… Lúc gần chiều, tự dưng có một chiếc xe hơi đậu trước cổng nhà tôi. Chủ nhân của nó là một anh ngoài ba mươi, trông khá bảnh. Lát sau, tôi kinh ngạc khi chị Hồng Anh tiết lộ đó là người mà mẹ chồng tôi chọn để coi mắt chị Hoà Trâm. Tức cái, lúc tôi hí hửng định xem thử chị Hoà Trâm với anh đó nói chuyện gì với nhau thì tôi phải đi mua vài thứ cho chị Hồng Anh chuẩn bị bữa tối đãi khách. Vừa rời khỏi nhà, tôi vừa lầm rầm ấm ức. Tôi phóng như bay ra siêu thị gần nhà, mua lẹ lẹ rồi phóng về. Khi về đến thì tôi chợt thấy bà dì Mập cãi lộn chí choé với anh Thông, chồng chị Trang. Hai mẹ con đúng là y như nhau, chửi đối phương không tiếc lời. Người nào người nấy gân cổ quát sùi bọt mép. Rồi tiếp theo, anh con trai vung tay tát bà dì Mập một phát làm bả muốn trẹo mặt. Tôi tặc lưỡi nhăn mặt trước hành động vũ phu đối với mẹ ruột của tên mất dạy ấy. Đánh xong, thằng đó hậm hực bỏ đi. Còn bà dì Mập vừa tru tréo vừa khóc rấm rức. Lát sau, bả thấy tôi thì liền quay vô nhà đóng mạnh cái cửa rào sắt. Tự dưng không hiểu sao, tôi hết muốn trả đũa bà già khó ưa đó. Hẳn vì tôi thấy nước mắt lăn dài trên mặt bà ta. Và tôi chợt hiểu, nhiều lúc ông trời sẽ có cách trừng phạt những người xấu. Hiển nhiên, nó sẽ tàn nhẫn hơn so với mấy trò trét mắt mèo linh tinh của tôi. Đúng lúc cổng nhà tôi mở, anh chàng bảnh bao khi nãy đi nhanh ra rồi hầm hầm bước đến chiếc xe hơi. Phía sau, mẹ chồng tôi và chị Hồng Anh không ngừng gọi tên anh ta nhưng chẳng kịp. Tiếp, mẹ chồng tôi quay lại vào nhà với vẻ mặt không hài lòng. Tức thì, tôi chạy vô trong hỏi chị Hồng Anh chuyện gì đã xảy ra.
“Chị Hoà Trâm suốt một tiếng đồng hồ không nói năng gì cả khiến anh ta bức bối liền đứng dậy ra về luôn. Mẹ khuyên thế nào cũng mặc. Còn chị Hoà Trâm thì bỏ đi lên phòng.”
“Bộ chị Hoà Trâm không thích anh đó hả?”
“Chính xác là chị ấy sẽ không thích bất kỳ người đàn ông nào đâu. Và cũng sẽ không coi mắt, không kết hôn lập gia đình gì cả.”
“Sao lạ thế ạ?”
Chị Hồng Anh mỉm cười không nói. Dõi theo bóng dáng chị bước vào nhà, tôi khó hiểu vô cùng. Đến giờ, nghi vấn xung quanh chị Hoà Trâm với tôi vẫn chưa được giải đáp. Tên Chan Chan và lần này là chị Hồng Anh đều không cho tôi biết. Rốt cuộc, đã có chuyện gì xảy ra?
Chương 31: Ngày 13 Tháng 03. Nghỉ Học
Ads Chẳng tin nổi trong trường lại có mấy cái trò hiếp đáp trắng trợn như vậy. Sáng vào trường tình chờ đi ngang qua phòng dụng cụ thể dục thì tôi thấy một nhóm nữ sinh lớp mười đang ức hiếp ai đó. Đáng lý, tôi chẳng muốn can thiệp làm gì nhưng vì chợt nhận ra nạn nhân của trò đánh hội đồng này là Tường Vi. Không làm ngơ được. Tôi không thể nhào vô đánh trả cái đám kia bởi chúng quá đông. Thế là tôi bèn nghĩ ra một cách. Nép sát vào bức tường gần đó, tôi hít sâu một hơi để lấy giọng nói cho thật to thật rõ:
“Dạ, em chào thầy giám thị.”
Chiêu này hữu hiệu. Đám nữ sinh bắt nạt nọ vừa nghe vậy thôi là nháo nhào bỏ chạy. Đúng là chỉ giỏi hiếp đáp những người thế cô. Hèn. Mau chóng, tôi bước vào phòng. Tường Vi ngồi bệch dưới đất, sách vở bị xé rách văng mỗi thứ một nơi. Cô bé vừa lau nước mắt vừa lồm cồm ngồi dậy. Tôi trông mà tội. Tức thì, tôi tiến lại gần. Tường Vi thấy có người liền giật mình lùi ra sau, co ro. Tôi nhẹ nhàng cúi xuống nhìn cô bé lớp mười rồi cười bảo:
“Em ổn chứ? Ban nãy chị nói láo là có thầy giám thị để đuổi bọn chúng đi.”
Bấy giờ Tường Vi mới ngước lên. Mặt bị trầy xước. Mắt đỏ hoe ướt nhoè.
“Em… cám ơn chị.”
“Có gì đâu. Nào, chị đỡ em dậy.”
Tường Vi vịn vào tay tôi, từ từ đứng lên. Tôi thu dọn tập sách xong đưa cho em và hỏi: “Sao chúng bắt nạt em dữ vậy?”
“Dạ, mấy bạn đó nói em chửa hoang nên đánh cho bỏ ghét.”
Hoá ra, Tường Vi bị đánh là về vụ mang thai. Đúng là quá đáng hết sức.
“Chị hiểu rồi. Đừng lo, mọi thứ sẽ ổn.”
Tôi siết chặt đôi vai mỏng manh của Tường Vi. Em nấc khẽ đồng thời nhìn tôi gật đầu cười.
“Em phải về lớp. Thật sự rất cám ơn chị ạ.”
“Ừm, cẩn thận. Nếu chúng còn ức hiếp thì em cứ mạnh dạn báo cho thầy giám thị biết.”
“Vâng… nhưng em nghĩ không cần nữa. Mai mốt, em cũng nghỉ học rồi.”
Nói xong, Tường Vi cúi đầu chào và rời khỏi phòng. Còn tôi, đứng bất động lặng im. Vậy là nhà trường sẽ cho cô bé nghỉ học. Cũng phải. Dẫu sao cũng đâu còn cách nào khác. Dị nghị, bàn tán và bị bắt nạt kiểu đó ai chịu nổi. Vả lại, nhà trường làm vậy để mọi chuyện êm xuôi. Càng nghĩ tôi càng giận tên Chí Hùng dã man. Cậu ta cứ để mặt Tường Vi chịu đựng một mình như vậy mà chẳng làm gì cả. Con trai gì mà hèn nhát thế. Đúng là học sinh. Nói thì dễ nhưng hành động lại chẳng tới đâu. Cái tuổi này chưa đủ chính chắn để hiểu ra nhiều điều. Bất giác tôi chợt nghĩ, nếu chuyện mình mang thai cũng bị lộ như Tường Vi thì không biết sẽ thế nào? Liệu, tôi có bị bắt nạt và dị nghị dữ dội giống như cô bé “búp bê” tội nghiệp đó?
… Giờ ra chơi, tôi và Thuý Nga đến căn tin mua đồ thì chợt thấy Tường Vi cùng thầy giám thị khối mười đi về phía phòng ban giám hiệu. Mau chóng, Thuý Nga nói ngay:
“Hồi sáng nghe thiên hạ đồn, hết ngày hôm nay Tường Vi sẽ nghỉ học. Tội!”
“Có lẽ vậy hay hơn. Chứ tiếp tục thế này, cô bé chịu không nổi đâu.”
“Ừ, đợi sinh con xong học tiếp. Năm sau lên gặp bạn bè mới cũng đỡ hơn.”
Tôi gật đầu vì lời Thuý Nga nói đúng. Cách tốt nhất dập tắt lời dị nghị là Tường Vi phải rời khỏi trường thôi. Chợt, tôi nghe hai thằng nam sinh lớp mười đứng gần đấy nói với nhau.
“Con nhỏ Tường Vi kìa, có chửa hoang ba tháng. Ghê dễ sợ!”
“Lúc trước, nó dễ thương nhất khối. Cứ tưởng cao giá, ai dè mất trinh rồi.”
“Chẳng biết bị thằng nào chơi rồi bỏ. Thằng đó hên, vớ được em ngon lành.”
Tôi ứa gan dễ sợ. Ngay lập tức, tôi bước nhanh đến từ phía sau đồng thời đưa tay đánh mạnh vô đầu hai tên nam sinh mất nết. Cả hai la làng rồi liền quay phắt lại, thấy tôi thì gắt: “Bị điên hả nhỏ kia?”
“Nhỏ cái đầu mày! Chị đây trên một lớp đó. Cấm tụi bây nói xấu Tường Vi nữa nghe chưa.”
“Lớn hơn một tuổi thì sao? Làm như đây sợ quá!”
Tôi chưa kịp quát chúng thêm một trận thì con Thuý Nga tiến lên, trừng mắt:
“Có ngon thì chiều nay tan học hẹn ở cổng sau. Chị đây kêu thêm vài đứa nữa đến chơi.”
Chắc do gương mặt đằng đằng sát khí cộng thêm cái môi chề “vô đối” của con Thuý Nga nên hai tên nam sinh kia liếc rồi bỏ đi. Tôi hướng mắt qua Thuý Nga đang hậm hực, bảo:
“Bồ dữ nha. Dám hẹn chiều tan học đánh lộn luôn. Lỡ mấy nó mà nhận lời là bồ chết.”
“Sợ quái gì. Bất quá kêu Chan Chan với Chí Hùng theo. Nhưng tớ nhìn là biết chúng yếu bóng vía, mạnh mồm mạnh miệng vậy thôi chứ đánh ai.”
Tôi cười cười, thầm phục con bạn quỷ quái. Đột ngột, tôi trông thấy Chí Hùng ở phía xa. Cậu ta đang đi lên dãy phòng học khối mười. Nhanh chóng, tôi nói Thuý Nga về lớp trước rồi chạy về phía đó. Tôi muốn gặp Chí Hùng nói cho ra lẽ vụ Tường Vi. Lần này, tôi quyết không để cho cậu ta tìm cách tránh né nữa. Con trai chân chính thì phải thẳng thắn đối diện với những việc làm của mình chứ. Tôi đuổi theo Chí Hùng mệt bở hơi tai. Tên này đi như lướt, lẹ thiệt luôn. Còn tôi không dám chạy mạnh vì sợ ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng. Lúc chạy đến cua quẹo của dãy hành lang thì bất ngờ tôi trông cảnh Chí Hùng và Tường Vi đang ôm nhau. Cả hai đứng sát vào góc tường để có ai đi ngang qua cũng khó phát hiện. Tôi ngừng lại và đứng nép vào bức tường đối diện lắng tai nghe cả hai nói gì. Lát sau, giọng Tường Vi vang lên khá nhỏ, kèm theo tiếng nấc liên hồi: “Em… mai em nghỉ học rồi.”
Tiếp, giọng Chí Hùng thật trầm: “Chuyện ra nông nỗi này thế nào trường cũng bắt em nghỉ.”
“Em không muốn xa anh đâu. Nghỉ học thì làm sao mình gặp nhau?”
“Khờ quá, gọi điện cũng được vậy. Có cơ hội thích hợp thì mình hẹn gặp.”
“Ừm, chủ nhật em vờ xin mẹ cho đi siêu thị Big C lần trước ấy. Anh nhớ đến nha, em chờ.”
“Được rồi, mình sẽ tính cái này sau. Cha mẹ em có nói gì không?”
“Từ lúc biết em mang thai mẹ khóc hoài, than khổ. Còn cha thì mắng em quá trời và liên tục gặn hỏi cha đứa bé là ai. Nhưng em không bao giờ nói ra.”
“Anh xin lỗi vì đã để em chịu đựng như vậy.”
“Không sao. Một đứa chưa bị phát hiện thì đỡ một đứa. Em bị dị nghị đủ rồi, em không muốn anh cũng giống thế. Nếu hai đứa đều nghỉ học thì tệ lắm.”
“Yên tâm, anh sẽ nói với cha mẹ về chuyện tụi mình rồi xin họ chấp nhận.”
“Anh hứa nhé. Em và đứa con trong bụng sẽ chờ.”
Lắng nghe toàn bộ cuộc đối thoại, tôi đứng bất động. Mấy phút sau, tôi lặng lẽ quay lưng rời khỏi đó. Bước chân tôi nặng trĩu trên từng bậc thang. Không hiểu sao lòng buồn kinh khủng.
… Chiều tan học, Chan Chan đạp xe chở tôi về. Vì chuyện của Chí Hùng với Tường Vi mà tôi không nói gì với tên cool boy suốt dọc đường. Mà cũng hay, hình như hôm nay cậu ta cũng chả hứng thú chuyện trò gì nên im lặng nốt. Nhiều lúc, mỗi người có một khoảng lặng riêng trong tâm hồn. Khi chiếc martin sắp quẹo qua ngã tư thì tôi liền bảo Chan Chan chở mình đến nhà cha mẹ ruột… Xe thắng lại kêu cái két thật lớn. Tôi xuống xe.
“Đằng ấy vào thăm gia đình vui nhé, tối đằng này về ghé đón.”
“Ừ, biết roài. Mà giờ cậu đến lớp karate hả?”
Chan Chan gật đầu. Tôi hơi bực bội nhưng không tỏ rõ ra bên ngoài. Vì sao ư? Tất nhiên là vì nghĩ đến cảnh cậu ta sắp gặp mặt cái cô chị Trân Châu. Cười tạm biệt xong, Chan Chan đạp xe đi mất dạng. Thở ra một phát thật mạnh, tôi đẩy cánh cổng sắc hầm hầm đi vào trong. Mới bước vô sân là tôi thấy ngay cảnh chướng mắt: thằng Hoàng lại ngồi nhổ lông nách trước hiên nhà. Lòng đang tức tối nên tôi liền đi lại và giơ chân đạp vào chân ghế. Thằng Hoàng lúi chúi, ngã oạch xuống đất. Nó toan chửi thề thì tự dưng thấy tôi đứng lù lù đấy.
“A, chị Min Min! Cha mẹ ơi, chị Min Min về này!”
Thằng Hoàng vừa gọi lớn vừa kéo tôi đi nhanh vào trong nhà. Thấy tôi, mẹ từ dưới bếp chạy lên mừng rỡ và ôm tôi, hỏi han đủ điều. Hiển nhiên, lúc nào bà cũng có màn “xúc động dâng trào” như mọi khi. Đúng lúc, thằng Vinh từ trên lầu phóng như bay xuống. Nghi thằng này vừa móc cứt mũi xong lắm luôn. Móng tay đen xì, dơ dáy phát khiếp.
“Cha, chị Min Min dìa!” – Thằng Vinh hú hét lên trên lầu.
Rất nhanh, tôi nghe có tiếng bước chân trên bậc cầu thang. Rồi cha xuất hiện trước mặt tôi. Vẫn gương mặt hiền lành cùng nụ cười yêu thương. Ông nhìn tôi hồi lâu và hỏi: “Về thăm nhà sao? Sống ở bển tốt không con?”
...