………………………………………………………
bạn đang đọc truyện tại Doisuytinh chúc các bạn vui vẻ
…………………………………………………………..
Quyên bực, sao 3 cái tên ngu ngốc này ko chạy đi hả trời ? sao cứ đứng đây để cô phải tiếp tục nụ hôn nhau này.Hic Hic.T.T.Lần đầu tiên cô trải qua 1 nụ hôn lạnh toát, còn có vẻ rợn người.Ai bảo cô đang hôn người máy chứ !
-Thôi anh ơi ! Chúng ta đi thôi ! Ko có gì đâu ! Cả 3 tên bảo nhau rồi lần lượt chuồn.Quyên thấy thế thì vui mừng đẩy Nhược Bằng ra, nhưng… lại bị kéo ngược trở lại.
-Nóng !_Nhược Bằng buông ra một câu gọn lỏn.
-Cái… gì… ? Quyên chau mày hỏi, mặt đang dần đỏ lên.
-Thứ này rất ………nóng !
-Hơ hơ…….. !
Nói rồi Nhược Băng đang định làm hành động giống Quyên thì đột nhiên, nhân vật nữ chính bị lọt xuống đường.Nhược Bằng lạnh lùng nhìn xuống chân mình thì thấy Quyên đang ngã ngồi.Hic.tại đau chân quá mà nãy giờ cố trụ cho đỡ xảy ra án mạng.Ngồi xuống nhìn Quyên mặt tái nhợt vì đau, Nhược Bằng lạnh lùng đưa lưng ra :
-Trèo !_Đây là kiểu nói trống ko mất chủ ngữ của Nhược Bằng.Cái gì mà nóng vs chả lạnh.Quyên ko hiểu……….chẳng lẽ….
Ôm vai Nhược Bằng, Quyên bỗng cảm giác rất an lành, mặc dù lúc trước đã từng rất sợ bàn tay này giết chết mình.
Quyên ko hiểu nội tâm mình nghĩ gì nữa.Nhược Bằng vẫn ‘cổ hủ’ cái kiểu lạnh tanh đó mà cõng cô lên dốc.Con đường dài 5km mới tới được quán bánh cuốn.Ko phải cô cố ý chọn mà đây là quán duy nhất bán đồ ăn ở đây.
-Sao………biết tui đói ?
-Nãy giờ…….bụng kêu !_ ý Nhược Bằng là nghe tiếng bụng Quyên réo nãy giờ.
Chờ lâu nửa tiếng đồng hồ, phục vụ mới mang ra bát nước chấm, ko may trượt chân……….
-Á !Nóng………. !_Quyên ré lên một tiếng rồi nhìn lại bàn tay mình đang phồng rộp.Chỉ sợ người đối diện bạo lực, Quyên khẽ im lặng nén đau vào lòng.
-Ko…..Ko sao !Giọng Quyên nhỏ dần.
Nguời phục vụ lo lắng rồi lủi vào trong.Phút chốc quán ăn rộ lên rồi im ắng dần.Bỗng một bàn tay nắm lấy 2 tay Quyên lạnh toát !
-Nhược……….. !
-Mới bỏng một chút đã la toáng lên !_Nhược Bằng vẫn băng giá thế.Tuy hơi lạnh nhưng tay cậu nắm tay Quyên là để cô bớt đau vì bỏng.Thật là 1 ngày xui xẻo, ra đường toàn gặp thương tích mà chẳng dám kêu.
-Vết bỏng này này ko hề hấn gì so vs độ nóng ban nãy !
Nhược Bằng lẩm bẩm.Rất tiếc là Quyên ko nghe thấy.
Một lát sau, đĩa bánh cuốn đã xuát hiện trước mắt.Quyên thèm nhưng tay khều mãi mà thìa chẳng nhấc nổi bánh lên, loay hoay 1 lát, Nhược Bằng lấy thìa, tự tay bóp miệng Quyên, đưa thức ăn vào.Cái kiểu này là tra tấn chứ chăm sóc nỗi gì mà mọi người xung quanh cứ trầm trồ khen ngợi Quyên có bạn trai tốt.Bánh cuốn thì trơn.Nhược Bằng cứ 10 giây đút cho Quyên một lần, ko ngẹn nới lạ.Thấy Quyên có vẻ khó chịu, cậu ngừng bón lại, ngửa cổ cô lên trời, đổ nước từ chén vào miệng.Kiểu này khác gì cực hình.Nhưng may là Quyên cũng nuốt trôi đươc.Sợ cậu ta lại cho ăn như lúc nãy, Quyên bất ngờ hét lên :
-Tôi ko ăn nữa !_Tức thì cả đám người quay lại nhìn, miệng chê bai Quyên là kẻ có phúc ko biết hưởng. Ý câu này tương đương với có bạn trai bón không biết ăn.
-Mọi người đừng hiểu lầm ! Tôi và cậu ta là bạn…
Chưa nói hết câu, Nhược Bằng đã nhanh tay đưa cả tá vào miệng Quyên.( Thế này thì bội thực mất).
Nhìn mọi người xung quanh cười mà Quyên tức lộn ruột. Cơ bản là do hắn đẹp trai nên việc xấu hắn cũng thành việc tốt, còn Quyên thì đang tốt thành xấu. Rõ ràng bị bắt nạt mà mọi người lại còn…
Tuy tức nhưng trong lòng Quyên bỗng nhớ lại kí ức hôm nào, cũng ăn bánh cuốn. Nhược Bằng bị lừa nên Quyên ăn hết cả đĩa. Hôm nay ăn cả đĩa nhưng là bị chơi xỏ. Tức !Chương 51 : Cuộc gặp vô tình.
Hân vừa mới nghe được chuyện bí mật từ Nguyệt. Hoá ra cô ấy là điệp viên mật ư ?Vậy mà từ trước tới giò lại luôn bị hiểu lầm. Hân đang đờ người ra thì bỗng có tiếng bà Ana nhẹ nhàng :
-Chào cháu ! Ta là mẹ Hân !_Bà Ana mỉm cười thân thiện chào Nguyệt.
Thấy cô có vẻ thắc mắc, bà Ana kể lại việc tháng trước mẹ con đã nhận nhau. Nghe vậy, Nguyệt không khỏi vui mừng.
-Thì ra…cô cũng là điệp viên ?
Bà Ana gật đầu.
-Chắc bây giờ hắn đang tìm cậu, hay là cậu ở đây luôn, tiện cho việc điều tra.
Nguyệt còn đang do dự tìh bà Ana đã mớm lời :
-Hân nói đúng ! cháu cứ ở lại, coi đây như nhà mình đi.
Thấy hai mẹ con có vẻ lưu luyến nhưng ý Nguyệt lại trái ngược với họ.
-Cháu vẫn cần phải điều tra thêm về Lạc Văn, nếu ở lại, e không tiện…
-Vậy…_Hân đang định nói gì đó xong lại thôi.
-Vậy ăn cơm tối ở đây nhé ?
-Dạ !_Nguyệt mỉm cười ưng thuận.
-Nghe nói, ngươi đang bị truy nã ?_Một giọng nói trầm khàn phát ra sau bức rèm, vẻ mặt ông ta nhăn lại bực bội.
-Lần này chắc chắn có gián điệp phản bội !_Sát thủ hh quì trên nền nhà, miệng nhếch lên.
-Ngươi nghĩ là ai ?
-Lưu Hồng !
-Hâhhah…ngươi đang đùa ?
-Thuộc hạ không đùa, Lưu Hồng đang đứng về
phe tổ chức w_Mặc dù thừa biết bà ta trà trộn vào để khống chế điệp viên nhưng trước mặt lão trùm này, Văn đành phải nói vậy.
-Ngươi đa nghi quá rồi ! Lưu Hồng tuân lệnh ta trà trộn vào tổ chức w để phá vỡ sự đoàn kết của bọn chúgn.
-…_Lạc Văn im lặng, biết hắn nói vậy thì còn nói gì nữa.
-Thật khốn nạn ! Đường đường là sthh, một trong 2 cánh tay phải của ta mà lại bị lột bộ mặt thật._Thấy giọng hắn có vẻ sôi máu, sthh cúi gằm mặt.
-Truy nã là chuyện nhỏ, mạng này còn thì vẫn nguyện phục vụ chủ nhân đến chết !
-Tốt ! Ta muốn ngươi làm một việc._Hắn chậm rãi nói, trong đó chứa đầy sự tin tưởng cùng huyễn hoặc.
-Thưa, là chuyện gì ?
-Ngươi còn nhớ vụ nổ ở toà nhà Hữu Lạc Dương chứ>
-Dạ !
-Tìm cho ta kẻ nào dám làm chậm lại thời gian kích nổ. Ngươi là ‘Siêu máy tính’ không thể thua hắn được.
-Tuân lệnh !_Lạc Văn định rời đi nhưng lại bị hắn gọi giật trở lại.
-Còn việc này nữa..kẻ phản bội_Đường Thăng Long, giết hắn đi ! thời gian qua ta đã tìm hiểu, không ngờ hắn còn rất nhiều vụ ăn bớt hàng..lần này ta muốn thấy xác hắn mang cho chó gặm !
Nhìn ảnh Hân, Đường Minh thực nôn nao trong lòng, đã mấy ngày không gặp, sao Hân không gọi điện hay nhắn tin gì cả làm cậu lo quá. Nhìn vết xăm lại càng nhớ Hân. Lúc đó cậu đã biết Hân thực lòng thích mình. Cậu nguyện bảo vệ Hân suốt đời, làm bờ vai cho cô dựa, làm cô cười hạnh phúc, nhưng tại sao ‘mụ phù thuỷ’ cứ năm lần bảy lượt ngăn cản. Thân phận bà ta khó điều tra, tới nỗi đã mấy tuần rồi mà Nhược Bằng không tìm ra gì cả. Không chịu được nỗi nhớ trong lòng, cậu lao ra ngoài biệt thự
Sau khi ăn xong bữa cơm tối, Nguyệt đi bộ về nhà. Quyên cà Hân vẫn chưa xảy ra chuyện gì, may thật. Tổ chức có thêm cả Rik và bà Ana thật như hổ mọc thêm cánh. Đang đi thì Nguyệt bỗng thấy khó chịu, miệng buồn nôn nhưng lại chẳng nôn được gì, hay là đồ ăn lạ miệng nhỉ ? Chật vật một hồi, cuối cùngNguyệt cũng về đến nhà Lạc Văn.
…-Em về rồi à ?
-Ừm !
-Anh biết sẽ là vậy mà !Nào, hôm nay thì em sẽ được thưởng thức cơm rang thậpt cẩm do chính tay anh nấu nhé_Lạc Văn vui mừng nhìn Nguyệt rồi vội vàng bưng mâm lên.
ƠN trời, hắn không nghi ngờ gì cả ! Dĩ nhiên, khi yêu con người thường mù quoáng thế đấy. Nguyệt mỉm cười, tay đưa một thìa cơm lên miệng..nhưng chưa kịp ăn thì….
-OẸ !
Lạc Văn hốt ohảng nhìn Nguyệt.
-Em sao vậy ? Thức ăn khó nuốt quá à ?
Nguyệt chạy vụt vào phòng vệ sinh, nôn mửa.
-Đâu có ! vẫn ngon như thường ngày mà !_Lạc Văn bình thản sau một hồi ăn thử. Rồi lập tức chạy tớỉ trước cửa phòng vệ sinh đập đập.
-Đã đỡ hơn chưa ?
-OẸ !
LạcVăn sốt ruột đợi, một lát sau, Nguyệt mới bước ra, vẻ mặt phờ phạc.
-Em không biết sao nữa !
-Nghỉ đi ! để anh đi mua thuốc._Văn dìu Nguyệt vào phòng rồi chạy đi mau thuốc.
Chính Nguyệt cũng không hiểu tại sao lại có biểu hiện như vậy nữa, rõ ràng đồ ăn rất ngon..rốt cuộc tìh cô đang bị sao vậy ?
-Bán cho cháu thuốc chống nôn !_Văn đập nhẹ tay lên mặt quầy bán thuốc. Người bán thuốc thấy cậu thì lập tức run run rồi cũng lảng vào buồng trong vờ lấy thuốc. Thực ra, bà ta đang bấm điện thoại báo cho cảnh sát. Thấy lâu lâu, Văn sinh nghi, nghe nói thuốc chống nôn tên là… Cậu liền nhảy vào quầy, để tiền lại rồi chạy đi mất.
-Cạch !
-Anh mua thuốc về rồi, em uống đi !_Lạc Văn nhìn Nguyệt trìu mến. Nguyệt uống thuốc xong lại nhắm mắt vào ngủ. Văn kéo chăn lên cho cô rồi hôn lên trán, sau đó mới rời khỏi phòng.
Chương 52 : Đường Minh và thế lực đối đầu.
Chương 52 : Đường Minh và thế lực đối đầu.
Đường Minh gõ cửa nhà Hân. Cũng may lần này là Hân mở cửa, nếu là bà Ana thì lại hỏng hết cả ý đồ. Vừa mở cửa ra, Hân đã bị ôm chầm. Nhận thấy khuôn mặt quen thuộc của ‘thằng bé’, Hân ngạc nhiên một lúc rồi nhăn mặt :
-Buông ra đi ! Kì quá !
Đường Minh vẫn im lặng. Cậu không muốn thả Hân ra chút nào. Muốn phút giây này ngừng lại mãi mãi.
-Mình nhớ cậu !_Đường Minh khẽ thì thầm vào tai Hân. Mấy ngày nay, từ sau vụ trốn viện, cô không hề liên lạc với Đường Minh. Thấy mình cũng có lỗi thật.
-E hèm ! khụ khụ !_Con mụ phù thuỷ chui ở đâu ra lập tức giả vờ ho Thấy thế, Hân vội gỡ tay Đường Minh ra nhưng cậu ta nhất quyết không thả.
-Kẻ biến thái nào dám quấy rối phụ nữ vào ban đêm ở ngay nhà điệp viên thế này ?
Biết bà ta nói mỉa mình một vế đau, Đường Minh từ từ bỏ tay ra. Cố nhẫn nhịn :
-Là cháu ! Đường Minh ! Mấy tuần rồi không gặp, trông cô có vẻ lên cân thật rồi.
-Hâhha…thằng nhóc này, dám bốp chát lại ta sao ? Trong khu này gần đây có kẻ biến thái chuyên tấn công phụ nữ vào ban đêm, ta chỉ sợ Hân gặp chuyện, thấy cậu lén lút ở ngoài này, nếu đàng hoàng thì đã vào trong rồi.
-À…có lẽ nếu tên biến thái đó đến thật thì đúng là đáng lo cho Hân rồi vì căn nhà này đâu còn gì để hắn tấn công nữa._Đường Minh lợi dụng tình thế bốp chát lại. Trong lòng cười thầm. Nếu hắn có thật thì chắc chắn sẽ không thèm đụng vào gái già như bà Ana đâu.
-Có phải cậu muốn đứng ngoài không mà mãi vẫn chưa vào nhà ?
-À vâng !_Đường Minh nhoẻn cười bước vào nhà.
Rik đang ngồi nghịch máy tính, bà Ana gọt hoa quả, còn Hân thì rửa bát. Nhìn bà Ana một lúc, Đường Minh mới nhẹ nhàng rón rén đi xuống bếp.
-Này ! trông cậu rửa bát hay quá nhỉ ?_Đường Minh thốt lên sau một hồi quan sát Hân rửa bát.) Công tử nhà giàu, đâu bít rửa bát là gì)
-Nếu hay thì cùng rửa đi !_Hân cười vẻ đểu cáng.
Đeo bao tay vào, Đường Minh cầm lấy một cái bát rồi cũng cho giẻ vào lau. Cánh tay hai người chạm nhua. Hình xăm trái tim lại nổi bật, ghép thành một hình ảnh đẹp. Đường Minh khẽ liếc nhìn Hân. Nhìn qua cửa sổ thấy có ánh sáng vụt qua, Đường Minh reo lên như trẻ con :...