watch sexy videos at nza-vids!
wap truyen, wap doc truyen, truyen hay
home| Game Online| Đọc Truyện
Bây Giờ 19:07,Ngày 24/11/24
Thông Tin Mới
Chúng tôi đang phát triển cố gắng đem lại sự thuận tiện mới với Mhay.Us, phất đấu trở thành Wap Giải Trí, Wap Tủi Game miễn phí và là cổng thông tin giải trí mạnh nhất trên Mobile, đem lại sự hài lòng cho các bạn. Xin cảm ơn.
Hallo Star - Chat trực tuyến cùng IDOL Hallo Star - Chat trực tuyến cùng IDOL
Bạn đang cảm thấy buồn chán , muốn có người hát nhảy cho mình xem. Thì còn chần chừ gì nữa mà không truy cập ngay vào Hallo Star để thưởng thức các Hot girl hát hay nhảy đẹp . Chắc chắn bạn sẽ rất hài lòng khi đến với Hallo Star - Chat cùng ngôi sao.
» »
Đang xem: 1 | Lượt xem: 2649

Điều Bí Mật Trong Chiếc Hộp Pandora


» Đăng lúc: 12/03/15 07:24:17
» Đăng bởi: Admin
» Chia Sẻ:SMS Google Zing Facebook Twitter yahoo

-Thiên Phong! Cậu tập đến đâu rồi? OK chưa?


Thiên Phong quay sang nhìn hai đứa tôi mỉm cười, giờ tôi mới hiểu, thì ra bạn tốt Thục Anh đang muốn giúp tôi.


-Tớ mới chơi thử một bài đơn giản, nhưng chưa ưng ý lắm nên định viết lại nhạc.


-Cậu có thể tự viết nhạc sao? Tôi tròn mắt nhìn cậu ta thán phục. Thiên Phong của tôi quả là người tài giỏi.


Cốp!!!!!


Còn đang háo hức nhìn thần tượng thì Thiên Lam cầm chiếc cốc thủy tinh cốc vào đầu tôi lạnh lùng ra lệnh:


-Cậu rảnh rỗi quá không có việc gì làm đúng không? Vậy ra ngoài lấy nước vào cho mọi người uống đi, đồ rảnh rỗi.


Tôi đưa tay xoa đầu, liếc cậu ta oán ghét, muốn phá đám không cho tôi trò chuyện với Thiên Phong? Nếu không phải muốn giữ hình tượng thục nữ trước mặt Thiên Phong đảm bảo cậu ta khó sống với tôi rồi. Tôi liếc lại chiếc bình nước ở góc phòng rồi hung hăng chỉ tay:


-Nước đang còn đầy ở đằng kia kìa, mắt cậu có vấn đề không?


-Hứ! Thiên Lam cứng đầu ngoảnh mặt đi chổ khác.-Hôm nay thời tiết nóng quá, bọn tôi lại tập luyện khát khô cả cổ họng, cậu đi mua nước ngọt đi.


-Này!!! Tôi gườm mặt nhìn cậu ta.-Tớ không phải ôsin của cậu.Nhá!!!


-Tớ đâu có nói cậu là osin, thấy cậu rảnh rỗi quá nên sai vặt thôi.


-Cậu….


Bạn bè quanh tôi mỉm cười lắc đầu, họ quá quen với cảnh tượng này mổi ngày rồi. Thiên Phong vẫn chăm chú viết nhạc, tôi muốn ở đây ngắm cậu ấy luyện tập. Thiên Lam thì vẫn không tha cho tôi, nằng nặc đòi uống nước ngọt bắt tôi chạy đi mua. Đúng lúc này thì Thục Anh quay sang nói nhỏ vào tai Linh Nga điều gì đó, Linh Nga có vẻ bất ngờ rồi lại ghé tai người bên cạnh tryền đạt thông điệp, cuối cùng là lên tiếng giảng hòa:


-Thiên Lam nói đúng. Mọi người ai cũng luyện tập vất vả rồi, chúng ta nghỉ giải lao một chút ra căn tin uống nước đi.


Ý kiến này của Linh Nga lập tức được đám đông ủng hộ, Thiên Lam chưa hài lòng nhưng cũng thôi không mè nheo với tôi nữa. Tôi thì lại không muốn vậy, tôi muốn ngồi đây xem Thiên Phong chơi vĩ cầm.


-Thiên Phong! Cậu đi cùng bọn tớ luôn chứ? Thục Anh quay sang Thiên Phong lên tiếng, nhưng Thiên Phong của tôi đã lắc đầu.


-Xin lỗi, bây giờ tớ đang có cảm hứng viết một bài nhạc mới, mọi người cứ đi đi.


-Vậy cũng được. Linh Nga mỉm cười tỏ thái độ “từ chối như vậy là đúng ý tụi tôi lắm” rồi quay sang nói với tôi.-Vậy bọn tớ ra căn tin uống nước. Nhật Hạ! Cậu ở đây xem Thiên Phong có gặp khó khăn gì thì giúp cậu ấy nhé.


-Tớ? Tôi chỉ tay vào mặt mình ngạc nhiên, nhưng chỉ nhận lại được cái nháy mắt nghịch ngợm của Linh Nga, lúc này tôi mới biết thì ra mọi người đang cố tạo điều kiện cho tôi được ở riêng với cậu ấy.


-Như vậy…như vậy…sao được? Thiên Lam nhăn nhó nhìn chúng tôi, thể hiện rõ ràng cậu ta không muốn như thế.


Thục Anh nghiêm mặt dùng hai tay đẩy lưng cậu ta ra khỏi cửa.


-Thế nào là được với không được? mau đi thôi…mau đi thôi!


Thế là trong phòng chỉ còn lại chúng tôi. Thiên Phong vẫn chăm chú ngồi viết nhạc, đôi lúc tôi thấy cậu ấy nhíu mày trong khoảng vài giây, có lẽ đó là lúc cậu ấy gặp khó khăn, nhưng sau đó rất nhanh hai hàng chân mày thanh tú của cậu ấy lại dãn ra, rồi cậu ấy lại căm cúi viết. Tôi đứng lóng ngóng gần đó không biết làm gì.


-Thiên Phong…


Thiên Phong tạm ngưng quay sang tôi tò mò, tôi đưa tay gãi gãi đầu bối rối.


-Phòng nhạc lộn xộn quá…tớ dọn dẹp một chút nhé?


-Vậy phiền cậu nhé! Thiên Phong mỉm cười gật đầu rồi lại tiếp tục cúi xuống viết nhạc.


Tôi bắt đầu xếp lại dụng cụ đang bừa bãi và đi tìm cây chổi quét rác, phòng nhạc bảo là nơi luyện tập nhưng bây giờ bị mọi người làm lộn xộn như cái nhà kho. Tôi xếp gọn mấy cuốn sách nhạc dày cộm lên cái kệ đã lung lay rồi phủi bụi sơ qua. Mặc dù làm việc nhưng thỉnh thoảng tôi vẫn liếc qua nhìn trộm Thiên Phong.


Đến lúc tôi sắp xếp căn phòng gọn gàng, bỏ cuốn sách cuối cùng lên kệ thì Thiên Phong cũng hoàn thành bản nhạc tâm huyết của cậu ấy. Vậy là không sợ sẽ làm phiền đến cậu ấy nữa, tôi ngồi xuống trước mặt Thiên Phong bắt chuyện.


-Thiên Phong! Cậu học đàn lâu chưa?


-Tớ học từ năm lên 5 tuổi.


-Chơi đàn có khó lắm không?


-Cũng không khó lắm, nếu cậu có niềm đam mê.


-Cậu giỏi quá! Tớ thì vô dụng, không có khả năng gì đặc biệt cả. Tôi đưa tay gãi gãi đầu thú nhận. Thiên Phong nhìn tôi dịu dàng mỉm cười.


-Mổi người đều có một khả năng riêng, chỉ là cậu chưa khám phá ra bản thân mình có khả năng đặc biệt gì thôi.


Tôi cười gượng. Khả năng đặc biệt của tôi ư? Có chứ! Anh trai yêu quý của tôi vẫn nói tôi có khẳ năng đặc biệt bắt chước heo vô cùng giống.


Nắng chiều xuyên qua ô cửa sổ vương trên vai Thiên Phong, những ngọn gió mát lạnh đang đùa giỡn những sợi tóc mềm mại quanh khuôn mặt thanh tú của cậu ấy, tôi nhìn mê mẫn, sau đó nhắm mắt cố lắc lắc đầu để ngăn mình không kích động mà làm nên những hành động ngu ngốc. Rồi ánh mắt tôi lướt cây vĩ cầm đặt ngay ngắn trên bàn, cây đàn này đẹp quá, qua bàn tay của Thiên Phong nó có thể phát ra những âm thanh du dương ngọt ngào êm dịu. Tôi chậm chậm đưa tay chạm vào nó.


-Thiên Phong, cho tớ cầm cây đàn của cậu ngắm một chút nhé!


Thiên Phong chưa kịp trả lời thì ngón tay mới chạm vào sợi dây đàn đầu tiên của tôi bị cứa rách, tôi giật mình vội rụt tay về, một vệt máu đỏ rỉ ra từ vết thương khiến tôi thấy đau nhói.


-Cẩn thận đó!


Thiên Phong vội cầm lấy bàn tay tôi, sau đó đưa ngón tay đang chảy máu của tôi lên miệng…mút. Tôi giật mình. Cảm thấy cơ thể mình dường như đã hóa thành đá. Thiên Phong vẫn không nhận ra sự bất ngờ của tôi vẫn ngậm ngón tay bị thương của tôi trong miệng. Tôi thấy hơi ngại ngùng nhưng cũng không có ý định rụt tay về. Rồi đầu óc tôi quay cuồng. Những câu hỏi không có đáp án xoay vòng trong đầu tôi.


-Máu ngừng chảy rồi. Thiên Phong lấy một miếng băng keo cá nhân trong balo của cậu ấy băng ngón tay cho tôi rồi mới buông ra.-Cẩn thận đừng để bị nhiễm trùng!


-Ờ..Ờ..Tớ…nhớ rồi…cám ơn cậu Thiên Phong.


Tôi lúng túng đứng lên lùi ra sau. Những câu hỏi không có đáp án vẫn quay cuồng trong đầu tôi khiến đầu tôi muốn nổ tung. Tôi không biết làm gì mà cứ lùi lại dần phía sau. Rồi bất ngờ Thiên Phong cũng bật dậy lao đến chổ tôi hét lên:


-Nhật Hạ…cẩn thận!!!!


Tôi giật mình, nhưng theo quán tính nên không thể dừng bước, lưng tôi va vào kệ sách cũ cao ngất ngưỡng. Kệ sách cao lêu nghêu đổ ụp đè lên người tôi, một cuốn sách nhạc dày cộm đập mạnh lên đầu tôi, tôi thấy đau nhói và mắt tối xầm lại. Sau đó thì không còn nhận thức được gì nữa.


Không biết bao lâu sau thì tôi mới lấy lại được ý thức.


Tôi cảm thấy đầu mình vẫn còn hơi đau, dám chắc nhẹ nhất là nó cũng đã u lên một cục to tướng chứ chẳng chơi, mắt tôi nặng trĩu, tôi lười biếng không muốn mở ra. Thực ra tôi vẫn còn chưa tỉnh lắm, trong cơn mơ màng tôi thấy mình đang nằm trên chiếc giường quen thuộc ôm chú thỏ bông vào lòng, điều kì lạ là chiếc giường của tôi bây giờ đang trôi bồng bềnh trên mặt nước, tôi ngạc nhiên ngước lên nhìn xung quanh, khắp nơi mênh mông nước, rồi tôi cảm thấy con thỏ trong lòng mình tỏa ra một mùi hương hoa dại rất dễ chịu, tôi mỉm cười ôm chặt lấy nó. Mùi hoa kì lạ này làm tôi nhớ đến món bánh kem trái cây mà anh trai thường hay làm cho tôi ăn, bên trên nó trang trí đầy những trái dâu tây chín mọng. Rồi bỗng dưng tôi thấy anh trai đang ở trước mặt tôi, mỉm cười và giơ chiếc bánh kem ra.


-Bé cưng! Hôm nay em không ngoan nên không được ăn bánh!


Thế rồi chiếc bánh bị đem đi, tôi giật mình lao theo há miệng thật to ra ngoạm.


-Anh hai…bánh của em…anh không được đem đi…miam..miam…


Rồi tôi thấy kì lạ, rõ ràng chiếc bánh vẫn tỏa ra mùi hoa dại rất dễ chịu, nhưng sao nó dai quá, nhai cỡ nào vẫn không nát được. Tôi dần dần mở mắt ra và nghe thấy một giọng nói ấm áp pha lẫn đau đớn:


-Nhật Hạ…đừng cắn tớ…đau quá!


Tôi giật mình nhả chiếc bánh trong miệng ra bật dậy, và một lần nữa há hốc miệng vì hoàn cảnh hiện tại. Tôi đang ở….trên lưng của Thiên Phong.


Cậu ấy cõng tôi về nhà.


-Cậu tỉnh rồi?


Thiên Phong mỉm cười dừng lại thả tôi xuống đất. Tôi thì lóng ngóng nhìn lại vết cắn của mình trên vai cậu ấy. Chiếc sơ mi bị tôi gặm cho nhăn nhúm, còn vương lại một vệt nước miếng trên đó nữa. Thì ra chiếc bánh mà tôi cố sống cố chết ăn cho bằng được chính là Thiên Phong, tôi xấu hổ muốn chui tọt xuống đất cho rồi.


-Chắc là cậu đói bụng lắm? Thiên Phong nhìn lại vết cắn in trên vai mình rồi quay sang tôi mỉm cười.-Cậu không bị thương ở đâu chứ? Cậu bị kệ sách đổ lên người bất tỉnh, chiều tan học rồi mà thấy cậu vẫn chưa tỉnh nên tớ đưa cậu về.


-Cậu…cõng tớ từ trường về đây sao? Tôi nhìn cậu ta ấp úng.


-Không! Tớ đưa cậu lên taxi đưa về đây, nhưng chưa biết nhà cậu ở đâu nên tớ xuống từ đầu hẻm cõng cậu tìm địa chỉ.


-Xin lỗi Thiên Phong…tớ làm phiền cậu quá. Tôi nhìn cậu ấy ngượng ngùng.


-Không có gì, cậu đừng để tâm, chỉ có điều lúc tớ đưa cậu lên taxi, bác tài xế cứ nhìn chằm chằm, có lẽ bác ấy nghĩ rằng tớ bắt cóc hay định giở trò xấu với cậu.


Tôi gượng cười, đưa tay gãi gãi đầu. Vài ánh nắng cuối cùng của ngày xuyên qua tàn lá nhảy múa lấp lánh trong đôi mắt đen thẳm của Thiên Phong, tôi thấy trong lòng có gì đó xao xuyến đang trỗi dậy. Tôi nhìn Thiên Phong, cố lấy hết can đảm để làm một việc liều lĩnh.


-Thiên Phong à…


Thiên Phong nhìn vào mắt tôi mỉm cười.


-Có chuyện gì?


-Tớ…thực ra tớ…


“Tớ muốn nói là tớ đã thích cậu từ rất lâu rồi”


Tôi rất muốn nói với cậu ấy câu đó bây giờ, nhưng rồi lời chỉ mới ở trong cổ họng tôi không thể phát ra được.


Thiên Phong không chấp nhận một lời bày tỏ từ bất kì người con gái nào.


Chỉ cần tỏ tình với cậu ấy, quan hệ bạn bè cũng sẽ không còn.


Tôi cắn chặt môi để không thốt ra những lời tai họa đó, tôi nhớ lại những gì mình đã chứng kiến, lí do mà cho đến bây giờ Thiên Phong vẫn ở bên cạnh tôi, rất rõ ràng, bởi tôi chưa từng bày tỏ với cậu ấy như những cô gái khác. Một khi tôi nói ra điều bí mật trong lòng, mọi liên hệ giữa tôi và cậu ấy lập tức tan biến. Tôi nhíu mày, thấy trái tim mình nặng trĩu. Tôi không muốn như vậy.


Xưa nay tôi nổi tiếng là kẻ cố chấp liều mạng. Nhưng đứng trước tình yêu tôi nhận ra mình cũng chỉ là một người hèn nhát.


-Thiên Phong! Tôi cố mỉm cười ngước lên nhìn cậu ấy.-Tớ muốn nói với cậu là tớ thấy áy náy vì làm phiền cậu, và cám ơn cậu đã đưa tớ về tận đây.


-Được rồi, cậu vào nhà đi! Thiên Phong cũng mỉm cười đưa tay vẫy chào tôi.


-Ừ…tạm biệt cậu!


Thiên Phong đi rồi tôi vẫn đứng thẫn thờ bên vỉa hè, lúc này những bóng đèn điện đã được bật sáng, bóng tôi hắt trên mặt đường trông thật cô độc. Tôi biết mình không nên nói cho Thiên Phong biết về tình cảm của mình, nhưng tôi không biết mình còn làm được điều này trong bao lâu?


-Tại sao không nói với cậu ta?


Một giọng nói thân quen vang lên phía sau, tôi quay lại và thấy Thiên lam đang từ một gốc cây Osaka lững thững đi lại phía tôi. Nhìn bộ dạng của cậu ta, cộng thêm ngữ điệu của cậu ta, tôi dám chắc thằng nhóc này đã lén nghe cuộc đối thoại của tôi và Thiên Phong từ nãy giờ rồi.

...
Tags: dieu bi mat trong chiec hop pandoradieu bi mat trong chiec hop pandora
Bình Luận Bài Viết




Cùng chuyên mục
» Hôn Ước Quý Tộc
» Yêu Em Rồi Đấy
» Cold Guy, Sanity Girl And The 1St Fiction
» Đại Tiểu Thư Đi Học
» Anh chọn ai? Siêu mẫu hay Osin?
» Này Anh! Tôi Không Phải Là Ôsin
1234...373839»
Bài viết ngẫu nhiên
» Cold Guy, Sanity Girl And The 1St Fiction
» Đại Tiểu Thư Đi Học
» Anh chọn ai? Siêu mẫu hay Osin?
» Này Anh! Tôi Không Phải Là Ôsin
» Nhật Ký Mang Thai Khi 17
» Chàng hoàng tử trong giấc mơ
1234...161718»
Làng giải trí Việt
Liên hệ: Trần Hữu Trí
Địa chỉ: Ba Đình - Hà Nội
Trang:1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38
U-ON