CHƯƠNG 2 UI XẺO
“Anh vốn thích chọc em rồi, cô bé ngây thơ ạ ! Anh nghĩ là sẽ khiến em khổ dài dài đấy !”
Ngày đầu tiên đến trường thực chất cũng chỉ để là làm quen, phân nhau ai làm lớp trưởng, ghi nội quy, biết tiểu sử trường, chẳng có gì là mới mẻ nên các học sinh được cho ra về sớm.
Quả thật ngày đầu đối với Ngọc Linh là chẳng có gì hay ho rồi. Với bản tính hồn nhiên, vui vẻ, Ngọc Linh đã quên hẳn đi và vui vẻ tí ta tí tởn đi lấy xe đạp đi về. Cô cũng định là sẽ đi kiếm thêm việc làm thêm ở một quán nào đó.
Nhắc đến Ngọc Linh không ai là không khỏi thấy đáng thương cho cô. Còn bé, cha mẹ cô đã bị mất trong tai nạn giao thông. Vậy là hiển nhiên cô thành trẻ mồ côi. Khá may cho Ngọc Linh là cô đã được một gia đình khá là giàu có nhận nuôi. Ông bà nhà họ Ngọc quả là rất tốt với cô, họ không sinh được con nên khi nhận nuôi cô họ chăm sóc như đứa con gái. Bất kể cô cần gì thì họ đều mua cho cô cả, không thiếu một món. Ngọc Linh thì ngoan lắm cơ nên dĩ nhiên là không đòi hỏi gì nhiều rồi, thỉnh thoảng cô chỉ nói họ dẫn cô đi chơi thôi. Ngọc Linh cứ tưởng cuộc sống mình sẽ ổn định và hạnh phúc như thế cho đến khi người mẹ nuôi của cô bị bệnh ung thư. Chẳng bao lâu mẹ cô mất, công việc kinh doanh lúc này thì xuống dốc do ông Ngọc quá đau buồn. Vậy là chẳng bao lâu gia đình nhà họ Ngọc nợ nần chồng chất. Cha cô đem bán nhà, cũng may là vừa đủ để trả nợ. Tất cả cũng chưa dừng lại ở đó. Thật không may là ông Ngọc lúc trước có xích mích trong làm ăn nên bây giờ phải bị thanh toán. Trước khi mất, ông đã giao lại 1 số tiền do ông bí mật dành dụm. Ông đã sớm biết có chuyện này xảy ra nên đã chuẩn bị. Từ đó, Ngọc Linh tiếp tục trở thành 1 người không có gia đình. Dù thế cô vẫn cứ hồn nhiên vui tươi bởi cha mẹ cô thích cô như thế.
Trở về hiện tại thì Ngọc Linh đang đạp xe đi kiếm việc làm. Trời cũng đã gần trưa rồi, trán cô thì lấm tấm mồ hôi, Ngọc Linh đâm ra hơi mệt cũng có chút lo lắng.
- A…có rồi.
Vừa băng qua 1 ngã tư thì Ngọc Linh đã thấy ngay 1 nhà hàng đang đề bản tuyển nhân viên, cô không ngần ngại chạy thật nhanh tới và đi vào. Cả ông chủ và người phục vụ đều khá ngạc nhiên khi thấy Ngọc Linh vào xin việc làm. Ai cũng nhìn cô từ đầu đến chân và không tránh khỏi nghi ngờ.
- Dạ…cho cháu xin việc ạ !
- Cháu là con nít không xin việc được đâu
- Nhưng…nhưng cháu đã 16t rồi ạ !
- 16
Tất cả phục vụ và ông chủ đều nhìn cô bằng đôi mắt ngạc nhiên và không tin tưởng. Rõ ràng thân hình Ngọc Linh nhỏ nhắn thế này, nhìn cứ như một đứa học sinh lớp 6, lớp 7 sao có thể là 16t được. Ngọc Linh nhận ra ánh mắt ngờ vực bèn rút từ ví của mình chứng minh nhân dân.
Ông chủ cầm CMND và xem xét thật kĩ.
(bạn đang đọc truyện tại yeumobi ,chúc các bạn vui vẻ)Ông nhìn đi nhìn lại bức hình và người trước mặt, cuối cùng ông buộc cũng phải tin.
- Sao cháu còn đi học mà lại xin đi làm thêm nữa
- Dạ…cháu sống có 1 mình thôi. Ba mẹ cháu mất rồi !
Cứ mỗi lần nhắc tới ba mẹ là Ngọc Linh lại rưng rưng nước mắt. Vì khi cô mất ba mẹ là ở tuổi còn quá nhỏ nên chẳng nhớ một tí gì, trong đầu chỉ toàn là hình ảnh ông bà Ngọc. Ông chủ thấy tội nghiệp nên đã quyết định cho Ngọc Linh đi làm.
- Thội được, vậy thì tối nay cháu đến làm nhé. Cháu làm từ 6h -11h có được không ?
Gương mặt Ngọc Linh tươi tỉnh hẳn. Nhìn đôi mắt còn đỏ hoe nhưng trên môi đã nở nụ cười tươi tắn ai cũng thấy thương cho cô. Nhìn dáng người nhỏ nhắn vừa đi ra khỏi cửa, ông chủ mỉm cười.
Đúng 6h, Ngọc Linh có mặt ở nhà hàng, cô nhanh chóng thay đồ phục vụ và hăng hái làm việc. Lúc đầu cô khá vụng về và còn làm đổ bát súp khi đem ra cho khách, hai người khách ra phần bực bội nhưng khi thấy đôi mắt to tròn đầy hối lỗi, gương mặt nhỏ nhắn lấm tấm mồ hôi và miệng rối rít xin lỗi ai nấy cũng tha thứ. Cũng may sau lần ấy, Ngọc Linh làm việc tốt hơn, nhiều người khách còn hài lòng về cô, ai nấy đều nói sẽ quay lại nhà hàng này nếu được cô phục vụ. Những người phục vụ khác rất vui và ngạc nhiên, ông chủ mỉm cười hài lòng.
Ngọc Linh làm việc khá vất vả nhưng trên môi cô luôn nở nụ cười. Ngày đầu sẽ rất suôn sẻ nếu như người đó không xuất hiện.
Khoảng 9h, cửa nhà hàng đột ngột mở toang, ai nấy đều nhìn ra. Không gian bỗng chốc im lặng, ai nấy đều hướng mắt nhìn ra cánh cửa. Ngọc Linh thấy lạ cũng nhìn ra, cô sững người, làm rớt cả khay phục vụ bởi…
- Bé con…ra là cô…làm việc ở đây à ?
Kể từ khi thấy Tấn Phong bước vào thì Ngọc Linh cũng đã hiểu ra nhiều điều. Cô biết chắc hôm nay sẽ là 1 ngày không mấy tốt lành, trong lòng cũng có chút hoang mang.
Tấn Phong ngồi vào bàn thượng hạng nhất trong nhà hàng, ngay sau đó là 1 chị phục vụ lớn hơn tuổi của Ngọc Linh bước ra đưa cho cậu ấy menu và chờ xem cậu ấy gọi món. Cậu ấy không hề gọi món mà yêu cầu Ngọc Linh làm phục vụ. Chủ quán ngạc nhiên nhìn cô, cô lắc đầu tỏ ý như không quen, cô quay sang đưa ánh mắt khẩn cầu trợ giúp của chị phục vụ đang ở bàn của Tấn Phong. Chị ấy thấy Ngọc Linh khá tội nghiệp nên đành nói với Tấn Phong.
- Em ấy đang phục vụ nhiều người trong nhà hàng, Phong thiếu gia thông cảm cho, tôi sẽ thay Ngọc Linh phục vụ.
Tấn Phong lập tức đứng dậy, đập tay lên bàn tỏ ý tức giận. Cả nhà hàng im phăng phắc. Ai cũng biết Tấn Phong là con của tập đoàn nhà họ Phùng nổi danh cả nước, họ không muốn mình sẽ phải gánh chịu tai họa. Chị phục vụ ban nãy đã run sợ nay chẳng còn đủ can đảm nên đành phải đến chỗ Ngọc Linh van xin.
- Em ra phục vụ đi. Chị không giúp được.
Ngọc Linh lúc này cũng lo sợ nhưng cô đành phải ra tiếp Tấn Phong.
- Thưa, Phong thiếu gia, cậu muốn dùng món gì ?
- Đem tất cả các món trong nhà hàng này ra.
- Hả ???
- Cô không muốn đem à ? Hay là để tôi gọi ông chủ ?
Tấn Phong nhìn Ngọc Linh, môi cậu ấy nở một nụ cười chẳng mấy tốt đẹp, ánh mắt cố tình châm chọc. Ngọc Linh giờ đây trán toát mồ hôi, cô cắn chặt môi vì lo sợ, môi cô suýt chút bật máu, ánh mắt nhìn ông chủ. Gương mặt ông chủ đang lo lắng. Ông sợ nhà hàng phải đóng cửa. Ngọc Linh không do dự nữa, cô đành làm theo.
- Thiếu gia chờ 1 chút.
Ngọc Linh bước đi, Phong nở 1 nụ cười thích thú.
Trông Ngọc Linh lúc này đến là tội, thân hình thì nhỏ nhắn, trán lại lấm tấm mồ hôi, gương mặt cũng trở nên mệt mỏi. Cô cứ chạy tới chạy lui bưng ra những món mới. Trong lòng cô lúc này hẳn là căm phẫn Tấn Phong lắm ! Hắn thì ung dung cười mỉa nhìn cô. Hắn chỉ gắp vài đũa rồi không ăn nữa đem món mới. Cô thừa biết là hắn đang chọc cô nhưng Ngọc Linh đâu có làm gì được.
Cứ tưởng khi đem món cuối cùng ra rồi, Ngọc Linh xem như chẳng có tai họa gì trong hôm nay nhưng rồi…Khi Ngọc Linh đem thức ăn cuối cùng đến bàn Tấn Phong thì đã có 1 việc xảy ra.
Chẳng qua là trước khi đi ngang bàn Tấn Phong, cô phải đi ngang 1 cái bàn khác và sự cố đã xảy, cô đã té. Ngay khi vừa trượt chân, cái khay đang để bát súp nóng hổi tung bay trên không ngay sau đó nó đã đổ lên tay của Ngọc Linh, đôi bàn tay trắng nhỏ xinh giờ đỏ lên. Tấn Phong vội đứng dậy đến ngay chỗ Ngọc Linh, nhanh chóng anh gọi nhà hàng mang ra một chậu nước lạnh và vài viên đá. Vì đau quá, mắt Ngọc Linh rưng rưng và nhanh chóng vài giọt nước mắt lăn dài kế đó cô vỡ òa. Tấn Phong vừa thấy Ngọc Linh như thế trong lòng bỗng thấy thương xót. Anh an ủi. Ngọc Linh khóc càng to. Tấn Phong bắt đầu bực bội nóng giận. Gương mặt anh đỏ lên, trán nhăn lại. Anh nhớ ra ban nãy những vị khách đã
gạt chân Ngọc Linh.
- Ông chủ
Nghe tiếng gọi hằn học và đầy giận dữ, ông chủ vội chạy ra.
- Đuổi hết những vị khách bàn này ra khỏi nhà hàng ngay.
- Nhưng…
- Nhà hàng ông muốn đóng cửa hay sao ?
- Dạ…dạ được.
Ông chủ nhanh chóng gọi bảo vệ ra đóng cửa. Tấn Phong ân cần ẵm Ngọc Linh đi.
- Tôi xin cho Ngọc Linh về sớm
- Dạ…được.
Ngọc Linh khóc nhiều quá, giờ đây khá mệt nên đã thiếp đi trong vòng tay của Tấn Phong. Tấn Phong nhìn xuống thấy gương mặt Ngọc Linh ngủ ngon, gương mặt còn long lanh vài giọt nước bỗng thấy có xúc cảm lạ trong lòng, môi cậu nở một nụ cười.
Ngọc Linh tỉnh dậy đã thấy mình ở một nơi xa lạ, cô hoang mang lo lắng, chạy ra cửa thì cánh cửa đã mở ra. Người mở cửa không ai khác chính là Tấn Phong. Lúc đó cô sợ lắm ! Gương mặt lỗ rõ hoang mang, đôi mắt y như chú cún con không biết đường về. Cô vội chạy lại lên giường và ôm lấy cái chăn.
- Anh…
- Sao ???
- Sao tôi ở đây ? Mà đây là đâu ?
- Cô đang ở khách sạn, ban nãy cô ngủ thiếp đi. Tôi định đưa cô về nhưng lại không biết nhà cô vậy nên tôi đưa đến khách sạn.
- Anh…anh làm gì …làm gì tôi rồi ?
Đôi mắt cô rưng rưng, Ngọc Linh nhìn lại quần áo trên người, quần áo này vốn chẳng phải là của cô. Trong lòng cô hoang mang tột độ. Tấn Phong nhìn bộ mặt sợ sệt sắp khóc đến nơi trong lòng cảm thấy có gì đó hả hê. Cậu ấy cảm thấy rất vui vì đã khiến cho Ngọc Linh sợ.
- Tôi dẫn cô vào khách sạn thì cô nghĩ xem tôi làm gì rồi ?
Ngọc Linh vỡ òa, vậy là cô không còn là con gái nữa sao ? Cô ngây thơ ngồi khóc nức nở, co ro một chỗ. Ai trông thấy cũng cảm động vậy mà Tấn Phong vẫn ngồi đó mỉm cười. Cậu ấy nở ra 1 nụ cười thích thú, tà ác. Một lát sau cậu ta cười to hơn. Ngọc Linh ngưng khóc ngay, nghiêng đầu, nhìn cậu ta bằng đôi mắt to tròn ngạc nhiên rất đáng yêu.
- Cô dễ bị lừa quá. Tôi chỉ đưa cô vô khách sạn, hoàn toàn không làm gì. Tôi nhờ mấy cô lễ tân đi mua giúp vài bộ quần áo và nhờ họ thay cho cô. Cô nghĩ cô đủ sức quyến rũ tôi sao ? Nhìn lại xem, cô chẳng hề có tí gì là gợi cảm. Ngực cô thì…
Ngọc Linh bực bôi lên, cô lấy tay lau nước mắt. Cô không ngờ lại bị hắn lừa, cô cứ tưởng hắn ít ra cũng có tính tốt là nói thật ai ngờ… Bây giờ hắn còn dám nói cô thế này thế nọ, lại còn nhắc đến khuyết điểm của cô nữa. Cô đâu phải là không đáng yêu, chỉ tội là không có ngực còn mọi thứ đều hoàn hảo và dễ thương cơ mà. Cô bực tức đến đỏ cả mặt, tưởng chừng như khói lửa sắp xì ra cả hai bên tai.
- Anh…anh dám lừa tôi. Anh chính thức là kẻ thù của tôi.
Ngọc Linh nghĩ gì là làm đấy ! Cô bước ra cửa đi thẳng ra khỏi khách sạn. Những cô lễ tân thì tò mò thì thào chuyện gì đó. Một lúc sau, Tấn Phong bước ra.
Ngọc Linh chẳng nghĩ gì nhiều, cô vội chạy về nhà. Trong thâm tâm cô, bao sự bực tức đang bị dồn nén. Cô mong mình sẽ mau tới nhà để có thể trút nỗi tức giận vào những con gấu bông.
Vừa bước vào nhà…cô đã bị một vài thanh niên bịt miệng, cô hết sức la hét vùng vẫy, cô hoang mang lo sợ. Ngọc Linh vốn nhút nhát rồi nay
lại gặp tình huống này nên cô chỉ biết khóc. Trong bóng tối, cô chỉ có nghe được những tiếng cười đáng sợ.
- Tại mày mà chúng tao tí nữa toi đời. Mày cũng quan trọng với Tấn Phong lắm ! Hắn dám đuổi bọn tao ra khỏi nhà hàng.
- Mày là người yêu hắn à ? Hắn chọn bạn gái chẳng có mắt thẩm mĩ tí nào cả. Thật là…
-
Quan tâm chi tụi bây. Xử nó đi.
Ngọc Linh nghe thấy thế càng sợ hãi, tinh thần hoảng loạn hơn bao giờ hết. Tay thì đã bị bọn chúng trói, miệng cũng bị bịt chặt không la được cô chỉ có thể vùng vẫy mà thôi. Cuối cùng cô thoát khỏi tay bọn chúng. Thoát thì sao ? Cô không thể mở cửa và chỉ có thể chạy trong nhà thôi. Bọn chúng có đến 2, 3 tên thì làm sao cô thoát. Bọn chúng càng lúc càng gần cô, cô nhắm mắt phó thác cho số phận.
...