watch sexy videos at nza-vids!
wap truyen, wap doc truyen, truyen hay
home| Game Online| Đọc Truyện
Bây Giờ 22:41,Ngày 27/11/24
Thông Tin Mới
Chúng tôi đang phát triển cố gắng đem lại sự thuận tiện mới với Mhay.Us, phất đấu trở thành Wap Giải Trí, Wap Tủi Game miễn phí và là cổng thông tin giải trí mạnh nhất trên Mobile, đem lại sự hài lòng cho các bạn. Xin cảm ơn.
Hallo Star - Chat trực tuyến cùng IDOL Hallo Star - Chat trực tuyến cùng IDOL
Bạn đang cảm thấy buồn chán , muốn có người hát nhảy cho mình xem. Thì còn chần chừ gì nữa mà không truy cập ngay vào Hallo Star để thưởng thức các Hot girl hát hay nhảy đẹp . Chắc chắn bạn sẽ rất hài lòng khi đến với Hallo Star - Chat cùng ngôi sao.
» »
Đang xem: 1 | Lượt xem: 1854

Phía sau giảng đường


» Đăng lúc: 08/03/15 14:17:47
» Đăng bởi: Admin
» Chia Sẻ:SMS Google Zing Facebook Twitter yahoo

- À? Thế hả? Rồi sao nữa? – Tuấn đưa một ly nước lọc đầy ứ cho Kim Uyên, giọng cười cợt như thách thức.
– Sao là sao ạ? – Cô đỡ lấy ly nước, mắt không thôi hướng về chiếc khăn mặt màu vàng chanh đang đung đưa trong gió. À, đây là số tiền em có được trong tháng này. Em gửi thầy trước. Số còn lại, em xin nợ thầy đến tháng sau.
– Cầm lại đi. – Tuấn đẩy xấp tiền trước mặt về lại phía Kim Uyên đang ngồi. Giọng anh rất trầm. –Lúc nào đi làm rồi trả tôi sau cũng được. Tôi không thích nhận từng ít một tiền như thế này. Vả lại, em đưa hết số tiền có được thì trong tháng lấy gì mà chi tiêu? Mà…tôi tính cả gốc lẫn lãi đấy, cô đừng có ngại.
Kim Uyên ngồi im lặng. Cô không còn dán mắt vào chiếc khăn mặt màu vàng chanh ngoài cô cửa sổ nữa. Cô nhìn anh, nín lặng.


- Mai tới lớp học đi. Năm cuối rồi. Bỏ giữa chừng như thế thi uổng lắm.
– Vâng. Xin phép thầy. Em về.
Kim Uyên bước xuống những bậc thềm. Chân cô khựng lại đột ngột và quay ngoắt về phía sau. Tuấn đang đi sát ngay sau lưng cô, hơi thở mạnh từ phía anh phả vào da mặt cô nóng phừng phừng. Cô lùi lại và bị hẫng. Tuấn hét lên "Đừng!” và kéo mạnh cánh tay Tô Kim Uyên về phía mình. Cả người cô nằm trên người anh ngay lối cửa. Đôi môi thơm mùi dâu tây của cô đậu ngay trên vùng cổ anh. Anh cảm thấy da thịt hai người nóng hổi… Cô nghe nhịp tim đập thình thịch của cả hai qua lớp áo… Một cảm giác tội lỗi bao trùm lấy cô…
Trước khi tay anh định vòng qua ôm lấy tấm lưng nhỏ nhắn của Kim Uyên thì cô đã kịp ngã sang một bên và lổm nhổm bò dậy. Trong lúc Kim Uyên vẫn đang còn lúng túng nói lời xin lỗi thì Tuấn cũng vội vàng đứng dậy:
– Ai bảo em quay lại làm gì?- Tuấn quát lên.
– Em…


- Không nhìn thấy trước mặt à? Cát, xi măng, sỏi đá… chất thành đống lớn để xây bể cá đó… – Tuấn giải thích bằng giọng điệu cáu bẳn để cố gạt bỏ cái phút giây đen tối đó… nhưng lồng ngực anh vẫn đập thình thịch.
– Em xin lại thầy chiếc khăn mặt. – Tô Kim Uyên lí nhí nói. Cô cũng ấp úng chẳng kém gì anh.
-Sao tôi phải trả lại cho em khi tôi không muốn?


- Vì nó là của em và em đã đến tận nhà thầy để xin lấy lại.
– …
– Thôi mà thầy… Chiếc khăn đó là của mẹ em mua cho em. Màu vàng chanh đó cũng đâu có hợp với đàn ông con trai, phải không thầy?


- Hối lộ đã. – Tuấn cười ranh mãnh.
– Bằng cách nào ạ?


- Hôn một cái. Ở chỗ này.
Tuấn vui vẻ dùng một ngón tay chỉ sang bên má đang nóng ran của mình. Tô Kim Uyên tỏ ra vui vẻ và ủng hộ hành động đó. Cô cười một cái thật tươi và ghé sát vào tai anh: “Đồ đểu. Làm ơn hãy tránh xa tôi ra.”
Tô Kim Uyên đùng đùng bỏ đi.
Tuấn giựt mạnh chiếc khăn mặt màu vàng chanh và lấy chìa khóa xe trên bàn rồi đuổi theo cô.
– Em tính đi bộ cả hai chục cây số thật đấy à?


- Việc này có liên quan đến thầy đâu?
Tuấn lái xe lên trước và chặn hướng đi của Tô Kim Uyên.
– Thôi nào. Coi như anh xin em. Lên xe đi.
Tô Kim Uyên tròn mắt nhìn Tuấn. Thầy giáo vừa xưng hô "anh" – "em" với cô. Cô không nghe nhầm đấy chứ?
– Làm gì mà trừng trừng mắt lên nhìn vậy? Lúc này trông tôi lại giống loài cóc ghẻ lắm à? – Tuấn cũng bối rối. Anh cố đánh lờ câu chuyện đi.
Tô Kim Uyên không trả lời. Cô ngồi lên xe và lùi lại rất xa ở phía đằng sau.
– Em ngồi thế nhỡ gặp phải cái ổ gà là rớt cho coi. Thích què chân à?
Kim Uyên vẫn không nói gì. Cô nhích lên phía trước yên xe một chút. Cảm giác rất lạ thổn thức trong lồng ngực cô. Anh là người đàn ông thứ hai đèo cô, tức là sau một cậu nhóc thường chở cô tới trường ngày còn học cấp ba. Cô khẽ cười mỉm khi nhớ lại khoảng thời gian đẹp đẽ mà vô cùng trong sáng đó.
– Em cười gì mà cười?
Tô Kim Uyên nhíu chân mày. Chiếc gương phía trước soi rõ khuôn mặt trắng hồng của cô đang nhăn nhó. Chiếc gương còn lại soi rõ gương mặt anh và nụ cười hiền. Cô nhớ ra rồi, chiều nay nụ cười ấy đã xuất hiện và từng khiến tim cô đập nhanh hơn một chút. Và bây giờ cũng y chang như vậy, cô bèn ngồi lùi lại phía sau. Đồng thời, bàn tay nắm chắc lại thành nắm đấm, đôi môi trề ra và tiếp tục nhứ nhứ về phía chiếc gương. Bất ngờ, Tuấn quành tay lại phía sau giữ lấy vòng eo của cô. Tô Kim Uyên dúi người về phía trước, đôi môi cô chạm vào phần gáy của anh…
Họ vừa gặp phải một cái ổ gà lớn và lõng bõng nước.
Tô Kim Uyên vẫn nhăn mặt. Cô chun chun mũi và chủ động ngồi xích lại về phía Tuấn. Anh cười khẽ. Tô Kim Uyên cũng rít lên bên tai anh: Đừng có cố đi vào ổ gà nữa. Em sẽ đi bộ đó. Thầy… Em biết là thầy đểu mà”.
Tuấn cười sặc. “Lần đầu tiên trong đời có sinh viên dám nói thầy giáo của mình đểu”.


- Bạn Kiều Trang rất tốt, bạn cũng rất xinh xắn và học hành chăm ngoan. Bạn ấy cũng rất quý mến thầy nữa. – Tô Kim Uyên thủ thỉ.
– Rồi sao nữa?


- Bạn ấy bảo, ước mơ về một người chồng phải đẹp trai, lịch lãm và học thức như thầy. – Kim Uyên vẫn nhỏ nhẹ như rót mật vào tai anh.
– Rồi sao? – Tuấn ghét nhất là kiểu gán ghép thế này. Nhưng rồi anh lại bật cười và hỏi. – Hóa ra giờ em cũng công nhận tôi đẹp trai và lịch lãm à. Ha ha.
– Hết rồi. Còn em chỉ thấy thầy rất đểu mà thôi.


- Này. Này. Đừng tưởng tôi thương mà làm tới à nha.
Tuấn dừng xe lại trước cổng xóm trọ. Hai lớp cửa cổng đã khóa chặt. Cả dãy phòng trọ sinh viên tối đen. Biển thông báo “khóa cổng lúc 22h30 và không được gọi cổng nếu không dặn chủ nhà trước” đập vào mắt hai người. Còn lúc này, đã gần bước sang ngày mới.
– Thầy về đi. – Tô Kim Uyên buồn chán nói.
– Còn em?


- Em ngồi đây đợi.


- Đợi đến sáng á? – Tuấn hét lên. – Em dở hơi à? Thế mà nãy còn đòi đi bộ thì đến ba giờ sáng mất. Trời ạ. Lên xe đi.
– Không. Đánh chết em cũng không về nhà thầy.
– Chúa ơi. Đã bảo lên xe cơ mà. Đưa cái cục đất này về nhà tôi cho chật nhà à?
Tuấn đưa Tô Kim Uyên vào một quán hàng bán đồ ăn đêm. Nước da trắng bệch của Kim Uyên dần dần chuyển sang màu ửng đỏ. Rõ ràng là cô đói và lạnh nhưng vẫn cố từ chối. Cô ăn rất chậm, cách dùng café nóng của cô cũng vô cùng đặc biệt nữa. Tuấn chăm chú nhìn cô:
– Em cũng đi bộ qua nhà anh đấy à? Lúc tối ấy?
Tuấn ngẩng đầu nhìn cô. Bàn tay anh khẽ gạt những lọn tóc đang vương trên khuôn mặt đẹp ngồi đối diện. Tô Kim Uyên không trả lời, cô chỉ gật đầu.
– Đúng là ngu ngốc mà.
– Không phải. – Cô nói. – Em chỉ muốn xem sự kiên nhẫn của chính bản thân tới đâu mà thôi. À mà không… – Cô lúng túng – Từ trường qua nhà thầy cũng chẳng xa lắm.
– Gần sáu cây số mà không xa. Rồi nhà anh cách xa chỗ em cả hai chục cây nữa đó. Biết không hả? – Anh giận dữ.
– Em biết. Mà thầy là thầy. Anh với em gì cơ chứ? – Cô rít lên.
Bà chủ quán sửng sốt quay lại nhìn đôi nam nữ. Bà bắt đầu phỏng đoán về mối quan hệ thầy – trò đang đi qua đêm. Bà nheo nheo mắt nhìn.
-Khi anh dạy em học thì anh là thầy, em là trò. Còn bình thường, anh là bạn trai của em, hiểu chưa?– Tuấn đá mạnh vào chân Tô Kim Uyên dưới gầm bàn. Cô như hiểu ra vấn đề, bèn hưởng ứng theo.
– Thôi nào. Anh ăn đi. Nguội hết đồ rồi.
Tuấn cười tít cả mắt. Tô Kim Uyên cắn môi hù dọa anh. Bà chủ quán lúc này mới quay lại tiếp tục công việc của mình. Có vẻ như, bà ấy cũng đang ngượng.
Hơn bốn giờ sáng, Tuấn đưa Tô Kim Uyên tới một con sông lớn gần trung tâm thành phố ngắm bình minh. Cô nhìn xa xăm nơi mặt trời đang lấp ló nhô cao giữa cả một vùng phía đông đỏ ối. Anh ngồi nghịch cỏ dại và bần thân nhìn thân người đang ngồi bó gối của cô. Tuấn sực nhớ ra chiếc máy ảnh vẫn nằm trong cốp xe mà chiều nay anh bạn đã trả lại và đưa lên cao giữ lại khoảnh khắc này… Mà mãi về nhiều năm sau này, mỗi lần ngắm nhìn lại bức hình với gam màu chủ đạo là màu đỏ rực, anh luôn có cảm giác, máu từ mũi đang chảy và lan xuống cổ, lồng ngực anh.
Anh ngồi xuống cạnh cô. Những giọt nước mắt được ánh mặt trời rọi tới lấp lánh như dát bạc. Tay anh chạm lấy bờ vai cô, rồi siết chặt:
– Phải đi học thì sau này em mới có tiền nuôi mẹ. Bằng không, em sẽ giết chết tương lai của mình và cũng giết chết cuộc sống của mẹ em đó.


- Vâng. Em đi học. Em còn phải trả nợ cho anh nữa chứ?


- Ngu ngốc. – Anh cười lớn. Có vẻ như việc xưng hô anh em suốt nhiều giờ đồng hồ trong quán ăn đã khiến cô quen dần. – Sau này anh cưới em. Anh đi làm và cuối tháng sẽ đưa tiền lương cho em thì em trả nợ cho anh làm gì nữa?
– Em là học trò của anh mà. – Tô Kim Uyên cười nhăn nhó.
– Ở trường, em là trò. Chứ bình thường, ai bảo anh là thầy giáo của em.


- Anh thật là vô lý!


- Chúng ta đều ngang ngạnh như nhau mà.
Anh ngồi nhích lại và kéo người cô để mái tóc đen ấy chạm tới khứu giác của anh. Một mùi thơm thanh sạch của người con gái mới biết yêu lần đầu phảng phất trong tiết trời bình minh thoang thoảng gió.


Phần 05


Tuấn đưa Tô Kim Uyên đi học và để cô đi bộ một đoạn cách trường vài trăm mét. Kiều Trang đã nhận ra anh trong bộ quần áo ở nhà và người bạn cùng phòng trọ suốt đêm qua không về. Kiều Trang đã không thể giấu được những giọt nước mắt…
Trong buổi sáng ngày hôm đó, Kiều Trang bỏ học hai tiết đầu. Tuấn về nhà nghỉ ngơi để chiều đứng lớp. Riêng bản thân Tô Kim Uyên, cô cảm thấy hạnh phúc và một sức mạnh vô hình nào đấy khiến cô cảm thấy thích thú với việc lên giảng đường mỗi ngày.
***


Một năm sau
Tô Kim Uyên hoàn thành khóa luận tốt nghiệp và bảo vệ luận án. Cầm tấm bằng loại khá trên tay, Tô Kim Uyên dường như không tin nổi vào mắt mình. Cô điện thoại về nhà, mẹ cô nói rằng: "Đây là liều thuốc tốt nhất con dành cho mẹ. Bây giờ mẹ cảm thấy sức khỏe của mình đã thuyên giảm rất nhiều”. Tô Kim Uyên hứa sẽ trở về quê với bà một thời gian trước khi tiếp tục lên thành phố tìm việc làm.
Trái lại, Kiều Trang vốn là học sinh chăm ngoan và cần mẫn. Cô được nhà trường tặng một suất học bổng Thạc sỹ ở Anh quốc. Kiều Trang từ chối với lý do mong muốn được đi làm và xin ở lại trường làm giảng viên trước sự tiếc nuối của nhiều người.



Tuấn cười mỉm. Tay anh xoay xoay tách café nóng rồi lướt nhẹ qua phần miệng cốc. Kiều Trang đủ tinh ý để nhận ra đó cũng là thói quen uống café của Tô Kim Uyên.
– Em nghĩ kỹ chưa? Suất học bổng đó vô cùng quan trọng. Có thể tương lai của em sẽ khác hoàn toàn khi ở Việt Nam.


- Em không muốn nghĩ gì cả. Nơi đâu giúp em cảm thấy mình được hạnh phúc vì được ở cạnh người em yêu là em mãn nguyện lắm rồi.
Tuấn im lặng. Anh không biết nói gì hơn. Anh không còn là người mà ông nội hay gọi là “thằng choai choai”, ai buồn thì làm cho họ vui, ai vui thì cùng hùa chung vui với họ.
Sau chuyện tình cảm dở dang với Tố Uyên, sau một năm tình cảm âm ỉ dồn nén cùng Tô Kim Uyên, anh đã trở lên trầm tĩnh hơn, suy tư hơn… Dù đôi lúc trong cách ứng xử, anh vẫn còn là đứa trẻ con và muốn được sở hữu bất kỳ thứ gì mình muốn. Anh không thể ở gần Kiều Trang khi cô đang làm tất cả mọi việc chỉ để được gần bên anh. Anh không thể đáp lại yêu thương khi tình yêu đơn phương kia đã do chính cô thừa nhận suốt nhiều năm qua trong mòn mỏi. Cũng có đôi lúc, anh đấu tranh tư tưởng vì Tố Uyên và Tô Kim Uyên, họ cùng trùng nhau bởi cái tên, hay bởi tại Tố Uyên đã làm trái tim anh rách bươm khiến cuộc sống như nhuộm bởi màu máu, còn Tô Kim Uyên lại giúp anh làm sạch vết thương, băng bó và tái sinh nó qua từng ngày. Anh yêu cái vẻ lạnh lùng cố che giấu sau một trái tim rực lửa yêu thương của Tô Kim Uyên. Anh yêu cái ý chí quật cường ẩn mình đằng sau dáng người nhỏ nhắn ấy. Anh yêu sự run rẩy, yếu mềm của trái tim thổn thức từng nhịp đập. Anh yêu đôi má trắng bị lem vài vệt tàn nhang cứ mỗi lúc một ửng hồng lên khi bắt gặp anh… nhưng lúc nào cũng cố tỏ ra thách thức với vẻ dửng dưng nhất trên đời....

Tags: phia sau giang duongphia sau giang duong
Bình Luận Bài Viết




Cùng chuyên mục
» Hôn Ước Quý Tộc
» Yêu Em Rồi Đấy
» Cold Guy, Sanity Girl And The 1St Fiction
» Đại Tiểu Thư Đi Học
» Anh chọn ai? Siêu mẫu hay Osin?
» Này Anh! Tôi Không Phải Là Ôsin
1234...373839»
Bài viết ngẫu nhiên
» Câu Chuyện Tuổi 23
Làng giải trí Việt
Liên hệ: Trần Hữu Trí
Địa chỉ: Ba Đình - Hà Nội
Trang:1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38
U-ON