Lục lọi kiếm tìm …
Không được, trùng rồi…
Bới bới kiếm tìm…
Không được, xấu ơi là xấu…
Lục lọi…
Không…
Lục lọi…
Không…
Giờ thì bao tải đã trống toác, bao nhiêu tên mình không ưng đều bị vứt. Ông tiên mệt mỏi chán nản như muốn thua cuộc. Cái chuyện tìm tên có vẻ làm hai ông cháu mất cả buổi chiều sang đến cả buổi tối. Nản chí, ông tiên ngẩng mặt lên trời, giơ hai tay lên đầu thét lên uất ức. Nhưng tiếng thét mới được một nửa đã thấy ông tươi như hoa quay lại nhìn mình cười đầy phấn khởi:
– Ta nghĩ ra tên cho con gái ngươi rồi.
– Là gì ạ?
– Là Nguyệt Đan. Có nghĩa là viên linh đan quý ở trên mặt trăng. Hằng Nga có cái chày giã thuốc đấy, xem phim Tây du ký chưa, nhưng chưa bao giờ Hằng nga làm được linh đan đâu, thành ra nó quý lắm đấy nhá.
…
Bật dậy, trời còn nhá nhem 4g sáng, mình vội vàng ghi lại tên Nguyệt Đan vào tờ giấy, cất cẩn thận vào ngăn kéo và ngủ tiếp. Giấc mơ lạ kỳ.
Lúc ấy, mình có thai được 7 tháng.
…
Chỉ còn hai tuần nữa là đẻ rồi. mà mãi chẳng dám bảo bố mẹ chàng là bọn mình sẽ đặt tên cho cháu. Phức tạp thật, ông bà có đẻ đâu mà cứ muốn giành lấy quyền đặt tên thế nhể. Nhiều nhà bị ông bà đặt cái tên nghe hay quá làm bố mẹ cháu cứ ấm ức mãi. Còn mình, mình đã thề với cái hộp sữa ông Thọ trong tủ lạnh rồi, sống chết gì mình cũng tranh đấu để được đặt tên trong giấc mơ lạ kỳ kia cho con. Chàng bảo mình:
– Kệ ông bà, ông bà muốn đặt tên gì mà chả là tên.
– Không.
– Ông bà chẳng lẽ không được đặt tên cho cháu à?
– anh đừng có vớ vẩn. Thế em là cái gì mà không được đặt tên? Ở đây ai vất vả nhất? Ai đau đớn nhất? Ai đẻ ra nó?
– Thế thì em đi mà bảo, anh chẳng bảo đâu.
– Anh không phải là bố nó à? Sao anh lại như thế không biết. Bố mẹ đẻ ra anh mà anh còn sợ rúm tó thế kia thì anh làm được cái gì cơ chứ. Chưa biết chừng mới nói được ba từ thì đã ngã vật ra ấy chứ.
Sợ quá đứng tim mà chết!
Chàng lẩn đi chỗ khác. Những lời khích tướng theo binh pháp Tôn Tử của mình hình như không có nghĩa lý gì. Tôn Tử nói: “Tiểu nhân và đàn bà là hai thứ khó trị nhất”. Nhưng bây giờ chắc Tôn Tử có sống lại cũng phải công nhận rằng: “Thiếu, mới có hai dạng người đó là thiếu, phải kể cả chàng nữa thì mới đủ. Dạng người khác thường”. Thôi thì cuộc chiến đấu vì cái tên mình phải đơn phương độc mã vậy. Cuộc chiến bắt đầu.
– Mẹ ơi, hôm qua anh Hậu nằm mơ thấy có thần hiện lên bảo đặt tên em bé là Nguyệt Đan đấy, mẹ ạ.
– Cái gì?
– Vâng, sáng nay anh Hậu kể với con thế. Nếu đặt tên theo mộng thì sau này cháu lớn lên học hành và làm ăn đều có người phò tá cả.
– Này, im đi nhé. Mày đừng có nói mà ông bố trong phòng nghe tiếng lại ghét đấy. Đặt tên cái gì mà đặt tên.
Xong!
Mình dùng kế Ve sầu lột xác mà cũng không nổi. Mọi tội lỗi đều đổ hết lên đầu chàng mà bố mẹ cũng không cân lên xem trọng lượng nó là bao nhiêu. Cũng phải, chàng có là ai ở nhà này đâu. Mẹ siêu thật, chỉ một câu nói nhỏ mà cũng làm mình im re không dám nói gì nữa.
Từ đó mình quyết tìm cơ hội khác. Mình dùng kế mưa dầm thấm lâu. Những ngày sắp đẻ, ai hỏi han cũng kèm thêm câu: “Thế đặt tên bé là gì?” Và tất nhiên, mình nhanh nhảu trả lời cái tên như mình mong muốn. Mẹ chỉ cười, mẹ bảo họ: “Thì nói thế thôi chứ đã tìm được cái tên nào đâu”.
Ôi, sao cuộc chiến này lại gian truân thế này.
Kệ, đã thế thì bao giờ đi đẻ về, có giấy chứng sinh rồi mình sẽ bắt chàng đi làm giấy khai sinh luôn. Làm xong mình sẽ giấu đi. Chẳng thể làm gì được mình. Đã thế thì cùn tí. Mình cùn, bố mẹ sắc, xem ai mẻ sớm hơn!
…
– Con, làm như thế là không được, ông bà là bề trên, con có làm gì cũng phải xin phép đàng hoàng. Cái tên đó là tên đẹp, bố mẹ cũng thích lắm nhưng con và thằng Hậu vẫn phải xin phép ông bà bên ấy cho đặt tên mới được. Chứ cứ làm theo ý mình, về sau ông bà ghét cả bố mẹ lẫn cháu. Đâm ra con bé thiệt thòi. Khổ thân nó.
Những giận dỗi vác về nhà mẹ đẻ để xả ra hình như bị những lời nhẹ nhàng của bố biến nó thành có tội. Mình thấy mình xốc nổi, thấy mình ồn ào mà chẳng nghĩ được là bao. Bố nói đúng, có lẽ những bon chen ngoài đời làm bố nghĩ cho con gái khi đi lấy chồng nhiều hơn. Mình thấy mình có lỗi với bố mẹ chồng biết nhường nào nếu như chống đối kiểu này. Bố đẻ mình đã ốm hai năm nay rồi, giọng bố khản đặc nhưng những lời của bố làm mình thương bố quá. Bố ơi, nếu không có bố thì làm sao con nghĩ ra được biết bao nhiêu điều. Bố ơi, con biết con phải làm gì để bố mẹ an lòng rồi.
…
– Anh, thế rút cục anh có đủ can đảm để nói với bố mẹ về chuyện đặt tên cho con không? Em sẽ đi theo anh, đứng đằng sau anh để anh có thêm nghị lực. Nếu anh không có đủ can đảm đứng trước bố mẹ mình thì anh ở lại phòng này. Em cũng chẳng cần anh đứng sau em làm gì, em sẽ nói với bố mẹ dù chỉ có một mình. Chỉ sợ lúc ấy bố mẹ anh sẽ đuổi em đi thôi. Lúc ấy anh tay trắng đấy: không vợ, không con. Và em thề em sẽ không ở lại căn nhà này nữa đâu. Chẳng có gì níu kéo em cả. Em chán lắm rồi. Em cứ ngỡ đã kiếm tìm được một bến bờ vững chắc, nhưng cuối cùng chỉ là một cái ô làm bằng lá cọ che mưa. Gió bấc thổi, ô bay, em chỉ còn lại một mình. Tốt nhất để an toàn cho mình, cho con, em sẽ về nhà em.
Chàng lặng im … chơi điện tử trong góc giường. Mặc cho mình muốn độc diễn thế nào thì độc diễn. Mặt chàng nhăn như bị, làu bàu. Mình không nói nữa, người khôn nói ít hiểu nhiều, mình mở tủ thu xếp đồ đạc. Đồ đểu, đểu, đểu. Không nhanh, cũng không chậm.
5 phút …
Mình vẫn cặm cụi thu xếp đồ đạc, đều đều, đều đều…
10 phút 15 giây…
Mình gạt nước mắt gấp lại những thứ của con mà mình đã chuẩn bị để đón chào nó…
16 phút rưỡi…
Chàng vứt điện thoại vào góc tường kêu đánh bốp, làu bàu chửi đổng mấy câu rồi vùng vằng đứng dậy bước phừng phừng xuống phòng bố mẹ. Trước khi đi, tiếng thở dài của chàng còn hắt lại, đập vào cánh cửa phòng và bắn về phía mình. Tiếng thở dài nặng thế mà làu ģi như một cơn gió, làm mình … khoái chí. Chẳng biết lúc này đàn ông họ nghĩ gì nhỉ? Có cần thiết đi gặp bố mẹ đẻ ra mình mà phải dũng cảm thế không?
…
– Đấy, em hài lòng rồi nhé (chàng vẫn vùng vằng), bố mẹ bảo muốn làm trò gì thì làm.
– Bố mẹ đồng ý đặt tên là Nguyệt Đan rồi à?
– Ừ, em muốn đặt tên gì thì đặt, được chưa? Còn bây giờ để anh yên.
– Không, còn một việc nữa anh phải làm.
– Lại cái gì nữa đây?
Chàng rít lên khó chịu khi nghe tiếng “không” đanh thép của mình. Mặt chàng nhăn nhúm lại như cái bánh bao lúc nặn bột bị lỗi ấy. Mình vẫn tỉnh bơ, ra đúng chỗ chàng đang ngồi chơi điện tử, ngồi xuống, với tay lấy cái điều khiển, bật ti vi xem chăm chú và nói:
– Cất hộ em đống quần áo kia vào tủ. Anh nói rồi thì em không đi nữa. Ban nãy em dỗi, giờ … em hết dỗi rồi. Cất đi nhanh lên, 10 phút nữa có phim chính bây giờ đây này.
Cái bánh bao nhăn nhúm giờ nở dần như được hấp chín vậy. Chàng đỡ lo và mừng rỡ hơn hẳn. Căng thẳng của chàng sao dễ hóa giải thế nhỉ. Chàng nhún nhảy như con chim sâu đi cất đồ cho mình. Còn mình thầm nghĩ: “Phù! may quá! Lão ấy mà ngồi lâu tí nữa thì mình hết cả quần áo để gấp. Tí nữa thì bị về nhà mẹ thật. May quá, bài khích tướng này cuối cùng cũng ra trò”.
Tập 18. LÒNG GHEN TỊ
Mình sinh ra trong gia đình binh nghiệp nên hai tuổi đã phải ở với ông bà nội trong kỷ luật thép rồi. Hồi đó mẹ bảo nhớ mình lắm mà chẳng dám cãi ông bà, đành chịu cảnh cách xa con, tuần đón về hai ngày thứ bảy, chủ nhật. Sáng thứ hai mình lại về với … đơn vị ông bà nội. Đằng sau cánh cửa nhà ông bà lúc nào cũng có một cái chổi phất trần. Góc nhà có một cái roi được vót cẩn thận. Góc bếp có cái chổi chít với cái cán vừa to vừa dài, cán chổi phải cao hơn mình 20cm cũng nên. Ôi, ký ức tuổi thơ của mình mấy cái đó sao mà rõ nét thế! Chốt lại cũng là để ông bà bảo sao thì mình phải tuân theo như vậy, cãi là chết, bướng là chết, chống đối lại càng … chết.
Bố mẹ làm công nhân, chẳng đủ tiền cho đi mẫu giáo
Bình Minh – một trường nổi tiếng ở khắp khu vực Bưởi. Đến bây giờ vẫn nổi tiếng. Một trường được hát, được múa, được cơ man nào là đồ chơi. Một trường mà đứa trẻ nào vào học là coi như được vào thiên đường. Thế là thi thoảng bám gấu áo bà đi bán ngan vịt trong ngày phiên chợ, đi qua Bình Minh cứ cố ngó vào, cố nhìn theo, cố níu lấy chút thòm thèm qua cánh cổng sắt to đùng cao ngất ngưởng. Còn bà thì mắng: “Ai bảo bố mẹ mày nghèo!”
Cuối tuần, bố mẹ đón mình về. Mình bảo:
– Mẹ ơi, bà bảo tại bố mẹ nghèo nên còn không được đi Bình Minh. Nghèo là gì hả mẹ?
Mẹ xót ruột, chiều thứ bảy đi đón con, mẹ tiện đường đưa mình vào Bình Minh ngồi nhờ cái bập bênh và chơi cái máng hình con voi có thể trợt đặt giữa sân trường. Mình sung sướng cười tít cả mắt. Chỉ tít mắt năm phút thôi, bác bảo vệ đã đuổi hai mẹ con ra khỏi cổng rồi. Mẹ vội bế mình lếch thếch đi ra trong tiếng rối rít xin lỗi bác bảo vệ. Ra đến cổng mẹ đặt mình xuống, xoa đầu mình, nắm lấy hai tay mình, hình như lúc ấy mẹ cười, nụ cười méo mó. Mẹ bảo:
– Con ở với ông bà cho ngoan, cần gì phải vào Bình Minh. Kệ bọn trẻ con trong khu tập thể, con ạ. Mình không vào cũng có sao đâu.
Chẳng hiểu sao mình bắt đầu thấy trong cổ họng có gì khác lắm. Mình còn quá bé để hiểu trong lòng mẹ xót xa như thế nào. Mình chỉ biết trong lòng mình thôi. Chỉ vì không được vào trường Bình Minh trượt cái máng bằng sắt gỉ hoe mà mình òa khóc, ngoạc cái miệng ra cố gào cho mọi người chú ý, đặc biệt là mẹ. Ở trong cổ họng , cái cảm giác chưa miêu tả được cứ nhoi dần lên, nhoi dần lên tức từng tực. Cảm giác khó chịu càng lúc càng to dần, ức ức cứng trong họng, muốn gào, muốn lăn đùng ra giãy giụa, muốn khóc, muốn xông vào đâu đó đập phá. Rồi so sánh, cái cảm giác so sánh mà mình được đưa vào làm nhân vật chính. Rồi những thán từ: giá mà, nếu mà… Rồi những ganh ghét những người không cần thán từ cũng có những điều mình muốn. Cuối cùng chốt lại là lặng lẽ, tự mình gặm nhấm tất cả mớ hỗn độn đã xảy ra. Người ta gọi đó là ghen tị.
…
Lớn lên rồi, có biết bao lần mình bị ngã vào mớ hỗn độn đáng sợ ấy. Mớ hỗn độn rối bời khiến mình xấu tính đi. Một nửa tô�u ti�i om trong những gì tốt đẹp nhất mà mẹ vẫn luôn dạy dỗ, kỷ luật thép của ông bà vẫn dạy dỗ.
Lấy chàng, rồi chợt nhận ra bố mẹ chàng cưng các em hơn chàng. Thuyền theo lái, chàng chẳng là gì trong nhà nên đương nhiên phận con dâu mình cũng chỉ là cái bỏng của cái bóng mà thôi. Buồn, thất vọng và cứ miên man nghĩ. Chàng sôi nổi bốc đồng ở đâu không biết, cứ về đến nhà là lặng lẽ như còn mèo mới bị … cắt đuôi. Chàng sợ bố mẹ đến nỗi xuống tầng một lấy hoa quả ăn, thấy bố mẹ vẫn ngồi xem tivi, chưa đi ngủ là chàng lại quay lên gác, không dám lấy nữa. Gái có bầu, đang đói, phải chờ bố mẹ chồng đi ngủ mới được ăn thêm. Mình sôi máu, bực dọc, tủi thân và … ghen tị với tất cả những bà bầu khác. Mình cứ có cảm giác ghét chàng đến thế. Có lần mình ước: “Giá như mình lấy ai đó thì có lẽ mình đã không đến nỗi nghèo như thế này, đã không bị đói dù đã ăn cơm tối no nê, đã không phải lo lắng từng đồng ra đồng vào. Đã được chồng bênh mỗi khi bị bố mẹ nói nặng lời như thế, đã có cuộc sống sung túc như trong phim. Mình có đến nông nỗi nào đâu? Có xấu xí đến mức ế chồng đâu cơ chứ. Sao mình lại đi lấy chồng?”. Thế là hai vợ chồng dù chưa có lý do gì hết, chàng chỉ hỏi một câu bâng quơ gì đó trong dòng suy nghĩ đang miên man kia vậy là có lý do, lý do để mình lại cáu, lại gây gổ và quay mặt vào tường khóc. Hỡi bức tường, giá như mi biết dỗ bà bầu thì hay biết mấy. Giờ thì mình tin rồi, các chị em ở công ty bảo: “Bà bầu nào cũng khó tính như ma”. Công nhận khi vác bầu, mọi thay đổi trong cơ thể làm mình như người đi mượn. Bực tất tần tật mà chẳng cần có lý do. Giá như đàn ông phải vác bầu và đàn bà lúc ấy sẽ thương xót mà thấu hiểu. Mình lại bắt đầu ghen tị....