watch sexy videos at nza-vids!
wap truyen, wap doc truyen, truyen hay
home| Game Online| Đọc Truyện
Bây Giờ 18:22,Ngày 27/11/24
Thông Tin Mới
Chúng tôi đang phát triển cố gắng đem lại sự thuận tiện mới với Mhay.Us, phất đấu trở thành Wap Giải Trí, Wap Tủi Game miễn phí và là cổng thông tin giải trí mạnh nhất trên Mobile, đem lại sự hài lòng cho các bạn. Xin cảm ơn.
Hallo Star - Chat trực tuyến cùng IDOL Hallo Star - Chat trực tuyến cùng IDOL
Bạn đang cảm thấy buồn chán , muốn có người hát nhảy cho mình xem. Thì còn chần chừ gì nữa mà không truy cập ngay vào Hallo Star để thưởng thức các Hot girl hát hay nhảy đẹp . Chắc chắn bạn sẽ rất hài lòng khi đến với Hallo Star - Chat cùng ngôi sao.
» »
Đang xem: 1 | Lượt xem: 4651

Này Anh! Tôi Không Phải Là Ôsin


» Đăng lúc: 12/03/15 07:43:54
» Đăng bởi: Admin
» Chia Sẻ:SMS Google Zing Facebook Twitter yahoo

- Hả? Sao cậu biết?


Mấy cô tiếp viên ở công ty nó liên tục xì xào bàn tán. Mấy cô này là bà tám kinh nhất quả đất, theo khái niệm của nó là vậy.


Hôm nay nó đi làm nên không tránh khỏi những cái nhìn của nhân viên. Bước vào khu vực tiếp khách ở đại sảnh với khuôn mặt lạnh như tiền.


- Mau làm việc đi! Giám đốc đến kìa – cô nàng thư kí của nó ra hô hào mọi người.


Nhiều lúc nó không hiểu sao mình lại thuê mấy người nhân viên này nữa.


Vừa ngồi yên vị vào chỗ đã thấy cô thư kí mang một sấp tài liệu để trên bàn nó. Nó ngước đôi mắt sắc lạnh lên hỏi cô thư kí.


- Cô bảo họ làm việc cho nghiêm túc vào! – nói rồi nó lại cúi xuống lật dở tập tài liệu.


Cô thư kí co rúm người, tay chân lại run lên bần bật đi ra ngoài. Đối với cô, ngày nào có nó ở đây là ngày đấy cô ở dưới địa ngục. Mặt méo xệch đi ra ngoài. Bước ra khỏi cửa, đập vào mắt là một người phụ nữ trung niên. Tuy nói là trung niên nhưng trông bà ta khá trẻ.


- Cô Alissa… ở trong phòng? – bất chợt bà ta hỏi làm cô thư kí có chút giật mình.


Sao người phụ nữ này lại biết giám đốc? Không lẽ là mẹ? Cũng đúng, nhìn nó đẹp vậy, không lẽ mẹ nó lại xấu. Nghĩ vậy, cô thư kí không ngần ngại mở cửa cho người phụ nữ. Bà ta mỉm cười rồi bước vào trong.


Mắt thì nhìn vào đống tài liệu nhưng nó cứ nghĩ đi đâu đâu.


- Xin chào! Cháu còn nhớ ta chứ?


Một giọng nữ trầm ấm phát ra từ phía cửa.(Nguồn:Doisuytinh) Nó nghe giọng này quen quen, ngẩng mặt lên là khuôn mặt của người phụ nữ đã đưa nó vào viện ngày hôm trước.


- Làm sao cháu quên được bác ạ! Mời bác ngồi – nó lễ phép đứng dậy chào hỏi.


- Ừ! – bà Selina ngồi xuống – cháu biết ta là ai chứ?


Nó đang rót nước mời bà Selina, khi nghe bà hỏi vậy cũng không hiểu bà đang muốn nói đến cái gì. Nó nhíu mày nhìn bà Selina. Nhìn kĩ bà có vẻ giống một ai đó, đặc biệt là đôi mắt màu nâu trầm ấy. Nhưng….. nó không tài nào nhớ nổi. Bà Selina nhìn nó, cười nhẹ.


- Ta….. là mẹ của Steven. Chương 23


Ads Nó lập tức dừng mọi hoạt động lại.


Nó nhìn bà Selina.


- Bác…… – nó chỉ còn biết nói đúng từ đó, không biết nói gì hơn.


- Đúng vậy. Hôm nay bác đến đây để nói với con chuyện này – bà Selina nói lấp lửng, giọng nói có vẻ nghiêm túc càng làm nó tò mò hơn.


- Có chuyện gì mà bác phải đến tận đây vậy? – nó ngồi thẳng dậy.


- Cháu với Steven….. đang là vợ chồng đúng không?


Bà Selina như nói trúng tim đen nó, làm nó giật mình.


Nó nhìn người phụ nữ trước mắt. Quả thực người phụ nữ này toát ra một vẻ đẹp vô cùng quý phái, khiến nó cảm thấy đứng trước mặt người này nó như nhỏ bé hơn gấp trăm nghìn lần.


Nó không nói gì chỉ gật nhẹ đầu rồi quan sát phản ứng của bà Selina.


Bà Selina cười nhẹ.


- Vậy…. ta muốn hai đứa sinh cháu cho ta.


Nó ngạc nhiên nhìn bà Selina. Tại sao bà ấy lại nói vậy.


Nó cười nhạt.


- Cháu xin lỗi nhưng…..


Chưa kịp nói hết câu nó đã bị bà Selina chặn ngang.


- Đừng nói gì cả, ta biết hết rồi. Tuy chỉ là hợp đồng hôn nhân nhưng ta vẫn muốn các con sinh cháu cho ta – bà Selina cười.


Nó cũng không biết nói gì hơn. Thực ra thì nó cũng muốn làm như lời bà Selina, vì nó yêu hắn. Nhưng nó cũng không có đủ dũng cảm để đến với hắn. Sau bao nhiêu chuyện, nó và hắn vẫn cách xa nhau vô cùng. Nó nhẹ cười rồi nhanh chóng lấy lại vẻ mặt lãnh đạm như ban nãy.


- Xin lỗi bác, cháu không thể làm được – nó nhìn thẳng vào mắt bà Selina.


Bà Selina ngạc nhiên nhìn nó. Bà không nghĩ nó lại có thể thẳng thắn từ chối vậy.


- Tại sao? – lúc này thì bà đã ngồi thẳng dậy.


Khi nghe câu hỏi này, nó không biết nên lấy lí do gì. Không lẽ lại nói ra chuyện hợp đồng. Như vậy không được, sẽ vi phạm hợp đồng mất.


- Vì…… cháu bị vô sinh – nó ngập ngừng một lúc lâu mới bịa được lí do để trả lời bà Selina.


Nó cắn răng thầm nguyền rủa cái tên làm nó ra nông nỗi này. Nó có bị gì đâu mà lại phải tự bịa bệnh cho mình chứ. Ôi trời, mà bệnh gì không bệnh lại đi bịa cái bệnh vô sinh bao giờ không, nó cười gượng.


- Con….. bị vô sinh? – bà Selina không tin vào tai mình, phải hỏi lại để chắc chắn.


- Vâ… vâng – nó cười khổ.


- Vậy thôi, cũng không cần nữa – bà Selina mỉm cười hiền hậu – thế hai đứa định bao giờ tổ chức đám cưới?


Lại một lần nữa câu nói của bà Selina làm nó khựng người.


- Cháu cũng không để ý, mấy việc đó anh Steven tranh làm hết rồi – nó lại cảm thấy buồn cười. Đây là lần đầu tiên nó gọi hắn là “anh” một cách tử tế như vậy.


“Rầm….”. Cánh cửa phòng nó bật mở. Đập vào mắt nó là khuôn mặt đang nhễ nhại mồ hôi của Ray.


- Alissa…. – Ray hớt hải nói.


Nó ngạc nhiên đưa mắt nhìn Ray.


- Anh….. làm gì ở đây vậy? – nó đứng dậy hỏi.


Dường như Ray đã nhận ra sự xuất hiện của bà Selina. Ray lễ phép cúi chào bà.


- Cháu chào bác.


Bà Selina mỉm cười đứng dậy.


- Thôi, bác về đây, hai đứa cứ nói chuyện đi – dứt lời bà tiến thẳng ra cửa.


Ray nhìn theo bà Selina một lúc lâu rồi mới quay lại nó.


Nó mỉm cười mời Ray ngồi.


- Anh ngồi đi.


Ray mặt hằm hằm nhìn nó ròi ném một tờ báo xuống bàn.


- Chuyện này là sao? Em và Steven sắp cưới?


Nó cầm tờ báo lên. Cái tiêu đề nổi bật ngay trang nhất làm nó bật cười. Mấy tên nhà bá này cũng nhanh thật. Nó lại đặt tờ báo lại chỗ cũ, ngồi vắt chân, khoanh hai tay trước ngực.


- Vâng – nó thản nhiên trả lời.


- Tại sao em lại chọn Steven? – Ray đập bộp tay xuống bàn làm nó có hơi giật mình.


- Đơn giản vì em yêu Steven – nó nhún vai tỏ vẻ bất cần.


- Em nói dối – Ray hét lên.


Nó cũng muốn lời nó nói ra là lời nói dối lắm chứ.


- Em không nói dối – nó lắc đầu.


Ray tần ngần nhìn nó. Mắt cậu cụp xuống rồi nhanh chóng ôm chầm lấy nó.


- Tại sao không phải là anh? Tại sao không cho anh một cơ hội? – Ray vùi mặt mình vào vai nó như một đứa trẻ con.


Nó cười, đây là lần đầu tiên nó biết thế nào là được yêu thương. Nhưng nó không thể nào làm khác được. Nó đẩy nhẹ Ray ra.


- Em xin lỗi. Còn rất nhiều những người phụ nữ khác xứng đáng hơn em mà – nó lau nước mắt cho Ray.


.


Em không xứng đáng với anh, Ray ạ…


.


Em…không trong trắng như anh tưởng đâu…


.


Xin lỗi anh…một lần nữa…xin lỗi anh…


….


Nó từ từ bước xuống giường. Bóng tối làm mắt nó nheo lại để cố nhìn rõ mọi vật. Chân nó mò mẫm bước đi.


Trời chưa sáng rõ, mới chỉ có vài vệt màu tím nhạt.Từng cơn gió nhẹ nhàng bay vào cửa sổ làm tấm rèm màu đen tuyền bay phấp phới. Những tia sáng lờ mờ chiếu vào khuôn mặt tựa thiên thần của nó. Ánh mắt nó buồn nhìn qua ô cửa sổ. Nó ngồi xuống bệ cửa sổ, ngẩng mặt lên nhìn trời.


Nó đã từng tưởng tượng nó và hắn sẽ thành vợ chồng. Nó thực sự khâm phục trí tưởng tượng của mình. Nhưng mà cuối cùng nó cũng trở thành sự thật, đúng là nực cười. Nó tự cười thầm.


Nếu như ngày hôm ấy nó không va phải hắn.


Nếu như ngày hôm ấy nó không xin việc ở đấy.


Nếu như ngày hôm ấy nó không đồng ý làm ôsin cho hắn.


Và nếu như ngày hôm ấy nó không gặp hắn…..


Thì có lẽ…. bây giờ nó sẽ không ngồi ở đây.


Thật buồn cười khi nó lại đi yêu một người đã hành hạ, làm nhục nó suốt thời gian qua. Chương 24


Ads Những tia nắng đầu tiên của buổi sớm bắt đầu chiếu rọi qua khung cửa, nhẹ nhàng lướt qua gương mặt nó. Nó nheo nheo mắt, cố gắng thích nghi dần với ánh sáng ban mai sau một đêm dài chìm vào bóng tối vô tận. Nhưng lúc này, nó vẫn cảm thấy buồn ngủ, thậm chí nó còn muốn ngủ suốt phần đời còn lại….. vì nó thật sự mệt mỏi.


Nó đang ở đâu thế này? Đây là một nơi trắng xóa. Không phải bệnh viện.


Nó đứng một mình giữa một nơi trắng xóa, xung quanh chỉ là vài cái nến đang bay qua bay lại. Trên người nó vẫn là bộ đồ ngủ.


Bỗng đằng xa có một thứ ánh sáng làm nó chói mắt. Nó theo phản xạ, đưa tay lên che mắt rồi bước theo thứ ánh sáng đó. Dừng lại trước một chiếc cầu. Người đi trên cầu ai cũng cầm một cây nến, nó phát hiện ra trên tay mình cũng đang là một cây nến.


Cây cầu này dài vô cùng. Nó bước theo mấy vị trước mắt. Không gian im lìm, chỉ có tiếng bước chân và tiếng nước chảy ở bên dưới cầu.


- Con gái! – một giọng nữ trầm ấm, phát ra từ đằng sau nó.


Nó quay lại. Một người phụ nữ trung niên vô cùng xinh đẹp và quý phái đập vào mắt nó. Nhưng nó nhìn, có nét gì đó quen thuộc. Đôi mắt màu xanh ấy, mái tóc ấy đều giống mẹ nó.


- Mẹ! – bất giác nó gọi mẹ.


Người phụ nữ kia mỉm cười xoa đầu nó.


- Mẹ! Đúng là mẹ rồi – mắt nó rơm rớm rồi ôm chầm lấy mẹ – mẹ đừng đi nữa nhé, con nhớ mẹ lắm.


- Mẹ phải đi con ạ! – bà mỉm cười nhưng trong nụ cười có chút gì đó đau khổ.


- Không, con không cho mẹ đi. Con không muốn nhìn thấy bố với mụ đàn bà đó ở bên nhau – nó khóc òa.


Mắt mẹ nó cụp xuống, bà xoa đầu nó, hôn nhẹ lên trán nó.


- Bố con và mẹ không có duyên ở kiếp này.


Nó thôi khóc, ngẩng mặt lên nhìn mẹ.


- Vậy bây giờ mẹ đi đâu? – bất giác nó hỏi.


- Mẹ sẽ hóa kiếp – bà nhẹ nhàng nói.


- Con đi cùng mẹ, con không muốn ở đây nữa – nó lắc đầu nguầy nguậy.


Mẹ nó cười, xoa đầu nó một lần nữa rồi bước thẳng lên cầu. Chiếc cầu cùng mẹ nó dần biến mất trong thứ ánh sáng mờ ảo. Nước mắt nó tuôn trào, ngồi thụp xuống…


.


- Mẹ, mẹ! – nó nói mê man trong khi ngủ.


Ngồi bật dậy, nó thở dốc, thấy người mình đang nhễ nhại mồ hôi. Sao nó lại nằm trên giường? Quay người lại, nó thấy hắn đang nằm cạnh. Hôm qua hắn là người đặt nó lên giường sao?


Tay nó vô thức đưa lên chạm nhẹ vào khuôn mặt hắn. Ánh nắng chiếu vào tràn ngập căn phòng, càng làm hắn lung linh hơn trong nắng.


- Hình như em thích nhìn anh ngủ lắm thì phải? – hắn bất chợt lên tiếng.


Nó giật mình rụt vội tay lại. Nhưng hắn đã kịp nắm lấy tay nó kéo xuống hôn lên môi nó. Nó mở to mắt, không còn nói nổi lời nào.


- Nghe nói em bị vô sinh đúng không. Vậy để anh làm em hết vô sinh nhé! – hắn nói đểu đồng thời tay hắn lần mò vào người nó.


Nó giật mình. Sao hắn biết chuyện nó nói với bác gái nó bị vô sinh? Mặt nó đỏ như quả gấc. Sao lại nhục nhã thế này? Trời ơi, chết mất. Nó muốn độn thổ quá.


Bất chợt nó nhận ra, tay hắn đang sờ vào cái chỗ “không nên sờ”.


- Đồ BIẾN THÁI….


+++++


Hắn ngồi ngoài ghế mà liên tục cười làm nó đứng trong bếp cảm thấy khó chịu.


Nghĩ đến lúc nãy nó nói hắn là đồ biến thái, hắn lại nhớ đến cái lần đầu gặp nó.


- Này! Anh cười gì cười lắm thế hả? – nó cầm cái đũa ra cốc vào đầu hắn.


- Cười mà cũng cấm à? – hắn lại cười to hơn.


Nó không biết nói thế nào nữa. Đúng là đồ cùn.


Mặt hầm hầm, nó đi vào bếp.


Hắn mỉm cười rồi đứng dậy đi theo nó vào bếp.

...
Tags: nay anh toi khong phai la osinnay anh toi khong phai la osin
Bình Luận Bài Viết




Cùng chuyên mục
» Hôn Ước Quý Tộc
» Yêu Em Rồi Đấy
» Cold Guy, Sanity Girl And The 1St Fiction
» Đại Tiểu Thư Đi Học
» Anh chọn ai? Siêu mẫu hay Osin?
» Này Anh! Tôi Không Phải Là Ôsin
1234...373839»
Bài viết ngẫu nhiên
» Cold Guy, Sanity Girl And The 1St Fiction
» Đại Tiểu Thư Đi Học
» Anh chọn ai? Siêu mẫu hay Osin?
» Này Anh! Tôi Không Phải Là Ôsin
» Nhật Ký Mang Thai Khi 17
» Cô Vợ Bất Đắc Dĩ
1234...313233»
Làng giải trí Việt
Liên hệ: Trần Hữu Trí
Địa chỉ: Ba Đình - Hà Nội
Trang:1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38
U-ON