watch sexy videos at nza-vids!
wap truyen, wap doc truyen, truyen hay
home| Game Online| Đọc Truyện
Bây Giờ 11:40,Ngày 24/11/24
Thông Tin Mới
Chúng tôi đang phát triển cố gắng đem lại sự thuận tiện mới với Mhay.Us, phất đấu trở thành Wap Giải Trí, Wap Tủi Game miễn phí và là cổng thông tin giải trí mạnh nhất trên Mobile, đem lại sự hài lòng cho các bạn. Xin cảm ơn.
Hallo Star - Chat trực tuyến cùng IDOL Hallo Star - Chat trực tuyến cùng IDOL
Bạn đang cảm thấy buồn chán , muốn có người hát nhảy cho mình xem. Thì còn chần chừ gì nữa mà không truy cập ngay vào Hallo Star để thưởng thức các Hot girl hát hay nhảy đẹp . Chắc chắn bạn sẽ rất hài lòng khi đến với Hallo Star - Chat cùng ngôi sao.
» »
Đang xem: 1 | Lượt xem: 2572

Độc chiếm


» Đăng lúc: 12/03/15 06:39:32
» Đăng bởi: Admin
» Chia Sẻ:SMS Google Zing Facebook Twitter yahoo

- Em yên tâm. Bố mẹ tôi chẳng phải đã biết em rồi hay sao? Em quên là mẹ tôi rất yêu quý em à?


- Có thật không? Mẹ anh vẫn còn nhớ chứ?


Cát Vũ cốc nhẹ vào đầu Nhân



Mĩ mỉm cười:


- Em cho rằng trí nhớ của mẹ tôi kém sao?


Thấy Nhân Mĩ cười, trong lòng Cát Vũ cũng thấy bớt nặng đi phần nào. Cậu không biết việc này có thành công không nhưng thực sự cậu rất sợ mất Nhân Mĩ. Chỉ cần cô ấy ở bên cạnh cậu là cậu có thể vứt bỏ tất cả. Cát Vũ không biết mình đã lún sâu đến bao nhiêu, chỉ biết rằng nếu Nhân Mĩ cần hạnh phúc, dù chỉ còn một khắc để sống thì cậu cũng làm cho cô ấy vui. Nhưng nếu một ngày nào đó, cô ấy biết việc này thì… Cái nếu này làm cậu không muốn nghĩ. Cô ấy mà một câu nói chia tay thì cậu sẽ sẵn sàng chấp nhận cho dù rất sợ, nhưng cô ấy mà lặng lẽ rời xa cậu thì có lẽ cả đoạn đường còn lại cậu đi là để hận cô ấy. Cậu sẽ làm như thế…


Buổi tối. Nhân Mĩ lại đến nhà Cát Vũ. Từ khi yêu nhau, cô rất hay lui tới đây. Cát Vũ cũng đã sắm nhiều đồ dùng hơn cho căn nhà. Khiến cô có cảm giác mình là một người vợ thực thụ của Cát Vũ. Bà giám thị thì vẫn ngu ngơ không hiểu sao dạo này Nhân Mĩ rất hay xin về nhà thăm mẹ. Lí do của cô là mẹ bị ốm nặng, phải thường xuyên về nhà. Làm cho bà giám thị cũng phải thở dài thương thay cho số phận ốm đau của người đàn bà này.


Đôi khi có những điều có thể che giấu được đến khi nhắm mắt xuôi tay, nhưng lại có những điều bị phơi bày chỉ là vấn đề thời gian.


Nhân Mĩ lại làm cơm cho Cát Vũ ăn. Nghe anh nói anh rất thích ăn cơm do cô nấu khiến cô cảm thấy hạnh phúc dâng trào. Chỉ cần anh ấy thích, chỉ cần không quá đáng thì cô nhất định sẽ làm cho anh ấy vui.


- Đợi thứ 7 được nghỉ anh sẽ đưa em đi gặp bố mẹ.
Nhân Mĩ nói nhỏ:


- Nhanh thế sao?


- Em không muốn?


Nhân Mĩ vội vàng thanh minh:


- Không phải! Chỉ là em không biết có đủ thời gian để chuẩn bị không thôi.


Cát Vũ thở nhẹ nhàng rồi dịu dàng vuốt tóc cô. Lúc nào Nhân Mĩ cũng sợ hãi hoặc lo lắng những chuyện không đâu.


- Em thật là, không cần chuẩn bị gì đâu. Bố mẹ tôi đã biết em từ bé, em như thế nào chả nhẽ họ không hiểu?


- Nhưng cũng đã nhiều năm rồi mà.


Cát Vũ cúi mặt gắp thức ăn rồi hạ thấp giọng:


- Ngày nào tôi cũng nhắc đến em.


Nhân Mĩ khựng lại nhìn Cát Vũ. Cô lại cố nói:


- Nhưng thời gian có thể khiến người ta thay đổi.


- Em chẳng thay đổi gì. Ngoài việc có phần xinh đẹp hơn.
Không khí lại trở về vẻ trầm mặc vốn có. Mỗi người có một tâm sự riêng. Cát Vũ không nghĩ là bố mẹ cậu có còn nhớ Nhân Mĩ không. Có lẽ họ nhớ bố mẹ cô nhiều hơn là nhớ cô. Nói thế nào nhỉ? Mẹ cậu và mẹ Nhân Mĩ đã từng là bạn thân, nhưng mẹ cậu lại trở mặt. Cướp lấy tư liệu quan trọng của công ti từ tay mẹ Nhân Mĩ. Còn bố cậu? Là người thân cận của bố Nhân Mĩ. Vậy mà cũng trở mặt một cách đểu giả như vậy. Cuộc đời thật lắm điều không thể ngờ.


Nhân Mĩ đang nghĩ đến mấy bộ quần áo mà mình có. Nó quá đơn giản, không biết có vừa mắt một vị phu nhân tổng giám đốc như mẹ Cát Vũ không. Cô biết ngày xưa bác ấy rất quý cô nhưng bao nhiêu năm đã trôi qua, liệu tình cảm ấy có còn?


Nhân Mĩ cùng Cát Vũ ngồi xem phim. Không khí có vẻ trầm buồn. Là Cát Vũ từ nãy tới giờ cứ im lặng. Anh đang có tâm sự gì khó nói ư? Nhân Mĩ ngả người vào lòng Cát Vũ khẽ nói:


- Có chuyện gì anh hãy nói với em.


Cát Vũ vòng tao bao trọn lấy cơ thể cô. Người Nhân Mĩ nhỏ bé khẽ thu vào một vòng tay của Cát Vũ. Cô thấy bình yên khi ở trong vòng tay này:


- Có những chuyện mà em không nên biết thì hơn.


- Tại sao?


Cát Vũ nâng cằm Nhân Mĩ lên. Ghé sát vào vành tai cô thì thầm:


- Đừng hỏi nhiều.


Rồi cậu cắn nhẹ vào vành tai Nhân Mĩ khiến nó đỏ hồng lên. Mà thực chất thì nó cũng đã đỏ rồi. Cô đẩy nhẹ cậu ra làm nũng:


- Đáng ghét! Buồn quá.


Cát Vũ không chịu yên. Từ vành tai cậu lướt đôi môi về đôi mắt, rồi mũi rồi môi và nhẹ nhàng lan đến cổ. Hương thơm của Nhân Mĩ luôn khiến cậu có một khoái cảm lạ kì.
Lần này Nhân Mĩ không phản kháng, không chống cự. Cô vòng tay lại hôn lên môi anh khi anh ngẩng đầu nhìn cô. Đôi mắt lạnh của anh ấy khi nhìn cô có phần ấm nóng. Rất ấm áp. Cô muốn mãi mãi như thế này, bình yên mà làm vợ anh ấy và cũng thật bình yên nếu cùng anh ấy đi đến cuối con đường.


Cát Vũ khẽ khựng người lại sau phản ứng dịu dàng của Nhân Mĩ. Nó như kích thích cho cậu. Cát Vũ đè người Nhân Mĩ xuống ghế hôn cuống nhiệt lên đôi môi của Nhân Mĩ. Cái hôn mang đầy sự độc chiếm. Bàn tay cũng di chuyển không ngừng khắp người cô. Chiếc áo của cô đã bị cậu vén lên đến quá nửa để lộ vùng da thịt nõn nà. Cát Vũ thở dồn dập rồi nhìn Nhân Mĩ. Cô cũng đang nhìn cậu bằng ánh mắt tình cảm. Rất dịu dàng:


- Tôi yêu em.


Nhân Mĩ đỏ mặt ngượng ngùng. Nhưng cô vẫn nói:


- Em cũng thế.


Rồi Cát Vũ cảm thấy chỗ này hơi khó chịu. Cậu liền đứng dậy rồi bế cô vào phòng ngủ. Chiếc ga trải giường màu nâu nhạt như chờ đón họ. Cát Vũ đặt cô xuống rồi lao người vào tiếp tục những hành động mãnh liệt. Chiếc áo ngực đã bị cậu cởi bỏ. Khuôn ngực phập phồng vì thở lồ lộ ra trước mắt. Cát Vũ khẽ cúi xuống cắn nhẹ một cái. Cậu yêu cô. Yêu không hối tiếc như vậy thì cô ấy có hiểu cho cậu không?
Lương chi cũng không thèm nói gì nhiều, cô lại chăm chú vào quyển sách trước mặt. Ế? Từ này cũng làm cô có chút hoang mang. Nếu vì học mà ế thì cô cũng muốn yêu một lần xem sao? Hương vị của tình yêu như thế nào nhỉ? cô đã từng nghe một người bạn cấp ba của mình nói về cái cảm giác khi yêu. Nó như một món ăn có đủ gia vị, tùy theo từng thời điểm mà ta được thưởng thức hương vị. Lúc ngọt ngào, lúc cay đắng, lúc chua chát, lúc lại mặn nồng…Thật sự là thú vị như vậy sao?


****************


Thứ 7.


Cát Vũ đón Nhân Mĩ ở cổng kí túc xá. Do cô ấy bảo phải chuẩn bị trước tinh thần nên hôm qua có ở lại đây.


Nhân Mĩ bước ra khi có điện thoại của Cát Vũ. Tâm trạng hồi hộp từ đây, nếu nói một cách thẳng thắn thì đây gọi là đi ra – mắt – bố – mẹ – chồng.


Trời đã vào đông. Từng đợt giớ lạnh thổi táp vào mặt như mạt sát làn da con người. Mái tóc của Nhân Mĩ tung bay như níu lại cơn gió vừa đùa giỡn nó.


Bầu trời cứ âm u như chưa bao giờ có nắng. Cuộc sống như được thể được Blen một màu xám xịt. Hiệu ứng không gian khiến cho người ta có cảm giác khó chịu, một thứ cảm giác bất an, chán chường kéo đến.


Cát Vũ nắm tay Nhân Mĩ đi. Chỉ cần anh ấy nắm đôi bàn tay rộng lớn này vào là mọi cảm giác bất an sẽ được tan biến. Chỉ cần anh ấy luôn bên cô thì chắc chắn bầu trời xám xịt này chẳng thể đe dọa nổi tinh thần yếu ớt của cô. chỉ cần vậy thôi.


Chiếc moto lướt qua làn gió. Như cười vào mặt nó khiến nó thỉnh thoảng lại rít lên lạnh lùng bên tai. Thật khó chịu. Nhân Mĩ ngả đầu vào lưng Cát Vũ, sự rộng lớn choáng ngợp cả khuôn mặt cô. Bàn tay cô ôm chặt lấy eo Cát Vũ. Ôm thật chặt để cảm giác bình yên mãi mãi ở bên cô.


Cát Vũ khẽ mỉm cười trước cái ôm chặt của Nhân Mĩ. Cô ấy đang căng thẳng. Cậu biết, lúc nào tâm lí của Nhân Mĩ cũng vậy. Cô ấy là một con người cẩn thận, nhưng chính vì cẩn thận quá mà hay lo sợ những điều trước mắt. Cậu lên tay ga cho xe lướt đi nhanh hơn. Làm thế này, cảm giác sợ hãi cái điều kia sẽ tan biến, thay vào đó là sự sợ hãi một cảm giác mạo hiểm.


Ngôi biệt thự nguy nga tráng lệ khiến Nhân Mĩ không khỏi trầm trồ. Nhà anh ấy đây sao? Chiếc cổng to lớn càng tô điểm cho ngôi nhà thêm hoành tráng. Bà quả gia mở cửa vui mừng khi nhìn thấy Cát Vũ và dùng một đôi mắt dò xét để nhìn Nhân Mĩ.


- Cậu chủ. Cuối cùng thì cậu đã về nhà.


Cát Vũ hỏi bà quản gia:


- Bố mẹ tôi có nhà chứ?


- Cái này…


Thấy bà quản gia có vẻ ngập ngừng. Cát Vũ liền lấy tay gạt bà ta ra rồi dùng tay kia nắm lấy tay Nhân Mĩ đi thẳng vào nhà.


Bà quản gia vội vàng đóng cổng rồi chạy theo hai người. Bà ta thật sự thấy chướng mắt bởi cô gái kia. Cô ta là ai mà dám bước chân vào ngôi nhà này chứ? Trông cách ăn mặc cũng chẳng phải hạng quyền quí gì cho cam.


- Cậu chủ! Ông chủ đã ba ngày chưa về nhà rồi.


Cát Vũ khựng lại rồi cậu lại bước tiếp:


- Không sao. Còn mẹ tôi.


- Bà chủ…


Còn chưa kịp nói xong thì bà ta đã nhìn thấy những cái không nên nhìn. Bà chủ đang ôm hôn một người đàn ông mà chính bà cũng không biết. Chỉ biết rằng ông ta có rất nhiều tiền. Đáng ra, bà cũng đã kịp thông báo cho Cát Vũ biết nhưng chỉ trách tuổi già sức yếu, bà không thể theo kịp những bước chân rất nhanh và quả quyết đến từng bước của Cát vũ. Cũng không thể trách bà được.


Cát vũ xiết chặt tay lại vào đôi bàn tay Nhân Mĩ. Mẹ của cậu, người mẹ mà cậu biết đã ngoại tình từ lâu nhưng cậu không bao giờ có thể ngờ rằng có một ngày lại chứng kiến cái cảnh này. Thật là đau lòng và nhục nhã. Còn bố cậu, bố cậu thì sao? Ba ngày chưa về thì chắc chắn là đã vui chơi cùng một cô thư kí trẻ đẹp nào đó mà quên mất đường về nhà rồi. Cái gia đình này tại sao càng ngày càng ra như vậy? Là ai đã khiến nó như vậy?


Nhân Mĩ cảm thấy xương bàn tay như vỡ vụn ra khi Cát Vũ xiết lấy bàn tay cô. Tuy nhiên cô vẫn cắn răng chịu đau, vì cô biết anh đang trải qua nỗi đau còn lớn hơn như thế này nhiều. Chính cô cũng không ngờ người đàn bà mang đầy vẻ quyền quý nhưng trong mắt hiện hữu sự lẳng lơ kia lại là mẹ Cát Vũ. Là bác Vy mà nhiều năm trước vẫn hay mỉm cười thân thiện rồi làm những chiếc bánh táo thơm lừng cho cô. Là người đàn bà thân thiện nhất mà cô từng gặp, có nụ cười quyền quý khiến bao trái tim điên đảo nhưng vẫn một mực chung thủy…Không phải như vậy sao? Trong quá khứ của cô luôn giữ mãi những hình ảnh này, cho dù bây giờ nó đã bị ngả màu thời gian thì nó vẫn còn mãi, như một chứng nhân. Vậy tại sao khi đứng trước thực tại cô vẫn không thể nhận ra? Đây là người đàn bà như thế nào?


Còn chưa kịp nói gì tiếp theo thì tất cả đã thấy Cát Vũ hùng hổ lao đến. Những tưởng cậu sẽ cho người đàn ông đã ân ái với mẹ cậu kia một trận ra trò thì chỉ thấy cậu lôi xềnh xệch ông ta ra ngoài cổng rồi đóng cổng vào. Cát Vũ dựa người vào chiếc cổng lớn, lưng cậu dù có rộng lớn đến đâu thì cũng bị nó nuốt chửng dễ dàng. Cát Vũ ngồi phịch xuống như cái tâm trạng đang rơi rồi lại bị dừng lại lơ lửng gữa không trung. Cậu gục mặt vào khoảng cách giữa hai đầu gối tạo ra. Đôi vai rộng lớn đã từng cao ngạo trước bao nhiêu kẻ nhưng sao giờ đây lại cô đơn và đầy đau khổ bỗng rung lên bần bật. Một giọt nước mắt khẽ rớt xuống. Chưa bao giờ cậu nghĩ là mình sẽ khóc vì người mẹ cảu mình, người mẹ đã không quan tâm đến cảm xúc của cậu mà đi hết với người đàn ông này với người đàn ông khác. Cậu chỉ biết rằng cậu khóc là do Nhân Mĩ. Kí ức của cô ấy về mẹ cậu có lẽ đã bị sụp đổ rồi. Biết làm sao đây? Cô ấy có cảm thấy an toàn khi yêu một con người có mẹ đã "hồng hạnh xuất tường" suốt bao nhiêu năm qua? Cô ấy có chấp nhận một thằng người yêu có bố luôn cặp kè với bao cô gái có tuổi tỉ lệ nghịch với cả tuổi của ông ấy? Thật xót xa và nhục nhã.

...
Tags: doc chiemdoc chiem
Bình Luận Bài Viết




Cùng chuyên mục
» Hôn Ước Quý Tộc
» Yêu Em Rồi Đấy
» Cold Guy, Sanity Girl And The 1St Fiction
» Đại Tiểu Thư Đi Học
» Anh chọn ai? Siêu mẫu hay Osin?
» Này Anh! Tôi Không Phải Là Ôsin
1234...373839»
Bài viết ngẫu nhiên
» Ai dắt em đi qua nỗi đau
» Tin nhắn lúc nửa đêm
» Hợp đồng lọ lem và 2 chàng hoàng tử
» Nhất định anh phải là của em
» Cô Bé ! Anh Đã Không Nhận Ra Đó Là Em Full
» Dì Tôi Là Một Teen Girl
12345»
Làng giải trí Việt
Liên hệ: Trần Hữu Trí
Địa chỉ: Ba Đình - Hà Nội
Trang:1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38
U-ON