Giai Băng cúi gằm mặt, hàng trăm lời nói hần thù, đay nghiến và lẫn cả đau đớn như muốn tuôn ra khỏi cuống họng cô. Nhưng, cô vẫn chỉ có thể cúi đầu với một nụ cười nhẹ vương trên khóe môi. Nụ cười ấy không vui, không buồn, vô cảm và có chút gì đó lạnh lẽo. Vì, từ lâu, cô đã phải học cách mỉm cười, như một con búp bê ngoan ngoan trong l*ng kính, kể cả dẫu cô có muốn khóc cũng phải cười để xem như mình đã khóc, muốn giận điên cũng phải cười để áp chế mọi cảm xúc. Cô là vậy, thế nên mới có cái biệt danh Giai Nhân Kỳ như ngày hôm nay.
Nụ cười ấy của Giai Băng, nhưng một thứ gì đó khiến mọi hoạt động của Đằng phu nhân đều ngưng trệ, bầu không khí xung quanh cũng dường như khô cứng lại, ngột ngạt.
Đúng! Chính là như vậy!
Đáy giác mặc Đằng phu nhân lóe lên một tia sáng ý vị. Là vui mừng, là thỏa mãn hay là hoảng sợ?
Không cần biết.
Đối với bà, người con gái trước mắt này bỗng dưng rất phù hợp với gia tộc của bà. Giai Băng rất biết kiềm chế cảm xúc, là một kẻ biết gạt cảm nhận của mình sang một bên để sống, biết coi chúng như một gia vị rẻ tiền. Rất tốt! Cô rất xứng trở thành Đằng thiếu phu nhân kế nhiệm. Dẫu chỉ có một nhiệm vụ duy nhất…nhưng…chọn lựa con dâu có năng lực vẫn rất cần thiết.
-Giai Băng, con hãy vì ta, vì thằng bé, và vì cả cái gia tộc này, cố gắng nhẫn nhịn. Ta đảm bảo, sẽ không bao giờ để con phải chịu khổ, chịu đói. Đằng gia ta sẽ bảo vệ con!
Ko để phải chịu khổ, chịu đói…sẽ bảo vệ?
Giai Băng bật cười chu chát, nếu cô nhớ không nhầm, cô đã từng nghe câu nói này vào cái ngày cha mẹ cô qua đời vào 13 năm trước thì phải. Khi cô khóc
ngất trên mộ cha mẹ mình, cha nuôi cô đã bước đến, ông nhìn cô một lát rồi không có lau nước mắt trên mặt cô như mẹ mà xoa đầu cô, dịu giọng nói "Đi với ta, ta sẽ đảm bảo cho con không chịu khổ, không chịu đói. Hạ gia sẽ bảo vệ con!"
Ngày ấy ùa về trong lòng làm trái tim cô se lạnh. Năm ấy, với cô, câu nói đó như 1 cánh tay kéo cô ra khỏi vũng lầy nhơ nhuốc, đem lại cho cô chút ánh sáng hi vọng yếu ớt, nhưng giờ đây, nó như nhấm chìm cô xuống đáy hố sâu không tài nào thoát ra nổi, thổi tắt đi ngọn lửa muốn được sống mà cô đã khổ công thắp nên.
"Giá như…hắn chết đi thì tốt!"
Giai Băng thoáng rùng mình khi ý nghĩ độc ác ấy vừa loé lên trong đầu cô. Lần đầu tiên, cô muốn nguyền rủa 1 người, khao khát muốn giết chết một ai đó. cái cảm giác này hoàn toàn khác với ý nghĩ muốn chôn sống Đằng Dạ trong cô lúc trước. Bởi lẽ, nó là khao khát cháy bỏng rực lên lúc cô thực sự đối mặt với hiện tại, lúc cô hiểu rõ…mình là ai.
-Giai Băng, con đứng đây chút nhé, mẹ đi tìm bác sĩ có chút chuyện_Đằng phu nhân nói xong liền ra khỏi phòng bệnh, đóng cửa mà không hề để tâm đến bộ dạng mưu tư của Giai Băng lúc này.
Phải! Đây là cơ hội tốt để cô…xóa bỏ tương lai đen tối…sắp đến gần!
Chap 10: Áo cưới
Cô phải làm gì? Làm gì đây!
Quay đầu để chắc chắn Đằng phu nhân đã đi hẳn, Giai Băng đưa mắt đảo lên hình hài không sự sống kia, tâm trạng trở nên rối loạn kinh khủng. Lương tâm của một con người, niềm khao khát được sống tự dò dù chỉ một lần cùng lúc trỗi dậy trong trái tim Giai Băng, đấu đá, dằng xé lẫn nhau như mấy bà cô bán hàng ngoài chợ, mùi thuốc súng trong lòng cũng trở nên nồng nặc không kém. Điều này, cản trở hết mọi dự định đang nung nấu trong lòng của Giai Băng. Cô đâu phải là người tàn nhẫn đến mức không quan tâm đến mạng sống của người khác chứ, nhưng, quan tâm đến mạng sống của họ, vậy mạng sống của cô…nó sẽ ra sao đây?
-Xin lỗi!
Mở miệng thốt lên câu nói có lương tâm cuối cùng, người Giai Băng run lên nhưng đôi mắt đen của cô vẫn linh hoạt đảo đều khắp quanh căn phòng, nơi hàng trăm máy móc kì lạ đang hoạt động hết công suất. Mắt cô ngừng lại, 'dán' lên cái công tắc điện ở phía góc phòng.
Ngẫm ngợi gì đó một chốc, Giai Băng tiến về phía công tắc điện, đưa tay lướt nhẹ lên vỏ cao su đen của nó. Bàn tay cô không ngừng run lên, mồ hôi lạnh toát vô thức túa ra chảy dại trên vầng thái dương, làm mờ nhoè mắt cô.
Không để cái gan bé như óc chim sẻ làm lí trí mình xao động, Gia Băng đưa tay còn lại nắm chặt lấy cổ tay ngự trên công tắc điện đang run rẩy, cố định nó.
Cô nhắm mắt, hít sâu, thở mạnh bình ổn bản thân mình rồi mở mắt, quệt đi đống mồ hôi vương trên trán, chuẩn bị…
-Ring!_Tiếng chuông điện thoại vang lên trong túi xách của Giai Băng ở trên chiếc ghế đằng xa vang lên làm người có tật như Gia Băng giật mình hốt hoảng, cuống lên không biết nên làm gì.
Bối rối một lúc, sợ chuông kêu lâu sẽ làm người khác phát giác, Giai Băng quyết định chạy đến lục túi xách, lôi điện thoại ra nghe thì một giọng nói vang lên.
-Đồ điên! Mày hẹn tao sao không đến? Mày có biết thời gian của ông mày đây là vàng là bạc không hả? Giờ mày mà không đến tao chọc tiết mày đi!_Sau khi xổ một tràng đầy phẫn nộ, ngươi bên kia không cho Giai Băng kịp nói gì đã ngắt kết nối, để lại một dãy tút dài.
Cái…cái gì thế này!?
Ngẩn người vì tự dưng bị mắng té tát không thương tiếc tới mức màng nhĩ có dấu hiệu sắp sửa đứt phựt Giai Băng đưa điện thoại ra khỏi tai, tròn mắt nhìn dãy số lạ vô cùng ưu tư xuất hiện trên màn hình điện thoại. Thở dài đánh sượt một cái, cô nới lỏng ngón tay, vô tình thả điện thoại rơi xuống sàn rồi theo vết xe đổ của nó ngồi sụp xuống, 2 tay ôm trọn lấy vai mình, run lên từng hồi như sốt.
Nếu trước đó, Giai Băng cô run vì sợ hãi, vì hồi hộp, vì cái cảm giác lương tâm cuồng quẫy khi phải tự tay mình bóp nghẹt đi sự sống của một ai đó thì giờ, cô lại run sợ vì nhận ra một điều, rằng bản thân cô thật ngu ngốc, ngu ngốc đến mức không thể tưởng tượng nổi.
Trong căn phòng này chỉ có một mình cô, nếu Đằng Hy chết, chẳng phải, cô sẽ trở thành nghi phạm duy nhất hay sao? Hơn nữa, cô không chuẩn bị sẵn găng tay cũng như đồ nghề của mấy ông anh chuyên làm nghề giết thuê, chỉ cần cô tắt cái công tắc điện đó đi, dấu vân tay của cô nghiêm nhiên sẽ được lưu lại trên đó, người ta không biết thủ phạm là cô mới là chuyện lạ Việt Nam đấy.
Trầm mắt phân tích một hồi không lâu không ngắn trong bầu không gian tĩnh lặng, Giai Băng ngẩng mặt lên, giương mắt nhìn Đằng Hy vẫn bình an ăn no ngủ kĩ trên giường bệnh, khóe môi nở một nụ cười chua
chát, cay đắng và lạnh lẽo.
Với con người thật của cô, muốn giết một ai đó thì cần phải tinh vi hơn. Ông trời cho cô bộ não và chất xám, sao cô lại không sử dụng nó để làm điều mình muốn cơ chứ. Tốt nhất, không ai nên biết chuyện này và bàn tay cô cũng không nên bị máu vấy bẩn.
-Đằng Hy! Rất vui được gặp, ông xã!
***
Ngày cưới của Giai Băng, theo bước chân lúc nhanh lúc chậm của thời gian, thoắt cái đã chỉ còn một ngày nữa là đến. Như dự liệu ban đầu hai bên gia đình vừa cãi nhau vừa bàn bạc, mọi đồ dùng cần thiết cho tân gia đều đã được trang hoàng đâu vào đấy, chỉ còn chờ cặp vợ chồng trẻ về 'quậy'. Họ hàng, khách mời cùng thân tính từ Lào, Campuchia, đến Pháp, Anh đều đã được Đằng gia nhanh tay lẹ mắt gửi thiệp mời bằng 'chim bồ câu' sắt 'áp tải' đến. Sự kiện mới được tiết lộ này làm giới truyền thông được một phen chao đảo thần thái, lòng nửa đau quặn nửa hồ nghi khó hiểu. Thứ nhất, họ đau quặn vì không tìm được thông tin động trời lở đây này sớm, làm túi tiền của họ bị thất thu nghiêm trọng một khoản câu khách không nhỏ. Thứ hai, điều họ hồ nghi, băn khoăn chính là tại sao, cậu con trai vốn sống trong tình cảnh thực vật của Đằng gia lại có thể kết hôn, lập gia đình với người tiếng tăm cũng không kém, Giai Nhân Kỳ.
Cơ mà, băn khoăn cũng chẳng có tiền rơi xuống mà ăn thế nên, việc của họ không phải là ngồi cầm kính lúp, đi soi xét mọi chuyện như mấy anh thám tử lỗi thờ, việc của họ là đi thu thập thông tin, cát xê nó lên và ngồi đếm tiền là được.
Do đó, đám cười này, họ không thể không quan tâm đến, dù rằng,
nó sẽ buồn cười đến thế nào.
Đêm khuya trước ngày cưới, giữa lúc Đằng phu nhân đang mơ màng trong giấc mộng về một đám cưới linh đình, l*ng lanh lóng lánh của con trái mình với một dòng nước dãi vô thức hài lòng trào ra trên khóe miệng thì bất thình lình, bà mở mắt, như người chết sống dậy chăm chăm chiếu tướng cái trần nhà hết 10 phút dài rồi bật người dậy, ngồi thẫn ra giữa giường, lòng dấy lên một nỗi khó chịu đến bà cũng không lí giải nổi tại sao.
Tức mình trăn trở, nghĩ hoài không ra trong khi ông chồng vẫn ngang nhiên say sưa ngáy bên cạnh, Đằng phu nhân không cần tốn sức ân cần lay chồng dậy, mạnh tay đét mông tướng công một cái khiến ông giật mình vùng dậy, hốt hoảng hét:
-Chuyện gì vậy? Nhà cháy à?_Đằng lão gia cất lực lau mồ hôi ứ trên trán, mắt đảo xung quanh nhìn xem có chuyện gì xảy ra hay không.
-Anh à, việc chuẩn bị lễ cưới, chúng ta còn thiếu gì nữa không nhỉ?_Đằng phu nhân gõ gõ ngón tay lên trán ngẫm ngợi, vặn não kiểm kể từng thứ hiện ra trong đầu.
-Vì chuyện đó mà em kêu anh dậy sao?_Khóe môi Đằng lão gia giật giật dữ dội_Em có vẻ quan tâm đến chuyện này nhiều hơn thường ngày rồi đấy! Em thích Giai Băng lắm à?
-Thích? Em cảm thấy con bé thú vị hơn là thích_Đằng phu nhân mỉm cười suy tư.
-Thú vị?
-Con bé có khả năng kiềm chế tình cảm rất tốt, vỏ bọc bên ngoài hoàn hảo và một đầu óc lúc cần thiết thì rất nhạy bén_Thả hồi trở về những ngày đã qua, Đằng phu nhân nhìn chồng tinh ranh_Đáng nói hơn, nó còn muốn giết Đằng Hy của chúng ta, ý nghĩ đó không tồi.
-Cái gì?_Nghe câu cuối cùng bay ra từ khuôn môi của vợ, Đằng lão gia tỉnh luôn cả ngủ, nét mặt bắn lên vẻ giận dữ.
-Em không biết vì lí do gì con bé muôn làm như vậy, nhưng em thích điều đó, cái tính bạo gan đó rất cần thiết cho Đằng gia và đứa chau sau này nữa. Tất nhiên, nó không thể *** hại Đằng Hy đáng thương được, em sẽ không để điều đó xảy ra.
-Tốt nhất em nên làm tốt điều đó, Đằng Hy rất quan trọng đối với chúng ta. Và…đừng dành quá nhiều tình cảm cho Giai Băng, nếu nó không có được tình yêu, cuộc đời của nó rồi cũng sẽ sớm tàn lụi mà thôi, đến lúc đó, người buồn là em đấy.
-Em biết mà!_Thở dài một cái, Đằng phu nhân cười trừ đáp rồi dựa vào người chồng. Bỗng chốc, như nhớ ra điều, bà đập tay đánh bốp, người nảy lên thiếu điều va chạm mạnh với cái cằm nhọn đang ở trên đỉnh đầu mình của chồng_Em nhớ ra rồi, Giai Băng còn chưa thử váy cưới!
-Hả?
Thế là, trước phát hiện vô cùng to lớn của mình, Đằng phu nhân lồm cồm bò dậy, nhanh chân xuống giường, không e ngại đêm khuya tối mực gọi điện triệu con dâu tương lai đi thử váy cưới, ngay bây giờ.
Giai Băng, trước lời nói gấp gáp và biện pháp sai người 'áp tải' của mẹ chồng, đành đau đớn giã từ giấc mộng đang bay bồng của mình, lết tâm thân mệt mỏi đến cửa hàng thử váy cưới.
Có cửa hàng nào mở vào ban đêm không?
Đáp án là có.
Vì sao?
Vì đó là cửa hàng của Đằng gia.
Đem chiếc váy cưới mù mờ bước vào phòng thay đồ, Giai Băng không thèm nhìn ngắm những đường may
tinh xảo, những sợi ren trang trí tinh tế trên chiếc váy, vừa liên tục ngáp dài vừa chậm chạp mặc nó vào người mình.