-Cuối cùng cũng xong_Tiểu Tuyết thở dài mệt mỏi -Ừ, xong rồi.Cách này của cậu hay thật_Tiểu Vy mỉm cười nói -Hì, mới nghĩ ra cách đây không lâu_Tiểu Tuyết đáp -Mà này, giờ chúng ta làm gì?_Tiểu Phong hỏi -Cứ để thế.Khi nào Tiểu Đan về chuyện gì đến tự khắc sẽ đến_Tiểu Tuyết nói -Thôi, tớ di nghĩ đây.Cô ta là cái loại người gì mà chối dai thế không biết.Làm tớ đợi sau tấm màng đen mệt chết lun_Tiểu Vy nói rồi bước về phòng -Thôi, tớ cũng lên nghĩ đây. Cậu cũng nghĩ ngơi đi_Tiểu Phong nói
-Có chuyện gì ạ_Tiếng người trợ lí của Thiên Lâm vang lên -Tìm cho tôi một người.Cô ấy tên là Hoàng Linh Đan, hình cô ấy lác nữa tôi sẽ gửi qua_Thiên Lâm nói -Vâng, tôi biết rồi_Người trợ lí lẽ phép Thiên Lâm nhẹ tắt máy, cậu đặt chiếc ĐT lên bàn
bàn rồi tiến tới chiếc giường thả mình xuống.Trong đầu cậu lượn lờ một đống câu hỏi:” Tiểu Đan, cô ấy đang ở đâu?”, “Tại sao cô ấy không nói với mình?”, “Sao cô ấy lại ngốc thế kia chứ?”,…
-Vẫn chưa tìm được sao?_Thiên Lâm hỏi -Chưa ạ_Tiếng người trợ lí trả lời -Hãy gắng hết sức đi.Tôi muốn nhanh có kết quả.Cả tuần nay cậu tìm thế chắc cậu cũng mệt rồi, nghĩ đi mai tìm tiếp_Thiên Lâm nói rồi lại tắt máy Cả tuần nay, cậu chờ đợi tin cuả Tiểu Đan, một cuộc điện thoại gọi đến là khiến cậu hồi hộp, lo lắng, cậu sợ câu trả lời là chưa có tìm thấy.Cậu nhớ cô!Một nỗi nhớ da diết! Tinh toong!tinh toong!_Tiếng chuông cửa ngôi biệt thự của nhòm Tiểu Tuyết vang lên -Ai đấy?_Tiếng bà Thái hỏi rồi nhanh chóng mở cửa -Bà Thái!_Một người con gái mừng rõ ôm lấy bà -Ôi!Tiểu thư, tiểu thư đã về_Bà Thái cũng ôm lấy người con gái đó -Già này nhớ Tiểu thư quá! -Hì, con cũng vậy.Bà khỏe chứ ạ? -ừ, già khỏe.Thôi mau vào nhà thôi.Chắc các tiểu thư sẽ vui lắm. -Hôm nay, các bạn cháu không đi làm ạ?_Người con gái hỏi -Ừ_Bà Thái nói rồi kéo người con gái kia vào nhà 10 sau, họ đã có mặt ở đại sảnh của ngôi biệt thự: -Chào mọi người!_Người con gái vui mừng nói rồi chạy đến ôm chùm ngay Tiểu Tuyết, Tiểu Phong và Vy Vy -Là..là.._Tiểu Phong ngạc nhiên+ vui mừng -Cậu về rồi!_Tiểu Tuyết mỉm cười -Ừ!Về rồi.Nhớ các cậu chết đi được!_Người con gái hí hửng -Nhớ sao không về sớm hơn một chút hả?_Tiểu Vy giận dỗi -Hì, tại bận mà_Tiểu Đan cười dỗ dành bạn -Bận gì?Quan trọng hơn bạn bè luôn sao? -Thôi mà, tớ bận thật đó. -Hừ.Cậu có biết là tớ nhớ cậu nhiều lắm không hả?Không có cậu tớ không có người để chọc nhau, mất vui. -Hì, thì giờ tớ về để chọc với cậu nè! -Thật không? -Thật! -Thôi, hai cậu định nũng nịu với nhau đến bao giờ hả?Ghê quá đi! Nổi hết cả da gà lẫn da vịt rồi đây này!_Tiểu Phong mắng -Hì, Tiểu Phong đang ghen đấy à?Chắc tại tớ chẳng thèm hỏi thăm cậu chứ gì?_Tiểu Đan châm chọc -Hông dám đâu?Đinh Tiểu Phong này mà thèm đi ghen mấy cái hành động vớ vẩn đó à?_Tiểu Phong bỉu môi -Thật không đó?_Tiểu Đan dò hỏi -Vớ vẩn.Không thật chẳng lẽ lại giả. -Thôi nào!Các cậu mà không mau đi chuẩn bị để ra ngoài ăn mừng thì tớ và Tiểu Đan đi trước đó!_Tiểu Tuyết lên tiếng -Ăn mừng ư?Trời ơi!Đi liền!_Tiểu Vy mắt sáng hẳn lên, rất nhanh chóng cô lao nhanh về phòng của mình -Cậu tính không đi à?_Tiểu Tuyết hỏi Tiểu Phong đang đứng khoanh tay trước ngực -Không_Tiểu Phong trả lời -Nè, không phải Tiểu Phong đang giận đấy chứ?_Tiểu Đan vờ nói -Không -Thế thì :Vì cớ gì mà con không đi ăn mừng cùng các bạn!_Tiểu Đan giả giọng bụt nói -Chẳng có cái cớ gì ở đây cả?-Tiểu Phong nói Biết Tiểu Phong còn giận mình dài dài,Tiểu Đan bèn ra kế sách mới.Cô quay sang Tiểu Tuyết khoe: -Chà!Tiểu Tuyết này!Hôm trước tớ có mua quà tặng các cậu đấy!Đây là quà của cậu nè!Còn đây là…_Tiểu Đan ngừng vài phút.Lát sau cô tiếp: -Trong này là chiếc đồng hồ kiểu mới nhất của Mỹ.Tớ đang phân vân không biết nên tặng ai?Cậu tư vấn cho tớ nhé!_Tiểu Đan nháy mắt ra hiệu cho Tiểu Tuyết Nhận được tín hiệu, Tiểu Tuyết gật đầu. Còn Tiểu Phong, nghe đến đồng hồ kiểu mới nhất mắt Tiểu Phong sáng bừng lên, bởi nó là nguồn hứng thú của cô mà -Đồng hồ kiểu mới nhất của Mĩ à?Tớ xem nào.Nếu tớ nhớ không nhầm thì trong 4 đứa mình có một người rất thích sưu tập đồng hồ, mà loại này lại mới ra nữa, chà hấp dẫn ghê.Nhưng rốt cuộc người đó là ai thì tớ…. -Làm sao?_Tiểu Phong hỏi khi thấy Tiểu Tuyết ngừng nói -Quên mất tiêu rồi_Tiểu tuyết nói “Cái gì?Vương Hàn Tuyết. Bạn bè cái kiểu gì vậy!Cậu giả vờ quên chứ gì! Gừ..cậu..cậu..cái đồ…”_Tiểu Phong bực bội -Là ai nhỉ?_Tiểu Tuyết vờ đăm chiêu, cô khẽ liếc qua Tiểu Phong thăm dò.Chặm phải ánh mắt lém lĩnh của Tiểu Tuyết, Tiểu Phong đáp trả lại bằng một ánh mắt rục đầy lửa hồng khiến Tiểu Tuyết phải rùng mình.Bỏ qua ánh mắt đó, cô tiếp: -Thôi, không nhớ!Lát nhớ sau!Bây giờ thì…..”Angel & Devil” thẳng tiến!_Tiểu Tuyết nói rồi kéo Tiểu Phong chạy tuột đi, không để cho Tiểu Phong kịp phản ứng
“Angel &Devil”: -Tự nhiên gọi thêm mấy tên đó làm gì?_Tiểu Phong càu nhàu -Gọi họ đến cho vui_Tiểu Vy nhăn mặt phụng phịu -Vui cái con khi ấy!_Tiểu Phong cãi lại -Thôi nào, hôm nay chúng ta đi ăn mừng Tiểu Đan trở về đấy!_Tiểu Tuyết nhắc khẽ -Biết rồi!_Cả hai đồng thanh.Vừa lúc đó, bốn chàng trai cũng vừa đến.Anh Khang lên tiếng: -Tiểu Vy, bọn anh đến rồi! -Hình như ai cũng có mắt thì phải_Tiểu Phong lên tiếng -Thôi nào, cậu còn giận chuyện lúc nãy à?_Tiểu Đan nhẹ nói -Không có_Tiểu Phong trả lời -Vậy thì cười tớ xem nào! -Không thích -Thôi mà.Tớ xin lỗi.Món quà đó thực ra là của cậu đó.Tớ và Tiểu Tuyết chỉ đùa cho vui thôi mà!_Tiểu Đan nài nỉ -Thật không?_nghe đến đây, mắt Tiểu Phong sáng bừng lên, nhưng để cho chắc, cô quyết định hỏi lại -Thật,thật,thật 100%_Tiểu Đan đáp -Vậy thì được_Tiểu Phong đáp rồi nở nụ cười.Tiểu Đan cũng nhẹ nở nụ cười.Đối diện Tiểu Đan, một người con trai thả ánh mắt buồn phiền, sâu thẳm về phía cô. “Xem ra em sống rất tốt khi không có anh”
-Nào! Mọi người, cùng cạn li_Tiểu Phong hăng hái(Cô say quá rồi!) Ngay sau câu nói của Tiểu Phong, mọi người cùng nâng li rượu của mình lên “zô” rồi uống cạn -Hì.Gia Kiệt này…để tôi nói cho anh một bí mật nhé!_Tiểu Phong say xỉn nói -Bí mật?_Gia Kiệt nhíu mày -Ừm…bí mật..ực…lại đây tôi nói nhỏ nghe…ực..này_Tiểu Phong ghé miệng sát tai của Gia Kiệt, đôi môi của cô chẳng may chạm vào má cậu khiến mặt Gia Kiệt đỏ bừng lên.
-Hôm qua về nhà an toàn chứ?_Gia Kiệt hỏi -Rất an toàn_Tiểu Phong trả lời -À!Hôm qua…lúc say..tôi có nói nhảm gì không vậy?_Tiểu Phong ầm ừ Mặt Gia Kiệt bổng nhiên đỏ rần lên khi nhớ đến cái lúc mà môi của Tiểu Phong…. -Tôi đã nói gì vậy? -Hơ..à không.Cậu không nói gì cả.Chỉ nói một vài chuyện linh tinh thôi -Chuyện linh tinh? -Ừ, nhưng tôi chảng hiểu gì đâu -Phù vậy thì tốt rồi.Nhưng sao anh lại đỏ mặt vậy? -Hơ…không có..hồi nào chứ -Lúc nãy anh… Tùng!Tùng! -Thi tốt nhé! -Ừ, anh cũng vậy Tiểu Phong nói rồi bước vào lớp. Một tuần sau.Tại “Angel &Devil” -Thi xong rồi, nhẹ cả người_Vy Vy hồn nhiên nói -Ừ, thi xong rồi tớ cũng cảm thấy nhẹ nhõm_Tiểu Đan nói -Giờ thi xong rồi hay là mai chúng ta đi chơi đi_Tiểu Vy đề nghị -Đi chơi á?_Tiểu Phong hí hửng hỏi -Ừm.Mọi người đồng ý nha!_Tiểu Vy tiếp -Tớ tán thành_Tiểu Phong nhanh nhảu -Ảnh thấy ý kiến đó cũng được_Anh Khang nói_Còn tụi mày thấy thế nào? -Tao thì sao cũng được_Gia Kiệt trả lời -Tao thế nào cũng được_Thiên lâm buồn bã nói -Tao cũng vậy_Hạo Thiên trả lời -Còn cậu, Tiểu Đan?_Tiểu Vy hỏi -Mình…mình cũng không biết nữa_Tiểu Đan ngập ngừng -Cậu ấy sẽ đi.Tớ cũng thế_Tiểu Tuyết trả lời -Vậy thì tốt quá.Mai chúng ta sẽ gặp nhau ở đâu?_Tiểu Vy tiếp -Các cậu cứ bàn đi nhé!Tớ và Tiểu Đan ra ngoài một lát_Tiểu Tuyết lên tiếng -Ừ.Sớm quay lại nhé!-Tiểu Vy nói -Ok Tại phòng quản lí của “Angel &Devil”: -Có chuyện gì vậy Tiểu Tuyết?_Tiểu Đan hỏi -Tớ chắc cậu có chuyện muốn nói nên mới kéo cậu vào đây -Hì, quả là biệt tài của cậu.Việc đoán xem người khác nghĩ gì chỉ thông qua ánh mắt của cậu quả là lợi hại.Bái phục.Bái phục -Cậu có gì cứ nói đi -Tớ muốn hỏi tại sao cậu lại quyết định thay tớ.Tớ vẫn chưa… -Tớ biết cậu còn do dự.Cậu muốn tránh mặt Thiên Lâm đến bao giờ?Một thời gian dài ở Mĩ chưa đủ sao?Cậu tính lừa dối bản thân mình đến khi nào?.. -Thôi đủ rồi.Tớ không muốn cậu nhắc đến Thiên Lâm nữa.Tớ thực sự đã xóa anh ấy ra khỏi tớ… -Đừng lừa dối chính bản thân mình nữa.Cậu vẫn yêu Thiên Lâm, điều đó tớ có thể thấy được mặc dù cậu đã cố che đậy.Tiểu Đan à!Là một người bạn, tớ luôn mong cậu hạnh phúc, tớ không bao giờ muốn bạn mình tự làm tổn thương chính bạn thân mình.Hơn nữa chúng ta lại coi nhau như chị em, tớ không muốn.. -Tớ bảo đủ rồi còn gì_Tiểu Đan gắt rồi quay lưng bước đi -Tiểu Đan à!Tớ chỉ khuyên cậu một câu thôi:Đừng để cho ai đó qua trọng với cậu mất đi rồi mới biết trân trọng.Nếu như biết được giá trị thật của họ trong trái tim mình, hãy giữ thật chặt, đừng để tuột mất.À!Còn một chuyện nữa,Thiên Lâm biết hết sự thật rồi.Cuộc nói chuyện giữa cậu và Nhã Uyên. -Cái gì cơ?_Tiểu Đan sững sờ quay phắt người lại -Cậu ấy biết hết rồi.Tớ tin sẽ sớm thôi, cậu ấy sẽ… -Sao anh ấy lại biết? -Là tớ và Tiểu Phong, Tiểu Vy đã dựng lên một vở kịch để tự miệng Nhã Uyên nói ra -Tại sao cậu lại làm vậy? -Để đem lại hạnh phúc cho cậu.Để cậu tránh xa cái thế giới của tớ một năm trước đây.Lúc Minh Huy ra đi!_Tiểu Tuyết buồn bã. Nghe đến đây Tiểu Đan sững sờ.Có lẽ cô sai thật rồi!Như nhận ra được biểu hiện đó của Tiểu Đan.Tiểu Tuyết mỉm cười vỗ vai bạn: -Thôi đừng nghĩ đến việc đó nữa.Nhưng hãy suy nghĩ lời tớ nói.Không là sau này đừng có mà hối hận đó nhé !_Nói xong cô nhẹ bước ra ngoài nhưng: -Cậu không sao chứ Tiểu Tuyết?_Tiểu Đan hỏi -Không tớ không sao?Thời gian vốn là phương thuốc rất hữu hiệu mà.Đặc biệt là đối với tớ.Nghe lời tớ, khoan nghĩ đến chuyện đó đã, ra ngoài thôi.Các bạn đang đợi!_Tiểu Tuyết nghiêng đầu mỉm cười nói rồi tiếp tục nhất bước ra ngoài “Cậu lúc nào cũng vậy.Sao không bao giờ nghĩ đến mình mà toàn lo cho bạn bè ?Cậu tưởng cậu cười thì bọn tớ sẽ nghĩ rằng cậu đang ổn à?Không, bọn tớ biết vết thương lòng mà cậu phải hứng chịu vẫn chưa lành.Cậu nghĩ là bọn tớ không biết cậu vẫn chưa quên được cái chết của Minh Huy sao?Làm sao có thế quên được khi đó từng là người bạn, cũng là người mà cậu rất quý nữa chứ.Mặc dù cậu không nói rằng cậu thích cậu ta, nhưng dù không càn nói bọn tớ vẫn sẽ hiểu. Vì từ trước đến nay cậu chưa bao giờ làm bạn với con trai, còn người yêu thì là never, chỉ khi cậu ta đã thật sự đặt chân vào trong trái tim cậu thì…Tiểu Tuyết à!Bọn tớ phải thừa nhận rằng cậu rất giỏi che dấu cảm xúc nhưng cậu chẳng bao giờ biết rằng, bọn tớ chỉ cần nhìn thấy lúc nào cậu cười nhiều nhất thì chắc chắn lúc đó là lúc cậu buồn nhất.Haiz”_Tiểu Đan thở dài rồi cũng bước ra khỏi phòng quản lí -Các cậu đợi có lâu không?_Tiểu Đan ái ngại -Đi đâu mà lâu dữ z?_Tiểu Phong hỏi -Có chút việc thôi!_Tiểu Tuyết trả lời -Mai chúng ta sẽ đi đâu?_Tiểu Đan hỏi -Picnic ở sau trường.Vì mai là ngày nghỉ nên tớ nghĩ nơi đó sẽ vắng.Với lại tớ thấy ở đó cũng khá tuyệt_Tiểu Vy nói -Picnic?Bao lâu?_Tiểu Tuyết hỏi -Từ 6h sáng đến 4h chiều_Tiểu Phong đáp -Có dựng lều không?_Tiểu Đan vu vơ hỏi -Vớ vẫn.Buổi trưa nắng mà không dựng lều thì lấy gì mà che đây.Chẳng lẽ lại ngồi giữa nắng_Tiểu Phong nói -Tớ và Tiểu Đan sẽ ở chung một cái lều.Cậu và Tiểu Phong thì..thì.._Tiểu Vy ấp úng -Thì sao?_Tiểu Tuyết nhíu mày -Nãy giờ đang tranh cãi về vấn đề đó đó_Tiểu Phong ngó lơ -Rồi kết quả?_Tiểu Tuyết hỏi -Cậu, cậu ta và Gia Kiệt sẽ ở chung một lều.Còn 3 chúng tôi ở chúng một…._Hạo Thiên đang nói thì -Không bao giờ_Tiểu Phong cắt ngang -Tôi và Tiểu Phong sẽ ở riêng một cái còn 4 người các cậu cứ việc chia ra_Tiểu Tuyết lãnh đạm thêm vào -Ở chung sẽ ít tốn sức làm… -Chúng tôi sẽ ở riêng_Tiểu Tuyết lạnh lùng nhắc lại -Vậy thì…thế cũng được._Hạo Thiên nói -Bây giờ thì ai về nhà nấy chuẩn bị đi.Sáng mai gặp nhau tại trường lúc 7h nhé!_Tiểu Vy mỉm cười -What? 7h á?Sao sớm vậy?_Tiểu Phong hét lên -Giờ đó rồi mà còn sớm nữa à?_Tiểu Vy lắc đầu -Tính ngủ nướng nữa hả?_Tiểu Đan trêu -Này, cậu muốn chết à Tiểu Đan.Tật xấu của bạn bè mà lại phơi ra vậy là sao hả?_Tiểu Phong bực nhọc quát -Ai mới là người phơi ra vậy ta?_Tiểu Đan vờ nhìn lên trần nhà nói -Hơ_Tiểu Phong đỏ ửng cả hai mà.”Hình như mình nói hơi to thì phải?”_Cô tụ lẩm bẩm với chính bản thân.Thấy bộ dạng đó, ai náy đều không “cầm lòng” được ôm bụng cười cả lũ khiến mà Tiểu Phong vốn đã đỏ vì ngượng giờ lại càng đỏ hơn.Cô nàng giậm mạnh chân bước ra ngoài để mặt các bạn và 4 chàng hot boy ôm bụng cười sặc sụa. 7h sáng, trước cổng trường Royal: -Đến trễ 3 phút_Tiểu Tuyết lắc đầu nói khi thấy nhóm của Hạo Thiên bước xuống khỏi xe -Xin lỗi_Hạo Thiên nói -Thôi nào.Chỉ trễ có 3 phút thôi mà.Họ chỉ mới vừa bước xuống xe thôi, đáng ra cậu phải để các cậu ấy nghĩ ngơi chút đã chứ_Tiểu Vy nhẹ nói -Trễ thì vẫn là trễ thôi_Tiểu Phong chen vào -Cậu…Nè,Đinh Tiểu Phong, chuyện tối hôm qua…_Tiểu Vy lém lỉnh nói -Cậu..không thèm nói chuyện với cậu nữa.Dựng lều thôi_Tiểu Phong bực bội 8h30′: -Xong, tập hợp nào!_Tiểu Vy nói to -Bây giờ chơi gì đây?_Anh Khang hỏi -Em cũng không biết nữa_Tiểu Vy trả lời -Trốn tìm thì sao?_Tiểu Phong đề xuất -Nhưng trường của chúng ta rất rộng_Gia Kiệt nói Tớ đồng tình với ý kiến của Gia Kiệt.Nếu mà có chơi thì đến chiều nhiều khi còn chưa tìm ra nữa_Tiểu Đan lên tiếng -Cũng phải_Tiểu Phong ngẫm nghĩ -Tớ đồng ý với ý kiến của Tiểu Phong…._Tiểu Tuyết chợt lên tiếng rồi im lặng -Nhưng…_Hao Thiên định nói thì -Tôi vẫn chưa nói xong_Tiểu Tuyết nhắc nhở -Vậy thì cậu nói tiếp đi_Tiểu Vy nói -Chúng ta có thể chơi trốn tìm nhưng đừng chơi theo kiểu truyền thống…. -Vậy thì chơi bằng cách nào?_Thiên Lâm hỏi -Nhóm chúng ta có 8 người.Hãy chia hai ra, một nhóm bốn người, sau đó phân cặp.Cứ một người nhóm này cặp với một người của nhóm kia.Khi một trong hai nhóm phải làm, người của nhóm này bắt buộc phải tìm ra người cặp với mình của nhóm kia.Cử một người của mỗi nhóm ra oẳn tù tì, người nào thua, nhóm của người đó sẽ phải đi tìm.Có thể dùng điện thoại để liên lạc với nhau, nơi nào mà một trong những người trong nhóm đã đến tìm mà không có thì có thể gọi điện thông báo với các thành viên của nhóm mình để khỏi tìm lại nơi đó.Thế nào? -Cũng được.Như vậy sẽ tiết kiệm thời gian mà trò chơi vẫn mang tính thử thách_hạo Thiên gật đầu -Quả đúng là bạn tớ.Không tồi.Tớ hoàn toàn tán thành_Tiểu Phong hí hửng vỗ vai bạn -Tớ cũng tán thành_Tiểu Vy và Anh Khang đồng thanh -Tôi cũng vậy_Thiên Lâm nói -Me too_Tiểu Đan trả lời -4 người các cậu sẽ là một nhóm, còn bốn người chúng tôi sẽ là một nhóm_Tiểu Tuyết nói tiếp -Ok_Nhóm của Tiểu Tuyết đồng thanh.Không để cho các chàng trai “bày tỏ” ý kiến của mình, cô tiếp: -Vy Vy cặp với Anh Khang, Tiểu Đan cặp với Thiên Lâm nhé! -Không, tớ cặp với ai cũng được nhưng đừng…_Tiểu Đan ngập ngừng.Nghe vậy, Thiên Lâm cảm thấy hụt hẫng.Đáng lẽ ra, cậu định lấy danh nghĩa là đi chơi nhóm với nhau để tranh thủ tìm cơ hội xin lỗi Tiểu Đan và cùng cô ấy xây dựng lại mối quan hệ trước đây nhưng xem ra cô ấy không cho cậu cơ hội để nói rồi -Sao vậy Tiểu Đan, cặp với Thiên Lâm cũng được mà.Để Gia Kiệt cho Tiểu Phong một cặp còn Hạo Thiên cho Hàn Phong một cặp… -Ai cho ai vậy?Tớ không muốn cùng cặp với cậu ta đâu.Khó chịu lắm_Tiểu Phong cắt ngang -Thôi mà.Cậu không cặp với Gia Kiệt thì còn với ai được nữa.Bây giờ cậu tính sao?Cậu không cùng cặp với Gia Kiệt còn Tiểu Đan lại không muốn cùng cặp với Thiên Lâm thì hai cậu hoán đỗi cho nhau nhé!Gia Kiệt với Tiểu Đan còn Thiên Lâm với cậu nhé!_Tiểu Vy đáp lại -Như vậy hình như không ổn lắm_Tiểu Phong ngẫm nghĩ -Chính xác.Tớ cũng thấy không ổn lắm_Tiểu Vy nhanh nhảu thêm vào -Cậu đang có cùng ý với tớ?_Tiểu Phong hỏi rồi hếch mặt về phía Thiên Lâm và Tiểu Đan ra hiệu -Ừ_Tiểu Vy gật đầu -Hai cậu đang âm mưu gì đó?_Tiểu Đan nhíu mày hỏi khi thấy Tiểu Phong và Tiểu Vy cứ nhìn mình cười đầy ẩn ý -Làm gì có.Tớ chỉ đang suy tính liệu có nên cặp với cậu ta không thôi.Tớ sợ nếu tớ cặp với cậu ta thì chuyện của một người bạn thân ơi là thân của tớ sẽ khó có thể giải quyết nhanh được.Mà nếu không giải quyết nhanh thì bạn thân ơi là thân của tớ sẽ đau dài dài.Mà tớ lại không phải là người để bạn mình đau mà không làm gì, cứ khoanh tay đứng nhìn. Với lại… -Cậu làm ơn nói nhanh nhanh được không.Cứ một chứ lại cố kéo dài thêm một chút, làm cho cái cậu nói của cậu đáng ra chỉ nói trong khoangr1’30s lại dài ra thành 3′_Tiểu Vy càu nhàu -Thì cậu cứ từ từ.Cậu biết tớ và Hàn Phong rất ghét ai cắt ngang khi mình đang nói không hả?_Tiểu Phong nói đầy vẻ khó chịu -Thôi được rồi.Tớ biết.Tớơơơơớ thànhhhhhhhhhhhh thậtttttttttttttt xinnnnnnnnnnn lỗiiiiiiiiiiiiii được chưa_Tiểu Vy phụng phịu -Được rồi -Vậy nói tiếp đi.Với lại cái gì? -Với lại tớ không biết có nên cặp với cậu ta không nữa… -Trời ạ.Tớ gần ngất rồi đây.Hết chưa -Chưa.Còn 5 chữ nữa -Vậy nói tiếp đi.Có nên không nhỉ? -Trời,Anh Khang em thấy đâu đầu quá!_Tiểu Vy ôm lấy trán mình -Em không sao chứ?_Anh Khang lo lắng -Hic..em gần bị Tiểu Phong làm cho cháy khét rồi.Giữa cái trời nắng gay gắt của miềm Nam thân yêu mà Tiểu Phong cứ luyên thuyên dài dòng…hic..chắt em bệnh mất -Thôi, cứ quyết định vậy đi.Tiểu Đan cặp với Thiên Lâm,Gia Kiệt với Tiểu Phong, tớ và hắn.Không bàn cãi nữa, không là Tiểu Vy nó ngất vì say nắng bây giờ_Tiểu Tuyết lên tiếng -Cậu vẫn là người chu đáo nhất Tiểu à nhầm Hàn Phong_Tiểu Vy mừng rỡ
...