thiếu xe đạp
– Thế anh sang mượn nó đi
- Nhưng…nhưng hôm trước anh vừa cho xe nó đo ván, giờ sang mượn ngại
– Trời ạ, em không biết đâu, anh kiếm xe đi – nó bực mình
Đến giờ thì Bin cũng đành chịu, đành tò tò vác cái mặt mẹt sang mượn thêm lần nữa
…
– Ơ, Bin hả cháu vào nhà chơi đi – tiếng bác chủ nhà xởi lởi
– Dạ thôi ạ, cháu muốn gặp em Hiếu, bác gọi em ý ra được không ạ? -hắn lễ phép
– Ờ thế cũng được, cháu đợi tý nhé – bác ý đáp
Một lúc sau:
– Sao lại tìm em mượn xe hả? Không cho mượn đâu – một thằng bé chạy ra
– Thôi, anh xin lỗi chuyện hôm trước – Bin xuống nước
– Anh có biết anh vừa làm hỏng con xe em yêu quý nhất không hả? – thằng bé cáu
Kim đứng ngoài từ nãy tủm tỉm cười
– Nè cho anh mượn đi, người yêu anh… chỉ thích đi xe đạp mà còn là xe đạp của chú mày thôi
Mắt thằng nhỏ sáng lên:
– Oạch, người yêu anh sau thích đi xe em. Uầy nàng nào đấy? Có khi nàng thích em chứ đếch phải thích anh đâu
– Thích cái đầu mày ý – hắn cáu – Mày không cho anh mượn xe thì từ nay đừng hòng qua nhà kiếm nhỏ Hoa nữa nhá
Thằng nhỏ vội vàng gật đầu mà không suy nghĩ
– Ơ đừng mà anh, em cho anh mượn xe
– Có thế chứ – Bin mỉm cười đắc ý
…
– Đây – sau một hổi thằng nhỏ bước ra với chiếc xe đòn ngang
– Ê thằng này sao không kiếm anh cái gióng như hôm trước ấy
– Giờ này còn xài gióng đi chơi với người yêu sao? – thằng nhỏ huyên thuyên – cái này em chuyên dùng để đi "cưa gái" đó. Anh chở, nàng ngồi đằng trước có phải lãng mạn gấp trăm lần không. Mặt sát mặt sướng lắm (phởn)
– Tao tưởng mày chung tình với em gái tao lắm mà? – Bin hỏi mặt ngơ ngác
– Hoa nó là người yêu còn mấy nhỏ khác làm người tình hí hí. Mà anh đẹp zai thế này kua gái cứ gọi là phơi phơi, thỉnh thoảng cũng phải đổi gió cho thêm yêu đời chứ – thằng nhỏ nháy mắt rồi té khẩn vào trong
Kim đứng nghe hết chuyện, nó chạy lại chỗ Bin nhéo tai.
– Anh mà nghe thằng nhỏ đó là chết với em đấy
– Á, đau. Anh chung thủy lắm, không bao giờ làm bậy đâu, tha cho anh đi – Bin nhăn nhó
– Xí
Nghe vậy nó mới buông tay nhưng mặt vẫn đỏ ửng giận dỗi
– Nè lên đây anh chở – Bin nháy mắt
"Công nhận lời thằng nhỏ chí lý thật. Đi cái xe này với người yêu thì sướng phải biết" – hắn tủm tỉm
– Cười gì đấy – Kim lừ mắt
– Không có gì
Tiết trời đã chuyển dần sang xuân, vẫn còn những cơn gió nhưng không buốt lạnh. Nó thấy lòng mình mát mẻ và dễ chịu. Bao chuyện vướng bận lúc nãy đã như gió thoảng qua. Nó cảm nhận được tình yêu quanh nó cũng mơn man như mùa xuân dịu dàng vậy. Trái tim nó không còn lạnh lẽo u ám mà ấm áp và yêu thương rộn ràng
– Nè, định đi đâu đây Kim?
- Anh thích đi đâu?
– Em đi shopping không? Anh thấy con gái thường thích shopping lắm – hắn thì thầm vào tai nó
– Thế thì anh gặp một cô gái khác người rồi. Em ghét đi shopping
– Tại sao?
– Shopping mỏi chân lắm
– Ặc lý do hay nhỉ. Thế em đào đâu ra quần áo mà mặc?
– Em tự may hoặc mua trên mạng. Có người mang đến tận nhà mà không tốn hơi – nó cười
– Anh thấy cái máy may ở nhà em rồi, hôm nào may cho anh một cái nhá. Mặc áo người yêu may còn gì sướng bằng
– Anh dẻo mồm nhỉ. Em may là phải có tiền công đấy
– Tiền thì anh không có, chỉ có tấm thân này thôi. Cho em đấy, muốn làm gì thì làm
– Ặc thân anh đáng giá bao nhiêu mà em phải lấy chứ
– Của một đống đấy, xài cho cẩn thận
Hắn nhìn nó cười, nụ cười thiên thần rạng rỡ
Nó nhìn hắn cười, nụ cười đẹp như mùa xuân hé mở
…
– Thế đi đâu đây?
– Đi thẳng đi, em chỉ anh chỗ này hay lắm! – nó nói
– Hay thật không?
– Hay thật
Chiếc xe dừng lại trước một hiệu sách.
– Trời ơi chỗ này hay lắm à? Nhìn là thấy buồn ngủ rồi – Bin than vãn
– Xí, biết em dẫn đi đâu mà kêu buồn ngủ? Tí không ngủ được đừng có trách – nó hếch mũi
– Thật không đây?
– Sao hôm nay anh thích hỏi "Thật không" vậy? Bộ không tin em hả
– Đâu có
– Thế thì nhanh đi
…
– Trời ơi sao cái chuyện này buồn cười zữ zậy? – Bin lăn lộn suốt từ nãy giờ
– Em tưởng anh bảo ngủ – nó giễu
– Ngủ sao nổi khi… em thức bên cạnh?
– Đồ dẻo mỏ
– Ê, em xem đoạn này đi, cười chảy nước mắt luôn
– Tân ô long viện mà, đoạn nào chả buồn cười
– Kiểu này phải mua hết mới được
– Ặc, mua làm gì? Đọc ở đây thôi – nó nháy mắt
– Là sao? (ngơ ngác)
– Thế anh chưa bao giờ đọc sách trộm trong hiệu sách à? Vừa được đọc vừa chẳng mất tiền mua – nó giải thích
– Thế tí ra về tay không sao?
– Tất nhiên rồi sao trăng gì nữa
– Em nhiều trò nhỉ
– Cái này ai chẳng biết, chỉ có điều ai mặt dày thì mới đọc được thôi
- Hơ, tự thú nhận mặt dày à Kim
– Có sao đâu khi cạnh em cũng có kẻ mặt dày cười lăn lộn suốt nãy giờ
Bin đỏ mặt nhưng vẫn không nhịn nổi cười. Quả thật, Kim của hắn còn nhiều điều thú vị quá!
#Lớp 11A3
– Ê Hiền, ăn kẹo không mày? – Kim hỏi
Nhỏ trố mắt ngạc nhiên:
– Hôm nay giở giời à? Sao tự nhiên lại tốt với bạn thế?
– Tất nhiên, tao mà, Kim luôn đối xử rất rất tốt với bạn bè – nó nói mà không nghĩ zì về những chuyện trước kia
Mắt nhỏ Hiền vẫn đang mở to hết cỡ, mồm cũng tròn vo
– Trong kẹo có độc không zậy?
– Ê mày nghĩ tao là ai chứ? – nó nhăn mặt nhưng đáng yêu vô cùng
– Thế… thế tao ăn đấy – nhỏ lắp bắp
– Nè ăn đi, cứ làm bộ hoài – nó nhét cái kẹo vô tay nhỏ và cười, nụ cười rạng rỡ như mùa xuân hé mở
Cả lũ trong lớp cũng lao xao "chuyện lạ" về Kim mấy ngày gần đây
– Ê mấy hôm nay Kim sao vậy mày? – nhỏ Hạnh khơi mào
– Không biết nữa nhưng mà khác quá – ngay cả lớp trưởng cũng phải chen vô
– uh đợt trước lạnh lùng băng giá tao tưởng nó còn muốn làm kool girl cơ – thằng Quân chém
– Kool cái đầu mày ý, tao thấy Kim thế này đáng yêu vô cùng, nàng sẽ là mục tiêu tao phấn đấu trong suốt cuộc đời này (ặc ặc) – Hào nái mơ màng
– Mộng vừa thôi mày, tao nghĩ con Kim thay đổi là do…IRML – nhà bác học Tùng Bi lên tiếng
– Không đúng, nó vừa chia tay Mun mà – nhỏ My nhảy câng câng
– Chia tay rồi thì tìm t.y mới, có sao đâu
– Thế mày nghĩ là ai?
Quân chỉ chỉ tay sang chỗ bên cạnh
– Tao nghi là thằng Bin lắm, dạo này chúng nó thân ghê gớm, đi đâu cũng kè kè bên nhau
– Không được, sao lại là Bin – đến lượt nhỏ Hiền dựng đứng
– Nhỏ Kim cao tay thật, kua toàn zai đẹp của trường. Nghe đâu đợt trước nó với thằng Bun cũng là một cặp đấy – mấy bà tám loan thong tin
@…#…%*#$%$#%
Tùng! Tùng! Tùng!
– Trống rồi đó chúng mày – thằng Hùng nhắc nhở
Mấy đứa vẫn 8
– Ông Huy tới chân cầu thang rồi
Vẫn 8
– Tầng 1
Vẫn 8
– Tầng 2
Vẫn 8
…
– Còn 3 bước chân
Vẫn 8
– Vào rồi – thằng Hùng quay xuống gào khẽ
bạn đang đọc truyện tại WapBacGiang.com
Im bặt
Cả lớp đứng! – giọng nói dõng dạc vang lên
Chúng nó không dám ngúng nguẩy hay ho he nửa lời nhưng có điều lạ: ông Huy hôm nay trông "sáng sủa" hẳn lên. Ổng còn cười nữa chớ. Thật là choáng toàn tập.
– Các em ngồi xuống đi. Thầy có một tin vui muốn thong báo
Cả lớp bắt đầu bàn tán xem "tin vui" ở đây là gì. Có điều mặt đứa nào đứa nấy méo xẹo tại "tin vui" của ổng chưa bao giờ mang đúng nghĩa cả.
Trong khi đó ông Huy phở vẫn xởi lởi cười nói. Sau một lúc ổng ra ngoài và dẫn vào… một cô bạn
– Ối zời ơi sao mà xinh thế – thằng Minh bếu phải rú lên trầm trồ khi nhìn thấy nhỏ
– Ấy tên là gì , nhà ở đâu, có người yêu chưa? – thằng Long đong hỏi thăm thêm một đoạn
Cả lớp lại xì xèo còn riêng Kim CHOÁNG. Cái giây phút nó luôn sợ hãi nay đã trở thành hiện thực. Cô ấy trở về.
Một cơn gió xuân thổi qua. Lạnh buốt sống lưng, đó là điều đầu tiên nó cảm thấy. Đôi mắt đen láy sững sờ nhìn cô "tiểu thư quý phải" kia, có chút hoảng loạn, có chút hoang mang và sự mất mát bắt đầu hiện hữu. Nhói đau. Trái tim mới chớm nở yêu thương dường như tê cứng lại, ngừng đập
– Không sao chứ Kim? – giọng nói quen thuộc vang lên
Nó ngỡ ngàng. Mun vẫn quan tâm đến nó
– Mình không sao – nó gượng cười
Nhận ra sự bất bình thường của Kim, Mun lo lắng
– Nếu có chuyện gì xảy ra chăng nữa mình vẫn mong cậu cười như mấy hôm nay
Kim đờ người. Nó không dám tin vào tai mình nữa. Mun vẫn coi nó là bạn sao? Nó nhìn Mun, ánh mắt cảm động không thốt lên lời nhưng rồi sự bình tĩnh không còn nữa khi cô ấy tiến về phía hắn. Kim nghẹn ngào
– Mình không dám chắc đâu
Câu nói ấy khiến Mun phải quay sang nhìn nó. Sự đau khổ trong đôi mắt đen láy kia không khỏi làm hắn sững sờ
– Cho mình ngồi với nhé – cô ấy lịch sự hỏi Bin
Nó nhìn Kún rồi quay sang Bin. Đôi mắt nâu trầm dường như ánh lên tia lửa giận dữ, đau đớn nhưng cũng đầy yêu thương. Nó biết trong lòng hắn, tình yêu ngày xưa đang trỗi dậy. Tình yêu ấy sâu sắc đến mức nào, nó không biết. Nhưng Kim hiểu rõ một điều thời gian nó quen và yêu Bin thật ngắn ngủi so với thời gian Bin yêu cô ấy. Liệu tình yêu của nó có đủ để níu giữ Bin? Sự sợ hãi làm đôi mắt đen láy long lanh như sắp khóc.
"AAAAAAAA" – Kim hét lên khi một bàn tay nhéo vào sườn nó.
Nó ôm bụng. Đôi mắt đỏ hoe nhưng tuyệt nhiên vẫn không rơi một giọt lệ.
– Em thưa thầy, bạn Kim đau bụng để em đưa bạn ấy xuống y tế – Mun nhanh nhảu
Thấy Kim ôm bụng, mắt đỏ hoe, ông Huy vội gật đầu. Như chỉ đợi vậy, Mun nhanh chóng đẩy nó ra ngoài
– Đi được không? – tiếng Bin vang lên đầy lo lắng xót xa
Hắn biết nó không đau bụng mà đau vì hắn. Kim khẽ gật đầu
Nó chầm chậm bước đi và thấy ái ngại khi cả lớp cứ chằm chằm ngắm nhìn.
"Oái" – một tiếng kêu thất thanh và Kim đã… đo ván giữa đường
– Sao lại ngáng chân Kim? – Mun sửng cồ với nhỏ Hà
– Ai nhìn thấy nào? Kim có thể nhìn thấy chân tôi sao còn vấp té? làm sao tôi biết mình sẽ làm ngã Kim mà rụt chân vào.
Cả 2 chúng nó choáng. Đây chính là câu Mun nói hôm trước
– Sao cô.. cô… biết – Mun lắp bắp
Kim sóng xoài trên sàn nhà, miệng không ngừng rẻn rỉ. Cảm giác an toàn chỉ đến khi có một đôi tay rắn chắc nhấc bổng và bế nó đi. Là ai đây? Ánh mắt Kim tò mò hướng về phía người ấy. Nó choáng, cả lớp cũng choáng tập 2. "Bun, tại sao anh lại cứu em lúc này?Chẳng phải anh ghét em lắm sao?" – nó nhìn Bun đau đớn. Trái tim nhỏ bé thắt lại, tái tê. "Kim ơi mày quên được Bun rồi mà, tại sao mày vẫn còn đau thế?"
Bun chỉ đưa nó xuống phòng y tế rồi quay đi, không một lời hỏi han, không một lời giải thích. Nó hụt hẫng nhưng đã quen với một Bun lạnh lùng vô cảm. Buồn. Một nụ cười nhạt nhẽo vang lên nơi khóe miệng trắng bệch. Nụ cười không đẹp như mùa xuân hé mở mà đau, mà điên dại, mà bất mãn với cuộc đời này. Ông trời quả thật muốn trêu ngươi nó. Bao lần nữa mới đủ đây?
# Sân thượng
Kim có khá nhiều phương pháp để chữa "đau". Cho dù không hiệu quả lắm nhưng cũng cầm máu được, ít nhất là khiến nó không rơi xuống vực thẳm. Uống rượu, đây là cách hữu hiệu nhất. Nhưng nó lấy đâu ra rượu trong trường học này. Thế nên trời không cho nó uống. Đánh nhau, đây là cách chiếm vị trí á quân. Nhưng nó lấy đâu ra đứa nào "thọc gậy bánh xe" trong khi cả trường đang học. Thế nên trời không cho nó đánh. Khóc, đây là cách mà Bin đã "mach nước" cho nó. Nhưng khóc mới là đk cần chứ chưa đủ