*****
Tại bệnh viên.
Tuy là 1 bác sĩ nhưng cũng k thể bìh tĩnh khi tháy nó bị như thế, Hắn như thấy sự thay đổi trong người của hắn, K lẽ hắn đã … THÍCH nó.
- K. K thể ta là ai chứ. Là Yoshi…
- A k là Yoshi thì là ai. Chảng lẽ con Chim to to ở ngoài cửa. Nó cười nhẹ.
- Cô tỉnh rồi à. K mệt hay sao mà nói tào lao. Mặt hắn đỏ nhẹ. NGượng đây mà.
- Hì. K tỉnh thì sao mà nói chuyện với a. Hỏi ngu gớm chưa.
- NÓi ZÌ THẾ HẢ !!!. Hắn đâm bực. CÓ biết hắn đang lo cho nó k???
Nhưng hắn chưa kịp tức cho hết thì thấy mắt nó rưng rưng, K nỡ bực… HỪ.
- Thôi Thôi cho Yoshi xin lỗi nè. Đừng khóc mà… Năn nỉ đó. Bé muốn zì Yoshi cũng…. Mặt đỏ bừng. Chưa bao giờ hắn ngọt như thế này. Ngay cả cô người yêu cũ của hắn.
Hi… Nó cười tươi. Nụ cười phải nói là… XINH…. Rất XINH. Thách thằng nào nhìn vào mà k xao xuyến. Và hắn cũng k ngoại lệ. Nhìn chằm chằm vào nó.
……..”””
- Anh…. Nhìn dì dư zậy,TÔi có zì trên mặt à. Nó vuốt mặt. Cái động tác dễ thương hết mức có thể.
- K… Cô…. Cô..
- Hừ. Zì hả…. Cô zi…
- Có ghen ở mắt kìa. Xấu quá.
Hắn nói + theo cái tay thì đưa lại mắt nó để lấy ghen. Thì nó ngủ 1 ngày rồi mà. Sao k
ghen đc. Hi….
-K cần a lo. Nó ngajiii
- Ừm. Thôi tôi xin lỗi mà,. Đừng giận tôi nha.
- HiHi. Vâng…^^
- Mà cô tên zì nhỉ.
- XÌ. Kiri. Nhơ cho rõ đó.
- Con vẹt. Nhớ rồi… CÔ ghê gớm thật.
Tự nhiên 2 giòng lệ rơi. Nó đang khóc. Yoshi hốt hoảng.
- Tôi… Tôi nói zì sai à… Cô cho tôi xl mà.
- K .HỨc. Tôi xl a.Nó nấc lên.
Thì ck yêu của nó cũng nói nó nthe mà. Nó khóc là phải..
- KIRI nè.
- Hả. Zì cơ.
_ CÔ…TÔi…. CÔ làm người yêu tôi nhé. K phải bồ….
Đọc tiếp Làm vợ thầy, em nhé – chương 10
“Niềm vui. Hay là niềm đau.”. Sẽ tới.
Bất ngờ bởi câu nói đó. Nó K khỏi sửng sốt…
Cả Yoshi cũng bất ngờ bởi chính mình. Tự nhiên hắn thốt lên câu nói đó chứ k phải là hắn cố í đâu nha.
- TÔi k xứng đâu… Nó bỗng khóc. Nước mắt mặn chảy dài trên gò má xinh đẹp..
Hắn thấy bối rối. Hắn chưa bao giờ có cái kiểu ntn đâu. Hắn tự kiêu lắm. ĐẸp trai. GIỏi như hắn. Lại con trai của bà Lozzi. 1 Nữ doanh nhân nổi tiếng. Thì k thiếu con gái chạy theo hăn chứ đâu phải như bây giờ.. Thật sự là k biết phải làm sao nữa mà,
- Sao e lại nói như vậy. Người k xứng là tôi mới phải….
Trong nó đang rất hoang mang. Đúng là vậy. Nó sợ. Sợ lại yêu. Như nó yêu ck nó. Để rồi lại đau khổ. Cả thân xác lẫn tâm hồn. 1 Tâm hồn rất dễ vỡ.
Nó k biết phải làm sao nữa. Nó chưa hết yêu Thầy của nó. Nó k muốn hắn lại đau bởi nó. K muốn vì nó mà hắn tiếp tục trong cuộc tình k kết quả này,
Nó nghèo. K có nhà. K có zì hết. Nhưng sao hắn lại hỏi nó làm ny hắn chứ. NHưng phải chăng trời đang cho nó cơ hội để thay đổi, để có niềm vui. Hay là nỗi đau sẽ bắt đầu.
Dòng lệ vẫn rơi. ĐÔi tay nắm chặt tấm garap trải giường bệnh.
Bỗng có đôi tay, NHẹn nhàng gạt lấy dòng lệ đó.
********
CÔ ấy nói zì thế nhỉ, sao vậy. Mình mới k xứng mới đúng chứ. 1 người như mình thì ai giám đồng í.
NHưng mà sao cô ấy lại khóc. Phải chăng lại do mình. K. Mình k muốn. K muốn người con gái trước mắt phải khóc
Hay là… Mình đã… YÊU RỒI….
*********
- A… HuHu. Nó bỗng khóc toáng lên. To hơn lúc nãy nữa.
- NGoan nào, đừng khóc mà. Có a bên em rồi. Ngoan nhé. Hắn nhẹ ôm nó vào lòng.
Mái tóc nhẹ xõa vào mặt hắn và rồi nps đang ở trong lòng hắn. Hắn Vui lắm. ” Dù ntn a cũng k buông em ra đâu cô bé.” Hắn nói nhẹ vào tai của nó.
Bây giờ nó k còn khóc nữa. Và có cảm giác…. VUi ư. Cũng k hẳn.
===
Sự thay đổi.
- Anh sẽ đưa em tới 1 nơi đc k? Khi đó em sẽ cho a câu trả lời cuối cùng.
- Ừm. Hắn cười nhẹ.
Làm thủ tục xuất viện xong. Nó chỉ hắn tới 1 bãi tha ma. Với đầy các ngôi mộ san sát, To có nhỏ có. Cảm jac lạnh sống lưng từ hắn. Nó cũng cảm nhận đc. Và quay lại cười nhẹ với hăn.
- Anh muốn đi vào đó chứ.Nếu a k muốn thì em k ép. ta đi về nhé….!!!!! Nó vừa nói vừa quay lại định về,
- K, Ta vào nào. Hắn cầm tay kéo nó vào bãi tha ma. Đi rất nhah mà k quay lại. Cứ nhắm thẳng đường đi. BỖng hắn vấp 1 vật zì đó mà vấp ngã…..
Và có cái zì đó đang đè lên hắn.
- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA. Hắn hét toàng lên.
Cái vật đang đè lên hắn là nó. Nãy h hắn đi vội quá,. Nhanh nữa. K nhớ là kéo nó. + THÊm khi đi chân vấp tréo nhau nên té. Thật là k tưởng đc cái cảnh này.
Nó đánh hắn 1 cái rõ mạnh….
- A làm zì mà như ma đuổi thế. Từ từ chú. Hừ. Đáng ghét… Vùa nói nó vừa đứng dậy.
- Kéo a lên với. Hán đưa tay ra cho nó kéo.
- Mơ đi. A tự đứng dậy. TÉ chỗ nào đứng lên chỗ đó, Ông cha ta có câu nói đó mà. Kèm theo cái lè lưỡi hết sức dễ thương.
-…. Hắn ngơ ngẩn nằm ngắm nó. Nó quả là rất đẹp
- A nhìn zì thế. ĐÚng là hậu đậu.
Nó ngại rồi. – ĐƯa tay ra để tôi ké lên. “XÍ.”..Nó chìa tay ra để kéo nó thì bỗng nhiên hắn lôi nó xuống. Và ôm nó.
*******
- VỢ……
Có tiếng hét từ phía sau đó,
Nó vội vàng đứng lên. Cả hắn nữa.
Hirosi. ĐÚng. Chính Hirosi. NGười ck của nó. ĐAng chạy lại, cầm vai nó lác mạnh.
Bất ngờ. Ck nó. NGười nó yêu đang đứng trước mặt….
- Ai là Vợ của a. Tôi k quen a.Buông tôi ra…. Nhanh….
BỐP>>>>>> CÚ đấm mạnh…. Từ Yoshi… Làm Hirosi bật té….
- CÔ ấy bảo a buông ra. A k nghe thấy hả….????
Nó thấy Thầy yêêu của nó đang ngã, CK yêu của nó chảy máu ở miệng. Nó muốn chạy lại đỡ CK nó ngồi dậy nhưng có cái zì đó dữ chân nó lại. K cho nó bước lên.
Lại khóc. Nó đang khóc.
- KIRI. EM nói tôi nghe đi, sao em lại bỏ đi. Cả con chúng ta nữa, Làm sao nó chết hả,,, EM hãy nói tôi rõ đi đc k?
LẠi thêm 1 người khóc. Vậy là 2 người đang khóc.
Còn 1 người đứng đó. Hắn k hiểu Hirosi. Hắn ta đang nói zì thế chứ. Nào là vk.. Rồi bây jo lại con. HẮn k thể hiểu nổi.
- Hắn ta nói zì vậy KIRI…. Yoshi hỏi nhẹ nó….
Bây giờ nó k khóc nữa. K khóc. Cứng rắn. Nhìn sang Yoshi rồi nhìn sang CK nó.
===
Quá Khứ 1 tí nào.
3 ngày trước.
- Cái zì. COn…. Con… của con bị sao… BỐ nói rõ con biết đi. Hirosi hắn k còn bình tĩnh nữa. Bây giờ hắn soock. THật sock…. Sao chư. Vợ của hắn diết con hắn. Rồi bỏ đi.
Hắn k tin vào tai mình nữa. NGười bố của hắn đang nói nthe đó. Hắn có nên tin k…
Vội vàng bay vê. Nhanh chóng chay vào căn biệt thự….
Bố hắn đang ngồi ở đó. Mẹ của hắn ngồi kề bên. Cả quan gia. Sao k thấy Vợ hắn đâu.
Trong căn nhà này đây sự u ám.
- Bố nói đi. Nói rõ đi. COn con. Vợ con nữa. Tại SAO…… TẠI SAO>>>>>!!!!
- COn bình tĩnh. Đứa con dâu khốn nạn đó nhân lúc ta k để í, Nó đã cướp lấy cháu trai của ta và nẹm mạnh xuống nền nhà… Thật k ngời mà.
MẸ hắn khóc và nói. Gã quản da k nói zì. Mặt buồn rười rượi. K ngờ bà chủ nói dối trắng trợn như vậy, Đổ oan cho cô bé tội nghịp.
- Đúng rồi đó con. Nó đã làm vậy đó. COn đừng đau buồn. Ta luôn bên con… Bố nó. COn cáo đang nói với hắn,
HẮn k Tin đc. – VỢ Con k bao giờ làm nthe. COn k Tin. BỐ lừa con.
Hắn như điên lên. Chạy nhanh lên phòng của vợ ck hắn. NHưng k?
CĂn phòng trống vắng… K ai hết. VÀ….. Hắn thấy bức thư. Hình như người dọn phòng k để í. Trong lúc lấy hêt những thứ ở bàn trang đểm. Đã vô tình làm bức thư rớt xuống kẽ giường.
Như linh cảm. Hắn biết đó là thư của vợ hắn. Và hắn đọc….
« Hirosi của em!
Khi anh đọc được bức thư này thì có lẽ là em đã ở rất xa anh rồi. Thật sự em thấy rất có lỗi với anh. Đọc xong bức thư này đừng hỏi mọi người em đang ở đâu mà cũng đừng đi tìm em. Iên tâm là anh kô tìm được đâu. Xin lỗi vì em đã để lại con cho anh nhưng mà vì hoàn cảnh…mới cả em cũng kô nuôi được nó. Thôi để lại cho anh với “HAI BÁC” nuôi vậy.
Thật sự em định ra đi mà kô nói với anh câu nào nhưng mà em cảm thấy như thế là hơi vô tình thì phải… Ít ra cũng phải tạm biệt nhau một câu chứ nhỉ? Anh biết không? Lúc đầu gặp anh…Em thấy ghét anh cực! Ghét cực ấy. Chả hiểu sao càng ngày em lại càng mềm lòng trước anh. Ai lại đi iêu thầy giáo của mình chứ? Nhưng mà em là ngoại lệ…anh nhờ! Rồi cứ thế càng ngày em lại càng iêu anh…Em đã từng ngĩ rằng mãi mãi em sẽ kô iêu ai khác ngoài anh. Và em sẽ làm như vậy. Mãi mãi kô iêu ai khác ngoài Hirosi đâu! Cho dù bây h` em kô còn bên anh nữa thì anh vẫn phải quản lí công ty thay bác, chăm sóc thằng bé hộ em và iêu một cô gái khác…Có lẽ em sẽ không gặp anh trong vòng 10 năm…20năm hay thậm chí cả đời em sẽ không được gặp anh. Từ khi anh bắt đầu đọc bức thư này thì chúng ta đã là người xa lạ…
Tạm biệt anh và xin lỗi anh rất nhiều. »
Hắn đang khóc. Hắn hét lên. Bọn họ bảo vợ hắn diết con hắn… Thì ra họ… Đã k cho cô ấy ở bên hắn. Nhưng sao con hắn chết. VẪn còn là dấu hỏi… trong người hắn.
===
Vững…
Và bây giờ hắn ở đây. Ở nới mà đứa con của hắn và nó nằm xuống..
Nỗi đau càng tăng khi hắn thấy nó đi cùng Yoshi. ĐÚng là hắn yêu nó. Rất yêu. Tình yêu lớn tới mức hắn có thể chết trước mặt nó. Nhưng bây giờ hắn phải làm sao. Phải làm như thế nào đây. Người con gái hắn yêu đang đi với 1 người đàn ông #.
- Em hãy cho tôi lời giải thích đc k Kiri. Hắn cúi mặt nói. Nụ cười phảng phất trên đôi môi. bây giờ thì hắn k khóc nữa. Hắn phải cố cứg rắn. Phải như thế….
Nó đứng lặng in… K nói zì. K có bất cứ hành độg zì. Như 1 bức tượng. Não lòng đến ghê sợ….Còn Yoshi… Cậu ta cũng k biết nói zì hơn. Và cũng lặng im. Cái không khí bây giờ. Đã lạnh lẽo vì ở ngay bãi tha ma. Và càng thêm oi bức khó chịu hơn khi 3 bóng người vấn đứng lạng chờ người kia lên tiếng.
- Con k cần chờ nó nói zì đâu con trai của ta. Mụ đàn bà kia k xứng với con… Nó k còn là con người nữa con trai à.
Không khí đã đc giải thoát bởi ông bố của Hirosi. 1 giọng nói đầy ám ảnh đối với nó. Quyền uy đối với Hirosi. Và đanh ghét đối với Yoshi.
Cả 3 con người ấy đều hướng về nơi phát ra giọng nói đó. Thật là khó chịu. Ông ta đang ngồi trên chiếc xe lăn. Cùng với lão quản gia đang đẩy xe.
Bóng mặt trời đang dần xuống núi. Nhưng tiếng quạ kêu làm thêm sự lạnh lẽo. Đó là suy nghĩ của người ngoài. Còn những người ở trong cuộc. Người họ nhưng nóng lên. Hirosi hắn sẽ có câu trả lời cho việc con hắn chết và tại sao vợ hắn bỏ đi… Còn đứng với người đànông # nữa chứ…
- Nào hãy tới viếng cháu nội của ta.
- ÔNG K XỨNG ĐỂ NÓ KÊU ÔNG LÀ ÔNG NỘI. Nó hét lên. 2 Dòng lệ tuôn ra…. Ông là zì cơ chứ. Ông đã khi nào coi mẹ nó là con dâu chưa. Ông xem thường những người nghèo khó như tôi. ÔNG…. Đồ QUỶ DỮ……
Yoshi. Hắn đã dần hiểu ra tất cả. Hắn thầy thương cho người con gái hắn yêu ngay từ khi nhìn mặt… Cô ấy quá khổ sở. Cuộc đời cô ấy… Hắn muốn biết. Muốn được hiểu. Muốn đc quan tâm. Muốn đc chở che cho cô ấy….
...