Bị Sở Trung Thiên bóc mẽ, Hương Tranh tức tới muốn ói máu. Tên tiểu tử đáng chết, rõ ràng là cố ý hạ nhục cô đây. Cô phải tìm cách trả đũa mới được. Đúng lúc đó, tiếng của cô bé thu
ngân thỏ thẻ cất lên bên cạnh hai người: “Hai vị muốn thanh toán phải không ạ?”.
Đang là mùa thu, khí trời mát mẻ. Đường phố đông đúc, nhộn nhịp. Sở Trung Thiên khoan khoái cầm lon trà xanh, vừa đi vừa nhấm nháp. Anh cười suốt từ lúc ở trong quán ăn cho đến giờ. Bên cạnh anh là Hương Tranh, buồn thiu, chán nản. Hai người đi bên cạnh nhau như hai mảng màu tương phản trong một bức tranh.
Nói đúng hơn, từ lúc còn ở trong quán ăn, Hương Tranh đã thấy không vui rồi. Đó là vì lúc trả tiền, cô bé thu ngân sau khi liếc trộm Sở Trung Thiên một cái, liền quay sang Hương Tranh lễ phép nói: “Cô à! Em trai cô đẹp trai quá!”.
Cô còn trẻ như vậy mà lại bị gọi là “cô”, còn nói Sở Trung Thiên là em trai cô, hỏi sao cô không bực cho được. Nhưng…
Hương Tranh quay đầu nhìn sang Trung Thiên. Dưới ánh hoàng hôn rực rỡ, khuôn mặt baby trắng trẻo khiến anh ta trông như cậu bé mười bảy, mười tám tuổi. Quan sát hồi lâu, chính Hương Tranh cũng thấy đúng là nhìn anh ta trẻ hơn cô thật.
Hương Tranh chán nản thúc vào khuỷu tay anh ta một cái. “Này!”
“Gì thế?” Sở Trung Thiên quay qua cô cười rạng rỡ.
Hương Tranh nhìn lại khuôn mặt baby của Sở Trung Thiên, chán nản hỏi: “Anh thành niên chưa?”.
“Năm nay tôi hai mươi ba rồi.” Sở Trung Thiên mỉm cười. Anh cũng bắt chước cô, hỏi xóc lại: “Còn cô, tiền mãn kinh chưa?”.
Hương Tranh bị Sở Trung Thiên làm cho tức tới xanh mặt. Hậm hực lườm anh ta, cô trả lời như hét: “Bản cô nương ta mới có hai mươi tuổi, so với ai đó thì hãy còn trẻ lắm”.
Hương Tranh cao giọng khiến nhiều người đi đường chú ý. Sở Trung Thiên càng được thể trêu già, cười đáp lại: “Thế mà tôi cứ ngỡ cô đã ngoài ba mươi cơ đấy”.
Hương Tranh bị câu nói này của Sở Trung Thiên hạ nhục, tức giận đến mất hết lý trí. Bất chấp việc hai người đang đi giữa dòng người đông đúc, cô vẫn giơ cao chân về phía anh, định đạp cho anh một cái, nhưng chợt nghĩ ra điều gì, cô thu chân về, đưa tay ra trước mặt Sở Trung Thiên nói cộc lốc: “Đưa đây”.
Sở Trung Thiên nhíu mày, không sợ chết, tiếp tục trêu đùa: “Đưa cái gì? Thân thể tôi á?”.
Thật không ngờ, Hương Tranh ném trả anh một câu chửi thề: “Đưa cái đầu cha anh ấy”. Vì quá tức giận, Hương Tranh cho rằng câu này nói còn quá nhẹ với anh ta. Cố nuốt cơn giận, Hương Tranh cho tay vào túi quần anh ta, lục tìm ví tiền.
Nhìn bàn tay Hương Tranh không khách khí sục sạo trong túi quần mình, Sở Trung Thiên không những không nổi giận mà còn cười cợt, giọng lả lơi: “Sao? Phải chăng cô hết chịu nổi rồi?”.
Hương Tranh quyết không đếm xỉa đến thái độ của anh ta, tiếp tục công việc của
mình, thản nhiên như thể cái ví cô đang tìm là của cô chứ không phải của anh ta.
Lấy được ví ra khỏi túi quần của Sở Trung Thiên, Hương Tranh không cần biết có Sở Trung Thiên bên cạnh hay không, chỉ chăm chăm đọc các bảng hiệu hai bên đường.
Hừ! Hôm nay mà không tiêu hết tiền của anh ta, cô không phải là Hương Tranh.
Với phương châm: “Cứ mua nhiều, dùng không hết thì bán lại cho chị gái”, Hương Tranh hăm hở càn quét tất cả các cửa hiệu trên phố từ hiệu to đến hiệu nhỏ, cô đều vào chọn chọn, thử thử. Chuyện mua sắm kéo dài đến chiều muộn, Hương Tranh khuân về chật một xe đồ.
Nhân viên bảo vệ tòa nhà đang trực ở đại sảnh trông thấy Sở Trung Thiên và Hương Tranh tay xách nách mang, khệ nệ xách bao nhiêu đồ đi vào thì nhiệt tình chạy tới giúp đỡ.
“Cám ơn chú Triệu!” Sở Trung Thiên tươi cười, chuyển một ít đồ qua tay nhờ chú bảo vệ mang giúp, sau đó anh quay sang Hương Tranh, nhấc lấy mấy cái túi từ tay cô.
Có chú bảo vệ họ Triệu nhiệt tình giúp đỡ, Hương Tranh và Sở Trung Thiên dễ thở hơn hẳn, khoan thai đi vào trong. Hương Tranh vô cùng cảm kích trước hành động hào hiệp của chú bảo vệ họ Triệu kia, ấn tượng xấu ban sáng bị xóa sạch. Nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang, chỉ ít phút sau, Hương Tranh đã cảm thấy hối hận.
“Trung Thiên, giúp việc nhà cậu cũng dùng hàng hiệu cơ à?” Sau khi xem xét tỉ mỉ những logo in bên ngoài túi đựng đồ, chú Triệu đó ngạc nhiên hỏi lại Trung Thiên.
“Có lẽ gần đây cô ấy thích làm người mẫu thời trang”, Sở Trung Thiên trả lời lấp lửng.
Hương Tranh giận tím mặt. Ông chú này thật không biết nhìn người. Cô mà là giúp việc nhà anh ta sao? Cô đường đường là bạn gái Sở Trung Thiên thuê về. Dù cô có ăn mặc tuềnh toàng cũng không thể nhầm cô với người giúp việc được.
Chú Triệu gật đầu tỏ vẻ đồng tình với Sở Trung Thiên, nhung câu chuyện đâu đã dừng ở đó, chú ta còn làm bộ nhớ lại để góp chuyện: “Thảo nào, sáng nay tôi còn thấy cô ấy đi như người mẫu. Nói thật, đứng nhìn cô ấy đi bắt tréo chân mà tôi lo quá, lo đến thắt cả tim, chỉ sợ cô ấy bị chuột rút”.
Sở Trung Thiên bật cười, không nói đỡ cho cô câu nào.
Hương Tranh tái mặt. Con người đáng ghét này lo cho cô đến thót cả tim ư? Chẳng phải sáng nay chính chú ta đã chạy theo, bảo thẳng với cô là chân cô ngắn, đi như thế sẽ bị chuột rút hay sao?
Ba người đã đi tới trước cửa thang máy. Sau khi nhận lại mấy cái túi đồ chú Triệu xách hộ, Sở Trung Thiên mở một túi đồ khác, lấy ra chiếc hộp nhỏ trao lại cho chú ta nói: “Chú à, đây là loại bánh trứng chú thích ăn nhất đấy!”.
Hương Tranh nhớ lại, sau khi kết thúc chuyện mua sắm, Sở Trung Thiên lái chiếc BMW lòng vòng khắp thành phố mới đến được hiệu bánh trứng Vũ Ngôn này. Chuyện lặn lội đường xa không tính làm gì, điều khiến Hương Tranh tiếc là số bánh trứng đó được mua bằng tiền của cô. Vì thẻ tín dụng của Sở Trung Thiên đã bị cô tiêu sạch, anh ta lại không quen mang theo tiền mặt nên cô đành phải đứng ra thanh toán. Mà hiệu bánh đó cũng thật quá đáng, bánh trứng làm từ trứng, chứ có làm bằng vàng đâu mà lấy hơn hai trăm tệ một hộp. Thanh toán xong, nhìn cái ví xẹp lép mà Hương Tranh tiếc đứt ruột.
...