Đưa cho nó một cái khăn tắm thật to để lau đầu rồi tôi cùng cả bọn lại rủ nhau xuống căng tin, thuê phòng tắm nước nóng. Nghĩ đến cái cảnh ngày nào cũng tốn tiền đi tắm nước nóng, chả may thức ăn của nhà trường có chán quá thì cũng lại phải đi mua cơm ngoài hằng ngày. Kể cũng xót thật đấy! Đây quả là một tháng thất thoát kinh khủng về cả vật chất lẫn tinh thần của tôi.
Ngày đầu tiên đi tắm thuê, cảm giác cũng không tệ. Phòng tắm cũng như phòng riêng ở đây đều sạch sẽ và rộng rãi hơn tôi nghĩ. Vì Mai Bé sợ ma nên lại đòi chui vào tắm chung với tôi. Ngại ngùng từ chối một lúc mà không được, cuối cùng tôi cũng đành phải nhận lời. Quả thật cũng có chút xấu hổ khi con bé cứ nhìn chằm chằm vào người mình khi làn nước nóng xối xả trượt xuống, khiến cơ thể chỗ nào chỗ nấy đều căng ca hết cỡ, hồng hào. Thấy thế, tôi liền quay mặt vào tường táp nước kì cọ cho đỡ ngượng.
Bỗng, tiếng Mai bé thốt lên vô cùng phấn khích.
- Uồi! Sao mông chị “toa” thế!
Vừa nói, Mai bé vừa vỗ cái đét vào mông khiến tôi giật bắn cả mình. Ngay lập tức, tôi liền quay lại, hét lên rõ to như một con nhím đang xù lông lên để tự bảo vệ mình.
- Nàoo! Mông chị đang bị ám mùi hành… Kinh lắm đấy!!!
- Eooooooooooooooooooooooooooooooo!!!
…………..
Tối hôm ấy trở về phòng đã là tám giờ tối, lần đầu tiên trong cuộc đời chúng tôi lại phải dầm mưa dưới cái tiết trời lạnh buốt như thế này. Đây đúng là môi trường sống mà tôi căm ghét nhất.
Do kháng thể yếu mà Hiền bắt đầu sụt sịt, thấy vậy nên mọi người cũng nhường cho nó dùng máy sấy tóc trước, còn tôi thì vội vàng vơ lấy chiếc khăn để lau đầu, lúc ngó mặt vào gương, tôi mới ngỡ ngàng nhận ra sự thay đổi vô cùng kinh khủng trên khuôn mặt mình.
- Ba cái mụn mọc lên trong vòng một ngày! Không thể tin được! Hu hu hu!!!
Tôi ôm mặt, khóc ré lên đau đớn. Dưỡng da chăm chỉ là thế đâu phải để một ngày lên đây đã bị tàn phá dã man như thế này… Da tôi vốn đã nhạy cảm thì chớ!
Nghe tôi nói thế, cái Linh liền lập tức chạy ra xem.
- Đâu em xem nào… Ôi! Lúc đi da chị đẹp lắm cơ mà! Khiếp! Thời tiết ở đây phá hoại kinh quá!
- Hu hu! Da chị nhạy cảm lắm! Giữ mãi mới được như thế đấy. Thế này còn làm ăn gì…
- Ôi zời ơi! Thôi lên đây rồi toàn con gái với nhau, có ai ngắm đâu mà phải lo!
Cái Nhi ngồi ở dưới, nghe thấy vậy cũng ngước mặt lên nói.
- Hầy… Thì vẫn phải giữ chứ! Tôi chết mất! Mà bà đang bôi cái gì đấy?
- Kem dưỡng da.- Nhi tỉnh bơ trả lời.
- Cái con nào vừa bảo làm đẹp làm quái gì! Con nào!!!
Tôi vừa nói, vừa dẫm chân bình bịch xuống nền nhà khiến cả phòng lại phá lên cười.
…………..
9 giờ tối, sau khi đã tắm rửa, lau khô đầu tóc xong xuôi, cả phòng lại cùng nhau ngồi quây quần xuống nền nhà lạnh ngắt, đứa nào đứa nấy đều lôi vali ra, chia sẻ đồ ăn vặt. Tôi mang bánh gấu, kẹo dynamite, Quyên mang ô mai, Hiền mang bánh cá, Nhi góp xúc xích và sữa, Mai Bé thì mang mực rim, đặc sản Nha Trang. Chúng tôi bày la liệt thức ăn xuống sàn nhà rồi gọi cái Ánh cái Huyền đang nằm bê xê lết trên giường xuống nhập cuộc.
Vừa được gọi, Ánh đã vội vàng nhảy xuống, còn cái Huyền thì vẫn nằm lì trên đấy, ngại ngùng từ chối.
- Ôi Ánh đói quá cả nhà ạ! Lúc ăn phở ở kia thề không tiêu hóa được gì luôn. Không hiểu nước phở hay nước lọc nữa.
- Thì có ai tiêu hóa được cái gì đâu!- Nhi cằn nhằn.
- Thôi ăn lót dạ rồi đi ngủ sớm. Chị oải lắm rồi đấy!- Tôi nói.
- Ừm. Định lôi bộ bài ra chơi mà chắc là thôi. Hôm nay đi ngủ sớm vậy, ngày mai năm rưỡi đã phải dậy rồi. Không thể tin nổi!- Quyên lên tiếng.
- Không thể tin nổi là chúng mình sẽ phải sống ở đây suốt một tháng. Một ngày em đã không chịu nổi rồi! Aaaaa!!!- Mai bé vừa nói, vừa ngửa người ra đằng sau, kêu gào bất mãn.
- Thôi chấp nhận đi. Mà nghe nói hình như buổi tối vẫn phải tập trung thêm một lẫn nữa hay sao ấy, gọi là điểm danh đột xuất thì phải.
- Chắc hôm nay không phải xuống đâu, sân trường vẫn còn ướt mà. Với lại gần 10 giờ đến nơi rồi còn gì!- Nhi cong môi lên phản bác.
Rengggggggggggggggggggggggg renggggggggggggggggggggggggggggggggggggggg!!!
Tiếng chuông báo hiệu giờ tập trung bất ngờ vang lên đột ngột khiến bọn tôi giật bắn cả mình, vội vàng khua tay thu dọn đống thức ăn trên sàn nhà rồi đồng thanh gầm lên bất mãn.
“Đếch thể nào mà chịu nổi!!!”
……….
Chưa bao giờ tôi thay quần áo với tốc độ nhanh như ánh sáng đến thế! Hình như chỉ có một phút cho việc mặc áo, cài cúc, kéo khóa quần, thắt lưng và đi giày. Duy chỉ có mũ là vẫn còn ướt từ chiều nên chưa đội được. Chuẩn bị xong xuôi, tám đứa vội vàng xách ghế phi như siêu nhân xuống sân trường cho kịp giờ tập trung.
Tối hôm đó có lẽ là tối đầu tiên mà gần như cả trường đều được thấy mặt mộc của nhau. Trông ai cũng thảm thê hết cỡ, nhưng mà vẫn vui, vì trước sau gì đằng nào mà chả phải thấy. Ngoại trừ có mấy bạn “hot girl” đã quen make-up bằng tốc độ ánh sáng và bất chấp xuống muộn chứ không chịu lộ bộ mặt thật thì chúng tôi cũng bó tay rồi.
Vì xuống sớm nên hôm nay tôi tranh được chỗ ngồi hàng đầu. Tất nhiên, tôi cũng chả ham hố gì, vì ngồi đầu dễ bị soi lắm. Định lý này luôn đúng với học sinh ở bất kỳ lứa tuổi nào, trường lớp ra sao. Học sinh cá biệt thì luôn thích trốn xuống cuối lớp. Nhưng mà hôm nay “cuối lớp” còn đang ũng nước và đầy bùn, cho nên là học sinh cá biệt này tỉnh lắm!
Tối nay có màn văn nghệ giao lưu chào đón khóa học viên mới, vì chưa được chuẩn bị kĩ nên chương trình cũng khá là xơ xài. Do cận thị nặng nhưng lại lười đeo kính nên tôi cũng chẳng nhìn thấy gì sất, thế là tôi đành làm liều, bật đèn pin điện thoại lên và chĩa thẳng về phía sân khấu. Mặc cho lớp trưởng đã nhắc mấy lần những tôi vẫn quyết không chừa. Và cuối cùng, cái gì đến thì cũng phải đến. Làm việc khuất tất ắt chịu hậu họa.
Thì ra, ánh đèn pin lấp loáng của tôi đã không dưới ba lần lọt vào tầm quan sát của thầy hiệu phó. Và thế là… trong một phút ngỡ ngàng, thầy huy hoàng xuất hiện trước mặt tôi, khiến bầu trời cao vời vợi bỗng nhiên sụp đổ… cùng lời sấm rền vang lên như búa bổ.
- Cô kia đưa điện thoại đây!
Bình tĩnh, tự tin, đưa điện thoại, tháo pin, tháo sim. Phải rồi! Động tác rất dứt khoát, hành động rất nhanh, rất chuyên nghiệp. Khôn ngoan của một đứa học sinh là không bao giờ chống đối hay tỏ ra “cương cứng” khi thầy cô đã bắt đầu nóng mắt.. Tốt nhất là cứ ngoan ngoãn giao nộp, tỏ vẻ lương thiện thì cún con sẽ sớm được khoan hồng.
Nói thì nói cho oai thế thôi chứ lòng tôi chẳng đang lo bỏ xừ ra ấy! Đứng trước ánh mắt long lanh như sương sa hột lựu của tôi đang rung lên cầu khẩn, thế mà thầy vẫn lạnh lùng đoạt lấy chiếc đoạn thoại không pin, không sim trong tay tôi một cách dứt khoát cùng lời răn đe.
- Tập trung xong vào phòng kỉ luật gặp tôi!
- Dạ vâng ạ!
Tôi tiu nghỉu.
………….
Sau khi toàn bộ hội trường đã giải tán, ai về phòng đấy theo hàng lối trật tự, tôi mới ngập ngừng bước về phía phòng kỉ luật, rụt rè ngó đầu vào trong. Thấy thầy còn đang bận trao đổi công việc với mấy bạn trong ban chấp hành, tôi chỉ ngoan ngoãn đứng nép vào một bên, cúi đầu lễ phép chào thầy và giữ trật tự. Cũng trong lúc chờ thầy giải quyết công việc, tôi đã tự viết ra được một kịch bản vô cùng logic trong đầu.
- Tại sao trong giờ tập trung lại nghịch điện thoại?
Thầy uy nghiêm hướng cái nhìn đanh thép cúi xuống hỏi tôi. Tôi vội vàng ngước ánh mắt hiền lành long lanh như thỏ non ngơ ngác lên, đổi giọng hối lỗi thật biểu cảm.
- Dạ! Vừa nãy mẹ em gọi điện thoại cho em, bảo em để quên hộp ruốc mới làm ở nhà. Lúc ý em chưa kịp tắt máy thì thầy đã thu rồi ạ.
- Là lỗi của cô hay lỗi của tôi?
Nhướng đôi lông mày hình con sâu róm đầy nghi hoặc lên, thầy vẫn hỏi đậm chất thẩm vấn. Thấy thế, tôi lại càng tỏ ra ngoan đạo ở mức độ chuyên nghiệp hơn.
- Dạ! Tất nhiên là lỗi tại em rồi ạ. Giờ tập trung đáng ra em phải tắt điện thoại đi mới đúng. Em thật là bất cẩn. Là em sai. Em xin lỗi thầy ạ! Mong thầy tha thứ cho em…
Vừa nói, tôi vừa cúi gằm mặt xuống, giọng thỏ thẻ run run, hai tay đan chặt vào nhau vô cùng bối rối. Thấy tôi đã khoanh tay xin hàng, hình như thầy cũng hết nước hết cái chẳng còn gì để mà bắt bẻ nữa nên đành cười trừ rồi đưa điện thoại trả lại cho tôi. .
- Cuối kì nhớ tham gia văn nghệ đóng kịch cho trường nhé! Em rất có năng khiếu đấy!
Biết thầy xỏ đểu, nhưng tôi vẫn phải làm mặt hồn nhiên rồi cúi đầu vâng dạ cảm tạ đội ơn như đúng rồi. Xong đâu đấy mới vội vàng chạy mất hút về phía cầu thang, vừa đi vừa đạp chân đôm đốp vào tường.
Vừa trở về phòng, mấy đứa em đã nhao nhao lên hỏi.
- Sao rồi chị! Có lấy lại được điện thoại không? Chị có bị đuổi học không?
- Thầy bảo chị tham gia vào đội văn nghệ của trường…
Tôi nói bằng giọng đau khổ, rồi lăn phịch ra giường thở dài mệt mỏi, đang định ngủ thì lại bị cái Hiền dựng dậy.
- Chị ơi! Đừng ngủ! Xuống đây em đắp mặt nạ cho.
Đắp mặt nạ à? Đúng rồi! Phải đắp mặt nạ thôi! Da tôi đang xấu. Làm đẹp miễn phí! Tội gì! Nghĩ vậy, tôi liền lập tức bật dậy như lò xo rồi nhảy ngay tới chỗ Hiền ngồi hóng hớt.
- Mặt nạ gì thế?
- Mặt nạ bùn Hàn Quốc. Thích cực!
- Chị đắp thử đi, em cũng đang đắp này!
Thấy tôi xuất hiện, Mai bé cũng ngước khuôn mặt đang được trét đen sì của mình lên nói. Nhìn đôi mắt to tròn như hạt nhãn của nó chớp chớp trên tấm mặt nạ đen sì như ninja, tôi chợt bật cười rồi liền gọi cái Quyên nhờ vả.
- Thế à! Thích thế! Quyên ơi đắp cho tao, rồi tí nữa tao đắp cho mày!
- Ờ được rồi! Ra đây!
Quyên vừa mới đồng ý, tôi liền chạy tới nằm phịch xuống đùi nó rồi ung dung chờ nó bôi trét bùn khoáng lên mặt mình. Cảm giác từng lớp bùn đen mát lạnh lan tỏa trên khuôn mặt mình, đánh thức sự nhạy cảm của những mô tế bào đang bị tổn thương trầm trọng dưới lớp da kia… tôi phê vô cùng! Trong lúc đắp mặt nạ cho mọi người, Hiền đã nhanh tay lôi điện thoại ra để quay clip, cô bé MC tương lai bắt đầu mở volume bằng chất giọng miền Nam vang lên lanh lảnh.
- Chào các bạn! Hiện nay mình đang có mặt tại thẩm mỹ viện Mai Lĩnh. Thẩm mỹ viện của chúng mình mới khai trương với sản phẩm mặt nạ bùn cực kỳ mát lạnh. Công dụng làm mềm, mịn và trắng sáng da mặt tự nhiên. Mình không nói điêu đâu. Các bạn không tin ư? Đây là hai vị khách đang dùng thử sản phẩm của chúng mình.- Vừa nói, nó vừa di chuyển “ống kính máy quay” chĩa thẳng vào mặt tôi và Mai Bé rồi lại tiếp tục– Xin hai chị hãy cho biết cảm nhận của mình sau lần đắp mặt nạ đầu tiên ạ.
- À! Tôi đang có cảm giác man mát, lành lạnh, nói chung rất là sung sướng…
Vừa nói, Mai bé vừa khẽ mỉm cười tạo dáng vô cùng chuyên nghiệp bằng chất giọng Nghệ An của mình khiến cái Hiền bật cười khanh khách, sau đó nó lại chĩa camera về phía tôi. Thấy thế, tôi liền trợn to đôi mắt nhỏ như hai con cá mòi của mình lên, hớn hở nói.
- Cảm giác rất là sảng khoái và tươi mát! Tôi nghĩ, nếu có cơ hội thì các bạn nên tới đây để trải nghiệm. Ít nhất là một lần!
...