Uy “thèm” tiền đến độ gọi cả nhân viên vào phòng rồi ngon ngọt moi họ một khoản tiền gì đó, trắng trợn và vô lương tâm, những đồng nghiệp khốn khổ ấy chẳng biết kêu ai lại chạy sang phản ánh với tôi. Tôi bất bình hết sức, tôi muốn vạch mạch Uy nhưng cái khó là mấy ai dám nói lại, mấy ai dám chống lại, không có bằng chứng có mà kết tội Uy vào mắt. Uy dùng những đồng tiền táng tận lương tâm ấy để tái đầu tư cho công việc của mình. Sếp Thái cũng đã biết điều đó, ông không thể nhịn được nữa nên cho gọi tôi đến nhà vào một buổi chiều, phải dừng sự lộng hành của Uy lại, nể nang cũng chỉ có giới hạn, thôi thì nếu phải chịu hậu quả từ cấp trên ông cũng cam lòng, cũng chẳng còn mấy, ngót năm nữa là ông về nếu có mệnh hệ gì thì coi như nghỉ hưu sớm.
Tôi được vợ sếp mở cửa đón vào với một nụ cười âu yếm, bà chẳng lạ gì tôi, tính bà nhân hậu và nhất nhất ủng hộ chồng. Bà chỉ tay ra phía vườn hoa, sếp Thái đang ở đó chăm chút những cành hồng vừa mới nhú lên, thấy tôi, ông khẽ vẫy tay : – Lại đây Lam! Tôi cười và bước nhanh về phía ông, ông trỏ cái ấm nước chè tươi và bảo : – Nước đấy, cứ rót mà uống nhé. Tôi rót một chén nhỏ, đi theo sau ông, ông cứ thủng thẳng : – Lam này! Thằng Uy nó đi quá giới hạn rồi, nó coi Trời bằng vung, nó định thao túng cả Toà báo. – Dạ, cháu biết ạ. – Nó cậy có bố nó đấy, tưởng không ai động vào được. Tôi ngập ngừng hỏi ông : – Chú có nghĩ…chuyện của cháu là do Uy đạo diễn không ạ? – Đê tiện thế, không nó thì ai. Tôi thở dài : – Cháu sẽ vạch mặt Uy chú ạ! Sếp Thái ngừng tay, quay lại nhìn tôi, ánh mắt sáng lên : – Cháu đủ dũng khí chứ, đấy cũng là ý chú. – Cháu làm được, nghề báo là đấu tranh mà phải không chú? Sếp Thái cười khà khà : – Thế cháu quên câu “đấu tranh là tránh đâu hả?’’ – Cháu cần chú giúp. Sếp Thái gật đầu : – Hiện nay Toà soạn có nhận được một số đơn thư khiếu nại về một vài Công ty có dấu hiệu vi phạm Luật lao động, Uy nắm được điều đó nên đã thảo một số công văn gửi xuống các Công ty này, cháu đủ hiểu Uy muốn gì chứ? – Nói thế là Uy đã chặn những đơn thư này trước khi nó rơi vào tay chú? – Đúng thế, Uy ỉm nó đi. – Nhưng công dân phải ký vào sổ nhận đơn chứ ạ? – Có phải ai cũng hiểu biết thế đâu với lại gửi cho phó Tổng biên tập là an tâm quá rồi còn gì. Tôi gật gù trước trò tinh quái của Uy, tôi nói với sếp : – Tương kế tựu kế, theo cháu để Uy nhận tiền của một Công ty nào đó rồi bắt quả tang, lập biên bản gửi cấp trên. – Được đấy nhưng cháu phải hiểu Uy nham hiểm vô cùng việc bắt tận tay nó không hề dễ vả lại còn phải cần sự trợ giúp của chính Công ty đó nữa, thường thì họ sợ tai bay vạ gió, sợ bị trả thù nên cũng dè dặt lắm. Tôi nói nhỏ : – Nếu chú dùng ngoại tệ và cài máy quay thì mọi việc chắc trót lọt. – Nhưng làm thế nào để cài máy quay được mới là quan trọng, Uy không lạ gì mấy trò này đâu/ – Cháu sẽ tìm cách, phải dùng chính nhân viên trong Công ty, trước hết cần gặp gỡ với chính cái người viết đơn khiếu nại ấy đã. – Thông minh đấy nhưng còn điều này nữa, yêu cầu họ hợp tác nhưng mục tiêu tối quan trọng là phải giữ danh tính của họ để bảo vệ họ, cháu hãy tìm xem những ai là người đứng đơn sau đó chú cháu ta sẽ gặp một trong số họ.
Tôi lặng lẽ gật đầu, vậy là chúng tôi chính thức vào cuộc, một cuộc chiến bất đắc dỹ vì bản thân tôi cũng chẳng thích thú cái việc đấu đá thế này nhưng bây giờ nó sẽ là cơ hội sống cho chúng tôi, cho chính tôi.
Tôi vội vàng xin phép chú Thái để trở về Toà soạn ngay, cô văn thư vẫn còn chưa nghỉ, tôi thở phào, tươi cười chào cô ấy, thấy thái độ tôi cô ấy biết ngay tôi định nhờ việc gì, không rào đón, cô hỏi tôi : – Lại mượn gì hả? Tôi cười gãi gãi đầu : – Sáng mai em phải qua một đơn vị sớm, chị cho em xin tờ giấy giới thiệu, lát em chạy qua sếp Thái ký. Cô ấy vui vẻ quẳng cho tôi quyển giấy giới thiệu với câu nói : – Nhờ vả nhiều quá, nhớ mời cà phê. Mắt tôi tít lên, vâng dạ rối rít.
Tôi vội vàng lật giở những số giấy trước đó, đúng như tôi dự đoán, Uy dù kín kẽ mấy cũng vẫn sơ hở khi quên không huỷ cuống mấy số giấy giới thiệu trước đó, muốn đến các Công ty làm việc bao giờ chúng tôi cũng phải lấy giấy giới thiệu của Toà soạn, toàn tên Cảnh cả, đây rồi, tôi mừng hơn được vàng, nhanh chóng viết vào sổ tay tên các Công ty mà mình sẽ tìm đến đó. Tôi khoan khoái ngả người ra sau ghế, bước một thành công hy vọng đầu xuôi, đuôi lọt.
Việc tìm được tên các Công ty đã xong nhưng việc tìm ra ai là đối tác quan trọng để hợp tác mới là điều khó, tôi phải gặp rất nhiều người trong các Công ty đó dưới các vỏ bọc khác nhau để chọn lọc ra một người nhanh nhẹn, dám làm. Mất gần một tuần cật lực tôi mới tìm được một nhân viên tuổi cỡ 30 là người đúng như tôi cần, anh là trưởng phòng tiếp thị của một Công ty CP thuộc sở hữu của Nhà nước. Anh biết hầu hết các thương vụ của Công ty. Tôi hẹn gặp anh một buổi tối để trao đổi, người thanh niên có khuôn mặt cương nghị nhìn tôi và nói ngay : – Anh biết em đang định nhờ anh chuyện gì. Tôi gật đầu : – Vâng! Anh đã từng gửi đơn thư cho Toà báo phải không ạ? – Anh đã gửi cách đây hơn 2 tuần nhưng chưa thấy hồi âm, cách đây 1 tuần tình cờ anh thấy giấy giới thiệu của Toà báo cử một người tên Cảnh đến làm việc sau đó gửi lại cho anh công văn trả lời việc khiếu nại của anh là không có căn cứ mặc dù anh đã gửi kèm theo một số bằng chứng về việc vi phạm của Công ty. – Anh nghĩ người của Toà báo đã bóp méo sự thật phải không? – Chính xác là cả Công ty và nhân viên Toà báo đã cấu kết để bóp méo và che đậy sự thật. – Có nghĩa là có việc tiêu cực ở đây phải không, Công ty đang định mua chuộc hệ thống thông tin và anh muốn tố cáo? – Đúng thế! – Anh có biết rằng nếu sự việc bị lộ ra anh có thể mất việc không? Anh trưởng phòng không chần chừ chìa ngay cho tôi xem một tờ đơn xin thôi việc : – Anh chẳng ngại đâu, đấu tranh chống tiêu cực là nhiệm vụ tối thượng mà. Tôi cười, bắt tay anh : – Cảm ơn anh! Em sẽ gặp lại anh và bàn nội dung hành động cụ thể sau nhé.
Tôi hớn hở ra về, vậy là tôi và chú Thái đang tiến rất gần đến cái đích mà mình theo đuổi với tôi lúc này việc lật mặt Uy không phải là để trả thù cá nhân nữa mà nó mang một ý nghĩa và tầm quan trọng hơn rất nhiều.
* * *
Uy ngồi một mình trong phòng và nhẩm tính, số tiền hắn tạm ứng ra để chạy chức đã kha khá mà vốn thì chưa thu đủ về, còn một vài Công ty hẹn sang giêng sẽ giao tiền tiếp, thôi hắn cũng đành chờ. Việc này đâu phải ngày một ngày hai mà xong được nhất là khi cái chức vụ Tổng biên tập ấy thực sự là miếng mồi nhử béo bở của một số vị quan chức biến chất. Hắn thừa biết người ta sẽ ghé vào tai hắn và nói “Này chú! Anh nghe thấy có một mà thậm chí là hai ba thằng nó đang nhắm vào vị trí của chú đấy, chú xem liệu mà có động thái tích cực đi!”. Nói cái động thái tích cực ấy là hắn hiểu, cái cách nhử mồi ấy là đòn chính trị mà thằng nào cũng thuộc cả. Các chú cứ bắn đi, thằng này bắn một phát thì những thằng tiếp theo cứ hai ba phát mà bắn, cứ như thế, như thế, trận chiến kéo dài, thằng nào đủ cơ số đạn để bắn lâu nhất thì thằng đó thắng còn những kẻ còn lại phải chấp nhận cảnh tiền mất tật mang nhưng vẫn phải ngậm bồ hòn làm ngọt. Thế nên hắn luôn phải tìm cách làm đầy cái kho đạn dược, hắn phải dự trữ phòng khi cần đến. Khốc liệt, tàn nhẫn, đấy là chính trị, không bản lĩnh ắt sẽ bị đào thải thôi.
Uy thấy đau đầu quá, việc cơ quan đã vậy, việc nhà cũng trắc trở, ông già hắn giở chứng, tự nhiên lại tính bán căn biệt thự sang trọng đang ở để dọn đi chỗ khác mà chẳng thèm hỏi ý kiến hắn lấy nửa lời. Hôm qua hắn mới biết được cái việc hệ trọng ấy, hắn lồng lên như con thú bị cướp mất mồi, hắn phóng về nhà chất vấn cha. Cha hắn phẩy tay lý luận đấy là nhà của ông, ông mua bằng tiền của ông chẳng có lý nào cha bán nhà của mình mà lại phải đi hỏi ý kiến thằng con như hắn cả. Ông già nói thế là chọc vào cái tổ kiến lửa trong hắn, bao lâu nay hắn và cha chẳng mặn mà với nhau thêm cái việc này càng như giọt nước tràn ly.
Hắn không đồng ý như thế, ông bà già tính bán nhà thế ngộ nhỡ sau này khi ông bà sa cơ lỡ vận lại đến “ăn mày trước cửa nhà hắn à”, hắn nói với ông Bí thư Toan thế, với lại căn biệt thự có giá đến cả chục tỷ bạc, ấy vậy mà ông già lại chỉ định chia cho hắn chưa đầy 1/10 số gia sản ấy, nếu ông rộng rãi hơn thì hắn sẽ bỏ qua, đằng này…Hắn cú lắm, hắn chả thiếu tiền nhưng gần 10 tỷ thì không phải chuyện bỏ qua được, cha hắn đối xử như thế là không công bằng với hắn, dù sao hắn cũng là con ông. Trước đây ông từng lập di chúc sẽ để lại toàn bộ căn nhà ấy cho hắn, nay ông rút lại ông không cho hắn hết vì theo ông hắn là thằng con không ngoan. Hắn nhảy tanh tách lên, mặt hắn tái dại đi, hắn đòi nhiều hơn 1/10, cha hắn dứt khoát nói không vì hắn là con, cha mẹ cho bao nhiêu biết bấy nhiêu thôi. Hai con sư tử cứ dựng bờm lên đối đầu với nhau.
Hắn tức điên lên và hắn quyết định khởi kiện ngay chính cha đẻ mình, mặc cho ông Toan đã can gián. Hắn đòi ông bố đáng kính phải chia làm 3 cái gia sản ấy, mỗi người một phần, không có sự nhân nhượng nào cả. Sự quyết liệt của hắn làm cha hắn uất ức, sùi bọt mép sau cùng ông cũng nhượng bộ để thiên hạ đỡ ỉa vào mặt ông, ông cũng làm như hắn muốn chỉ có điều sau vụ này ông chính thức từ mặt Uy, coi như không có Uy trên đời, 1/3 gia sản cho thằng con bất hiếu là cái giá để ông bỏ hẳn nó.
Chính cái việc làm bất hiếu, họ nhà tôm lộn cứt lên đầu ấy mà hắn bị đơn thư tố cáo lên đến tận Thành phố, cũng may hắn luồn lách, lo lót giỏi nên có bác lớn đỡ cho, chuyện của hắn đó được coi là chuyện riêng, chuyện nội bộ không cần đem ra bình xét để đánh giá tư cách đạo đức thế nhưng trong tập thể Toà báo, mọi người đã dần nhận ra chân tướng của một kẻ phản phúc.
Mọi việc cứ thế trôi qua, Tết đã gần kề, hơi thở của Mùa xuân đã hầm hập sau gáy tôi. Cả khu vườn của mẹ hoa đã đua nhau khoe sắc. Bác Dũng tất bật với việc nhà, không lao động dường như chân tay bác ngứa ngáy lắm, bác loay hoay buộc chổi quét mạng nhện rồi lại sơn lại mấy cái cánh cửa, mặc cho ba tôi can gián ông vẫn cặm cụi làm may mà cái chân đau cũng đã đỡ rất nhiều.
Ba tôi cũng bận rộn trang trí nhà cửa, có lẽ lúc này ông mới nhớ đến cái thân tôi vì mọi năm phần đó của tôi.
...