Ba dạy con phải sống cho trọn vẹn đừng để nuối tiếc và ân hận quá nhiều, đừng để cả cuộc đời chìm trongnhững lời nói giá như, nếu thì. Nhữngbài học Ba dạy luôn theo con và như thế đã hơn một lần con cố sức gồng mình để trở thành ai đó khác.
Con hay theo Ba đến trường trong những ngày con còn nhỏ, ngôi trườngBa gắn bó 35 năm năm qua với con không có góc nào không thân thuộc, năm lớp 10 bước vào trường với tư cách là một học sinh của trường con thấy như con đang trở về với chính tuổi thơ của con cùng những người bạn thân. Tuổi thơ gắn liền với viên phấn, góc bảng và những bài giảng của Ba, những lần đứng ngoài lấp ló bên cửa lớp nhìn vào trong, những bài học về các chữ cái lạ lẫm của con từ nơi ấy.
Mười mấy năm trôi qua nhưng nhữngkí ức ấy chưa bao giờ phai nhạt trong tâm trí của con, nó luôn được cất giữ cẩn thận trong một phần nào đó của những trang nhật ký tuổi thơ con, những kỉ niệm đẹp thời thơ ấu mà con đã từng sống, từng trải qua để đến bây giờ khi sắp trưởng thành ngồi nghĩ lại vẫn hay mỉm cười một mình. Con vẫn giữ thói quen lấp ló saucửa lớp mỗi khi có dịp về trường trong ngày bình thường để nghe lại những bài giảng quen thuộc, giọng nói ấm áp và cả ánh mắt của Ba mà con đã được nghe, được biết và được thấy trong suốt 23 năm qua, cả đời con không thể quên được những phútgiây ấy Ba à.
Chẳng ai giàu có tiền bạc nhờ nghề giáo, Ba của con cũng thế thôi, dù nhà mình chẳng giàu có nhưng cũng không đến mức quá thiếu thốn như ngày xưa, thay vì giàu vật chất là những thứ như niềm vui, tiếng cười và tình cảm, niềm hạnh phúc mà chỉ có những người thầy mới biết nó thiêng liêng cao quý đến nhường nào,điều đó luôn ngập tràn trong ngôi nhànhỏ của con vì con may mắn có cả ba lẫn mẹ đều là nghề giáo.
35 năm qua, bao thế hệ học trò đã đi qua có người nhớ đến Ba, cũng khôngít người quên đi hình ảnh người thầy đã từng dạy dỗ họ, nhưng hạnh phúc hơn cả là những ngày lễ tết vẫn có một số học sinh cũ đến nhà chúc mừng Ba thêm tuổi mới với niềm vui và sức khỏe, những lời tri ân sâu sắc là món quà quý giá nhất mà không có tiền bạc nào mua được, Ba chưa bao giờ biết con đã tự hào đến mức nào đâu.
Mỗi ngày trôi qua con lại thấy tóc Ba thêm sợi bạc, khuôn mặt thêm nếp nhăn và sức khỏe của Ba ngày càng yếu đi. Ba giờ tuy không thể nắm tay dạy con phải làm gì cho đúng, không thể đánh con đau như ngày xưa, giờ con phải tự bước đi trên con đường riêng mà gia đình và cả con đã lựa chọn. Nhiều lúc con cảm giác lạnh lẽo và hụt hẫng trên con đường ấy, muốn nghe lời động viên và nhắc nhở của Ba, của Má nhưng con biết con phải cố gắng, cố gắng trưởng thành, vứt bỏ chán nản tuyệt vọng và mệt mỏi để tựmình bước đi. Con luôn tin có một bàntay thô ráp vì những vết chai của thời gian nhưng chứa chan tình cảm gia đình vẫn đặt trên vai con tiếp thêm sức mạnh để con đi tiếp.
Con đang chập chững với những ước mơ của mình, 7 tháng nữa con sẽ tốt nghiệp, cuộc đời và sự nghiệp sắp mở ra trước mắt, sống ra sao là chính con phải chọn lấy. Khó khăn sẽ rất nhiều nhưng con tin con không bao giờ đơn độc vì bên con đã có gia đình, có Ba, cómá, chị hai luôn cổ vũ động viên và vun đắp cho ước mơ của con từng ngày. Ước mơ lớn mà con ấp ủ từ bé chưa bao giờ con quên và không ngừng nỗ lực để thực hiện nó.
Nhà mình vừa đón thêm một thành viên mới, con sẽ cùng chị hai truyền cho cháu nghị lực và những gì ba má đã truyền cho hai chị em con để một ngày nào đó cháu của Ba má sẽ tự hàovề ông bà của nó như con và chị hai tựhào về ba má lúc này.
Ba hãy tin con có thể làm tốt điều đó Ba nhé!