Nó chạy lại, ôm chầm lấy hắn. Nó kô cầm nổi nước mắt, gục mặt vào vai hắn mà khóc cho những tháng ngày dài dằng dặc kô có hắn bên cạnh
Đọc tiếp Làm vợ thầy, em nhé – chương 8
Ngày em đi…anh sẽ ra sao?
- Nào! đâu phải anh đi mấy chục năm mới về đâu chứ… – hắn xoa đầu nó như một đứa con nít – Con đâu rồi em? – hắn đưa đầu dáo dác nhìn xung quanh
Nó bị nói trúng tim đen, ấp úng
- A…con à…con đâu rồi nhỉ – nó gãi đầu, cười ngượng
- Hửm… Em có sao kô đấy – hắn nhăn trán, nhíu hàng lông mày lại
- À…em vẫn bình thường mà – nó lảng đi chỗ khác
- Hừm – lão Hiroli xuất hiện, trên tay bế đứa bé
- Ba…trời ơi con trai con đây sao? Nhìn nó giống con quá. Ba đưa con bế nào – hắn chìa tay ra,
bế đứa bé
Hắn kéo tay nó
- Lên phòng em!
Nó quay lại nhìn lão Hiroli, nửa muốn lên nhà nửa muốn ở lại. Nó sợ, khi lên nhà lão lại tưởng nó nói hết sự thật cho hắn nge. Lão lườm nó, phẩy tay ra hiệu cho nó có thể lên nhà. Nó khẽ cúi đầu chào lão
- Ngồi xuống đây em – hắn vỗ xuống cái ghế bên cạnh
- Cho em bế con một lát… – nó nhẹ nhàng ngồi xuống
- Anh/em
- Anh nói trước đi…
- Thôi em nói đi
- Hừm… – nó thở dài – Nếu…em bỏ đi, kô còn bên anh và con nữa…anh sẽ kô buồn chứ – nó thơm vào má thằng bé
- Em nói gì kì quặc vậy. Sao em lại bỏ đi chứ??? Nói rõ ra xem nào – vẻ lo lắng hiện rõ lên khuôn mặt hắn
- Kô. Ý em là ví dụ thôi mà. Anh đừng lo. Em sẽ kô đi đâu – nó cố trấn tĩnh hắn
- Ờ… – hắn ờ nhưng vẫn hơi ngi ngờ nó ( ngi là đúng r`…m` đi làm. Nó bỏ đi r` có hối cũng k kịp đâu
- Anh vẫn kô tin em à??? – nó ngiêng đầu, dầu cái mỏ ra, hơi nhăn trán
- Em nói kô có chuyện gì thì là kô có chuyện gì mà – hắn nhìn nó
===
…
Cái giọng rờn rợn của lão già ấy lại vang lên giữa cái rét của mùa đông càng làm cho khoảng kô gian ấy như muốn đè bẹp nó
- Mày có kể gì cho thằng Hirosi kô đấy – lão dúi điếu cần sa vào mặt bàn, đánh tia nhìn sắc nhọn về phía nó
- Dạ…con kô dám nói thưa ba – nó run giọng, nắm chặt đôi tay vằn đỏ lên vì lạnh
- Gọi thằng Hirosi xuống đây cho tao
- …
Nó đóng cửa phòng lại, lò dò bước lên cầu thang với dáng vẻ khó nhọc
- Anh xuống ba gặp – nó nhìn hắn một lúc lâu mới dám lên tiếng
-…
- Anh! – nó lay mạnh ng` hắn
- Hửm… em gọi anh hả – hắn dụi mắt, bật dậy
- Ba muốn gặp anh…anh xuống thư phòng đi
- Hừm…có chuyện gì mà ba gặp anh giữa đêm hôm thế này – hắn lôi cái bộ mặt chán nản ra nhìn nó
- Thôi xuống đi…ba mắng đấy – thực sự nó cũng chẳng muốn hắn xuống gặp lão già ấy
- Đợi anh tẹo… – hắn mở tủ quần áo, toan lấy 1 bộ
- Kô cần thay quần áo đâu…ba bảo xuống nhanh – nó tiến lại gần hắn, nhẹ nhàng đóng cửa tủ lại – xuống đi nào! – nó đẩy lưng hắn, khẽ mỉm cười
- Xuống cùng anh! – hắn kéo tay nó
Cạch…
- Ba gọi con?
- Ừ…!
- Ba vào thẳng vẫn đề luôn…Ba muốn con ngày mai phải lên đường ngay, công ti kô thể 1 ngày thiếu con được – lão gõ móng tay xuống mặt bàn
- Nhưng mà con muốn ở lại với vợ con con thêm vài ngày nữa – hắn nhăn nhó
- Ta kô muốn nói nhiều. Ngày mai con kô đi thì đừng trách ba độc ác
- Kìa ba…
- Kiri cũng đồng ý phải kô con? – lão thay đổi thái độ đối xử với nó
- Ơ…dạ – nó quá ngạc nhiên nhưng khi nhìn vào ánh mắt của lão, nó đành phải gật đầu
- Thôi con à, thu xếp hành lí mai còn đi chứ – lão hắng giọng
- Hừm – hắn kéo tay nó lên phòng, ấn nó ngồi xuống giường
- Anh…
- Sao em lại đồng ý??? ANH HỎI SAO EM LẠI ĐỒNG Ý CHỨ??? Em thật là – hắn vò mái tóc bù xù nay càng bù xù hơn
- Ơ…em…em cũng muốn tốt cho anh thôi mà
- Tốt? em có biết lần này đi là bao nhiêu lâu anh mới đc về kô hả??? – hắn đập tay xuống mặt bàn khiến nó đôi phần hoang mang – thôi đằng nào cũng thế. Sắp đồ cho anh đi – hắn hậm hực ngồi xuống ghế, 2 tay nắm chặt chặt vào nhau
===
Tạm biệt anh!
- Thôi ngủ sớm đi – hắn chán nản vất cái vali xuống đất
- Anh cứ ngủ đi…em chuẩn bị vài thứ cho anh đã – nó nhẹ nhàng đắp chăn cho hắn
- Cứ vào đây ngủ đi – hắn kéo tay nó ngã xuống người hắn
- Ơ kìa… – nó đứng bật dậy
Hắn lại lôi nó vào vòng tay hắn, 2 bờ môi khẽ chạm vào nhau…từng hơi thở dồn dập, trái tim như muốn phá tung lồng ngực 2 con người để hoà quyện vào nhau…miệng nó từ từ mở ra, hắn đưa lưỡi vào…hơi ấm lan vào trong miệng nó…ấm và nóng… Nụ hôn dường như chẳng kết thúc ở đấy…Đôi tay hắn luồn xuống xoa nhẹ đùi nó…hắn kéo nó xuống giường, hai tay chống ngang cổ nó…Đôi mắt hắn như hút lấy hồn nó vậy…hắn nhìn xoáy vào đôi mắt to tròn của nó
- Nhé…! – hắn luồn tay vào cổ nó, cảm nhận cái mùi hương da thịt của ng` con gái đang nằm dưới hắn…một mùi hương khá đặc biệt : mùi sữa…! Hắn thích cái mùi đấy…thích tất cả con người nó, tính nết nó và cả thân xác nó…Đôi môi hắn lướt nhẹ qua cổ nó…dần di chuyển đến ngực nó…Nó có cảm giác nhột đến khó tả…vừa muốn đẩy hắn ra mà vừa muốn giữ hắn lại thật chặt. Khi đồng hồ điểm 12h…khi cả thành phố đều chìm sâu trong giấc ngủ…khi bầu trời được phủ bởi màn đêm dày đặc…nhưng trong một căn phòng…vẫn còn 2 con người…quấn chặt lấy nhau
Nó từ từ mở mắt dậy…cơn gió lạnh buốt của sáng sớm mùa đông ùa vào căn phòng đánh thức nó dậy. Nó khoác cái áo bông lên ng`, tiến gần cửa sổ. Nó nhíu mày, đôi mắt nó khép lại…
===
Tạm biệt anh! (2)
- Anh đi nhé… – nó khiễng chân đặt lên trán hắn một nụ hôn
- Ừm…nhớ ở nhà giữ gìn sức khỏe nhé – hắn quay người lại, vẫy tay tạm biệt nó
Nó nháy mắt cho hắn – em đã bảo là iên tâm mà…!
Nó cứ đứng ở cổng nhìn hắn…cứ đứng như vậy cho đến khi từng hạt mưa rơi tí tách xuống mái tóc bồng bềnh của nó, hòa vào dòng nước mắt nặng trĩu lăn xuống đôi má gầy guộc, xanh xao ấy. Mưa mỗi lúc một nặng hạt…ướt hết cả một bờ vai của nó. Trông nó lúc này thật tội nghiệp…như một đứa trẻ lang thang bị bỏ rơi cùng với đôi chân trần đứng dưới nền đất lạnh buốt khiến đôi chân sưng tấy. Sao nó phải tự làm khổ mình thế này chứ?! Trời ạ…nó ngốc quá…ngốc quá…Bầu trời như chao đảo trước mặt nó…dần hiện lên những mảng tối đen…và rồi tối hẳn. Nó ngất lịm đi dưới cơn mưa lạnh đến thấu xương…!
———————
Hửm…?! Chỗ nào đây?…Đau đầu quá!!!
Nó cố mở mắt dậy để xác định xem mình đang nằm ở chỗ nào nhưng kô thể. Đầu nó đau như búa bổ và hai con ngươi kô chịu hoạt động. Người nó như tê liệt hoàn toàn vậy…kô cử động được nữa…
- Thưa bác sĩ…tình hình cô ấy có ngiêm trọng kô ạ?
- Cô Kiri bị thiếu máu trầm trọng…Gia đình cần theo dõi sức khỏe thường xuyên. Không nên để cô ấy nhịn ăn hoặc sốck mạnh…
- Vâng…Cảm ơn bác sĩ… vậy khi nào cô Kiri sẽ đc xuất viện ạ?
- Có lẽ cứ để cô ấy nằm vài ba hôm nữa…Nếu tình hình khá hơn gia đình sẽ làm thủ tục xuất viện sau
- Dạ vâng…Chào bác sĩ
Nkẹ hết cả lòng may mà t/g kô cko Kiri bị máu trắng nhé hà hà hà
————————–
Hai ngày ở bệnh viện như ở tù vậy… nó rã rời chân tay… và chẳng được cử động nhúc nhích một tí nào. Tại cái gối chết tiệt khiến sáng nào khi thức dậy cổ nó cũng bị vẹo sang một bên…và hơn hết, người nó nồng nặc mùi thuốc khử trùng – cái mùi mà nó ghét đặc.
Hừm…có lẽ ngày mai là nó đc xuất viện rồi…
===
Con ơi…ngủ ngon nhé!
- Mấy hôm ở bệnh viện trông mày tươi tắn nhỉ…ha…vào đây tao bảo – bà mẹ chồng ngoắc tay ra dấu cho nó đi lên tầng, trông dáng vẻ đỏng đảnh hết sức
- Dạ…mẹ đợi con lát
- Ngồi xuống! Thế bao h` mày định? – bà ta vắt 2 chân lên nhau, ẻo lả bê cốc cafê lên ngang miệng và…thổi
- Dạ? à…vâng. Con hiểu… – đôi mắt nó trùng xuống – con sẽ sắp xếp
- Còn sắp xếp cái gì nữa!!! Thu dọn đống rẻ rách kia và cút khỏi đây ngay!
- Dạ…vâng – nó cúi đầu – mẹ về phòng.
Nó vội vàng lục ngăn kéo, lôi ra tờ giấy với cái bút bi màu nâu nhạt mà hắn để bên cạnh nó lúc ở trên sân thượng trường…bắt đầu ngồi lên bàn và viết
« Hirosi của em!
Khi anh đọc được bức thư này thì có lẽ là em đã ở rất xa anh rồi. Thật sự em thấy rất có lỗi với anh. Đọc xong bức thư này đừng hỏi mọi người em đang ở đâu mà cũng đừng đi tìm em. Iên tâm là anh kô tìm được đâu. Xin lỗi vì em đã để lại con cho anh nhưng mà vì hoàn cảnh…mới cả em cũng kô nuôi được nó. Thôi để lại cho anh với “HAI BÁC” nuôi vậy.
Thật sự em định ra đi mà kô nói với anh câu nào nhưng mà em cảm thấy như thế là hơi vô tình thì phải… Ít ra cũng phải tạm biệt nhau một câu chứ nhỉ? Anh biết không? Lúc đầu gặp anh…Em thấy ghét anh cực! Ghét cực ấy. Chả hiểu sao càng ngày em lại càng mềm lòng trước anh. Ai lại đi iêu thầy giáo của mình chứ? Nhưng mà em là ngoại lệ…anh nhờ! Rồi cứ thế càng ngày em lại càng iêu anh…Em đã từng ngĩ rằng mãi mãi em sẽ kô iêu ai khác ngoài anh. Và em sẽ làm như vậy. Mãi mãi kô iêu ai khác ngoài Hirosi đâu! Cho dù bây h` em kô còn bên anh nữa thì anh vẫn phải quản lí công ty thay bác, chăm sóc thằng bé hộ em và iêu một cô gái khác…Có lẽ em sẽ không gặp anh trong vòng 10 năm…20năm hay thậm chí cả đời em sẽ không được gặp anh. Từ khi anh bắt đầu đọc bức thư này thì chúng ta đã là người xa lạ…
Tạm biệt anh và xin lỗi anh rất nhiều. »
Bức thư khá ngắn…ngắn vì nó kô còn gì để nói với hắn nữa…ngắn vì đôi tay nó như bất động và ngắn vì nó kô thể nói gì với hắn nữa. Đôi mắt nó đã nhòe đi vì nước mắt…Những dòng chữ nắn nót đã ướt đẫm nét mực túa ra…Tờ giấy nhăn nheo vì ẩm ướt. Tất cả tạo nên một nỗi buồn của sự chia li…dày vò và đau khổ
ÁAAAAAAAAA…….!
Tiếng hét của bóng ối…
…tiếng hét Thảm Thiết…
tiếng hét Oán Hận…
và…tiếng hét Đau Đớn
Nó hòa quyện vào nhau tạo nên một thứ tiếng man rợ đến kinh người…Nó làm cho mọi người phải hoảng sợ…phải tránh xa…
- Bà chủ…bà chủ!!! Trời ơi!!!
Nó hoảng hốt chạy xuống nhà…trong lòng thấp thoảng lo lắng…và cái cảnh tượng ghê sợ ấy đã đập vào mắt nó : người bà ta be bét máu, hai mắt trợn lên như muốn bắn ra khỏi hốc mắt và khuôn mặt biến dạng nát bét ra vì va chạm mạnh…bà ta đè lên đứa con trai của nó…mặt thằng bé cũng be bét máu.
Nó đứng lặng đi…mặt cắt kô còn giọt máu…hai tay nó buông thõng và người nó mềm nhũn ra…nó nhìn chằm chằm vào đứa bé, từ từ tiến lại gần hai cái xác. Nó kô khóc…nó kô thể khóc và nó kô khóc được. Nó bế thằng bé lên mặc cho bao nhiêu người ghê sợ khi nhìn thấy cái xác trẻ con biến dạng ấy, vô thức buông ra một câu
- ngủ ngon con nhé
Đọc tiếp Làm vợ thầy, em nhé – chương 9
Sự độc ác đã được trả giá. Mãn nguyện hay đau đớn ?
• Nếu tôi biết trước có ngày này…tôi sẽ kô sinh ra trên cõi đời này nữa…
...