vi tính, bật trò xếp ô chữ.


-Ô đó là "Italian".- cô nói khi nhìn thấy sự bế tắc của Tiểu Ly. Công nhận câu đó cũng hơi khó.


Nhưng cô bé bướng bỉnh lại đánh ô chữ thành "England". Mặc dù sai nhưng cô bé lại lấy làm thích thú. Cô tiếp tục theo dõi trò chơi và ngạc nhiên vì sự thông minh của cô bé.


-Tại sao chị lại làm gia sư?- cô bé đột nhiên hỏi khiến cô bối rối.


-Chị cũng không biết tại sao nữa. Có lẽ do chị thích được dạy một ai đó những điều chị biết.


-Chị muốn dạy dỗ người khác sao?


-Không phải dạy dỗ theo kiểu đó. Mà là chị muốn ở bên cạnh một ai đó, trở thành một người bạn, một người chị gái, hoặc một điều gì đó thân thiết, thế thôi.


-Chị có biết tôi sẽ chết không?


-Không đâu, em sẽ không chết. Cha em sẽ không để em chết.


-Đừng nói dối tôi.- cô bé hét lên.- Bệnh này không chữa được đâu. Chỉ có thay tim thôi, nhưng làm gì có ai tốt bụng đến thế. Sớm muộn gì tôi cũng chết. Mẹ tôi không yêu thương tôi vì tôi bị bệnh. Mẹ đã bỏ rơi tôi. Chẳng có ai yêu thương tôi hết.


-Tại sao em nói thế? Em còn cha em, còn bà Năm nữa cơ mà…Và có lẽ là cả chị nữa. Chị có thể trở thành một người bạn của em. Chúng ta có thể làm những điều em thích, hoặc cả hai chúng ta đều thích cùng nhau.


-Tại sao chị muốn làm bạn với tôi?


-Bởi vì chị nhìn em và nhớ đến mẹ chị. Bà cũng mất rồi. Vì bệnh máu trắng.


-Tôi xin lỗi. Lạ thật. Tại sao tôi lại kể tất cả những chuyện này với chị nhỉ.- cô bé ngồi lên bậu cửa sổ và nhìn ra ngoài trời.- Trời đang mưa. Tôi thích mưa.


-Chị cũng thế.


-Tại sao?


-Chị thích ngắm nhìn sự tinh khiết của những giọt mưa ấy. Thích nghĩ đến lúc mưa ngấm xuống đất, trở thành nguồn sống để bắt đầu một sự sống mới. Thế còn em, sao lại thích mưa?


-Chỉ đơn giản là thích thôi.- cô bé im lặng một lúc.- Tôi sẽ không trách chị nếu một ngày nào đó chị muốn ra đi. Nhưng có lẽ tôi sẽ hơi buồn. Nhưng tôi sẽ không trách ai hết. Đó là số phận của tôi. Đến mẹ tôi còn có thể bỏ tôi thì tại sao người khác lại không thể chứ.


-Chị sẽ ở đây đến khi nào em đuổi chị đi.- cô nhẹ nhàng đến bên cạnh Tiểu Ly và ôm cô bé, vỗ về. Hai cô trò cứ lặng lẽ ngắm nhìn những hạt mưa rơi, đập vào cửa kính rồi vỡ tan.


Bình không biết mình có nghe nhầm hay không. Có phải Tiểu Ly vừa tuyên bố với anh là nó thích cô gia sư mới này. Mới có một tuần mà con bé đã thay đổi hoàn toàn. Trước đây, dù anh có dỗ dành thế nào con bé không chịu giữ những cô gia sư trước ở lại, nhất quyết đuổi đi, anh lại không nỡ làm trái ý con bé. Vậy mà giờ đây, con bé lại có vẻ thích thú với Linh. Làm thế nào cô chinh phục được con anh, một thoáng chút ghen tị dâng lên trong anh. Cô chỉ là một cô gia sư nhỏ bé, chỉ là một cô gái xa lạ, trong khi anh là cha của Tiểu Ly, anh không khuyên nhủ được con bé. Vậy làm thế nào cô khiến con anh thay đổi.


Linh ngạc nhiên khi anh cho gọi cô. Bình thường Hoàng Bình rất bận rộn, ít khi thấy mặt anh ở nhà. Hàng ngày, cô ngoài việc dạy dỗ và chăm sóc Tiểu Ly thì chỉ có xuống giúp bà Năm công việc bếp núc và mấy việc dọn dẹp linh tinh. Khoảng sân vườn rộng lớn phía sau nhà hàng tuần đều có thợ làm vườn đến dọn. Cô quý bà Năm, cô không hiểu sao một người phụ nữ phúc hậu và hiền từ như bà lại có thể chịu đựng được cái ông chủ lạnh lùng hơn cả nước đá kia.


-Cô bé, cháu còn khờ khạo lắm. Có những chuyện mà một bà già như ta mới có thể hiểu được còn cháu thì không đâu.- bà Năm nói khi cô tình cờ hỏi vì sao bà lại chịu được anh.


-Nhưng cháu thấy ông chủ nhà này quá đỗi lạnh lùng. Có lúc cháu đã nghĩ không biết phải có nhiệt độ đến bao nhiêu triệu để khiến anh ta tan chảy.


-Cậu ấy thật ra là một con người chịu nhiều tổn thương. Có lẽ những thăng trầm của cuộc đời đã tôi luyện nên con người ấy. Cái mà cậu ấy cần bây giờ không phải là nhiệt độ bao nhiêu triệu độ như cháu nói mà là một trái tim. Một trái tim có thể lắng nghe cậu ấy, luôn sẵn sàng bao bọc trái tim đầy vết thương của cậu ấy, một trái tim có thể kiên nhẫn gỡ từng viên gạch đã xây nên bức tường băng giá.


-Cháu hiểu rồi.- cô đáp nhỏ nhẹ.


Giờ cô đang đứng trước anh, đối diện với khuôn mặt lạnh lùng của anh. Ánh mắt nhìn cô đầy uy quyền, cô cảm tưởng như mình có thể gục ngã ngay tắp lự nếu đôi mắt kia nhắm lại.


-Anh muốn tìm tôi?- cô thu hết sức lực vào trong giọng nói của mình.


-Phải. Con gái tôi đã nói với tôi rằng nó muốn cô ở lại. Tôi chỉ cảm thấy hiếu kỳ.- anh nói. Và một chút ghen tị nữa. Tất nhiên anh đã không nói điều đó ra miệng.


-Tôi chỉ thực hiện đúng bổn phận của mình. Sẽ dễ dàng



hơn khi trở thành một người bạn chứ không phải một cô giáo. Hay một ai khác đại loại thế.


-Là bạn? Làm thế nào một cô gái 26 tuổi trở thành bạn của đứa bé 10 tuổi chứ?


-Khi ta tìm được một sự đồng điệu trong tâm hồn đối phương thì cho dù là một kẻ ăn xin và một ông chủ lớn cũng có thể thành bạn, một cô bé 10 tuổi và một cô gái 26 tuổi cũng như vậy mà thôi.


-Được rồi, cô có thể đi ra.- anh nói.


Cô đi ra khỏi phòng anh. Cảm giác thật khó tả. Người đàn ông này – anh thực sự có một trái tim bị tổn thương đến vậy sao? Nhìn người đàn ông trước mặt cô vài phút trước, cô không thể nào tưởng tượng được một người phụ nữ có thể rời bỏ anh. Anh có một sức hút lạ thường, nó cuốn cô về phía anh như cơn lốc khiến cô không thể cưỡng lại. Càng ngày cô càng muốn tìm hiểu người đàn ông này. Cô muốn khám phá con người khác ở trong sâu thẳm tâm hồn anh.

...
Tags: co gia su be nho cua anhco gia su be nho cua anh
Bình Luận Bài Viết




Cùng chuyên mục
» Hôn Ước Quý Tộc
» Yêu Em Rồi Đấy
» Cold Guy, Sanity Girl And The 1St Fiction
» Đại Tiểu Thư Đi Học
» Anh chọn ai? Siêu mẫu hay Osin?
» Này Anh! Tôi Không Phải Là Ôsin
1234...373839»
Bài viết ngẫu nhiên
» Cold Guy, Sanity Girl And The 1St Fiction
» Anh chọn ai? Siêu mẫu hay Osin?
» Cô Vợ Bất Đắc Dĩ
» Chàng hoàng tử trong giấc mơ
» Số Phận Của Nhóc
» R4 Và Lớp Học Cá Biệt
1234...171819»
Làng giải trí Việt
Liên hệ: Trần Hữu Trí
Địa chỉ: Ba Đình - Hà Nội
Trang:1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38
U-ON