“Sao? Vừa lòng cậu chưa? Cuối cùng Chan Chan ghen rồi đó. Cả hai cãi nhau chỉ vì cậu.”
“Xin lỗi… Tôi không ngờ Chan Chan lại giận đến vậy.”
“Haizzz! Thôi bỏ đi. Chan Chan cũng không phải là người hay hờn trách bạn bè. Có lẽ hai ba ngày sau mọi chuyện lại đâu vào đấy.”
“Tôi sẽ giải thích rõ với Chan Chan về chúng ta.”
Kế bên, Thuý Nga nói nhanh:
“Có thể cả hai hơi hiểu lầm xíu nhưng bù lại, kế hoạch làm Chan Chan ghen đã thành công.”
“Ừm, coi như mình chấp nhận chịu thiệt để giúp đỡ hai cậu. Giờ vui chứ Min Min?”
Nghe Chí Hùng hỏi, tôi đảo mắt vì tự dưng thấy bối rối. Tất nhiên, lòng cũng vui vui.
“Đúng là kỳ lạ! Chan Chan ghen như vậy mà cả buổi chẳng phản ứng gì.” – Thuý Nga bảo.
“Cách ghen của con trai và con gái khác nhau. Con gái thì hay ghen rõ ra mặt. Còn con trai thường ngược lại, giấu trong lòng rồi tìm cách nói chuyện riêng với kẻ ấy để thẳng thắn giải quyết. Nói gì thì nói, cũng tuỳ tính cách mỗi người. Chan Chan lại không phải dạng dễ bộc lộ suy nghĩa và cảm xúc nên mới khó đoán.”
Nhờ “chuyên gia” Chí Hùng giải thích mà giờ tôi đã hiểu sơ sơ. Vậy là, kiểu ghen của con trai khác hoàn toàn với con gái. Nó không “phong ba dữ dội” mà thường âm thầm như “cơn sóng thần”. Đến một cách không ngờ mà khi đã trào dâng thì rất khốc liệt…
Ngồi ở yên sau chiếc martin, tôi cứ nhìn tấm lưng Chan Chan mãi. Vì chẳng hiểu sao cậu ta im lặng từ lúc rời khỏi trường cho đến bây giờ. Thở dài. Khi nãy thấy Chan Chan ghen với Chí Hùng đúng là tôi có vui thật nhưng giờ thấy cậu ta không nói, mặt trầm tư thì tôi vui hết nổi. Tôi nhận ra mình đã ngốc nghếch khi nghe theo kế hoạch của Thuý Nga. Ghen với không ghen, cuối cùng chả nghĩa lý gì chỉ khiến mọi chuyện thêm tồi tệ.
“Nè đằng ấy.” – Chan Chan bất chợt gọi.
“Hả? Ừ, tớ đây.”
“Đằng ấy ôm đằng này được không? Giống mọi lần đó.”
Lóng ngóng, tôi liền vòng hai tay qua ôm chặt lấy người Chan Chan. Đầu óc trống rỗng. Tôi làm theo yêu cầu từ cậu ta mà não chẳng suy nghĩ gì cả.
“Chiều nay ở Đầm Sen, đằng ấy lạ lắm.”
“Lạ thế nào?”
“Đằng ấy không đi chung với đằng này mà toàn đi với Chí Hùng. Còn cười nói vui vẻ, đôi khi quàng vai bá cổ. Lúc trong carbin là sao vậy? Trông cứ như hai người hôn nhau.”
“Không phải, hiểu lầm thôi. Khi đó, bụi vô mắt tớ nên Chí Hùng mới thổi giùm.”
“Thật chứ?”
“Thề đấy. Tớ chẳng bao giờ hôn Chí Hùng đâu. Tớ không có thích cậu ta thì sao hôn.”
Nói xong, tôi nghe tiếng Chan Chan cười rất nhỏ. Đừng bảo tên này đang trêu tôi đó nha.
“Lần sau, đằng ấy đừng đi chung với Chí Hùng như vậy nữa. Đằng này không thích thế.”
“Rồi hứa.”
“Còn chuyện này nữa…”
“Sao?”
Tự dưng Chan Chan luồng những ngón tay vào tay tôi. Siết chặt. Cảm giác hơi ấm từ lòng bàn tay tên cool boy lan toả khiến tôi thoáng giật mình.
“Đằng ấy đừng nắm tay ai ngoài đằng này. Được không?”
“Hứa luôn.”
Chan Chan không nói gì nữa nhưng tôi đoán cậu ta đang mỉm cười. Hoá ra, cool boy có cách ghen theo kiểu “cool boy”. Bề ngoài thì “lạnh” đó ấy vậy bên trong lại rất “nóng”. Dù thế, tôi thích cách ghen này. Nhất định rồi.
Chương 30: Ngày 10 Tháng 03. Trả Đũa Bà Hàng Xóm
Ads Từ lúc dọn qua nhà tên Chan Chan là hình như không có cái ngày chủ nhật nào của tôi ra hồn ra phách gì ráo. Như hôm nay, mới sáng sớm bước ra khỏi cổng để đổ rác thì Bẹp! âm thanh này quen ghê. Nhìn xuống, phát khóc. Dưới đôi dép lào của tôi là thứ gì vàng vàng mềm mềm, thúi banh lỗ mũi. Má ơi, hên dữ vậy trời! Cứt chó. Tiên sư cha nó, con chó thằng nào mất dạy ỉa trước cổng nhà để bà đi đạp thế này! Bộ lũ bốn chân hay sủa ầm ĩ đó không biết là muốn đi vệ sinh phải chọn nơi kín đáo mà đi à? Chả được giáo dục gì quách! Thế nhưng vài giây sau, tôi phát hiện mình đã lầm. Cứt thì vẫn là cứt chó đấy. Và cái bãi kinh dị dã man ấy không ở trước cổng nhà tôi mà là trước nhà bà dì Mập. Hiện tại, tôi đang chứng kiến một cảnh tượng kinh-tởm-thô-bỉ chả khác nào vụ cạo lông chân của thằng Hoàng: bà dì Mập đang dùng chổi lùa lùa đám phân chó sang bên nhà tôi. Cái bà già lựu đạn này quá đáng thật! Giữa thanh thiên bạch nhật, trời sáng bảnh mắt mà bả dám “hồn nhiên” làm tội ác tày đình đó ư??? Chó ỉa bậy là tội ác! Mà hất cứt chó qua nhà người ta là tội nhân thiên cổ!
“Dì ơi, sao dì không lấy giấy hốt cứt chó mà lại lùa qua bên nhà cháu?”
May phước cho bà dì Mập là tôi vẫn bình tĩnh nói năng lễ phép. Ấy vậy bà già này không biết điều còn đứng chống hông, phô cái mông bự hơn cột nhà ra phía sau, trừng mắt bảo:
“Cô ăn nói cho đàng hoàng! Ai bảo là chó ỉa trước nhà tôi? Sáng bước ra, tôi thấy đống cứt nằm chình ình bên mép nhà cô. Tôi sợ hồi nó bị đá văng qua đây nên mới lấy chổi lùa tí.”
Tôi muốn hất nguyên bịch rác vô bản mặt chanh chua đanh đá của bả dễ sợ. Bả nghĩ gì mà dám “hùng hồn” bảo chó ỉa trước nhà tôi? Đống cứt vàng khè đó nằm hẳn phía bên nhà bả. Cái này thì thằng mù cũng nhìn ra chứ đừng nói đứa sáng mắt như tôi. Máu nóng dồn lên não. Tôi sẵn chân đá luôn vài cục cứt chó bị lùa qua bay sang bên nhà bả.
“Cô này hư đốn ghê ta! Cứt bên nhà mình mà đá qua nhà người ta!”
Bà dì Mập giọng quang quác như gà mắc đẻ. Bả dùng chiêu vừa ăn cướp vừa la làng đây mà. Bà ta muốn cho cả khu này biết “tội ác” Min Min tôi vừa gây ra. Thiệt, không tát lệch mặt bà già vô đạo đức này thì không hả giận được. Tôi tức điên dã man.
“Này thì đá nè! Cho đá nè!”
Bà dì Mập vừa chì chiết vừa dùng chổi quất một cái vèo, cả đống cứt chó khô bay sang hết lại bên nhà tôi. Cứt nát bét. Giờ thì trông như “hoa” rải giữa đường. “Đẹp” và “thơm” đến nứt lòng. Tôi đứng nhìn trân trối. Còn bà già kia thì hất mặt bước trở vô nhà.
Nóng! Nóng! Nóng! Chưa bao giờ tôi điên tiết đến vậy. Lần trước, bà dì Mập đó tạt nước lau nhà vào người tôi rồi mắng chửi đủ thứ. Giờ thêm vụ cứt chó nữa là hết nhịn nổi. Bả nghĩ tôi không dám làm gì bả à??? Dám tuyên chiến với Min Min này thì bả tới số rồi! Nhất định hôm nay tôi phải dạy cho bà ta một bài học nhớ đời. Hãy đợi đấy, bà già lựu đạn!
Tôi đi ra phía sau vườn bắt đầu tìm thứ mà mình sẽ dùng để trả đũa bà dì Mập. Ban nãy, chị Hồng Anh vừa cho tôi biết một tin cực kỳ thú vị: lát bà già khó ưa ấy sẽ sang nhà tôi chơi vì mẹ chồng tôi mời (chả hiểu sao mẹ chồng tôi có thể qua lại với hạng người xấu xa như thế). Cái thứ tôi cần tìm chính là cây mắt mèo. Đêm ngủ ở đền thần, tôi phát hiện có cây này ở sân sau nhà. Hà, giờ cho chết nhá bà hàng xóm khó ưa. Dính mắt mèo là gãi như điên. Tôi hí hửng vừa hái mấy trái mắt mèo vừa tưởng tượng cảnh bà dì Mập đó nhảy dựng lên bàn, gãi liên hồi như bị ma nhập. Mấy phút sau, tôi len lén đi vào phòng khách. Đưa mắt ngó dáo dác hệt như ăn trộm. Hoàn toàn vắng vẻ, không có ai. Thế là tôi nhanh tay dùng trái mắt mèo trét khốc liệt lên một cái ghế mà lát nữa bằng mọi giá tôi phải khiến bà già đáng ghét đó ngồi vào. Tôi vừa làm xong thì đúng lúc, bên ngoài giọng mẹ chồng tôi vang lên:
“Con dâu tôi làm bánh đậu xanh nên mời chị qua dùng chung cho vui.”
Đối tượng cuối cùng cũng đã đến. Tôi chạy vèo vô nhà bếp nói cho chị Hồng Anh biết. Chị liền đưa cho tôi hai đĩa bánh đậu xanh với hai ly nước mía bảo mang lên phòng khách cho hai người nọ. Tôi bay cái vù trở lại phòng khách, thấy mẹ chồng và bà dì Mập đang đứng nói chuyện. Tức thì, tôi ngừng lại và bước chầm chậm về phía họ. Phải tỏ ra tự nhiên bình thường nếu không sẽ bị nghi ngờ. Đặt bánh và nước lên bàn, tôi cất tiếng:
“Mẹ ơi, chị Hồng Anh làm xong bánh đậu xanh rồi.”
“Ừ, con để đó cho mẹ.” – Mẹ chồng tôi nhìn qua bà dì Mập – “Con dâu út tôi đấy. Cháu nó còn nhỏ chưa biết gì nhiều. Nhưng được cái cũng lanh lợi.”
Trời! Lần đầu tiên tôi nghe mẹ chồng khen. Chắc hôm nay miền Nam lũ lụt. Dù vậy, được nghe khen cũng vui vui. Nhưng bà dì Mập hình như không hạ bệ tôi là ăn cơm không ngon.
“Thanh niên giờ phải dạy dỗ nghiêm khắc, nhất là mấy đứa con dâu nhỏ tuổi. Nhiều khi nó làm mấy cái chuyện hư thân lắm. Chẳng hạn như, lùa cứt chó qua nhà người ta.”
Bà già chết bầm đó liếc xéo qua tôi. Nóng mặt thiệt chứ! Bả dám vu khống tôi cái vụ hồi sáng. Đã vậy còn lôi ra nói xiên nói xỏ trước mẹ chồng tôi. May cho bả là tôi cố kiềm, chứ nếu không là hai cái đĩa bánh đây vô mặt bả rồi. Lát nữa, cho bà gãi sút quần luôn.
“Mẹ và dì Mập ngồi đi ạ.”
Tôi liền vô vai con dâu đảm bằng cách kéo ghế cho mẹ chồng ngồi. Rồi lại vô vai cô cháu hàng xóm thân thiện mời bà dì Mập ngồi lên cái ghế “mắt mèo” được chuẩn bị chu đáo. Lúc bà già lựu đạn ấy sắp đặt cái mông béo phát sợ lên thì trời xui đất khiến thế nào mà mẹ chồng tôi đột nhiên ngăn lại. Tôi ngơ ngác không hiểu chuyện gì.
“Ghế đó sao dơ quá vậy Min Min? Thôi, để dì Mập ngồi ghế này, còn mẹ ngồi qua đấy.”
“Ơ… nhưng… mẹ ơi…”
Tôi lắp bắp nói chưa dứt câu thì mèn đét ơi, mẹ chồng tôi đã ngồi xuống cái ghế “mắt mèo”. Mặt tôi tái mét. Vậy là xong! Tiêu rồi! Tôi cắn môi khi trông mẹ chồng vừa ngồi vừa lấy bánh đậu xanh ăn. Giờ thì tôi chuyển qua thất kinh khi tưởng tượng cảnh bà ấy sẽ nhảy dựng lên, gãi như điên như dại trước mặt khách. Ôi trời ơi! Sao mọi chuyện lại đi theo hướng khác vậy nè. Tự dưng mẹ chồng tôi “nổi hứng” tốt bụng chi để cho khổ thế này. Ghế dơ có tí xíu, bà dì Mập ngồi cũng có chết ai đâu. Trong trường hợp này của mẹ chồng tôi thì có thể nói: lòng tốt đôi khi làm hại chính mình. Còn tôi, xem như kế hoạch trả đũa thất bại.
“Min Min, ngồi ăn bánh luôn đi con.”
Tôi cười gượng gạo ngồi xuống bên cạnh. Bốc bánh nhai mà mắt cứ nhìn mẹ chồng. Thường, tôi khoái bánh chị Hồng Anh làm nhất xứ ấy vậy giờ tôi nhai bánh như nhai giấy. Chả có mùi vị gì. À không. Có một cái vị đang vướng trong cổ họng tôi. Lo sợ. Tôi lo mẹ chồng sắp trình diễn màn “khỉ gãi lông” có một không hai. Còn sợ là, bà sẽ tìm ra thủ phạm trét mắt mèo lên ghế và tôi là đứa đầu tiên nằm trong danh sách bị tình nghi. Nhà có mỗi chị Hồng Anh, tôi và mẹ chồng. Vậy còn ai trồng khoai đất này? Suốt cả buổi, tôi cầu trời khấn phật cho trái mắt mèo ấy bị “lép”, không hiệu nghiệm để mẹ chồng qua “kiếp nạn” này. Nếu bà không bị ngứa thì tôi mới mong được bình yên. Lần đầu tiên ăn bánh mà tôi vã nhiều mồ hôi như thế. Mắt tôi hầu như không rời khỏi mẹ chồng… Mà vẻ như lời nguyện cầu của tôi ứng nghiệm. Ngồi nói chuyện gần một tiếng mà bà ấy vẫn bình thường. Chẳng hề có biểu hiện kỳ lạ, cũng không có dấu hiệu ngứa ngáy. Tôi mừng lắm và vái cho tất cả diễn ra suông sẻ. Hai tiếng đồng hồ trôi qua như cực hình, tôi thở phào nhẹ nhõm khi cuộc trò chuyện nhạt thếch của hai người kết thúc. Lúc mẹ chồng đứng dậy thì vô tình tà áo dài của bà bị gió thổi bay tạt vào người tôi. Để rồi mấy phút sau, khi mẹ chồng tiễn bà dì Mập ra cổng thì bất giờ tôi mới bắt đầu thấy ngứa. Thế là tôi gãi liên hồi hai cánh tay với cổ. Đừng nói là, mắt mèo dính trong tà áo dài và “dính” ngược trở lại vào tôi nha trời! Má ơi! Gậy ông đập lưng ông. Chưa dừng ở đó, rất nhanh tôi thấy mẹ chồng bước vào. Bà cũng gãi khắp người và nói: “Sao ngứa quá vậy?” Đối diện, tôi mếu. Vậy đó! Định chơi bà hàng xóm một vố cho hả dạ cuối cùng hai mẹ con bị dính mới khổ chớ. Trả báo đây mà. Hậu quả, nguyên cả buổi tôi và mẹ chồng gãi muốn sút quần. Giờ mới hiểu câu, ngứa như điên là thế nào. May, chị Hồng Anh biết mẹo trị ngứa mắt mèo: đi tắm và thoa ít rượu cồn lên. Quần áo của hai mẹ con phải mang đi giặt. Cách này hên là đỡ ngứa. Thêm một cái hên nữa là mẹ chồng tôi không có ý định tìm cái đứa ba trợn dở hơi trét mắt mèo lên ghế. Tôi chả biết lý do vì sao nhưng thôi vậy là tạ ơn trời đất lắm luôn rồi. Thề, sau này chả bao giờ đụng đến trái mắt mèo nữa. Tôi sẽ nghĩ cách trả đũa khác dành cho bà hàng xóm. Hãy đợi đấy!
...