– Anh đã nói anh không ghét, anh hận. – Hắn nói.
– Tại sao? Ba là người sinh ra anh, cho anh hạnh phúc, sao anh lại hận ông ấy? – Nó nhìn hắn.
– Em nói đúng! Ông ta đã cho anh hạnh phúc, nhưng cũng chính ông ta phá vỡ hạnh phúc đó của anh. – Mắt hắn tối lại.
– Em không hiểu. – Nó lắc đầu.
– Anh sẽ kể cho em nghe về quá khứ của anh. – Hắn nhìn nó.
– Gia đình anh rất hạnh phúc! Có ba, mẹ và anh. Anh rất quý trọng và yêu thương ba mẹ mình, ba là thần tượng của anh và mẹ là mẫu người lí tưởng anh sẽ cưới làm vợ. Cuộc sống của anh sẽ hạnh phúc biết bao nếu cái ngày đó không xảy ra. – Ánh mắt hắn dần long lên giận dữ.
– Mẹ anh bị tai nạn xe hơi, bà bị nặng lắm, sau 8 tiếng phẫu thuật, mẹ anh không chống được nữa, mẹ qua đời. – Nước mắt bắt đầu rơi.
– Tuy vậy, nhưng anh cũng đâu thể hận ba và dì, họ cũng đâu muốn. – Nó ôm tay hắn.
– Anh sẽ không hận họ, nếu như tai nạn của mẹ anh là một tai nạn bình thường. – Hắn nói.
– Ý anh là… – Nó đoán là nó đã hiểu.
– Phải! Đó là tai nạn có sắp đặt. – Hắn hét lên.
– Ba anh yêu người đàn bà đó mù quáng, nhưng ông ta không thể lấy bà ta vì thể diện. Vậy là ông ta sắp đặt tai nạn đó để giết mẹ anh, ông ta giết mẹ anh để đưa ả đàn bà đó về thế chỗ phu nhân nhà họ Nam. – Hắn tức giận. – Ngay khi nhận được tin mẹ anh mất, ông ta lập tức rước ả đàn bà đó về nhà, khuôn mặt không chút buồn bã, ngược lại, ông ta còn mở tiệc ăn mừng. Anh hỏi em, nếu ai đối xử với mẹ em như thế, em có thể không hận họ sao? – Hắn hét lên trong đau khổ.
Nó ôm chặt lấy hắn, hắn thật sự đáng thương, tại sao họ lại có thể đối với hắn như thế? Mẹ nói đúng, nó phải dùng tình yêu của mình để lấp đầy khoảng cách trong lòng hắn.
– Anh đừng buồn nữa! Bây giờ anh có em rồi, anh không cô đơn nữa đâu, em sẽ ở bên cạnh anh. – Nó cười rồi đưa tay lên lau nước mắt cho hắn.
Hắn nắm chặt bàn tay nhỏ bé của nó:
– Cảm ơn em.
– Vì cái gì? – Nó hỏi.
– Vì tình yêu của em. – Hắn trả lời.
Nó ôm hắn chặt hơn, nhìn vào khung hình mẹ hắn:
– Mẹ đừng lo nữa nhé! Con sẽ chăm sóc cho con trai cưng của mẹ, con không để anh ấy phải buốn nữa đâu!
– Mẹ nghe rồi nhé! Nếu như sau này cô ấy không lo cho con, mẹ phải mắng cô ấy đó! – Hắn cười.
– Định đựa vào mẹ bắt nạt em hả? – Nó cốc đầu hắn.
– Có em bắt nạt anh thì có. – Hắn bĩu môi.
Nó và hắn bật cười vui vẻ, liệu tình yêu này có bền vững chăng? Và liệu tình yêu này có thể vượt qua khó khắn mới sắp đến????????
#Cùng lúc đó, tại một biệt thự#
Dưới sàn nhà đầy những chai rượu rỗng, Lâm ngồi trên salon vẫn không ngừng nốc rượu. Từ ngày hôm đó, Lâm đã uống không biết bao nhiêu chai, anh muốn uống để quên nó, nhưng nó luôn xuất hiện trong tâm trí anh. Anh sống trong đau khổ đã mấy ngày nay, anh biết, trong khi anh đang thê thảm, nó và hắn vẫn vui vẻ cười đùa. Nghĩ đến đây, nước mắt anh lại rơi, tim anh lại nhói, anh không biết mình phải sống sao khi thiếu nó nữa?
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Lâm nhấn nút nghe.
< Alo! >
< Còn nhớ tôi không, Nhật Lâm? >
< Lớp trưởng! >
< Đừng gọi tôi là lớp trưởng nữa! Tôi tên Võ Ái Linh! >
< Ừ! Ái Linh, có chuyện gì không? >
< Anh muốn giành lại anh Nhi chứ? >
< Muốn! Cô giúp tôi sao? >
< Ừ! Gặp tôi ở Angel Garden, tôi sẽ nói cho anh biết. >
< Ok! >
Lâm tắt máy, thay quần áo để đến điểm hẹn.
Liệu Ái Linh và Nhật Lâm định làm gì nó và hắn?
#Ở quán cafe Angel Garden#
Lâm bước vào quán, nhanh chóng tìm thấy chỗ ngồi của Ái Linh, Lâm tiến lại gần, ngồi đối diện và vào thẳng vấn đề.
– Cô định làm cách nào giúp tôi giành lại Anh Nhi?
– Từ từ nào, không cần vội, kêu nước đã. – Linh cười.
– Khỏi cần! Tôi muốn biết kế hoạch của cô. – Lâm thẳng thừng.
– Anh yêu Nhi nhiều đến vậy sao? – Linh nhướn mày.
– Yêu nhất trên đời này! – Lâm đưa mắt nhìn về một khoảng không nào đó.
– Trúc Du cũng yêu nó nhất! – Linh nhìn ly cam ép trước mặt.
– Đừng nói nữa! Tôi không muốn nghe đến anh ta. – Lâm quát.
– Bình tĩnh nào! – Linh cười.
– Kế hoạch của cô là gì? – Lâm lạnh lùng.
– Tới gần đây! – Linh ngoắc tay.
Lâm tiến lại gần, Linh thì thầm với Lâm những điều chỉ có Linh và Lâm biết, sắc mặt Linh thì bình thường, nhưng Lâm thì biến sắc tột độ.
– Chuyện đó không thể được. – Lâm lắc đầu.
– Nếu không được thì anh cũng sẽ mất Anh Nhi. – Linh nói.
– Nhưng… – Lâm không thể làm điều tội lỗi đó.
– Không nhưng nhị gì cả! Một: Anh làm và có Anh Nhi, hai: không làm và mất Anh Nhi mãi mãi. – Linh thẳng thừng.
– Tôi… làm. – Lâm phát ra âm cuối nhẹ nhàng, vì nó, anh có thể phạm bất cứ tội lỗi nào, chỉ cần có được nó mà thôi!
– Tốt! – Linh
gật đầu.
– Nhưng tại sao cô lại giúp tôi? – Lâm hỏi.
– Vì tôi yêu Trúc Du, nhưng anh ấy chỉ để mắt đến Nhi thôi! Tôi làm họ tan vỡ, anh và tôi cùng có lợi. – Linh trả lời.
– Hiểu rồi! – Lâm trả lời và rời quán.
#Tại một phòng phẫu thuật thẫm mĩ#
– Tôi muốn phẫu thuật thành khuôn mặt này! – Linh đưa cho vị bác sĩ tấm hình.
– Được. – Bác sĩ trả lời.
– Bao nhiêu? – Linh hỏi.
– Gần 1 tỉ. – Bác sĩ đáp.
– Ok! Khi nào xong? – Linh hỏi.
– Ngày mai bắt đầu, sau 2 ngày, khuôn mặt sẽ giống hết tấm hình này. – Bác sĩ nói.
– Tốt! Mai tôi đến. – Linh rời đi.
Ái Linh đến một ngân hàng, cô rút trong tài khoản ra 1 tỉ.
#Sáng hôm sau, tại thẩm mĩ viện#
– Đã xong! – Vị bác sĩ lau tay.
– Thanks! – Linh nói.
– Hai ngày nữa là ok. – Bác sĩ nói.
– Tiền đây! – Linh đưa tiền cho bác sĩ.
– Cảm ơn. – Bác sĩ cười.
Linh rời mĩ viện, hai ngày nữa, kế hoạch của cô sẽ hoàn thành.
#Cùng lúc đó#
Hắn đang vui vẻ đến nhà nó, hôm nay hắn đi bộ, trên tay cầm một bó lavender tím nhạt, hắn vừa đi vừa thích thú huýt sáo theo điệu nhạc yêu thích.
Hắn đi ngang một căn nhà đang xây dở, lúc hắn bước qua, đột nhiên những thanh sắt từ trên cao rơi xuống và…
< Bốp >
< Bịch >
< Leng keng >
Những thanh sắt rơi trúng người hắn, hắn té mạnh xuống đất, các thanh sắt rớt xuống đất vang lên những âm thanh ồn ào và khó chịu.
Hắn nằm đó, dưới sàn đất lạnh và các vết thương đang rướm máu. Lâm nhìn thấy tất cả tại một góc kín, anh cắn chặt môi, vì tình yêu, anh phải làm thế, phải hại hắn, phải làm điều mà thâm tâm anh không muốn.
Những người nhìn thấy bu quanh hắn, đưa hắn đến bệnh viện. Họ dùng phone của hắn gọi cho nó.
< Alo >
< Cô có phải người yêu của anh Trúc Du không? >
< Dạ phải, có gì không ạ? >
< Anh Du bị tai nạn, cô đến bệnh viện ngay đi! >
< Dạ, tôi biết rồi! Tôi đến ngay! >
Nó hốt hoảng thay đồ rồi phóng xe đến bệnh viện, hắn bị tai nạn gì vậy? Trong lòng nó lo lắng vô cùng, nó không biết giờ hắn đang ra sao nữa!
Nó đỗ xe vào bãi rồi chạy vào bệnh viện. Đang đi thì…
< Bốp >
Có ai đó đánh nó từ phía sau, nó cảm thấy đau buốt và lịm đi. Lâm nhấc bỗng nó lên, anh đưa nó rời bệnh viện bằng lối thoát hiểm, đưa nó lên xe, anh phóng đi đến một ngôi nhà hoang cách xa trung tâm thành phố.
Lâm đặt nó lên giường, dịu dàng nhìn nó, nắm bàn tay thon dài của nó, ánh mắt Lâm buồn vô hạn. Vì tình yêu dành cho nó, Lâm sẽ phải làm nó đau, anh mong nó không giận hay oán trách anh. Anh áp tay nó lên mặt mình, thì thầm:
– Anh xin lỗi em!
Chợt phone của Lâm rung lên, anh mở máy nghe:
< Alo >
< Ái Linh đây! Anh xong nhiệm vụ chưa? >
< Rồi! >
< Tốt! Bây giờ trói nó lại và rời khỏi đó! >
< Không thể được! Sao có thể trói cô ấy chứ? >
< Không trói để nó chạy mất à? Làm như tôi nói đi! >
< Tôi biết rồi. >
< Thế thì làm nhanh đi, trước khi nó biết được anh là người bắt nó. >
< Ừ! >
< Tốt! Hai ngày nữa tôi sẽ đến bệnh viện, anh hãy biến mất không dấu tích đi! >
< Ok! >
< Vậy thì làm đi! >
Lâm tắt máy, ẵm nó đặt cạnh một cái cột, anh trói tay nó vào cột, anh định nới lỏng một tí nhưng lại dẹp bỏ, siết chặt dây thừng, Lâm nhìn nó:
– Em đừng trách anh!
Lâm bỏ ra ngoài, khoá cửa rồi lên xe phóng đi.
Kế hoạch tiếp theo, Ái Linh sẽ định làm gì?
Nó tỉnh dậy, thấy đầu đau buốt, bàn tay bị trói chặt, không thể cử động làm nó thêm mệt mỏi. Đôi mắt nó lướt qua mọi thứ trong ngôi nhà, phải mất hơn 20 phút nó mới nhận ra mình đang bị nhốt trong ngôi nhà hoang.
Nó khẽ cử động và phát hiện bàn tay mình bị trói chặt vào chiếc cột, sợi dây chặt đến mức, tay nó như tê liệt, một dòng nước đỏ chảy ra khỏi tay nó. Máu, sợi dây xước làm cho bàn tay trắng ngần của nó rướm máu, mùi máu tanh nồng làm vết thương thêm đau rát. Vài giọt sương mặn rơi ra từ đôi mắt xinh đẹp, nó khóc, những giọt nước mắt nối tiếp nhau rơi xuống, vì đau cũng có, vì sợ cũng có và quan trọng nhất là lo lắng cho hắn. Hắn bị thương, không biết bây giờ sao rồi? Bác sĩ đã chữa trị cho hắn chưa? Tình trạng của hắn ra sao? Hắn đã tỉnh lại chưa? Khi tỉnh lại, không có nó thì hắn sẽ làm sao? Hàng trăm câu hỏi bu quanh làm nó khóc nhiều hơn.
Nó cứ khóc như thế, mặc kệ mọi thứ xung quanh, mặc kệ vết thương rỉ máu, mặc kệ đôi tay tê liệt, mặc kệ cơ thể đuối sức, tâm trí và trái tim nó chỉ nghĩ đến hắn. Giống hệt khi nó bị ngộp nước dưới hồ bơi, hình ảnh hắn cứ hiện lên như thế, khi đó hắn sẽ đến cứu nó, nó sẽ chờ hắn đến. Nó lịm dần do mệt mỏi và miệng khẽ mỉm cười nghĩ đến người nó yêu.
#Tại bệnh viện#
Hắn nằm trên giường bệnh, đầu được băng, tay cũng phải băng lại, cả cơ thể tỏ ra mệt mỏi. Hàng mi khẽ động đậy, đôi mắt mở ra, xung quanh hắn được bao trùm bằng một màu trắng và mùi thuốc bệnh viện. Hắn dần nhớ mọi chuyện, lướt đôi mắt khắp nơi, thân thể đau ê ẩm. Cửa phòng bệnh bật mở, một người con gái mang khuôn mặt trẻ con và thuần khiết của nó bước vào nhưng sau mặt nạ kia là một con người độc ác, đầy thủ đoạn.
– Anh tỉnh rồi à? Em lo quá! – Cô gái đó nói.
– Nhóc con! Xin lỗi vì đã để em lo lắng. – Hắn ngồi dậy, ôm cô gái đó vào lòng.
– Không sao đâu mà, anh là người yêu em thì tất nhiên em phải lo cho anh. – Cô gái mỉm cười.
– Anh Nhi, anh yêu em! – Hắn đặt lên trán cô gái đó.
– Em cũng yêu anh! – Cô gái đó nói nhưng mặt đầy căm phẫn.
Chợt cellphone của cô ta có tin nhắn, cô ta đẩy hắn ra trong tiếc nuối.
– Em đi mua cháo cho anh nha. – Cô gái cầm giỏ xách lên.
– Nhóc con! Đừng đi! – Hắn níu tay cô gái, nũng nịu.
– Em đi một lát thôi mà! – Cô gái đó nựng má hắn mà lòng tràn đau đớn.
...