- Bộ tụi bây giận nhau thiệt à? Hay sao mà nó không dám vô nhà chơi… Thiệt là… Xíu nữa thì tao tưởng trộm… Có ngày chết oan nghe con…
Rồi bà chủ nhà bỏ đi. Tuấn thở phì ra. Mồ hôi lấm tấm trên khuôn mặt anh.
- Bộ không mời tôi vào nhà được à?
Kim Uyên lúc này mới từ chiếc giường tầng hai leo xuống. Cô mang cho Tuấn một ly nước lọc kèm theo chiếc khăn mặt ướt.
– Thầy ơi… Thầy…
Kim Uyên lúng túng khiến Tuấn cũng chẳng biết mình phải làm sao. Tim anh vẫn đập thình thịch. Anh chộp lấy chiếc khăn như cần nó để che đi khuôn mặt đang nóng ran của mình vậy. Nhưng khốn khổ thay, một mùi thơm đặc trưng vốn vừa xa lạ lại quá đỗi gần gũi như xộc vào mũi anh.
– Sao hôm nay em không đến lớp? – Tuấn quắc mắt hỏi và cố ép chiếc khăn bông mềm vào da mặt mình hơn.
– …
- Em không nghe tôi hỏi à? – Tuấn trở lên mất bình tĩnh hơn. Giọng anh gần như lạc đi nghe thấy rõ.
– Sao thầy biết phòng trọ này ạ? Mà thầy tới đây chỉ để tìm câu trả lời từ một câu hỏi vô lý vậy thôi ạ?
- Vô lý?
- Vâng. Thầy không có quyền bắt em đi học… khi mà em đã không hề muốn.
Kim Uyên nhìn anh, cô chỉ muốn lấy lại chiếc khăn mặt của mình ngay lúc này. Rồi giọng anh gần như gầm lên…
– Tô Kim Uyên…
- Dạ? – Cô vẫn trả lời bằng giọng điệu dửng dưng nhất trên đời.
– Tôi muốn…
Tuấn lại dừng lại câu nói khiến Tô Kim Uyên hơi chột dạ. Đôi vai cô rung lên… Cả đôi môi đỏ mọng kia nữa, chúng bặm chặt như cắn phải nhau… Đến ánh mắt cô, một sự sợ hãi xen lẫn sự khinh thường.
– Lạy chúa. Làm ơn đi. Em thôi nghĩ những điều xấu xa về tôi đi có được không? Tôi muốn… – Anh cười mỉm vẻ tinh quái… – Muốn em đi học tiếp, hiểu không, kẻ ngu ngốc nhất trên đời?
Tô Kim Uyên thở mạnh. Đôi vai cô chùng hẳn xuống. Cảnh tượng về đêm qua như dòng điện chạy xoẹt ngang qua hiện rõ phần ký ức: lạ lẫm nhưng tò mò, chút ngọt ngào hòa lẫn vị mặn hay đăng đắng nhưng trên hết vẫn là sự lo lắng và run rẩy bao trùm lấy cô.
– Nếu em đi học, thầy cũng đâu có được tăng lương? Thầy thật là phiền phức.
Câu nói này của Kim Uyên khiến anh muốn phát điên lên. Anh đứng hẳn người dậy, rồi lại hơi khom mình xuống một chút. Anh ghì sát mặt mình vào mặt Tô Kim Uyên khiến cô gần như ngã ngửa lại phía sau.
– Tôi nói cho em biết. Không dễ dàng gì mà tôi từ bỏ em đâu.
Dứt lời, anh bước rất nhanh về phía cửa. Kim Uyên chỉ còn kịp hét lên:
– Thầy! Trả lại chiếc khăn mặt cho em đã. Rồi thầy đi luôn đi cũng được.
Tuấn sững người. Hóa ra, chiếc khăn mặt màu vàng chanh vẫn nằm ngoan ngoãn trong bàn tay anh. Một mùi thơm lạ lẫm đã mê hoặc anh suốt từ bấy đến giờ. Anh nháy mắt và dịu dàng nói:
– Em không có quyền bắt tôi trả lại chiếc khăn này… khi mà tôi không thích làm việc đó. Hoàn toàn không thích. Em hiểu không?
- Thầy! Làm ơn đi. Hãy trả lại cho em…
- Tôi muốn… À không…- Anh lại cười cười. – Tôi rất rất thích chiếc khăn mặt này.
Anh bước đi rất nhanh ngay sau đó. Những giọt nắng gay gắt đổ lên người anh. Một sự ấm áp vô hình nào đó như len lỏi vào cơ thể Tô Kim Uyên. Chúng phá tan sự băng giá nơi trái tim cô độc. Chúng sưởi ấm tâm hồn vốn đã từ lâu mất đi cách biểu đạt cảm xúc. Mắt cô cay cay…
Phần 04
Tô Kim Uyên dựa hẳn người vào song cửa. Chiếc khăn mặt đó là quà của mẹ cô tặng cô nhân dịp sinh nhật vừa qua. Cô như rít lên: “Khi tôi đã không muốn thì đứng hòng anh đánh cắp được sự trong trắng của tôi. Loài cóc ghẻ chết tiệt”.
Kim Uyên lại tiếp tục với công việc của mình một cách máy móc. Cô điện thoại về nhà nói với mẹ rằng chiều nay sẽ gửi tiền về để bà cắt thêm thuốc uống. Giọng bà yếu ớt bảo Kim Uyên cứ giữ lấy mà nộp học, sức khỏe của bà đã khá hơn rồi nên cô không cần phải lo lắng. Nói xong, bà lại ho khù khụ khiến ở đầu dây bên này, trái tim cô như vỡ ra… Bà là người thân duy nhất trên đời này của cô. Người ba kia đã bỏ đi theo những cánh buồm xa xôi để tìm vùng đất mới mà chưa một lần quay trở lại. Cô khóc nấc lên khi ở đầu dây bên kia chỉ còn là những tiếng tút dài. Có lẽ vì mẹ cô cũng đang khóc. Cũng có thể vì bà sợ cuộc điện thoại chỉ toàn nước mắt như thế này cũng sẽ tiêu tốn một khoản tiền không hề nhỏ.
Kim Uyên nước mắt ngắn dài và khép lại những mũi đan cuối cùng cho chiếc khăn. Cô đan được rất nhiều khăn, nhiều túi, và cả áo len nữa. Bà Sáu vui lắm. Bà trả công cho cô rất cao kèm theo một khoản chi thêm vì không những cô đan đẹp mà còn giao hàng nhanh trước thời hạn. Kim Uyên cảm ơn bà Sáu rối rít rồi đi vội về bưu điện thành phố để gửi tiền cho mẹ. Một phần tiền còn lại, cô nhét sâu dưới đáy ba lô và sải bước tới trường.
Tuấn đã phát hiện ra sự xuất hiện của Kim Uyên khi cô vừa mới đặt chân lên lầu sáu của trường. Nhưng vì đang bận trao đổi với một giáo viên khác nên anh chỉ kịp ngoắc tay làm dấu và nở một nụ cười hiền với cô.
Khi nhìn thấy hành động đó của Tuấn, Kim Uyên lại cảm thấy vô cùng nực cười. Cô đến trường đâu phải chỉ để tìm gặp anh? Vì thế nên việc đáp trả lại nụ cười đó không còn là chuyện thầy – trò nữa. Thay vì lễ phép, thay vì ngoắc tay làm dấu y chang, Kim Uyên bèn đưa cánh tay ra phía trước, bàn tay siết chặt thành nắm đấm dơ về phía anh, kèm theo là cả một khuôn mặt đầy sát khí và nụ cười bỡn cợt.
Tuấn tròn mắt và khuôn mặt ngây thuỗn ra khiến anh bạn đang đứng trò chuyện trước cửa văn phòng khoa cũng phải ngoái theo ánh mắt anh tìm kiếm. Trước mặt chỉ còn là một dãy hành lang trống rỗng… Những cơn gió qua khe hành lang lùa tới khiến trái tim anh gần như đông cứng lại. Tuấn bỏ mặc người bạn đang thắc mắc với những hành động bất bình thường của mình, anh chạy nhào về phía trước.
Tô Kim Uyên thừa biết ai đã làm chuyện này. Cô biết tỏng rồi, ngoài anh ta ra thì còn ai vào đây cơ chứ? Anh ta thích mang tiền ra để mua chuộc cái sự tự tôn và lòng kiêu hãnh của cô ư? “Đừng có hòng” – Cô nghiến răng.
Kim Uyên quay lại phòng trực giáo viên – nơi mà ban nãy khi đi ngang qua, cô đã kịp nhìn thấy chiếc cặp của Tuấn và chiếc khăn mặt của cô nằm ngay ngắn trên mặt bàn kính. Nhưng kỳ lạ thay, cả chiếc cặp và chiếc khăn mặt cũng đã “bốc hơi” tự lúc nào.
Kim Uyên buồn chán đi qua dãy hành lang cũ. Chỉ còn một người đàn ông trong cuộc trò chuyện ban nãy đang ngẩng đầu nhìn những khoảng trời xa xôi. Và kẹp giữa những ngón tay anh ta là điếu thuốc lá đang hút dở. Cô vịn tay vào lan can…
Những cánh chim đen tung bay trên nền trời xanh biếc. Chợt cô thấy lòng mình mênh mang vô hạn. Cả những cánh chim trời kia nữa, chúng nhỏ bé vậy nhưng lại muốn tạo thành vành đen cứa đôi bầu trời ư? Cả cô nữa, một thiếu nữ nhỏ bé và hoàn toàn lạc hướng giữa cuộc đời nhưng lại luôn khao khát được tỏa sáng trong tương lai mà quên đi sự vùng vẫy của mình ở hiện tại, dù sự vùng vẫy ấy có thể khiến cho bản thân thêm đuối sức và người khác dễ dàng chiếm đoạt.
Kim Uyên cứ đứng đó cho tới xế chiều. Một bàn tay lạnh toát và giọng nói trầm ấm thân quen cất lên:
– Tới lớp mà sao không vô học? Chúng ta nên về nhà thôi. Trễ lắm rồi… Mà mày quên hôm nay là lịch của ai nấu cơm rồi ư?
***
Màu vàng chanh – cái màu sắc héo úa, chẳng vàng tươi như nắng, cũng chẳng phủ một lớp rêu xanh. Màu vàng chanh gắn liền với quá khứ của Tuấn, đó là mối tình sinh viên của anh và người con gái Tây Bắc kéo dài suốt nhiều năm. Cô ấy tên là Tố Uyên – một sinh viên xinh đẹp, năng động và thành tích học tập vô cùng xuất sắc. Tố Uyên thích màu vàng chanh – cái màu sắc mà cô chết mê chết mệt giống như một nữ nhân vật nào đó ở trong cuốn tiểu thuyết với cái kết hoang đường. Sự mộng mơ của người con gái yêu văn chương cùng với một tâm hồn đậm chất Tây Bắc đã khiến trái tim anh không tài nào cưỡng nổi trước sự ngọt ngào ấy. Nhưng sau khi tốt nghiệp, Tố Uyên chia tay anh và bắt đầu một mối quan hệ khác mà người đàn ông đó hứa rằng, anh ta sẽ đảm bảo cho cô được nhập hộ khẩu ở Thủ đô Hà Nội.
Tuấn cảm thấy nực cười… Đâu phải anh không giúp được Tố Uyên có được hộ khẩu tại thành phố Hồ Chí Minh cơ chứ? Nhưng ham muốn vật chất của cô gái này lại bộc lộ ra ngoài quá sớm. Và anh cũng đã vô cùng thông minh khi mang vỏ bọc của một chàng trai nghèo khó làm quen với một cô gái dân tộc thiểu số trong tình huống cực kỳ hoàn cảnh. Anh đã từng nói với Tố Uyên rằng, “Dù gia đình anh rất nghèo nhưng anh vẫn có thể dành cho em một trái tim đầy lửa yêu thương và sẽ không bao giờ nhạt nhòa theo những nốt thăng trầm của thời gian”
Anh ngược lên Tây Bắc sau khi chia tay Tố Uyên và đi chu du khắp nơi khoảng một tháng. Sau đó, anh trở lại Sài Gòn nhận công tác giảng dạy ở một trường đại học có danh tiếng.
Anh lướt nhìn một dãy sinh viên và anh thật sự ấn tượng với Tô Kim Uyên – một trong những cái tên nằm gần cuối danh sách. Anh yêu cầu Kim Uyên lên bục giảng để giải bài tập. Cô nhìn anh bằng cặp mắt lạnh lùng và nước da mặt không hề biến sắc trước đề bài khó nuốt anh đưa ra. Cặp kính cận đang che khuất ánh mắt bối rối của anh khiến anh hơi cúi đầu xuống…
Tố Uyên- người con gái lúc nào cũng nói cười và tỏ ra hết sức thân thiện, dễ gần. Tố Uyên thường mặc áo sơ mi màu vàng chanh khi mùa hè. Bước sang thu, Tố Uyên hay quàng một chiếc khăn màu vàng chanh rất mỏng ở cổ. Đông tràn về, cô vẫn cố tìm cho mình những món đồ, phụ kiện màu vàng chanh chỉ để phối đồ cùng trang phục.
Tô Kim Uyên lại hoàn toàn khác. Cô thích trắng – đen rõ ràng, nụ cười rất nhạt và lời nói vô cùng sắt đá. Vậy mà tính cách đó của cô lại có thể chung sống được với Kiều Trang nên Tuấn rất lấy làm lạ… Cứ thế suốt mấy năm, anh âm thầm theo dõi một Tô Kim Uyên lạnh lùng và đem lòng cảm mến.
Cuộc trò chuyện của Kiều Trang và Tô Kim Uyên vào lúc trưa nay bị anh nghe lén đã giúp anh phần nào hiểu được hoàn cảnh sống có tác động lớn như thế nào tới tính cách hiện tại của cô. Anh treo chiếc khăn mặt màu vàng chanh để ở trước bàn làm việc ngay cạnh ô cửa sổ. Anh không hiểu được những ký ức xưa đang dày vò trái tim anh hay là nỗi nhớ về cô sinh viên ương ngạnh khiến cơ thể anh nóng phừng
phừng và khó chịu vô cùng.
– Thầy Tuấn… Thầy Tuấn… Mở cửa cho em…
Không hẹn mà đến… Tô Kim Uyên đang đứng trước cửa nhà và la lớn. Anh chậm rãi tiến về phía cổng nhưng không chịu mở khóa luôn. Anh hắng giọng:
– Cổng có chuông sao không nhấn?
- Em không quen. Mà em cũng chẳng nhìn thấy cái chuông cổng nó nằm ở chỗ nào cả.
Hóa ra vòm hoa giấy đã lớn và tạo thành những vòm lá sum suê khiến chúng che mất cả cái chuông nhà. Anh giữ cánh cửa và nói qua khe:
– Gặp tôi có chuyện gì không?
- Dạ có.
- Vậy em nói luôn đi.
- Ở đây ạ?
- Ừ.
– Không được. – Tô Kim Uyên vừa nhìn thấy chiếc khăn mặt của mình treo trước ngay ô cửa sổ, kế đó là bàn làm việc của anh vẫn đang thắp sáng đèn. Cô hạ giọng:
– Thầy ơi… Em muốn uống nước, có được không hả thầy?
– Trời ạ. Em xem có học trò nào mà vào nhà thầy giáo với thái độ như em không? – Tuấn rít lên. – Vào nhà. Nhanh.
Tô Kim Uyên cười gượng rồi theo sau lưng anh tiến vào nhà.
– Em cám ơn thầy!
- Về chuyện gì cơ?
- Chuyện thầy nộp giùm em tiền học đấy ạ!
...