watch sexy videos at nza-vids!
wap truyen, wap doc truyen, truyen hay
home| Game Online| Đọc Truyện
Bây Giờ 17:52,Ngày 27/11/24
Thông Tin Mới
Chúng tôi đang phát triển cố gắng đem lại sự thuận tiện mới với Mhay.Us, phất đấu trở thành Wap Giải Trí, Wap Tủi Game miễn phí và là cổng thông tin giải trí mạnh nhất trên Mobile, đem lại sự hài lòng cho các bạn. Xin cảm ơn.
Hallo Star - Chat trực tuyến cùng IDOL Hallo Star - Chat trực tuyến cùng IDOL
Bạn đang cảm thấy buồn chán , muốn có người hát nhảy cho mình xem. Thì còn chần chừ gì nữa mà không truy cập ngay vào Hallo Star để thưởng thức các Hot girl hát hay nhảy đẹp . Chắc chắn bạn sẽ rất hài lòng khi đến với Hallo Star - Chat cùng ngôi sao.
» »
Đang xem: 1 | Lượt xem: 4826

Nhất Định Tớ Sẽ… Lấy Cậu


» Đăng lúc: 12/03/15 07:30:17
» Đăng bởi: Admin
» Chia Sẻ:SMS Google Zing Facebook Twitter yahoo

- Mẹ rất xin…lỗi con. Mặc dù rất muốn…nhưng có lẽ…mẹ ko thể.. Hứa với mẹ…con hãy sống thật tốt….sống tốt…thay cho mẹ… Con phải mạnh mẽ…ko được khóc…


- Không. – Nó bắt đầu oà khóc nức nở, hai cánh tay xiết chặt lấy mẹ, nó ko muốn nghe mẹ nói những lời như vậy, giống như…mẹ sắp đi đến một nơi xa lắm, một nơi mà nó ko thể nhìn thấy. Không muốn, nó không muốn.


- Con phải hứa….thì mẹ …mới có thể…yên tâm. – Giọng mẹ thều thào ngày một khó nhọc, hơi thở đứt quãng.


- Mẹ…mẹ ko thể bỏ con. Mẹ đi rồi con biết làm thế nào, con còn chưa trả ơn mẹ mà, con vẫn còn nhiều điều muốn nói với mẹ lắm, mẹ…. – Nó hoảng hồn gào khóc ngày một to.


- Hứa…hứa…với…mẹ…


..


Chiếc màn hình bên cạnh giường bệnh lặng lẽ phát ra tiếng “tít tít” não nề. Toàn thân người mẹ bất động, lạnh ngắt.


..


- KHÔNG! Mẹ ơi, con hứa, con hứa mà, mẹ tỉnh lại đi, tỉnh lại đi…


- Bình tĩnh đi cháu, mẹ cháu ko muốn cháu thế này đâu. – Cô y tá vội chạy tới can ngăn.


- Tránh ra, các người đi hết đi, tôi ko muốn nghe – Giọng nó khàn đặc, một tay vẫn bám chặt vào tấm thân bất động tím tái của mẹ, tay kia xua cuồng loạn trong ko khí. – Mẹ! Mẹ…..huhu…mẹ ác lắm…mẹ bỏ con….


..


- Linh, cậu ấy… – Trang hớt hải chạy lại chỗ Huy và Ken đang đứng với đôi mắt đỏ hoe. Mắt vẫn đăm đăm nhìn vào căn phòng bé nhỏ với chiếc giường trắng xoá. Bên trên, người phụ nữ vẫn nằm bất động.


- Cứ để cậu ấy như thế đi. Cậu ấy cần ko gian riêng với bác.


Lời Huy như gió thoảng. Lòng cậu quặn thắt một cảm xúc khó tả. Đau quá, tim cậu đang đau khi nhìn thấy người ấy như thế, vật vờ trong đau khổ, kìm nén nước mắt để cố chứng tỏ mình mạnh mẽ nhưng rồi lại ko thể. Cậu rất muốn chạy đến ôm chầm lấy tấm thân nhỏ bé kia để an ủi, vỗ về, để người đó có thể khóc thoả thê trên đôi vai cậu. Thế nhưng cậu hiểu, cứ để Linh như thế, bởi Linh sẽ mãi là Linh. Mạnh mẽ và ko yếu đuối





Tôi chưa từng nghĩ sẽ có ngày phải rời xa mẹ tôi một cách đột ngột thế này. Mẹ ra đi nhanh chóng, nhanh đến mức tôi hoàn toàn ko tin đó là sự thật. Tôi muốn đây sẽ chỉ là một giấc mơ, giấc mơ mộng mị kinh khủng nhất mà tôi từng thấy. Tôi muốn sau khi tỉnh dậy sẽ lại được thấy mẹ vui cười, nhìn tôi bằng ánh mắt trìu mến thường ngày.


Nhưng đây lại hoàn toàn ko phải là giấc mơ. Mẹ đang nằm đây, ngay trong vòng tay tôi nhưng sao tôi lại thấy xa vời quá. Mẹ ko nói gì với tôi nữa, mặc cho tôi có gào thét khản cổ đến đâu mẹ vẫn cứ nhất quyết im lặng.


Tôi tự hỏi rằng, tôi và mẹ đã làm gì sai để ông trời nỡ cướp mất mẹ đi, bỏ lại một mình tôi lạc lõng giữa thế gian này. Tôi vẫn còn nhiều điều muốn nói với mẹ, còn muốn tâm sự với mẹ nhiều hơn, muốn được nghe thấy giọng nói hiền hoà của mẹ, muốn được mẹ ôm trong vòng tay yêu thương. Ước mơ đó tưởng chừng như đơn giản mộc mạc nhưng giờ đây nó lại là ước muốn xa xỉ nhất. Mẹ đã bỏ tôi đi, đi về một nơi xa, nơi ko có tôi mà chỉ có mình mẹ, hẳn mẹ sẽ cô đơn lắm. Tôi biết vậy và tôi muốn….


Phải! Muốn đi cùng mẹ là sự hèn nhát yếu đuối nhất trong đời tôi. Tôi ko được phép rời bỏ thế giới này để đi theo mẹ, đó là sự trốn chạy, là sự vô dụng và tôi ko bao giờ muốn để bản thân mình như thế. Mẹ đã bắt tôi phải hứa, rằng tôi phải sống tốt, phải mạnh mẽ, nhưng mẹ đâu biết nếu ko có mẹ cuộc sống của tôi sẽ như thế nào. Từ nay tôi chỉ có một mình, một mình.


Tôi chẳng biết tự khi nào nước mắt đã ngừng rơi mà chỉ ngồi chăm chú nhìn gương mặt mẹ. Tôi đã ko khóc, theo như lời mẹ muốn. Tôi ngồi đó, ngắm mẹ thật lâu, thật kỹ. Đưa tay vuốt nhẹ những vết thương trên mặt, trên tay mẹ. Chắc mẹ đau lắm, máu mẹ đã chảy nhiều lắm. Vậy mà ngay lúc đó tôi lại ko ở bên mẹ, để mẹ phải chịu đau một mình. Nếu tôi cương quyết đến đón mẹ thì có lẽ mẹ sẽ ko phải cô đơn lạnh lẽo nằm ở đây. Đáng ra tôi phải…


Tôi thật sự muốn khóc, muốn gào thật to để nỗi đau trong lòng tôi có thể vơi bớt đi. Để nó ko nhói lên đau nhức như lúc này. Muốn là thế nhưng bản thân tôi lại ko cho phép mình như thế.


Khi nghe điện thoại của mẹ, tôi thực sự đã rất hạnh phúc khi mẹ nói rất tò mò về món quà bất ngờ mà tôi sẽ giành tặng mẹ. Nhưng…thật trớ trêu thay, tôi và mẹ lại ko được hưởng niềm hạnh phúc dẫu là nhỏ nhoi đó. Ông trời đã cướp mẹ đi, khi mà tôi vẫn hân hoan đón chờ mẹ, dành toàn bộ niềm yêu thương vào món quà tặng mẹ. Vậy đấy, ông trời mãi mãi ko thương tôi. Ông trời ghét tôi nên đã để tôi chịu đựng sự đau khổ dày vò đến thế.


Cơn gió lạ lạnh lùng phả vào phòng mang theo hơi lạnh bao trùm lấy thân thể mẹ. Tôi lặng lẽ mỉm cười rồi choàng tay ôm chặt lấy mẹ. Tôi sẽ sưởi ấm cho mẹ để mẹ biết rằng tôi luôn quan tâm tới mẹ, tôi yêu mẹ đến chừng nào.


Áp mặt vào người mẹ, tôi khe khẽ thầm thì tâm sự. Bởi tôi biết đây có lẽ là lần cuối tôi được gần mẹ đến vậy.


“Cho con khóc thêm lần cuối cùng mẹ nhé, rồi sau đó, con sẽ mạnh mẽ, sẽ sống tốt, sẽ không khóc… Con hứa.”


Tấm rèm cửa vẫn cứ đung đưa trong gió, mặc cho căn phòng có ngập tràn khí đêm lạnh lẽo. Tôi vẫn cứ ôm chặt mẹ, vẫn cảm thấy ấm áp và tôi tin rằng mẹ cũng vậy. Mẹ sẽ ko bỏ mặc tôi, mẹ sẽ luôn bên cạnh tôi dù tôi có làm gì, dù tôi có ở bất cứ nơi đâu.





…*…


- Cái gì?


Ông Phác bàng hoàng đến nỗi đánh rơi cả chiếc điện thoại trên tay. Tay chân ông ko đủ sức đứng vững nữa mà phải vịn tay vào thành ghế để khỏi ngã nhào ra đất. Người đàn bà mà ông đã từng yêu hơn cả bản thân nay đã ra đi mãi mãi, khi mà ông vẫn chưa có cơ hội gặp bà, nói với bà rằng trong suốt 17 năm qua ông đã hối hận như thế nào khi quyết bỏ bà đi tìm nơi hạnh phúc cao sang.


Suốt 17 năm ấy ông luôn tự dằn vặt mình. Ko có giấc mơ nào là ko có mặt bà. Hình ảnh cô gái với mái tóc thả dài đang cười thật tươi cùng đôi mắt đen trong sáng vẫn luôn ám ảnh ông trong suốt chừng ấy năm. Ông đã bồng bột nông nổi bỏ rơi bà khi ko chấp nhận cảnh nghèo hèn đeo bám, ông đã dám bỏ tình yêu để tìm đến người đàn bà cao sang hơn, quyền quý hơn mà ông đã lỡ phản bội bà trước đó mà bà ko hề hay biết. Nỗi ân hận dằn vặt mãi hằn sâu. Và giờ đây, nó lại được dịp khoét sâu hơn nữa vết thương ấy khi ông gặp đứa con gái ruột của mình. Sự ngây thơ trong sáng sao lại giống bà đến vậy, đặc biệt là đôi mắt kia, tựa hồ như ánh pha lê đang chiếu rọi giữa vùng Bắc cực băng giá.


Vậy mà bà ấy đã ko đợi ông, để ông nói một lời xin lỗi. Bà đã ra đi, mãi mãi bỏ lại mối tình còn dang dở ấy. Mãi mang theo nỗi ấm ức tủi hờn của tuổi thanh xuân chôn vùi mãi mãi.


Chậm chạp cúi xuống nhặt chiếc điện thoại bị đánh rơi, ông nói.


- Chuẩn bị xe cho tôi.


Chương 28


Nó bước vào căn phòng màu ghi của mẹ. Mọi vật dụng trong căn phòng đều vẫn thế, chẳng hề có sự xê dịch nào. Nó lơ đễnh nhìn ngắm mọi vật bên trong, khẽ khàng chạm tay vào từng vật dụng dù là nhỏ xíu của mẹ. Bàn tay nhỏ bỗng khựng lại bên chiếc khung ảnh được đặt ngay ngắn ở đầu giường, bên trong, người phụ nữ ấy đang nhìn nó, cười thật tươi.


Mẹ đang cười với nó, với nụ cười tươi rói cùng niềm hạnh phúc vô bờ bến, bên cạnh, đứa con gái nhỏ cũng đang toe toét bằng một nụ cười ngây ngô nhất. Mẹ và nó, cả hai đang cười.


Nước mắt lại sắp rơi rồi, tại sao lúc nào nó cũng yếu đuối đến thế này cơ chứ. Thế nhưng, khi mường tượng lại cảnh mẹ nằm cô độc một mình trên chiếc giường trắng nhỏ với chi chít vết thương trên mình, nó lại…


Nó tiến nhanh đến bậc cửa sổ, mở toang cánh cửa để gió đêm có thể lùa vào một cách dễ dàng. Từng cơn gió mang theo hơi sương phả vào mặt, vào tóc mát lạnh, thổi bay những giọt nước mắt còn lấm lem trên gương mặt sầu não. Giương đôi mắt vô hồn thổi vào màn đêm, nó lơ đễnh ngắm nhìn cảnh vật xung quanh như muốn lấp đầy khoảng ko trống rỗng trong lòng nó lúc này.



- Chủ tịch, ngài ko vào đó sao? – Bác tài xá trạc 50 tuổi khẽ lay cánh tay ông Phác.


- Tôi… – Ông Phác ngập ngừng, mắt vẫn đăm đăm nhìn về phía cửa sổ của ngôi nhà màu trắng trước mặt. Rồi ông quay lưng trở vào xe. – Chúng ta về thôi.


Ngay lúc này đây, khi nhìn thấy nét đau khổ trên gương mặt của đứa con gái, ông lại ko đủ can đảm lại gần an ủi, vỗ về, xoa dịu bớt nỗi đau thương. Những đau khổ, dằn vặt đã đua nhau hành hạ ông suốt những tháng ngày qua khiến ông hiểu rằng, ngay cả bản thân ông còn ko thể tha thứ cho chính mình thì ông còn có tư cách gì để muốn người khác tha thứ cho ông.


Dù rằng rất muốn được nhìn thấy gương mặt của bà ấy lần cuối nhưng ông đã kìm nén nó lại, ông ko muốn con gái của ông đau khổ thêm nữa, nhất là khi biết ông chính là người cha tệ bạc đó.


.***


Ngay khi nghe tin chị gái mình mất, dì Mai cùng chồng đã tức tốc gác lại hết công việc, đáp máy bay chuyến sớm nhất từ Mĩ trở về Việt Nam. Vì vậy, việc mai táng cho mẹ đã có chú làm tươm tất. Dì Mai thì nhất quyết ở lại bên cạnh nó mặc cho nó nói thế nào. Chỉ đến khi nó nói muốn nằm nghỉ một mình dì mới chịu bước ra khỏi phòng, đôi mắt dì vẫn còn lấm lem vì nước mắt.


Đã một ngày trôi qua, nó vẫn ngồi im một chỗ nhìn ra ngoài cửa sổ. Dì và chú cũng vào an ủi nó rất nhiều, nhưng nó chỉ biết nhìn mọi người với ánh mắt biết ơn rồi tỏ ý muốn ở một mình nên ai cũng biết ý mà ko làm phiền nó.


Duy chỉ có duy nhất một người, có đuổi thế nào người đó cũng nhất quyết ko chịu đi.


- Cậu đừng như thế nữa được ko? – Huy nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh nó.


- Tớ như thế nào? – Nó lơ đãng hỏi lại, mắt vẫn ko rời khỏi tán lá xanh mướt bên ngoài cửa sổ.


- Thà cậu cứ khóc thì có khi còn thấy nhẹ người hơn.


- Tớ ko muốn khóc.


- Cậu cứ như thế này mẹ cậu đau lòng lắm có biết ko?


- Khóc là yếu đuối. Tớ thì ko muốn thế.


- Cậu đừng hâm như thế nữa. – Huy bắt đầu nói to hơn. – Tớ đâu có bảo cậu sẽ yếu đuối nếu khóc, nếu cậu cứ giữ mãi nỗi đau đó trong lòng thì liệu cậu có mạnh mẽ lên được ko? Làm ơn đi Linh, hãy vì tớ, vì mẹ cậu mà khóc lần cuối đi, để nỗi ấm ức, tức tưởi trong lòng cậu được giải thoát, để chúng có thể bay hết đi và tránh xa cậu. Cậu sẽ thấy nhẹ nhõm hơn.


Huy nhìn thẳng vào đôi mắt Linh, lặng lẽ kéo nhẹ đầu Linh tựa vào vai mình. Bờ vai này, cậu luôn muốn dành nó cho Linh. Chẳng mấy chốc, Huy đã cảm thấy vai mình ấm nóng. Nước mắt Linh dường như ko ngừng rơi nhưng tuyệt nhiên ko có lấy một tiếng sụt sùi nào. Huy thở phào nhẹ nhõm rồi cứ ngồi yên như thế.


.*.


- Mẹ, mẹ có biết ko? Mẹ của con nhỏ Linh vừa qua đời vì vụ tai nạn xe gì đó. Thật ko ngờ. – Uyên hớt hải chạy vào phòng làm việc của mẹ mình, gương mặt hiện rõ nét sửng sốt.


Bà Châu vẫn ko rời mắt khỏi đống tài liệu trên bàn, thản nhiên nói.


- Vậy sao?


- Mẹ ko ngạc nhiên à? Thật ko thể tin được. Bây giờ chỉ còn mình con nhỏ Linh đó, liệu nó sẽ sống thế nào nhỉ ?


- Chuyện đó chẳng phải việc của con. Đó là cái số của bà ta. – Bà Châu vẫn lạnh lùng.

...
Tags: nhat dinh to se lay caunhat dinh to se lay cau
Bình Luận Bài Viết




Cùng chuyên mục
» Hôn Ước Quý Tộc
» Yêu Em Rồi Đấy
» Cold Guy, Sanity Girl And The 1St Fiction
» Đại Tiểu Thư Đi Học
» Anh chọn ai? Siêu mẫu hay Osin?
» Này Anh! Tôi Không Phải Là Ôsin
1234...373839»
Bài viết ngẫu nhiên
» Tôi là đàn bà
» Ai dắt em đi qua nỗi đau
» Tên kiêu ngạo! Tôi ghét anh!
» Hợp đồng lọ lem và 2 chàng hoàng tử
» Làm vợ thầy em nhé
» Osin của anh Đại
1234...212223»
Làng giải trí Việt
Liên hệ: Trần Hữu Trí
Địa chỉ: Ba Đình - Hà Nội
Trang:1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38
U-ON