Thể là hai đứa ôm nhau ngủ đến tận sáng, trả phòng mình đèo em nó đi ăn sáng. Một ngày mới khá dịu và vui vẻ bên đoạn đường Kim Mã – CV Thủ Lệ. Em Cún nói những câu bông đùa mà mình thấy thương em nó quá. Còn quá ít sự từng trải, vẫn mơ mộng về một tình yêu đẹp đẽ…Tội lỗi quá đi thôi…Các thím đừng có GATO mình, kiếp sau mình FA cho mà xem.
– Anh đừng bỏ em nhá! (Tiếng Cún nói nhỏ vào tai mình)
Mình im lặng không trả lời.
– Cám ơn anh vì không trả lời em!
Ôi sến quá đi thôi, đang quen nói chuyện bựa với em Xu, giờ quay sang kiểu này thấy hơi ngợp và bủn rủn chân tay.
Tiếng điện thoại mình ring lên:
– Đang đâu đấy?
– Đang đi với gái, có sao không em?
– Nhiều sao đấy, tối em mua đồ ăn quà phòng anh rồi ăn nhé. Em làm canh Chua cho (món mình chết nhất đây mà, canh Chua ngon lắm).
– Anh tưởng em nói đùa? Thế mà cũng đi học nấu ăn à?
– Ai thèm, nấu để em ăn thôi. Ngồi đó mà mơ.
– Ờ thế nhé.
Thấy em Cún có vẻ buồn thiu (qua gương xe máy, dạo này lắp gương rồi, rút kinh nghiệm vụ truy đuổi ở Hồ Tây).
- Bạn anh.
– Bạn gì mà bạn, người yêu anh thì có.
– Uh, cứ cho là thế.
Em nó ôm chặt mình như muốn lồi ruột gan lên họng vậy, cứ như là không cho mình đi đâu hết vậy. Tới phòng em nó rồi, Cún xuống xe và mình cũng quay xe.
– Anh về nhé.
– Vâng (em nó gật nhẹ, mặt buồn).
Thế là mình quay ngoắt xe đi không một chút mảy may mà không biết hôm đó Cún em về khóc xưng húp cả mắt.
Rồi mình hoàn thành nốt số việc đang dang dở và đợi chờ một buổi tối đầy giông bão…
***
Hôm đó mình áy náy lắm, chẳng nhẽ theo trào lưu XH- CT. Nếu như thế thật thì mình không đáng là một con người, vì mình tin trên đời này có luật nhân quả. Sẽ phải hứng hậu quả gấp ngàn lần như vậy, mình thấy thương Cún.
Em Xu hẹn rồi, tối đến nấu canh Chua cho mình ăn, mình thích món này nhất. Đúng giờ hẹn em Xu đến, mình ra mở cửa.
– Bắt đầu nữ công gia chánh rồi hả?
– Ờ, không thì sau ế chồng à?
– Ế thì anh lấy (mình ôm đằng sau em).
– Xí, ai thèm. Chỉ được cái dẻo mỏ, em đi nấu đồ ăn đây.
Em Xu mặc áo trắng, không biết loại gì nhưng em đoạn cuối áo em thắt lại, quần đùi bò trông khá là cowgirl, nhìn rất là hay. Vừa đọc báo mạng mình vừa để ý em nấu ăn. Trông cũng khá là dễ thương, khi mà con gái chăm chú một thứ gì đó thì trông họ dễ thương lắm các thím à.
– Anh có cần mua sẵn mì tôm không em? (mình nói vọng ra bếp).
– Xùy, tí nữa cấm được ăn hết đấy.
– Hê, trông cũng đảm đang ra phết đấy nhỉ.
– Sinh ra đã thế rồi, là do không luyện tập thôi.
– Thế kĩ thuật cắn tai là bẩm sinh hay luyện tập.
– Bẩm sinh luôn.
Mùi thức ăn thơm phức làm mình không cầm được lòng.
– Anh anh vụng chút.
– Chỉ được thế là mau, không được cái gì chính đáng cả.
– Ờ thế có cho ăn vụng không nào?
– Thì này, em cầm đũa gắp cho miếng thịt sườn xào chua ngọt.
– Hôm nay trông sexy thế (mình ôm eo đường sau em).
– Đứng lùi ra không bắn vào người này.
Mình thấy miệng em cười tủm tỉm trông đáng yêu thế. Con gái có nhiều cái hay thật, riêng khoản nấu ăn ngon là mình đã siêu lòng rồi chứ chưa cần nói đến các bài khác.
– Nấu xong chưa em, anh đói…(Mình thì thầm vào tai em, nói bằng hơi…)
– Sắp xong rồi, ráng chịu đi.
– Nhưng anh đói rồi này.
Em bỗng quay lại hôn một phát sâu xuống tận họng, cảm giác tê tái hết cả mình mẩy:
– No chưa?
– Ờ cũng tàm tạm.
Xong bữa em với mình ra ăn, lần đầu tiên thấy cảm giác ấm cúng thế này. Biết là em Xu ranh mãnh rồi nhưng các cử chỉ điệu bộ của em đáng yêu trong bản chất. Cứ như là em thích cáo lúc nào thì cáo mà đáng yêu lúc nào thì đáng yêu cũng được ấy. Vừa ăn vừa nghe bài nhạc không lời: http://mp3.zing.Com/bai- hat/Hoa- Nao- K…/ZWZDBABB.html trong không gian khá tĩnh lặng và đầm ấm. Chưa bao giờ mình có cảm xúc lẫn lộn thế này, vừa thấy có lỗi với em Cún mà lại vừa cảm giác hạnh phúc bên em Xu.
Chén xong đĩa hoa quả thì mình với Xu lại làm cái công việc mà ai cũng biết đấy, hôm qua với em Cún rồi hôm nay thêm em Xu nữa…nhưng được cái em Xu có kinh nghiệm nên mình đỡ phải hoạt động nhiều.
SMS ringing…
“Tay anh sao rồi? Khỏi hẳn chưa?”
Lại tin nhắn làm mình suy nghĩ, sao em cứ đến rồi đi như vậy khiến mình điên hết cả người. Kỷ niệm đã ngủ quên bao lâu nay em cứ khơi dậy làm gì. Mình không nhắn lại cho Huyền Anh nữa. Nhưng mình nhắn cho em Cún: “Em ngủ ngon nhé! “.
Em Cún nhắn lại: “Vâng! Anh cũng vậy nhé”
Lòng mình như xé làm đôi…
***
Để ngấm được nỗi lòng mình trong chapter này.
Mấy ngày hôm đó mình sống trong sự dằn vặt của lương tâm, Xu, Cún, Huyền Anh cứ lởn vởn trong đầu, mình chỉ biết giải sầu bên men rượu cùng đám bạn. Hôm nào cũng say khướt, tin nhắn hay cuộc gọi nhỡ mình không quan tâm.
Mình cũng không ngờ ngày xưa mình từng mơ tới một tình yêu đẹp, một tình yêu không có chụt vụng lời mà bây giờ mình lại như thế này sao? Chuyện gì đã đưa mình tới con người này. Hay lại là câu nói bất hủ”Dòng đời xô đẩy “.
“Đức is calling “…
– Mày đang ở đâu đấy?
– Tạo đang ở nhà, có chuyện gì à? (Mình lè nhè với giọng say).
– Ông bà già tao cuối tuần này khai trương quán Café đấy, mày đến nhé. Tao là chủ quán café này, riêng mày tao miễn phí 100%.
– À ngon nhỉ, lên ông chủ rồi cơ à. Thế giờ giấc cụ thể thế nào?
– À tối chủ nhật, 7h30 là bắt đầu nhé. Mày đến sớm sớm một chút.
Thằng bạn chí cốt của mình từ năm cấp 3, bố mẹ nó ra này làm ăn từ lâu rồi giờ cũng có tí chút. Nó cũng thuộc dạng ăn chơi lêu lổng nên chắc bố mẹ nó trói nó bằng cách cho nó cái quán café này đây mà. Quán Café ở Trường Chinh.
– Alo Cún à.
– Anh đi đâu mấy hôm nay mà em gọi không bắt máy?
– Mấy hôm nay anh bận quá, nhiều việc ngập cả đầu.
– Bận không còn thời gian nhắn cho em một tin cơ à.
– Anh xin lỗi, cuối tuần này Đức nó khai trương quán café đấy. Qua đó chúc vui nó với anh.
– Vâng, anh Đức cũng nói với em hôm qua rồi, chẳng nhẽ em lại không đến.
– Ok thế thì hôm đó anh qua đón em.
– Vâng.
Mình cúp máy mà hình như em còn nói với vài câu gì đấy. Thực sự bây giờ mình bắt đầu thấy mệt mỏi dần, muốn đi du lịch đâu đó cho khuây khỏa.
Chủ nhật, mình sửa soạn chút quà nhỏ cho thằng Đức, nhân nó lên chức ông chủ mình tặng nó bộ Vest. Mình qua đón Cún và đi tới Trường Chinh, cuối tuần đoạn đường này khá là tắc nên đi hít bụi hoài.
Bước vào quán, không khí khá là nhộn nhịp. Chà chà, hôm nay cu cậu lại còn thuê cả ban nhạc đến nữa cơ ah. Quán café khá là to, có cả tầng hai nữa nhưng tổ chức Event ở tầng một.
– Mày đi đâu mà giờ mới đến? Vào đi, event bắt đầu đến nơi rồi đấy.
– Ờ đường tắc quá mày ạ. Vào đi em, Cún!
– Quà cho mày này, làm ăn cho tốt nhé, chớ lông bông nữa.
– Ờ, cám ơn mày (Mặt nó lấm lét).
Mình với Cún được thằng Đức xếp cho ngồi ghế đầu, oai phết các thím. Nhưng sao hôm nay khai trương mà mặt cu cậu căng thẳng thế. Hay là bị trói rồi nên buồn.
– Vâng, hôm nay Đức rất là vui vì các bạn có mặt ở buổi khai trương quán Café của mình.
Sau đây là một vài tiết mục nhạc mở màn cho buổi khai trương, mọi đồ uống hôm nay đều được miễn phí.
Cả khán phòng vỗ tay, mình và em Cún nhìn nhau cười, thằng bạn mình lớn rồi. Nhâm nhí chút café, cụm ly với em Cún.
“Chiều một mình trên phố…tâm hồn lạnh lùng buốt giá! Sao em nghe thấy môi mắt anh yêu vẫn còn đây?…”
Đang dở ngụm café mình tí nữa sặc, giọng hát này ngờ ngợ quen quen nhưng chưa kịp nhận ra là của ai. Thấy trong người như có điện chạy toàn thân từ…mông lên đầu. Trên sân khấu nhìn vẫn chưa thấy ai cả, tiếng hát ở đâu đây?
Rồi một cô gái đang ngồi bàn dưới, nhìn không rõ, ở dưới đèn mờ mà, chỉ sáng ở phần sân khấu thôi. Em ấy vừa đi vừa hát, bước lên sân khấu…
HUYỀN ANH????????
Cả khán phòng vỗ tay cho người hát cũng là lúc tim mình đứng lại không biết chuyện gì xảy ra cả. Thằng cờ hó Đức bán đứng mình đây mà, hỏi sao mà lúc nãy mặt nó căng thẳng thế. Lại còn xếp mình lên bàn gần với sân khấu nữa. Huyền Anh dạo này vẫn xinh như hồi nào nhưng mắt em có đôi chút đượm buồn, em hát và nhìn mình, chỉ như vậy thôi. Cả khán phòng như chỉ có em với mình, một bài hát Guitar buồn đến nẫu ruột mà em vẫn hát và cười, nhưng mắt em thì buồn trông thấy. Nụ cười em chứa đựng bao nhiêu phiền muộn, bao nhiêu kỷ niệm thời hai đứa. Trong đầu mình ùa về lại những ký ức ngày xưa. Nhưng bên cạnh mình đang là em Cún…
Tình hình có vẻ gay cấn hơn, em bước xuống bục gần bàn mình và hát đến đoạn:
“Em lang thang chiều mưa…tìm bóng dáng của mối tình xưa…”
Em hát, môi em vẫn nở nụ cười nhưng lệ em rơi…em làm mình chết đứng lại, không nói được lời nào. Mình phải chọn được một con đường thôi, một là ôm em cho thỏa lòng mong nhớ hay là cầm tay Cún ra về và cho mình một sự giải thoát, bắt đầu một điều mới mẻ hơn…??
***
Thực sự mình không thể nghĩ lại có thể ở trong tình huống này, thực sự quãng thời gian xa nhau đã làm nên một bức tường thành quá lớn giữa hai đứa, mình và em không thể với tới nhau được nữa. Có hay chăng chỉ là nuối tiếc kỷ niệm đẹp đẽ một thời. Không ai tắm hai lần trên cùng một dòng sông.
Mình đứng dậy, mặt đối mặt, mắt nhìn mắt. Cả không gian như ngừng chuyển động, mình quay sang em Cún, mắt Cún rưng rưng như là sắp mất mình đến nơi, mình thương em Cún lắm. Mình nhìn em, rồi lại nhìn Cún, mình cầm tay Cún và bước đi…
Bỏ lại sau lưng là những câu hát đẫm lệ rơi của em, mình đã chọn một con đường mới. Con đường không còn sự ủy mị ngày xưa và thay vào đó là trách nhiệm, là tình yêu chớm nở.
– Mình về thôi em, Cún!
– Nhưng anh, còn chị…?
Mình nhìn em Cún với ánh mắt ngạc nhiên, em Cún cúi đầu và lững thững trèo lên xe. Mình đèo em về. Trên đường về em Cún ôm chặt mình, em gục đầu lên vai khóc ướt đẫm áo mình.
– Anh chọn em rồi, thì đừng bỏ em nữa…em không chịu được đâu.
– Anh không biết sau này sẽ ra sao, nhưng hiện tại với anh, em đã quan trọng hơn Huyền Anh, đó là lý do anh đã cầm tay em bước ra. Từ giờ em đừng nhắc tới chuyện cũ nữa.
– Em yêu anh lắm…(Cún nói trong tiếng nấc).
– Ôm chặt anh, ghé đầu lên vai và nhắm mắt ngủ đi em.
Mình cảm thấy thương em Cún, sự ngây thơ và trong sáng của em không đáng để phải trải qua những chuyện đau buồn thế này, em xứng đáng nhận một tình yêu chân thành và trong sáng
hơn mình hiện giờ. Nhưng mình đã chọn em, vừa là một phần trách nhiệm, vừa là để dứt khoát chuyện cũ và quan trọng hơn là mình muốn thử một cuộc sống mới với em Cún.
Vậy là mình chỉ còn giải quyết với Xu nữa thôi.
– Về đến nhà rồi em, hôm nay vậy là đủ rồi, em ngủ sớm đi mai còn đi học.
– Sao về nhanh thế anh? Em muốn lâu hơn nữa…...