watch sexy videos at nza-vids!
wap truyen, wap doc truyen, truyen hay
home| Game Online| Đọc Truyện
Bây Giờ 01:04,Ngày 28/11/24
Thông Tin Mới
Chúng tôi đang phát triển cố gắng đem lại sự thuận tiện mới với Mhay.Us, phất đấu trở thành Wap Giải Trí, Wap Tủi Game miễn phí và là cổng thông tin giải trí mạnh nhất trên Mobile, đem lại sự hài lòng cho các bạn. Xin cảm ơn.
Hallo Star - Chat trực tuyến cùng IDOL Hallo Star - Chat trực tuyến cùng IDOL
Bạn đang cảm thấy buồn chán , muốn có người hát nhảy cho mình xem. Thì còn chần chừ gì nữa mà không truy cập ngay vào Hallo Star để thưởng thức các Hot girl hát hay nhảy đẹp . Chắc chắn bạn sẽ rất hài lòng khi đến với Hallo Star - Chat cùng ngôi sao.
» »
Đang xem: 1 | Lượt xem: 2580

Độc chiếm


» Đăng lúc: 12/03/15 06:39:32
» Đăng bởi: Admin
» Chia Sẻ:SMS Google Zing Facebook Twitter yahoo


cô ấy rớt nhẹ xuống hai bàn tay đang nắm chặt lấy nhau. Rồi Nhân Mĩ ngả đầu vào vai cậu. Cậu biết cô ấy đang nhớ Cát Vũ. Nhưng sẽ qua thôi, một lúc nào đấy, Cát vũ đối với cô ấy chỉ là một người trong dĩ vãng. Tuy không thể quên nhưng hình bóng sẽ không thể in đậm mãi trong lòng cô ấy được.


Để tiết kiệm chi phí nên Nhân Mĩ quyết định sẽ ở cùng một phòng với Kiên. Ngăn đôi phòng cũng không phải là một cách tồi. Cô xếp đồ đạc của mình ra. Những ngày thàng sau này có lẽ sẽ rất vất vả nhưng chỉ cần cố gắng là được. Hoặc cũng có thể coi đó là một liều thuốc tốt để quên và để ngăn không cho đau buồn kéo đến.


- Em nghỉ đi. Ngày mai chúng ta sẽ đi.


Nhân Mĩ thoáng chút không hiểu:


- Đi đâu ạ?


- Phá thai.


Hai từ "phá thai" mà Kiên nói ra khiến cô đau đớn khôn xiết. Ngày mai sao? Có cần nhanh thế không? Đứa con này dù sao cũng cảm nhận được tình mẫu tử mà cô dành cho nó được gần 2 tháng rồi. Cô tuy chưa được nhìn thấy nó nhưng cũng đã coi nó là mầm sống của mình từ lúc nào không hay. Bây giờ…ngày mai…Nó sẽ rời xa cô mãi mãi.


Cát Vũ ngồi thẫn thờ trên sa lông của Studio. Bộ ảnh cưới của cậu sẽ có cậu và Bảo An trong đó. Không phải Nhân Mĩ. Cát Vũ tựa người vào ghế. Cậu mở điện thoại, hình ảnh của Nhân Mĩ vẫn còn nơi đây, cậu vẫn cất giữ nhưng đến khi tỉnh dậy thì cô ấy đã vuột mất khỏi tầm với. Cái còn lại là một thứ hư ảo, chỉ còn một nỗi nhớ đong đầy với hình bóng xa xăm. Đôi mắt của cô ấy trong ảnh không được nhìn rõ, lúc này cậu muốn nhìn đôi mắt của cô ấy biết bao. Đôi mắt dài với đôi hàng mi cong cong thỉnh thoảng khẽ rung động. Cô ấy đã đi, cậu không thể giữ cô ấy. Người cô ấy chọn là Kiên chứ không phải cậu. Nếu như cô ấy đã chọn một con đường riêng như vậy thì cậu không còn cách nào khác mà cũng chọn cho mình một lối đi riêng để cô ấy nhìn thấy cậu song hành phía bên cạnh. Nhưng lại không bao giờ gặp nhau. Chỉ là hai đường thẳng song song mà thôi. Sẽ luôn nhìn sang bên cạnh với một ánh mắt thù hận, để cô ấy biết cậu đã yêu cô ấy như thế nào và đã hận cô ấy ra sao.


- Anh Vũ!


Bảo An đi ra với chiếc váy cưới lộng lẫy và đắt tiền. Cát Vũ vội vàng gập điện thoại lại. Cậu nhếch môi cười nhạt rồi nói:


- Bảo họ chuẩn bị đi. Phải chụp đẹp vào.


Bảo An thấy có gì bất thường nơi đôi mắt kia. Nhưng cô cũng không nói gì. Cô biết Cát Vũ không bao giờ thuộc về mình, chỉ là anh ấy cố chấp mà thôi. nhưng như vậy cũng tốt. Chỉ cần con người anh ấy là được. Tâm hồn của anh ấy cô sẽ không để ý. Anh ấy có thể thương nhớ người con gái khác nhưng thể xác thì luôn ở bên cô, có thương nhớ cũng vậy thôi. Chỉ một thời gian ngắn nữa, anh ấy sẽ là chồng cô trên mặt pháp luật. Không người con gái nào có thể cướp anh ấy từ tay cô.


- Họ đã chuẩn bị xong rồi.


Cát Vũ dứng dậy nắm chặt lấy tay Bao An rồi nói:


- Vậy ta vào thôi.!!!


Cát Vũ bước lên cầu thang. Căn hộ trước kia vẫn còn đấy nhưng cậu sẽ không bao giờ quay lại. Nơi đó là mồ chôn những kỉ niệm đã từng một thời là hạnh phúc của cậu. Giờ đây nó chính là những con dao sắc nhọn sẵn sàng đâm vào trái tim đã đầy vết thẹo của cậu những nhát dao tàn bạo.


- Con chụp ảnh cưới về rồi đấy hả?


Bà Vy ngồi ở phía ghế uống trà. Quản gia Lý đứng bên cạnh sẵn sàng nghe sai bảo.
Cát vũ mệt mỏi nói:


- Bố con đâu?


Nói đến người đàn ông này bà Vy chỉ hờ hững. Là ông ta đã vứt bỏ bà, khiến bà chỉ còn tìm cách đi tìm những người đàn ông khác để trả thù. Nhưng sao chứ? Ông ta ngay cả để ý cũng không thèm, bà càng làm tới thì ông ta càng nhạt nhòa hơn. Rốt cuộc thì đàn ông cũng chỉ là một loại động vật máu lạnh mà thôi.


- Ông ta đi công tác rồi.


Cát Vũ nói vẻ châm chọc:


- Với thư kí?


Để con trai phải hỏi tới vấn đề này bà Vy thực sự đau xót và có phần tủi hổ. Bà căm hận thời gian, tuổi thanh xuân của bà đã để nó cướp đi một cách trắng trợn và cái nó đổi lại cho bà là tuổi tác và những nếp nhăn nơi khóe mắt kia. Phụ nữ cũng chỉ thế mà thôi. Một khi họ đã không còn giá trị về nhan sắc nữa thì cũng đống nghĩa với việc phải đối mặt với sự lạnh lẽo của cảnh "phòng đơn gối chiếc" mà thôi.
– Mẹ không biết. Mẹ cần đi nghỉ.


Rồi bà bước lên bậc cầu thang. Đi qua ánh mắt lạnh như băng của con trai bà khẽ rùng mình. Đây có phải là nỗi cừu hận không? Bà không biết gieo nỗi hần thù vào lòng con trai mình là đúng hay sai nhưng chỉ không phải Nhân Mĩ là được. Nhất định không được là con bé đó. Rồi bà Vy khẽ thở dài và nói:


- Đau khổ cũng chẳng ích gì. Nó đã từ bỏ con. Hãy nhớ, Bảo An mới chính là vợ của con.


Cát Vũ vẫn giữ nguyên ngữ khí:


- Con nhớ.


Rồi không gian như vắng lặng hẳn đi. Mỗi người một suy nghĩ riêng để đi vào. Ngập sâu trong nó, tắm mình trong nơi ấy. Để cho ngày tháng trôi qua thật nhanh, chờ đón một người quay trở về. Lúc đó là lúc Cát Vũ sẽ trả cho cô ấy cả vốn lẫn lãi của ngày hôm nay.
Chương 19 – Thời gian thấm thoát thoi đưa.


Bảy năm. Không phải là khoảng thời gian quá dài nhưng nó là một khoảng mà một người có thể làm một – việc. Là thời gian để người ta học cách chấp nhận, học cách quên, học cách để nỗi đau lắng xuống nhẹ nhàng…


Nhân Mĩ đã trải qua bảy năm sống như vậy… Bảy năm….Và giờ cô sắp sửa quay trở về nơi cũ, nơi mà cô đã từng phải trốn chạy… nơi ấy cất giấu một Nhân Mĩ yếu đuối, một Nhân Mĩ đau khổ vì yêu, một Nhân Mĩ ngốc nghếch…Và giờ, Nhân Mĩ của bảy năm sau đã khác xưa rất nhiều.


Cát Vũ ngồi ở vị trí tổng giám đốc hiên ngang và lạnh lùng. Công ti giờ đây đã được anh đưa lên hùng mạnh không thể cản nổi. Chỉ với bảy năm, 4 chi nhánh đã được mở, tổng sản phẩm xuất khẩu luôn lớn hơn nhập khẩu rất nhiều, là công ti được nhà nước quan tâm hàng đầu trong thị trường xuất khẩu…Đó là những gì mà Cát Vũ đã làm trong bảy năm.
Cát Vũ. Sau bảy năm thời gian đã đưa ra cho anh một số tuổi chín chắn: 29. Anh đã trưởng thành, là một người biết suy nghĩ kĩ càng, không sốc nổi, không ngang tàn như cái thời ngày xưa. Nói thời gian có sức công phá lớn quả không sai, nó sẵn sàng thay đổi một con người nếu cần, sẵn sàng cướp đi những thứ mới đây vẫn còn nhuộm màu tươi mới… nhưng nó không đủ phá tan nỗi thù hận trong lòng. Ngược lại, càng làm nó lớn hơn đến không cản nổi. Tại sao cô ấy vẫn chưa chịu về? Anh đã chờ đợi suốt bảy năm. Bảy năm đằng đẵng nuôi nuôi chờ một nỗi hận thù sâu xa.


Đang chìm sâu trong suy nghĩ xa xăm thì điện thoại Cát vũ chợt rung lên.


- Anh Vũ!


- Có chuyện gì thế?


Bảo An nũng nịu phía bên kia:


- Em bị kẹt ở trung tâm thương mại. Anh đến đón em nhé?


Cát vũ không suy nghĩ mà nói nhanh:


- Tôi không có thời gian. Bắt một chiếc taxi nào đấy đi.


Rồi anh tắt máy. Cuộc hôn nhân với Bảo An là cuộc hôn nhân trao đổi. Công ti của anh và của nhà cô ấy sẽ liên kết để vững vàng hơn. Kiều như là kẻ tung người hứng, hỗ trợ cho nhau. Bảy năm qua, gữa anh và Bảo An chưa hề có một chút ân ái mặn nồng nào, đối với cô ấy, anh sẵn sàng cho cô tiền bao nhiêu cô ấy muốn nhưng tình cảm thì một chút cũng không. Vậy mà bảy năm cô vẫn chịu đựng chung sống cùng anh, chấp nhận làm một người vợ trên mặt pháp luật nhưng về tình cảm thì không hề.Chấp nhận để cho người ta nhòm ngó bàn luận nhưng vẫn kiên quyết ở bên anh không suy nghĩ. Một người con gái như thế này liệu có tốt hơn người trước?


Rồi Cát Vũ bấm số máy của Bảo An.


- Em đứng đấy. Tôi sẽ đến đón.


Anh vơ vội chiếc áo khoác và ra ngoài.


Bảo An đứng đợi ở cổng trung tâm thương mại. Cô đang rất vui mừng, hôm nay Cát Vũ chịu đón cô, chịu chấp thuận lời đề nghị của cô. Cho dù nó chẳng to tát gì? Bảy năm qua, cô ràng buộc anh ấy quả thực không uổng phí. Cát Vũ là một người đàn ông độc lập. Nếu đã không thích thì nhất định không làm. Bảy năm chung sống cô đã hiểu.


Cô con nhớ như in bảy năm trước, khi mà người con gái nào cũng có quyền hưởng thụ đêm tân hôn của mình vậy mà…cô lại cùng anh ấy có một đêm tân hôn trong bệnh viện thành phố. Đám cưới xong xuôi, Cát Vũ vào bar uống đến nỗi xuất huyết dạ dày. Rồi sau đó, tuần trăng mật của cô đã bị anh ấy bỏ dở khi đi đến nửa đường thì có người gọi điện thông báo sổ sách công ti có vấn đề. Rốt cuộc thì nhiều lần cô cũng tự hỏi mình làm thế liệu có sai? Chấp nhận yêu một người đàn ông không yêu mình? Và chấp nhận ôm mộng tưởng một ngày nào đấy anh ấy trở về không phải trong tình trạng say rượu, ôm cô vào lòng mà không gọi nhầm tên ai kia…Và rốt cuộc cô cũng nhận ra, mình chỉ là một người thay thế.


Đúng lúc Bảo An đang suy nghĩ mông lung thì cô nhìn thấy một chiếc xe đi tới. Hãng BMW đắt giá thứ hai thế giới được người con gái quý phái kia lái thuần thục. Cô ta có một dung mạo sắc sảo, một thân hình chuẩn mực cân đối, rất ra dáng một quý cô. Bảo An có chút chạnh lòng, bảy năm qua, cô đã quá lo cho hạnh phúc ảo tưởng của gia đình mà quên mất bản thân. Nhìn người con gái này, cô bỗng muốn lái một chiếc xe đắt tiền hơn. Phụ nữ là động vật có tính cạnh tranh rất cao.
Khi cô gái kia bước qua Bảo An. Ánh mắt của cô gái đó khiến cô nhớ lại một người năm xưa. Một ánh mắt kiên cường, sắc sảo. Ẩn sâu trong đó là bao nhiêu điều giấu kín khiến sự tò mò của bao nhiêu kẻ vì thế mà đuổi theo. Nhưng cô biết không thể nào là cô ta được. Người con gái năm xưa là người bị cô cướp đi người yêu thương nhất luôn luôn đứng dưới cô về đẳng cấp. Sự quý phái này toát lên chẳng phải đã là câu trả lời quá rõ ràng sao? Không phải cô ta.


Khi cô ta đi vào trung tâm thương mại thì cũng là lúc xe Cát Vũ đi tới. Bảo An lấy lại tâm trạng vui vẻ mà bước lên xe. Cô thắt dây an toàn và nhìn Cát Vũ nói:


- Hôm nay anh không bận gì à?


Cát Vũ vẫn nhìn đường phía trước mà trả lời:


- Tôi không bận.


Bảo An liền nắm lấy cơ hội này:


- Vậy anh đi ăn với em nhé? Vợ chồng mình lâu lắm không ăn cùng nhau rồi.


- Vậy sao? Chẳng phải mới đây còn gì?


Bảo An nhíu mày. Cô nói vẻ giận dỗi:


- Cách đây ba tháng rồi. Và lại lúc đấy là họp mặt gia đình, không thể tính được.


Cát Vũ liếc nhìn Bảo An rồi cậu trả lời:


- Lâu thế rồi sao?


- Phải.


- Được! Tôi đi với em. chọn địa điểm đi.


Bảo An vui vẻ rồi làm vẻ suy nghĩ:


- Đến Kings anh nhé.


Nhân Mĩ bước vào trung tâm thương mại. Kiên có dặn cô mua cho anh ấy ít đồ dùng sinh hoạt vì ở nhà còn thiếu. Mới trở về, chỗ ở và nhiều thứ còn chưa hoàn chỉnh. Công ti của cô cũng chỉ vừa mới được mở cách đây hai tháng, do Kiên và cô cùng chung tay. Họ nuôi một ý chí vững vàng là sẽ đưa công ti lên một tầng cao mới, cạnh tranh với những công ti hàng đầu trong nước, du nhập tây hóa vào phương tiện sản xuất và kĩ thuật. Sử dụng văn minh hiện đại nhiều hơn là lối truyền thống… Nói chung là 5 năm ở Oxford, cô cũng đã trau dồi được không ít kinh nghiệm. Cô còn nhớ như in cái lần thực tập ở một



xưởng sản xuất bánh kẹo bên đó, chỉ là một xưởng thôi nhưng phương tiện hiện đại cũng chẳng kém một công ti ở Việt Nam là mấy. Hơn nữa, tốc độ làm và trình độ của họ rất cao. Khiến cô rất nể phục. Lúc đó, trong đầu cô chỉ hiện lên một ý nghĩ duy nhất là học hỏi. Và giờ thì vốn liếng của cô cũng có thể bỏ ra để giúp công ti đi lên một cách vững vàng.

...
Tags: doc chiemdoc chiem
Bình Luận Bài Viết




Cùng chuyên mục
» Hôn Ước Quý Tộc
» Yêu Em Rồi Đấy
» Cold Guy, Sanity Girl And The 1St Fiction
» Đại Tiểu Thư Đi Học
» Anh chọn ai? Siêu mẫu hay Osin?
» Này Anh! Tôi Không Phải Là Ôsin
1234...373839»
Bài viết ngẫu nhiên
» Vợ Ơi, Chồng Bị Ế Full
» Chinh phục hot boy
» Nhất định anh phải là của em
» Osin của anh Đại
» Hoặc Tất Cả Hoặc Không Gì Cả
» Chúng ta ly hôn đi
1234...161718»
Làng giải trí Việt
Liên hệ: Trần Hữu Trí
Địa chỉ: Ba Đình - Hà Nội
Trang:1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38
U-ON