watch sexy videos at nza-vids!
wap truyen, wap doc truyen, truyen hay
home| Game Online| Đọc Truyện
Bây Giờ 23:18,Ngày 23/11/24
Thông Tin Mới
Chúng tôi đang phát triển cố gắng đem lại sự thuận tiện mới với Mhay.Us, phất đấu trở thành Wap Giải Trí, Wap Tủi Game miễn phí và là cổng thông tin giải trí mạnh nhất trên Mobile, đem lại sự hài lòng cho các bạn. Xin cảm ơn.
Hallo Star - Chat trực tuyến cùng IDOL Hallo Star - Chat trực tuyến cùng IDOL
Bạn đang cảm thấy buồn chán , muốn có người hát nhảy cho mình xem. Thì còn chần chừ gì nữa mà không truy cập ngay vào Hallo Star để thưởng thức các Hot girl hát hay nhảy đẹp . Chắc chắn bạn sẽ rất hài lòng khi đến với Hallo Star - Chat cùng ngôi sao.
» »
Đang xem: 1 | Lượt xem: 2641

Cô Gia Sư Bé Nhỏ Của Anh


» Đăng lúc: 12/03/15 06:55:42
» Đăng bởi: Admin
» Chia Sẻ:SMS Google Zing Facebook Twitter yahoo

Cô khiến anh cảm thấy sợ – anh sợ cô sẽ tìm thấy con người thật của anh. Con người vẫn còn lẩn khuất đâu đó trong vẻ bề ngoài của anh. Con người ấy anh đã che giấu suốt 10 năm nay, anh đã vứt bỏ con người ấy kể từ khi Mỹ Anh ra đi. Anh xây dựng cho mình cái vỏ bọc lạnh lùng, bởi hơn ai hết, anh hiểu được sự mất mát của mình, anh không muốn tin tưởng thêm ai nữa. Nhưng từ khi cô xuất hiện, đứng trước cánh cổng màu xanh, anh đã biết sẽ có điều gì đó thay đổi, nhưng anh không ngờ nó lại mạnh mẽ đến thế.


Anh gạt bỏ những suy nghĩ ra khỏi đầu rồi đi lại quầy bar nhỏ, tự rót cho mình một ly rượu mạnh rồi quay lại bàn làm việc. Chắc đêm nay anh sẽ lại phải thức đêm nữa thôi. Pamelie đang có kế hoạch thâu tóm một công ty du lịch ở Singapore – đó là một mối tốt, công ty đó lẽ ra sẽ rất phát triển nhưng chỉ tiếc ông chủ của nó là một tay cờ bạc không có óc. Lần này, tập đoàn Pamelie không dễ gì thâu tóm công ty đó vì còn có một số tập đoàn khác ở Malaysia và Hong Kong muốn thâu tóm nó, ít ra thì công ty du lịch đó cũng có một vị trí tuyệt vời, thuận tiện cho những cuộc giao dịch lớn. Anh vừa phải tìm cách nâng giá cổ phiếu của Pamelie đồng thời tìm cách triệt hạ đối thủ. Hai công ty ở Malaysia và Hong Kong mới là đối tượng đáng để anh dè chừng. Công ty Du lịch quốc tế Angel là một tập đoàn lớn ở Malaysia, nó có tổng vốn đầu tư cao nhất Malay, cổ phiếu của nó thì lúc nào cũng trụ rất vững ở vị trí thứ nhất trên sàn niêm yết chứng khoán quốc gia. Anh đang tìm cách hạ gục Angel, sau đó mới đến công ty ở Hong Kong bởi nếu đã hạ được Angel thì công ty kia chẳng là gì đối với anh và Pamelie. Sáng mai anh sẽ triệu tập ban giám đốc và ban quản trị lại để bàn bạc kỹ lưỡng hơn về một số vấn đề thương lượng và hợp đồng. Mấy lão già đó, họ chỉ có bỏ tiền vào và ngồi chờ đợi chúng sinh lợi nhuận, chỉ cần tiền rót vào tài khoản của họ chậm một ngày là thể nào anh cũng đau đầu với hàng loạt câu hỏi và cả những nghi kị… Khó có thể tưởng tượng được 10 năm qua, sau những thành công của mình, anh đã phải chịu đựng những gì.


Càng muốn hiểu người đàn ông đó, Linh càng cảm thấy anh khó hiểu. Anh có một ma lực mãnh liệt có thể khiến những người đứng trước anh tưởng họ hiểu về anh nhiều lắm, nhưng kì thực họ lại chẳng biết chút gì về anh cả. Ở bên anh, tất cả mọi người chỉ là kẻ ngốc, cô nghĩ thế, bởi chính cô cũng cảm thấy điều đó, một sự mơ hồ diễn ra trong cô, đấu tranh với từng tế bào thần kinh trong đầu cô. Anh là một ẩn số mà cũng không phải vậy. Anh bộc lộ con người của mình rất thật nhưng kì thực đó lại không phải con người của chính anh.


Cô nhớ lại ánh mắt của anh khi lần đầu họ gặp nhau, ánh mắt như nhìn xoáy vào đối phương. Cả hôm nay nữa, ánh mắt đó… ánh mắt khiến cô lo sợ, khiến cô sụp đổ, ánh mắt khiến cô muốn biến mất khỏi thế gian này. Lúc ấy, cô đã nghĩ rằng nếu anh quay đi, hoặc chỉ là nhắm mắt lại một lát thôi, cô sẽ gục ngã, sẽ tan chảy, sẽ như những giọt mưa vỡ tan khi chưa kịp chạm vào mặt đất. Cô bị sao thế này, sao cô không thể dứt được hình ảnh của anh ra khỏi đầu mình? Cô lắc đầu thật mạnh, cố xua tan đi ánh mắt anh, xua tan sự lạnh lùng ấy, vẻ đẹp ấy của anh.


Cố tìm một việc gì đó để quên đi, cô sang với Tiểu Ly. Cô bé đang chăm chú vào trò chơi đố chữ trên vi tính. Nó rất vui khi thấy cô.


-Chị vào đây đi, em đang tìm từ này mà mãi không ra?


-Câu hỏi gì thế?- cô ngồi xuống bên cạnh Tiểu Ly, mỉm cười trìu mến.


-Thành phố hoa hồng của nước Mỹ?- cô bé đáp và tìm một câu khác dễ hơn trong khi chờ đợi cô nghĩ câu trả lời.


-Portland. Nếu chị nhớ không nhầm.


-Sao cũng được, đủ 8 ô ở đây là được rồi.


-Ơ! Đúng này.- Tiểu Ly reo lên kéo cô trở lại với chính mình.- Chị giỏi đấy chứ.


-Cảm ơn em. Chơi tiếp đi, chị về phòng đây. Nhớ ngủ sớm nhé, sáng mai sẽ phải dậy học bài đấy.


-Chúc chị ngủ ngon.


-Ngủ ngon.


Cô ra khỏi phòng Tiểu Ly. Đúng lúc đó anh đi tới.


-Anh đi đâu vậy?- ngốc quá, thừa biết anh đang đến phòng Tiểu Ly.


-Tôi lên xem Phương Ly thế nào. Cô vừa từ đó ra?


-Vâng…- 3 giây im lặng tiếp theo đó tựa như 3 thế kỉ.- Tôi về phòng đây, chúc anh ngủ ngon…- cô khó nhọc nói và khó nhọc lê bước về phòng mình.


Cái cảm xúc lẫn lộn, khó tả khiến cô trằn trọc mãi tới gần sáng mới chợp mắt được một chút. Một đêm khó ngủ khiến buổi học của Tiểu Ly phải kết thúc sớm. Cô bé có vẻ rất thích thú khi được nghỉ học sớm. Cô mệt mỏi lê bước về phòng, đổ rập xuống giường và chìm vào giấc ngủ. Cô cần phải chìm vào giấc ngủ, để rơi vào trạng thái tê liệt…để quên đi.


Con không được trốn chạy…dù có bất cứ chuyện gì xảy ra con cũng không được trốn chạy…


…Con không trốn chạy…mẹ…con sẽ không trốn chạy…nhưng tình yêu không đến với con…


…Tình yêu sẽ đến với bất cứ ai trân trọng nó…


…Con sẽ trân trọng…


…Con không được trốn chạy tình yêu…hứa với mẹ…đó là điều duy nhất con không được trốn chạy, không được phép để vuột mất…


Linh choàng tỉnh giấc, đã trưa rồi, những tia nắng mặt trời nhảy nhót trên ô cửa sổ. Đó là giấc mơ, tất cả chỉ là giấc mơ thôi. Cô đi xuống dưới nhà để giúp bà Năm. Bà Năm không có nhà, chắc bà lại chạy tới siêu thị, cô nghĩ thế. Cô lên phòng Tiểu Ly, con bé đang say sưa với cuốn sách mới, cô không muốn làm phiền. Cả căn nhà rộng lớn chỉ có mình cô, gần như vậy. Bất chợt, cái cảm giác cô đơn lại ùa về trong cô. Không phải cô không quen với cảm giác ấy, mà ngược lại là đằng khác, suốt năm năm qua cô đã quen với sự cô đơn, luôn luôn đi về một mình. Chỉ là khi ở trong ngôi nhà này, cô lại nhớ đến ngôi nhà trước kia, nơi có cha mẹ và cô, nơi luôn đầy ắp tiếng cười ấy giờ đã trở nên thật lạnh lẽo và buồn tẻ khi mẹ cô, rồi đến cha cô mất, khi người mẹ kế của cô trở thành bà chủ của ngôi nhà, giờ đó đã không còn là ngôi nhà của cô nữa. Bây giờ, cô là một kẻ không nhà, nếu như hôm ấy cô không được nhận vào đây, chắc cô chẳng có chỗ nào nữa để đi, cô không muốn tiếp tục ở cái nhà trọ ấy, nơi ấy đầy rẫy những tên háo sắc, sớm muộn gì cô cũng thành miếng mồi ngon của bọn chúng. Đã bao lần cô cay đắng khi nghĩ đến số phận mình là bấy nhiêu lần cô tự cười khẩy một mình. Trước kia, cô là đại tiểu thư, được cha mẹ yêu thương chiều chuộng, giờ đây, cô là đứa không nhà. Cô nhớ mẹ, nhớ ánh mắt của bà, nhớ cách bà vuốt tóc cô, nhớ nụ cười hiền từ của bà. Cô nhớ cha, nhớ vòng tay ông ôm cô vào lòng, nhớ cách ông vỗ về cô, nhớ lúc ông lo lắng, đứng ngồi không yên khi cô bị ốm. Trong ngôi nhà này, bây giờ, cô thấy lạnh lẽo quá, chắc nó cũng lạnh như ngôi nhà của cô bây giờ, nó trống vắng quá, cô đơn quá. Cô muốn bật khóc, nhưng cô sợ, nếu khóc, cô sẽ trở nên yếu đuối. Suốt năm năm qua, cô đã bao lần cố nuốt nước mắt vào trong, cô không muốn để người khác nhìn thấy sự yếu đuối của mình. Cô ghét sự thương hại, ghét cái ánh nhìn bao bọc giả tạo của những người khác. Cô thà là một kẻ vô gia cư, thà là một con điếm chứ không muốn nhận sự thương hại của kẻ khác. Nhưng đấy cũng chỉ là nghĩ ngợi vẩn vơ, cô không phải làm cả hai việc đó, việc của cô bây giờ là chăm sóc và dạy dỗ cô bé đáng yêu kia. Rồi cô sẽ cố tìm một công việc ở một văn phòng luật.


-Sao cô lại ngồi ở đây?- tiếng nói vang từ sau lưng khiến cô giật nảy mình, quay lại. Anh đang đứng đó, nhìn cô ánh mắt khó hiểu.


-Tôi…Hôm nay anh không phải tới công ty sao?- cô hỏi.


-Không, tôi làm việc ở nhà. Sao cô lại ngồi ở đây?


-Tôi ngồi ở…- cô chưa kịp nói hết câu thì nhận ra từ nãy tới giờ cô đang ngồi ở trên mấy bậc cầu thang, chắn lối đi của anh.


-Àh! Tôi cần suy nghĩ chút việc…Tại lúc nãy tôi không thấy bà Năm đâu cả, tôi nghĩ không ai ở nhà.


-Bà Năm đi tới thăm một người quen khoảng hai tuần, hình như người ấy bị ốm. Có lẽ việc ở nhà tôi sẽ phải nhờ cô, cô không phiền chứ?


-Không…dù sao thì cả ngày tôi cũng chỉ ở nhà thôi mà.


-Cảm ơn cô. Tôi sẽ tăng lương cho cô.


-Cảm ơn….Anh cần gì không?- cô hỏi khi thấy anh vẫn đứng mãi ở cầu thang.


-Tôi định lấy chút nước thôi.- anh bước lại phía tủ bếp lấy một chiếc cốc thủy tinh, rót cho mình một chút nước lạnh.


Cô quan sát những hành động của anh, từng bước đi của anh, những cử chỉ toát lên vẻ mạnh mẽ của người đàn ông. Anh quay lại nhìn cô. Cô bối rối. Quay đi. Trở lại phòng mình. Anh vẫn nhìn theo cô. Cô cảm nhận được ánh mắt anh đang dõi theo sau lưng mình.



Anh nhìn cô đi hết cầu thang. Chờ đợi một điều gì đó mơ hồ mà ngay chính anh cũng không biết chính xác đó là gì.


Một tuần sau…


Hoàng Bình quyết định tổ chức một bữa tiệc tại nhà để làm quen với một số đối tác mới và nhân tiện tìm cách lấy lòng một số quan chức, tiện cho công việc sau này của anh. Với người như anh, những bữa tiệc là điều không thể tránh khỏi và là một phần của cuộc sống. Bữa tiệc hôm nay, có cả sự tham dự của ông bà chủ tịch tập đoàn khách sạn Leohnean. Sự xuất hiện của Burin Yan- chủ tịch của Leohnean là một may mắn lớn, tầm ảnh hưởng của ông ta sẽ giúp Pamelie nhanh chóng bước chân vào lĩnh vực nhà hàng – khách sạn. Vợ của ông Yan là người Việt Nam, vì vậy, anh đã tổ chức một bữa tiệc đậm chất Việt Nam. Lần này, hai vợ chồng ông về Việt Nam để đi nghỉ, anh cần tận dụng cơ hội ngàn năm có một này. Vợ chồng ông Yan và một vài vị khách sẽ lưu lại nhà anh một tuần. Anh thuê nhiều người làm, ba đầu bếp nổi tiếng, những bữa tiệc diễn ra liên miên, bằng mọi giá anh phải khiến những vị khách của mình hài lòng.


Nhờ bữa tiệc mà Linh không bận rộn làm việc nhà nữa, cô lại quay về với công việc chính của mình là chăm sóc Tiểu Ly. Bà Năm vẫn chưa thể quay lại vì người bà con của bà đang ốm, Tiểu Ly tham gia cùng anh trong những bữa tiệc tối, còn cô thì thỉnh thoảng ra ngoài vườn dạo chơi khi không có ai. Khu vườn rộng vừa mới hôm qua còn đang đầy tiếng nói cười, tiếng nhạc du dương, bây giờ,



lại trở nên trong xanh và yên bình. Cô dừng lại trước bồn hoa hồng, đủ các loại màu sắc nhưng cô chỉ chú ý đến khóm hồng vàng đang tắm mình trong nắng vàng. Màu vàng của hoa hòa quyện với màu vàng ấm áp của nắng khiến cho không gian xung quanh như lấp lánh toàn một màu vàng.


-Hoa hồng vàng… tượng trưng cho sự phản bội.- giọng nói của người phụ nữ cất lên khiến cô quay lại. Người phụ nữ có khuôn mặt phúc hậu và giọng nói nhẹ nhàng êm ru đang nhìn cô nở nụ cười trìu mến.- Cô gái, có lẽ tôi đã làm phiền cô chăng?


-Ơ! Dạ không. Tôi chỉ đang ngắm nhìn mấy bông hoa. Chắc bà là khách của ông chủ?


-Phải. Còn cô là…?


-Tôi là gia sư của con gái ông ấy.


-Tôi thấy cô chăm chú vào khóm hồng vàng đó. Cô thích chúng sao?


-Cũng không hẳn vậy, tôi thích nhất là hoa cẩm chướng. Nhưng hoa hồng vàng cũng có sức hút riêng của nó, khiến người chiêm ngưỡng nó không thể rời mắt.


-Hoa hồng vàng tượng trưng cho sự phản bội, cô thấy được gì từ sự phản bội.- hai người ngồi xuống một chiếc ghế đá gần đó.

...
Tags: co gia su be nho cua anhco gia su be nho cua anh
Bình Luận Bài Viết




Cùng chuyên mục
» Hôn Ước Quý Tộc
» Yêu Em Rồi Đấy
» Cold Guy, Sanity Girl And The 1St Fiction
» Đại Tiểu Thư Đi Học
» Anh chọn ai? Siêu mẫu hay Osin?
» Này Anh! Tôi Không Phải Là Ôsin
1234...373839»
Bài viết ngẫu nhiên
» Câu Chuyện Tuổi 23
Làng giải trí Việt
Liên hệ: Trần Hữu Trí
Địa chỉ: Ba Đình - Hà Nội
Trang:1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38
U-ON