.
.
.
Thực sự……. anh coi em là gì chứ…….
Phải rồi…… anh ích kỉ mà…… anh luôn ích kỉ như vậy……
Có lẽ đây là nỗi đau sau cùng em nhận từ anh…….
.
.
.
Từng đợt sóng nhẽ nhàng vỗ vào bờ. Ánh nắng chiếu xuống bãi biển, tạo nên một khung cảnh huyền ảo, long lanh khiến nó vô thức rơi vào tâm trạng lơ đãng. Hôm nay nó đã thực sự trở thành một người phụ nữ. Ngồi bó gối ở bãi biển, nó nhớ lại những gì xảy ra lúc sáng. Bây giờ người nó vẫn còn đau ê ẩm.
Hắn quờ tay sang bên cạnh, không thấy nó. Một vũng máu đỏ tươi đập vào mắt hắn. Chuyện này là sao? Không phải nó đã có con rồi sao? Hắn tròn mắt, vậy hắn là người đầu tiên sao? Không thể nào, rõ ràng chính nó bảo nó đã có con mà.
Nó nằm trải dài trên bãi biển ngắm hoàng hôn. Mắt nó dần nhắm hờ. Nhớ lại vết máu đỏ ban nãy, nó lại nhớ về cái ngày mà mẹ nó mất. Một nỗi đau nào đó lại nhói lên trong tim nó. Mắt nó nhắm nghiền lại, nó muốn khóc, thực sự nó muốn khóc…… nhưng tại sao…… không khóc được. Từng dòng kí ức lại hiện lên trong đầu nó.
“Anh quá đáng lắm rồi! Tôi đã chấp nhận tha thứ cho anh, vậy mà bây giờ anh vẫn còn muốn mang ả đàn bà đó về nhà sao? Anh có nghĩ đến con không? Chúng sẽ nghĩ gì về anh?”
“Anh xin lỗi, nhưng cô ấy đang mang thai con anh, anh không thể mặc kệ cô ấy được!”
“Đủ rồi. Nếu cô ta về đây, tôi sẽ đi!”.
Hai người vẫn cứ cãi nhau mà không hề để ý bên ngoài đang có một đứa trẻ đủ lớn để hiểu được mọi chuyện. Mắt nó nhòe lệ. Cái gia đình hạnh phúc mà nó tưởng bảo lâu nay hóa ra chỉ là giả dối thôi sao? Mẹ
Mẹ nó là một người phụ nữ tuyệt vời về cả ngoại hình lẫn tính cách, nhưng tại sao bà ấy lại phải chịu những điều như vậy.
Hôm ấy nó đi học về như bình thường, nhận được phiếu bé ngoan nó vội vàng chạy vào khoe mẹ. Nhưng cái cảnh tượng trước mắt không đáng để cho đứa trẻ 5 tuổi thấy được. Một vũng máu ở cánh tay mẹ, bên cạnh là một con dao. Nó khóc òa gọi tên mẹ.
Nó mở bừng mắt tình dậy. Một không gian trắng toát bao trùm lấy nó, mùi ete xộc vào mũi khiến nó khó chịu. Không hiểu tuần này nó bị gì mà phải vào viện lắm thế không biết. Đang định ngồi dậy thì thấy người mình nóng ran. Chậc, không lẽ dạo này mình yếu thế sao? Mới ngồi ngoài biển có một tí mà đã ốm rồi. Cửa phòng được mở ra, một người phụ nữ trung niên bước vào.
- Cô tỉnh rồi à? May quá, lúc cô nằm đấy, tôi cứ tưởng cô bị làm sao rồi!
- Cảm ơn bác.
- Ồ, có gì đâu. Hàng xóm với nhau cả mà. Cô là vợ của cậu Steven đúng không?
Nếu nói không phải thì cũng không đúng, nó và hắn đã kí hợp đồng với nhau rồi mà. Nó cười nhạt, không nói gì nữa.
- À, có việc này….. cháu muốn nhờ bác….. bác đừng nói gì với Steven nhé!
- Sao vậy?
- Chỉ là…. Cháu không muốn anh ấy biết thôi! – nó cúi gằm mặt.
Người phụ nữ kia nhìn nó một lúc lâu rồi cũng mỉm cười nói.
- Được rồi, nếu cô muốn tôi sẽ không nói. Nhưng cô phải nghe theo bác sĩ đấy!
Nó cười rồi ngồi dậy. Thầm cảm ơn người hàng xóm tốt bụng này.
Nhưng tia nắng xuyên qua cửa kính, chiếu vào khuôn mặt nó làm nổi bật những đường nét hoàn mỹ trên khuôn mặt ấy. Mái tóc dài bồng bềnh. Mặc trên người bộ đồ của bệnh viện rộng thùng thình trông nó càng đáng yêu hơn. Và có lẽ điểm nổi bật nhất trên khuôn mặt nó là đôi mắt màu nâu to tròn khuất sau hàng lông mi cong vút.
Bà Selina nhìn nó một lượt. Quả thực, ở nó toát lên một vẻ đẹp thánh thiện. Nó như một viên pha lê được bao bọc trong lồng kính. Nhưng pha lê lại rất dễ vỡ, nó cũng vậy. Khoác trên mình một vỏ bọc mạnh mẽ nhưng thực chất bên trong lại vô cùng yếu đuối và mỏng manh. Một cô gái như vậy thật hiếm có trong xã hội hiện nay. Bà Selina cười nhẹ. Thảo nào con trai bà lại yêu say đắm đến vậy.
- Thôi! Bác về đây! Rồi khi nào rảnh bác sẽ đến thăm cháu.
- Vâng! Bác về ạ!
Nó tiễn bà Selina về rồi quay lại giường. Đặt tay lên trán, cũng đỡ rồi, có lẽ nó nên đi dạo một chút.
…:::::…
Hắn tìm khắp nơi mà vẫn không thấy nó đâu. Lạ nhỉ, lúc sáng mới nằm cạnh hắn mà bây giờ đã đi đâu được cơ chứ? Không lẽ nó nghĩ quẩn rồi làm liều?
Hắn vò đầu bứt tai suy nghĩ hết trường hợp này đến trường hợp khác. Có khi nào nó phá vỡ hợp đồng không? Nghĩ đến việc không có nó bên cạnh hắn như muốn phát điên. Lập tức chạy lên gác lấy bản hợp đồng, hắn định sẽ đi kiện với tòa. Nhưng vừa đi ra đến cổng thì thấy một người phụ nữ trung niên bước vào nhà. Hắn tròn mắt nhìn người đang đứng trước mặt mình.
- Mẹ, sao mẹ đến đây làm gì?
- Mẹ đến thăm con trai mẹ không được sao? – bà Selina bước vào nhà rồi ngồi xuống ghế.
Hắn vội vàng dấu tờ hợp đồng ra sau lưng.
- Nếu mẹ đến để nói về chuyện cưới xin thì con không có gì để nói!
- Mẹ đến đây 1 phần cũng là vì chuyện đấy đấy! – bà Selina ngả người ra sau ghế.
- Đúng – mẹ hắn cười – mẹ muốn con cưới trong năm nay….. và người con phải cưới…. là Alissa!
Hắn tròn mắt nhìn người mẹ trước mặt. Hắn hơi bất ngờ khi nghe lời nói đó của mẹ. Một phần là vì không hiểu sao mẹ mình lại biết nó, một phần là vì hắn thấy vui vì mẹ không bắt cưới Amy. Quả thực bà vẫn là người mà hắn cảm thấy khó đoán định nhất.
- Chắc hẳn con cũng đang mong mẹ nói câu đấy đúng không? – bà Selina tiếp tục lên tiếng.
Hắn nhìn bà, nhếch môi cười.
- Nhưng rất tiếc là cô ấy đã bỏ trốn rồi.
- Bỏ trốn? Vậy là con vẫn chưa biết con bé đang nằm viện sao?
Bà Selina cảm thấy hơi có lỗi với nó. Vì đã hứa với nó là sẽ không nói cho hắn, vậy mà bây giờ vẫn tuôn ra một tràng được. Nhưng để có được một cô con dâu như vậy bà bắt buộc phải nói ra.
- Nằm viện? – hắn hỏi ngược lại.
- Ừ! Lúc nãy mẹ đến thì thấy con bé đang nằm ở biển. Thấy người nó nóng ran nên mẹ đưa nó vào bệnh viện rồi – vẫn cái giọng đều đều đấy bà Selina lên tiếng trả lời.
Hắn tròn mắt nghe những lời bà Selina vừa nói. Hắn không tin vào tai mình nữa. Vậy hóa ra nó bị ốm sao? Mà cũng đúng, nó vẫn chưa khỏi hắn mà hắn đã lôi nó về nhà thế, làm gì mà không bị ốm trở lại chứ. Bất giác hắn cảm thấy hối hận về việc mình làm.
- Sao? Bây giờ có đi thăm nó không? – bà Selina lên tiếng.
Hắn gật đầu rồi vứt luôn tờ hợp đồng xuống đất, đi thẳng ra xe, không quên kéo theo bà Selina.
Bên ngoài cửa sổ, xuất hiện một người con gái. Dòng chữ “Hợp đồng hôn nhân” đập vào mắt cô. Môi cô nhếch lên một nụ cười nửa miệng cay độc.
++++++
Hắn mở hé cửa nhìn vào trong. Nó đang ngồi đấy, gương mặt tựa thiên thần làm hắn dao động. Hắn đã làm nó tổn thương rất nhiều. Bỗng nhiên trong lòng hắn có một cảm giác đau nhói. Có phải vì hắn đã quá ích kỉ không?
Nó nhìn khung ảnh có hình mẹ nó đang cầm trong tay. Suốt bao nhiêu năm qua nó vẫn mang theo tấm ảnh này bên cạnh. Không biết bao nhiêu lần nó đã tự mình đặt ra những câu hỏi như: Tại sao mẹ nó lại phải chịu số phận như vậy? Tại sao mẹ nó lại bỏ nó?. Nhưng vẫn không một lời giải đáp.
Hắn bước vào đứng trước mặt nó. Nó đưa đôi mắt lơ đãng lên nhìn hắn. Lúc này gương mặt nó nhợt nhạt hơn bao giờ hết. Đôi mắt vô hồn, thất thần, không một chút cảm xúc càng khiến hắn lo lắng và bất an. Bất giác hắn muốn tiến đến ôm nó nhưng đôi chân hắn lại không thể nào tiến thêm nổi. Tại sao hắn lại làm nó thành thế này? Tại sao hắn lại làm tổn thương nó?Bàn tay nó khẽ đưa lên, đôi mắt kia vẫn thật sâu thẳm, không chút hạn định cảm xúc. Những ngón tay nhỏ bé vô thức chạm vào khuôn mặt hắn. Đôi môi nhỏ xinh kia bất chợt thốt ra một câu nói nhỏ.
- Em…… yêu anh! Chương 22
Ads Hắn mở to mắt, ngạc nhiên nhìn nó vừa thốt ra cái câu mà bao lâu nay hắn mong đợi. Bất chợt hắn vươn tay ra ôm lấy nó. Bờ vai nhỏ bé của nó run lên từng đợt.
- Anh xin lỗi…. anh thực sự xin lỗi….. – hắn ôm siết nó hơn.
Nó buông thõng tay, trái tim nó chợt thắt tim. Ánh mắt nó tối sầm lại. Lúc này nó đã nhận thức ra hành động mình vừa làm. Sống mũi nó cay cay, rồi không biết nước mắt ở đâu bỗng chốc trào ra. Nó khóc nấc lên.
Hắn buông nó ra rồi lau nước mắt cho nó. Nó thôi khóc, cố gắng giữ lại bình tĩnh, nhìn thẳng vào mắt hắn.
- Anh đi đi!
Hắn ngạc nhiên nhìn nó.
- Anh mau đi đi!
- Em nói gì vậy?
- Anh nghĩ lời nói lúc nãy của tôi là thật sao? Tôi không ngờ giám đốc như anh lại cả tin đến vậy – nó cười khẩy.
- Em nói dối – hắn nói, trong giọng nói có chút đau khổ.
- Chứ anh quên những gì anh đã làm với tôi rồi sao. Anh nghĩ với tất cả những việc đã làm ấy, tôi còn có thể yêu anh sao? Ha, nực cười – từ “ha” nó nói ra có chút mỉa mai.
Hắn sau một hồi sững sờ khi nghe những lời nó nói, cuối cùng cũng bình tĩnh lại được. Hắn nhếch môi nở một nụ cười nửa miệng. Hắn ngồi xuống cái ghế đối diện nó, chỉnh lại trang phục, vắt chân hình chữ ngũ rồi nói.
- Em đừng quên bản hợp đồng giữa tôi và em.
Nó có thoáng chút giật mình khi nghe hắn nhắc đến bản hợp đồng.
- Tôi sẽ tiếp tục hợp đồng đó. Nhưng…… sẽ chỉ là hôn nhân trên giấy tờ – ánh mắt nó sắc lạnh nhìn thẳng vào mắt hắn.
Hắn có đôi chút thất vọng khi nghe nó nói vậy, nhưng rồi cũng cười thật tươi.
- Vậy thì hẹn gặp em ở nhà!
Hắn cười có chút đểu cáng, nó nghĩ vậy.
Hắn vừa về, nó liền nằm vật xuống giường. Sao lúc nãy nó lại hành động như vậy được chứ? Gục mặt xuống gối, nó thở dài….. Tại sao lúc đầu nó lại đặt quá nhiều kì vọng vào hắn? Không đặt quá nhiều kì vọng vào một điều gì đó vô vọng thì có lẽ nó đã không phải một mình gặm nhấm nỗi đau…. Lúc này nó đã mất hết kì vọng mà bấy lâu qua nó đã đặt vào…..
—–
Hắn đút tay vào túi quần đi dọc lề đường. Ánh trăng lên cao, bầu trời đêm thật huyền ảo, ánh trăng khuya nhẹ nhàng chiếu xuống khuôn mặt đang tràn đầy hạnh phúc của hắn. Những đường nét hoàn mỹ trên gương mặt hắn cũng trở nên đẹp và sắc nét hơn dưới cái mờ ảo của ánh trăng. Đôi mắt màu nâu trầm bị che khuất sau hàng lông mi dày. Tất cả làm nên một bức tượng vô cùng hoàn hảo.
Hắn vừa đi vừa cười. Hắn vui vì nó đã nói ra câu đó. Nhưng cũng vừa cảm thấy ân hận vì những chuyện đã làm với nó.
.
Hắn và nó… lúc này mỗi người đang theo đuổi một suy nghĩ riêng.
.
Hai người như hai đường thẳng song song, không bao giờ cắt nhau
.
Có lẽ số phận cả hai cũng sẽ đi theo hai lối rẽ riêng…
.
…hay… họ sẽ đến với nhau…
.
…nhưng…liệu…để đến được với nhau…họ sẽ phải vượt qua những thử thách nào…
.
+++
- Này! Nghe nói giám đốc sắp lấy chồng đấy!
...