watch sexy videos at nza-vids!
wap truyen, wap doc truyen, truyen hay
home| Game Online| Đọc Truyện
Bây Giờ 04:06,Ngày 24/11/24
Thông Tin Mới
Chúng tôi đang phát triển cố gắng đem lại sự thuận tiện mới với Mhay.Us, phất đấu trở thành Wap Giải Trí, Wap Tủi Game miễn phí và là cổng thông tin giải trí mạnh nhất trên Mobile, đem lại sự hài lòng cho các bạn. Xin cảm ơn.
Hallo Star - Chat trực tuyến cùng IDOL Hallo Star - Chat trực tuyến cùng IDOL
Bạn đang cảm thấy buồn chán , muốn có người hát nhảy cho mình xem. Thì còn chần chừ gì nữa mà không truy cập ngay vào Hallo Star để thưởng thức các Hot girl hát hay nhảy đẹp . Chắc chắn bạn sẽ rất hài lòng khi đến với Hallo Star - Chat cùng ngôi sao.
» »
Đang xem: 1 | Lượt xem: 2834

Only You


» Đăng lúc: 12/03/15 07:20:30
» Đăng bởi: Admin
» Chia Sẻ:SMS Google Zing Facebook Twitter yahoo

Khi mặt trời gần lên đến đỉnh đầu thì Hạo Phong và Bảo tuệ mới rời khỏi ngọn đồi tuyệt đẹp đó. Chiếc xe BMW đen lại tiếp tục đi qua khỏi con đường đất đỏ, nhưng không ra ngoài đường lớn mà lại tiếp tục rẽ sang con đường khác, bằng phẳng hơn.


Bảo Tuệ lần này thì không thể hiện sự ngạc nhiên nữa, cô cười cười hỏi:


-Thế nào? Lần này đi đâu đây?


-Đi ăn! – Hạo Phong cười, rồi đột ngột tắt máy xe, nhưng cậu không bỏ đi ngay mà rất vui vẻ sang bên kia xe mở cửa cho Bảo Tuệ.


-Ha, xem ra cậu cũng là người tốt! – Bảo Tuệ nhếch nhẹ mép cười khẩy nhìn cậu rồi bước xuống xe. Nhưng vừa nhìn thấy xe bán sushi dạo có vẻ hơi cũ kỹ trước mắt, Bảo Tuệ không khỏi thấy thắc mắc. – Chúng ta sẽ ăn ở đây?


-Ừ, đến đây ngồi đi! – Hạo Phong cười gật đầu, rồi hết sức tự nhiên lôi Bảo Tuệ theo sau mình.


Bảo Tuệ và Hạo Phong đến ngồi cạnh chiếc xe, khuất sau tấm màn. Hai người họ đều mặc trên người những bộ quần áo tuy đơn giản nhưng nhìn qua cũng thấy toàn là thứ đắt tiền, tuy nhiên lại ngồi ở một quán sushi dạo thế này, tạo nên hình ảnh đối lập đến kỳ lạ nhưng không giảm đi sự hoàn hảo ở hai người, mà còn khiến hai người thêm nổi bật.


Anh chàng bán sushi dạo vừa thấy hai người liền đứng mất hồn một lúc (chủ yếu để ngắm Bảo Tuệ) mới nhớ đến chuyện buôn bán của mình. Anh ta đon đả hỏi:


-Qúy khách dùng gì ạ?


-Hai phần sushi lươn nhé! – Hạo Phong vui vẻ nói.


Bảo Tuệ đảo mắt một vòng qua những vật dụng trên xe rồi quay sang Hạo Phong:


-Tôi cứ tưởng cậu sẽ đến nhà hàng nào đó, hoặc ít nhất cũng là cửa hàng sushi băng chuyền!


Hạo Phong nghe thế liền quay sang cười khẩy với cô:


-Thế nào? Tiểu thư Bảo Tuệ cao quý đây không thích ăn ở nơi tồi tàn này à?


-Không phải. – Bảo Tuệ liền xua tay. – Chỉ là tôi không nghĩ đến thiếu gia như cậu cũng đến những nơi như thế này!


-Ừ, đúng là có một số người đều nghĩ như cậu, nhưng thật ra tôi thích những nơi có vẻ giản dị một chút. Tôi không thích những thứ xa hoa! – Hạo Phong cười cười gật đầu, đúng lúc này, anh chàng bán sushi nhanh tay dọn lên hai phần sushi lươn, một là cho Hạo Phong, một là cho Bảo Tuệ.


-Cậu dùng thử đi, nếu không ngon … – Hạo Phong cố ý kéo dài giọng, chờ đợi người nào đó ngẩng đầu lên.


Đúng như dự đoán, Bảo Tuệ đang ngồi chăm chú nhìn đĩa sushi liền quay sang hỏi cậu:


-Thì sao?


-Thì đưa tôi ăn hết chứ sao! – Hạo Phong cười, giọng nói sặc mùi bỡn cợt khiến Bảo Tuệ suýt nữa té ghế. Trời ạ … cứ tưởng cậu tốt đột xuất, định đền bù gì chứ?!


Nhưng mà nói gì thì nói, Bảo Tuệ phải công nhận là cô chưa từng nếm qua món sushi nào ngon như vậy! Ngay cả nước chấm cũng pha rất vừa miệng, không thể chê vào đâu được.


Thấy Bảo Tuệ vui vẻ ngồi ăn, Hạo Phong liền cười đắc ý:


-Thấy chưa, đã bảo sushi ở đây rất tuyệt mà!


-Ừ! – Bảo Tuệ gật gù, rồi lại tiếp tục bữa ăn của mình.


Anh chàng bán sushi nãy giờ nghe hai người trò chuyện cũng thấy vui hẳn, hai người đẹp như tiên trước mắt liếc qua cũng biết là khách “sộp”, đã vậy họ còn hết sức vừa ý với món sushi anh ta chế biến, hỏi sao anh ta không thấy phổng mũi chứ!


Kết thúc bữa ăn trưa no căng bụng, Hạo Phong lại lôi Bảo Tuệ đến một khu chợ nằm khuất trong con phố nhỏ mà Bảo Tuệ cũng chẳng nhớ rõ tên, bởi cái bảng tên con phố đó đã bị hoen gỉ đến mức không thấy được chữ gì nữa. Nhưng mà khu chợ thì không hề nhỏ, hầu như rải rác khắp cả con phố, người qua kẻ lại tấp nập khiến con phố nhỏ rất náo nhiệt. Ở Tokyo, dù là buổi trưa thì người ta vẫn ra ngoài dạo phố như thường, bởi cái nắng ở đây cũng đâu có gay gắt đến độ chảy cả mỡ thừa như ở Việt Nam.


Bảo Tuệ thích thú nhìn những con búp bê Nhật Bản mặc kimono bé tý xíu được làm thủ công hay những chiếc chuông gió đẹp lung linh lấp lánh trong nắng, hay là những chiếc vòng tay, móc khóa từ đất sét Nhật Bản đầy màu sắc, …


Nhìn cô chạy khắp gian hàng này đến gian hàng khác mua đồ 0 , Hạo Phong không ngờ rằng cô cũng có một mặt tính cách đáng yêu và … con gái đến thế!


Những món đồ Bảo Tuệ mua không đắt, toàn những thứ linh tinh vụn vặt đã được cô lựa chọn kỹ lưỡng cho từng … người giúp việc ở Mộc Thanh, thậm chí cô còn mua cho quản gia Trần một con búp bê Nhật nho nhỏ, nói là để ông mang về tặng cháu gái, khiến Hạo Phong không thể không thấy buồn cười. Cô gái nhỏ này hóa ra cũng chi li từng tý một như thế!


Nhưng mà … Bảo Tuệ mua đồ cho người ở biệt thự Mộc Thanh – hay nói thẳng ra là người nhà mà cô yêu quý nhất bằng tiền của Hạo Phong. Vậy chẳng phải giống con rể đưa sính lễ cho nhà vợ lắm sao?


Sính lễ? Vợ?


Nghĩ đến hai từ này khiến Hạo Phong bất giác cảm thấy ngượng ngập, cậu khẽ hắng giọng hai cái, trấn tĩnh lại bản thân, nhưng đôi mắt tinh nghịch màu hổ phách vẫn ánh lên nét cười đẹp mê người và đôi má hơi đỏ đầy đáng yêu, khiến mấy cô thiếu nữ đang dạo gần đó ngẩn ngơ.


Phải nói là hôm nay khu chợ bỗng nhiên đông đúc hẳn, bình thường đã nhộn nhịp, bây giờ còn náo nhiệt hơn. Nam thanh nữ tú không biết từ đâu đều kéo đến chơi, không mua cái này cũng mua cái kia khiến mấy bà cô bán hàng được một phen mừng rỡ. Nhưng mà lý do thật sự khiến “nam thanh nữ tú” đến đây không phải là vì những món đồ kia, mà là vì hai người nào đó quá thu hút, giống như là những đóa hoa rực rỡ, đi đến đâu là ong bướm bay đến đó.


Bảo Tuệ và Hạo Phong đều rất tinh ý nhận ra ngay được điểm bất thường ở chỗ nào, nhưng họ vẫn điềm nhiên coi như không thấy điều đó. Mặc kệ những người đó muốn làm gì thì làm, hai người vẫn ngang nhiên dạo phố, thậm chí lâu lâu còn đứng cạnh nhau giả vờ thân mật một chút, cho họ đừng đi theo đuôi nữa. Nhưng mà phải nói, phấn hoa quá mạnh, khiến ong bướm say hết cả rồi, quên mất luôn đường về. “Haiz…” – Hai người nào đó đồng loạt thở dài. Ai bảo ông Trời sinh họ ra có chút nhan sắc làm gì?


Dạo chợ tưởng như thời gian ngắn lắm, hóa ra mới đó mà Mặt Trời đã về gần chân trời rồi. Thế nên mới nói, thời gian chơi đùa bao giờ cũng ngắn hơn thời gian làm việc!


Lúc này, Bảo Tuệ và Hạo Phong cùng nhau đi bộ, trời thu Tokyo vào buổi xế rất mát mẻ, những cơn gió nhẹ nhàng thổi bay bay mái tóc của Bảo Tuệ, tạo cho con người cảm giác thoải mái. Đi một hồi, trước mặt Bảo Tuệ hiện ra một khu hội chợ thật lớn. Những chiếc đèn xanh đỏ nhấp nháy, người ra vào tấp nập vui vẻ.


-Ơ, lần này là hội chợ sao? – Bảo Tuệ hơi ngẩn ra hỏi.


-Ừ, đi chơi Tokyo, không nhất thiết phải đến những danh lam thắng cảnh … ai cũng biết rồi mới gọi là đi. – Hạo Phong bước qua cổng hội chợ, hai tay gối ra sau đầu, ánh mắt cậu lấp lánh theo những ánh đèn. – Tôi dám cá có một số người đến Tokyo du lịch cả tháng cũng chẳng đặt chân đến những địa điểm thế này, bởi họ nghĩ những nơi bình dân như thế này so với những danh lam thắng cảnh đặc biệt đẹp đẽ kia chẳng là gì cả, nhưng đâu biết nét đẹp truyền thống mới là nét đẹp cao quý nhất!


Bảo Tuệ nghe cậu nói đến đây liền ngước mắt lên nhìn Hạo Phong, trong đôi mắt vốn tĩnh lặng gợn lên không biết bao nhiêu cảm xúc. Phải nói là chơi với Hạo Phong không phải chỉ mới một sớm một chiều mà cũng khá lâu rồi từ sau khi cô về nước, mãi đến bây giờ Bảo Tuệ mới nhận ra, người con trai đi bên cạnh cô là một người mà cô chẳng hề quen biết. Không phải “không quen biết” theo kiểu người lạ, mà là “không quen biết” bởi vì cô chẳng hiểu chút gì về cậu cả!


Từ trước đến giờ, cứ nghĩ đến Hạo Phong là y như rằng ngay cả trong tiềm thức Bảo Tuệ cũng nghĩ đến dáng vẻ một tên công tử bột nhà giàu, suốt ngày thích cười và thích nghịch phá cô, chọc cô tức giận. Nhưng hóa ra, đó chỉ là hiểu biết nông cạn của bản thân cô về người bạn mà-cô-gọi-là-thân–thiết.


Thấy Bảo Tuệ có vẻ gì đó trầm lặng và buồn buồn, Hạo Phong liền nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, kéo tay Bảo Tuệ đến một gian hàng bắn súng:


-Đến đây! – Hạo Phong cười, đồng thời quay sang nhận một cây súng từ người quản lý gian hàng. – Trò này vui lắm!


-Cậu có biết bắn không đấy!? – Bảo Tuệ ngập ngừng hỏi.


-Cậu đừng xem thường tôi thế chứ! – Hạo Phong quay sang nháy mắt một cái với Bảo Tuệ, khiến các cô gái đi gần đấy ngất vì mất máu – Xem nhé!


‘Pằng … pằng! Pằng! …’


10 tiếng súng vang lên, mười quả bong bóng trên giàn đều lần lượt vỡ trước con mắt thán phục của những người đứng xung quanh gian hàng. Hạo Phong thì vẻ mặt rất là đắc ý nhướng mày với Bảo Tuệ vẫn đang mở to mắt ra nhìn những quả bong bóng đã vỡ hết.


-Của cậu đây! – Người quan lý gian hàng vui vẻ trao cho Hạo Phong con gấu panda nhồi bông. – Bạn gái của cậu thật xinh đẹp!


Bảo Tuệ nhận con gấu bông từ tay Hạo Phong, vùi gương mặt đã sớm trở nên đỏ hồng của mình vào đầu con gấu khiến Hạo Phong trông rất vui vẻ, gương mặt bỡn cợt hỏi:


-Sao thế?


-Cậu làm người ta nghĩ tôi với cậu là tình nhân đấy! – Bảo Tuệ quay gương mặt hồng hồng đáng yêu sang giở giọng trách móc.


-Có sao đâu, người ta nghĩ thế nào mặc kệ người ta chứ! – Hạo Phong vu vơ nói, rồi lại kéo tay Bảo Tuệ đến một gian hàng khác để chơi trò ném vòng. Và kết quả lại là một cái kẹo mút nho nhỏ.


Cuối cùng, Bảo Tuệ lại bị lôi đi chơi trò chơi rùng rợn nhất – ngôi nhà ma.


-Này … thật sự phải vào đó sao? – Bảo Tuệ khóe mắt giật giật nhìn vào cái cửa nhà tối om om kia.


-Ừ, nhất định phải vào, nó là trò cuối cùng ở đây đấy! – Hạo Phong giả vờ nai tơ nói, sau đó còn quay qua hỏi một câu hết sức ngu ngơ – Cậu sợ ma hả?


-Ừ thì … không sợ. Nhưng thấy nó rợn rợn! – Bảo Tuệ rất thành thật ôm chặt con gấu bông vào lòng, nói với một gương mặt đáng yêu đến mức muốn hôn một cái (>o<).


-Cậu đừng có làm cái vẻ mặt trẻ con đó chứ! – Hạo Phong bỗng nhiên nổi giận, cậu quát khẽ Bảo Tuệ khiến cô chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra. Con Hạo Phong thì đang bận dùng ánh mắt sắc như dao đuổi những đứa con trai giống như hổ đói đang nhìn chằm chằm Bảo Tuệ.


-Vào thôi! – Chỉ hai tiếng đơn giản, Bảo Tuệ lại bị lôi đi tiếp.


Trong căn nhà ma, mọi thứ đều tối om, khiến Bảo Tuệ có chút nép mình vào Hạo Phong.


Bỗng, một cái đầu từ trên thò xuống, máu chảy đầy mặt dọa Bảo Tuệ giật thót. Nhưng cô không la lớn, chỉ kêu ‘A’ một cái, nhích ra đằng sau Hạo Phong mà thôi.


Rốt cuộc, trong suốt con đường trong khu nhà ma, Bảo Tuệ



Tuệ không tỏ ra sợ hãi nhiều như Hạo Phong tưởng, khiến cậu có chút thất vọng. Vốn định dọa bay cái vẻ mặt lúc nào cũng thản nhiên của Bảo Tuệ mà không thành công! Haiz..


-Hạo Phong! – Lúc ra khỏi nhà ma, một chất giọng trong trẻo bỗng vang lên bên tai Hạo Phong.


-Gì? – Cậu cười cười quay sang hỏi Bảo Tuệ đang giương đôi mắt lam tím trong suốt không một chút gợn lên nhìn mình.


-Cậu mua cho tôi kẹo bông nhé! – Bảo Tuệ chỉ chỉ về phía xe kẹo bông ở gần đó. Vẻ mặt hết sức là bất đắc dĩ. Cô không có đem theo tiền, thế nên phải mượn tạm Hạo Phong.


-Cậu thật là trẻ con! – Nói rồi cũng vui v

Tags: only youonly you
Bình Luận Bài Viết




Cùng chuyên mục
» Hôn Ước Quý Tộc
» Yêu Em Rồi Đấy
» Cold Guy, Sanity Girl And The 1St Fiction
» Đại Tiểu Thư Đi Học
» Anh chọn ai? Siêu mẫu hay Osin?
» Này Anh! Tôi Không Phải Là Ôsin
1234...373839»
Bài viết ngẫu nhiên
» Xin Lỗi !!! Em Yêu Anh
» Vợ yêu ơi, Anh yêu Em nhiều lắm !
» Vợ Ơi, Chồng Bị Ế Full
» Vợ Bé Bỏng Của Tôi
» Ừk. Tôi Thích Cậu Đó !!!
» Tuổi thơ dữ dội của đứa con gái
1234...161718»
Làng giải trí Việt
Liên hệ: Trần Hữu Trí
Địa chỉ: Ba Đình - Hà Nội
Trang:1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38
U-ON