Hắn là gió, đi rồi sẽ không về nữa.
Nó chợt nghxi lại, nó chưa bao giờ dịu dàng hay ân cần thực sự với hắn cả, đều là những trò chọc phá mà thôi. Thấy hắn nhăn nhó nó thấy vui lạ thường. Nó tệ quá, hắn bỏ nó đi là phải. Nó đáng bị như thế, đáng bị trừng phạt.
Bàn tay siết chặt ga giường, nó cắn môi đến chảy máu. Hố đen trong trái tim lại rỉ máu, nhưng có lẽ sẽ là lần cuối cùng vì hắn.
Nó chấp nhận buông tay.
Không! Nó đã bao giờ chứng thức níu giữ đâu.
Nó sẽ để hắn hạnh phúc với một người nào đó.
Một người không phải nó.
Người nó co rúm lại, chỉ nghĩ thôi ma fnó đã sợ hãi thế này, vậy thực hiện sẽ sao đây?
- Hoàng Duy Phong, hạnh phúc nhé.
Nó ôm đầu gối, mỉm cười chua xót. Yêu một người thì nên hy sinh để người đó hạnh phúc…
Bên dãy nhà đối diện vang lên tiếng hát.
”Đâu ai biết em rất buồn, nhìn mưa rơi lặng lẽ
Nhìn một người đi xa mãi chẳng thể quay trở về
Lệ em tuôn rơi suốt đêm, cô đơn cứ như dài thêm
Nhưng em sẽ không buồn hơn và sẽ không còn khóc đâu.
[ĐK:">
Em sẽ vẫn như ngày đó, luôn vui như khi còn gần anh
Em sẽ vẫn như ngày đó, sẽ không khóc khi đêm một mình
Em sẽ vẫn cười thật tươi khi gặp anh trên phố đông vô tình
Dù gần bên anh người ấy, đâu phải em.
Em sẽ mỉm nhẹ bờ môi chào anh, người của hôm qua
Em sẽ không còn tiếc nuối những ấm áp của ngày ban đầu
Em sẽ bước nhẹ thật nhanh và sẽ không còn quay đầu lại
Vì gần bên anh giờ đây, người ấy không phải em.”
Bản nhạc buồn, như làm nền cho cảm xúc trong nó lúc này.
Cảnh cưa phòng bệnh bật mở…
~ Hết chap 24~
Chap 25: Hạnh phúc.
Cánh cửa phòng bệnh viện bật mở…..
Nó không còn muốn ngoái đầu lên, chắc là nhỏ bạn hoặc cô y tá vào thôi mà. Đưa bàn tay kéo chăn trùm kín đầu, nó nói nhỏ đủ để đối phương ra.
- Ra ngoài, nếu chưa muốn chết.(=.=)
Nhưng có vẻ người kia không những không sợ mà còn cả gan giật phắt tấm chăn của nó vứt xuống sàn. Nó hít mấy hơi để lấy sức rồi chuẩn bị khiến cái tên không biết tốt xấu kia một trận thì….
Đôi môi nó bị chiếm lấy. Nó mở to mắt hết sức để nhìn cái người đối diện. Shin? Bút chì? Hoàng Duy Phong?
Nó dùng hai tay để đẩy hắn ra, cảm tưởng như đang nghẹt thở đến nơi mất. Nhưng hắn thì có vẻ là chẳng muốn dừng lại chút nào mà mỗi khi bị nó đấm cho vài cái ơ lưng thì còn hôn cuồng dã hơn.0Nó cảm thấy yếu ớt và bất lực nên thôi không vùng vẫy nữa, mặc kệ cho hắn muốn làm gì thì làm.
Thấy nó chịu khuất phục, hắn lới lỏng vòng tay hơn, nhưng sức hút của bờ môi mỏng kia thì hắn chẳng thể buông tha. Và cũng không biết từ lúc nào, nó với hắn đã từ từ ngả xuống chiếc giường trắng muốt của phòng bệnh.
Nó thấy tình hình đang có mùi nguy hiểm , liền bạo gan…….cắn vào môi hắn một cái. Nụ hôn bỗng chốc có vị tanh nồng của máu, nhưng quái thay nó lại càng làm hắn cuồng nhiệt hơn.
Gió bên ngoài đã nhẹ hơn, chiếc rèm cửa tung bay phập phồng tạo một cảm giác mờ ảo. Hơi sương đã sớm bao phủ mặt đất, khiến chúng long lanh ánh bạc của trăng.
Trong phòng, hắn ngồi và để nó dựa vào ngực của mình. Hắn vuốt nhẹ mái tóc nó, họ im lặng không nói gì. Đâu cần nói gì , chỉ cần hiểu tình cảm dành cho nhau là được. Hắn cúi người xuống, hít cái mùi hương tóc nó.
- Em nên cảm ơn trời đi….
Nó ngước đầu nhìn hắn, khó hiểu. Đôi mắt tím to tròn khiến hắn bật cười. Đưa tay lên nhéo mũi nó, hắn nói giọng gian gian.
- Nếu đây không phải bệnh viện thì em chết với anh rồi!
Nó cúi mặt xuống, khẽ thúc vào bụng của hắn. Nó chỉ ước giây phút này sẽ ngừng trôi, để hắn và nó sẽ mãi mai bên nhau như thế này. Chỉ cần như vậy, là đủ lắm rồi. Đây là giây phút hạnh phúc nhất đời nó, và tương lai không xa nó cũng vẫn sẽ giữ được hạnh phúc này. Chỉ cần có hắn, thì bằng mọi giá nó sẽ làm được. Cảm giác mất đi người mình yêu rất đau, thực sự rất đau….
Hắn cũng hạnh phúc không kém. Không biết hắn đã mơ ước được ôm nó thế này bao nhiêu lần rồi, được cảm nhận tình yêu của nó là niềm vui lớn nhất của cuộc đời hắn. Hắn mỉm cười, ấm áp.Bao nhiêu đau thương họ nếm trải thì cuối cùng Thượng Đế vẫn để họ về với nhau, dù có thế nào tình yêu đích thực vẫn thắng.
- Chán quá, sao chúng ta không sinh sớm một năm nhỉ?
- Gì cơ?- Nó bật cười trước cái vẻ tre con của hắn.
- Nếu sinh trước, giờ anh đã có thể cưới em rồi!
- Hứ!- Nó bĩu môi- Ai thèm lấy anh.
Hắn cúi xuống, nở một nụ cười lưu manh giả gianh….lãng tử.
- Thế ai đã ngã ”chỏng quèo” khi nghe tin anh cưới người khác.
Hai má nó ngượng ngùng, có vẻ như động vào nỗi đau, nó vùng vằng bỏ ra hóng gió bên cửa sổ. Gió lùa qua lọn tóc khiến chúng tung bay. Hắn nuốt khan rồi khi ra ôm sau lưng nó, sao người bệnh mà vẫn…..quyến rũ quá trời.^-^
- Anh yêu em!
Nó cười hạnh phúc. Lần này hanứ nói là lần thứ hai rồi nhưng vẫn rất ”hấp dẫn” nha.
- Thế còn em?
Hắn chăm chú nhìn nó, chờ đợi. Nó chưa từng nói yêu hắn, dù những lời đại lại như thế hay ngọt ngào còn chưa nữa là.
Gió bắt đầu nổi to hơn, các cành cây rít lên. Từ đây nhìn ra thành phố sầm uất thật lung linh. Nó giả bộ mê mẩn ngắm thành phố, coi như không nghe thấy gì. Hắn có vẻ mất kiên nhẫn trước chú nai tơ này, đe dọa.
- Không nói là anh ”thịt” em tại chỗ đấy!
Nó giật mình, gạt cái rụp. Ý nó là trả lời có cái câu mà hắn hỏu”Thế còn em?”. Nhưng dù cũng hiểu thì hắn vẫn tận dụng cơ hội trêu chọc nó.
- Haizzz! Anh cósức hút vậy sao? Bảo yêu hay không không nói mà bảo là thịt thì gật ngay cơ!
Nó lại được phen ngượng đỏ cả mặt, bất chấp bệnh tật nó thúc mootj ací rõ đau vào bụng hắn khiến hắn rên lên và làm mặt đau khổ lắm.
- Em…mưu sát..chồng..ự ự!
Nó khoanh tay nhìn hắn bình thản lên giường ngủ. Trên môi vẫn còn đọng lại nụ cười tinh nghịch.
Nhưng những thử thách vẫn chưa dừng tại đây……
Chap 26: Ta lại là tiểu tử quậy!
Nắng vàng lugn linh nhảy nhót trên cành lá. Từng chú bướm trắng bay là là cùng nhau, tạo nên khung cảnh thơ mộng của buổi sớm mai.
Bên cửa sổ, một cô gái có mái tóc vàng bồng bềnh xõa nang vai, đôi mắt tím khiến người ta mê mẩn và hai má hồng phúng phính. Hình tượng thì thục nữ thế nhưng hành động thì chẳng thục nữ tẹo nào.
- Chết nè! Cho mày góa chồng nè- Jen acàm cây thước đập một chứ bướm đực bẹt dí vào tường. Từ nãy đến giờ nó đứng bên của sổ là để hại gai đình ”người ta” tan cửa nát nhà chứ đâu có hứng thú ngắm bình minh. Chả bù cho mấy ngày trước, cứ như cái bánh bao thiu.
- Em độc ác nó vừa thôi chứ!
Cánh cửa phòng bệnh bật mở, chàng trai nhìn nó bật cười. Đúng là một cô gái đặc biệt, quá đặc biệt, cho thêm hai từ cá biệt cho tròn.
- Anh!- Mặt sno sáng bừng lên nhưng khi quay người lại thì lập tức nụ cười trên môi tắt ngấm.
Anh ngso lơ cái vẻ mặt hiện lên 3 chữ ”Đi ra ngay” của nó vẫn đứng dựa tường cười. Mái tóc vàng hung được nhuộm ánh nắng rạng rỡ cùng gương mặt như tượng đúc khiến Ken như chàng hoàng tử đang chờ đợi nàng công chúa đến bên mình. Anh mặc chiếc áo sơ mi đen giản dị để đề phòng nếu có động tay động chân
chân thì dẽ dàng sử dụng. Vì anh đã lường trước bộ dạng của mình sau khi bước ra ngoài cánh cửa này rồi.
Ken bước đến phía nó, đưa món quà được gói công phu ra trước mặt cùng cái nháy mắt đầy tình ý.
- Tăng em nè!
Nếu là những người con gái khác thì anh sẽ tặng hoa còn với nó tặng hoa thì sẽ được đáp trả nagy vào mặt. Nên anh mứoi tặng quà, chắc chắn nó sẽ bất ngờ lắm.
Jen nhìn món quà , gương mặt từ xj xuống liền trở nên u ám và cuối cùng là sáng lóe lên. Tên này chắc pahỉ điều tra nso kxi lắm mới chọn màu này nhỉ, một amù xanh trang nhã và lịch sự, nhẹ nhàng và êm ái và cũng là MÀU NÓ GHÉT NHẤT!
- Ô! Anh quên mất! Nhưng không ngờ một người như em lại ghét màu xanh nha- Ken cười đắc thắng, chơi anh nhiều giờ anh chơi lại thôi.
Nó cũng cười, nhưng là nụ cười cay đắng. Nó đưa tay giật món quà và từ từ mở ra.
Đầu tiên là một cái hình đầu ngưừoi có gắn lò xo nhảy lên lè khè trứoc mặt nó, tiếp đến là một khẩu súng. Khoan đã, một khẩu súng ư? Tặng mình khẩu súng? Tên này…có ý gì đây??!!
- Anh nghĩ đi nghxi lại thì tanựg súng vẫn là hơpự với em nhaats! Nhưng chỉ là đồ chơi thôi đề phòng em cầm súng banứ anh luôn thì xui!- Ken vẫn cười hả dạ, cưừoi như được cười vậy. Trêu nó công nhận vui thiệt!
Nó hằm hằm nhìn anh, đang nghĩ xem có ên ném anh xuống cửa sổ không. Chợt đầu nó sáng một cái bóng đèn, hà hà, tuy cái này nhẹ nhưng cũng được. Vốn là định choi bút chì nhưng giờ cho tên này nếm mùi trước.
Jne đưa hai tay ra đằng sau, trên mặt nở nụ cười ngượng ngùng.
- C..Cảm ơn anh nha!
Ken bỗng thấy rùng mình, híc hôm nay dễ có sóng thần tràn về thủ đô Hà Nội yêu dấu lắm. Hoặc là sẽ có chị Hằng xuống trần và nhảy điệu nhạc rock. Dễ lắm.
Nó vẫn cười và tién lại gần anh, hai tay nó đưa lên vuốt má Ken, giọng nói ngọt ngào như kẹo ngọt.
- Thật sự em rất thích món quà! Em sẽ sử dụng nó nhiều để nhớ đến anh.
Rồi nó náhy mắt với anh một cái, đôi mắt t6ím ánh lên tia tinh nghịch. Ha ha, Ken ơi là Ken, anh gặp nhầm đối thủ rồi.
Đúng lúc đó, một lần nữa cánh cửa phòng lại bật mở. Nó và Ken quay ra cửa phòng.
Hắn trong chiếc áo phông xám trông thật bảnh trai. Mái tóc vàng được uốn kĩ lưỡngtạo vẻ hấp dẫn khó tả. Shin đang tươi cười thì nhìn thấy Ken lập tức nụ cười tắt ngấm. Nhưng không phải là ánh mắt hổ phách mà là ánh mắt nhìhn…sinh vật lạ.
Nó sợ kế hoạch bị bại lộ nên đã đẩy nhanh Ken ra khỏi phòng. Jen lạp tức lấy lại vẻ vui tươi ban nãy (là cái lúc pha shoại gia đình bướm ý) với hắn.
-Hi hi! Hôm nay đẹp trai ghê!
Shin vẫn có vẻ bực tức, sao tên trời đánh đó lại ở đây hỉ? Lâu lâu quên chưa xử hắn đấy, pahỉ bảo thằng Bun nó tìm lại rồi đánh cho ábn sống bán chết luôn, xem còn bén mảng tới đây được nữa không.
- Có đẹp trai bằng cái người vừa nãy không?
- Không!- Nó trả lời không chần chừ.
Hắn xì khó ở đầu định đến xử tội nó thì bị câu nói của chị Jen nah fta làm cho cứng đơ.
- Không phaie đẹp trai hơn mà là quá đẹp trai hơn!
- Cái này không nói anh cũng biết- Shin nhún vai nói tỉnh bơ, công nhận anh mặt dày thiệt nha!(Shin+ Jen: biến đê nhỏ kia! t/g: Nó…nó nói ai ý nhỉ?>”
- Mà em chưoi ác thiệt đó nha!- Hắn nhìn nó đang tràn đầy sức sống và nghĩ lại áci hình ảnh của Ken vừa nãy.
- Gì chứ? Ao kêu hắn dám tặng em súng chứ!- Nó phụng phịu.
- Thế thì hắn làm đúng rồi đấy!- Shin cười gian gian.
- HOÀNG DUY PHONG!!!!!!!!!!!
~ Một phút cho trận động đất trôi qua~
- Em có cần hét kinh khủng vậy không?- Hanứ ôm tai nhăn mặt.
- Híc! Em đau đầu quá, tại anh đó, tại anh đó.
Thế là hắn phải chịu làm bao cát cho nó chút giận vì sợ ảnh hưởng đến sức khở của nó. Giờ mới thấy làm bệnh nhân sướng thật ha.( nói chơi thôy!^^)
...