Linh, tại sao em không hiểu? Hữu Quân thầm kêu khổ trong lòng. Nhưng kêu khổ thế này có ích gì cơ chứ? Cô ấy vẫn mãi mãi không biết được tình cảm của anh.
Hữu Quân cười cười đáp lại câu hỏi của Linh:
- Cô nào chứ? Bây giờ anh mà đi kiếm thì chẳng thà tự tay phá hỏng tiền đồ anh trai em gây dựng bấy lâu nay cho anh hay sao? Hiện đang là thời điểm nhạy cảm, nên tránh xa mấy vụ lùm xùm đi để lấy lòng công chúng.
Linh nói:
- Ồ, làm sao mệt nhỉ?
- Đương nhiên. Em cứ tưởng làm người nổi tiếng mà sướng à? Thậm chí còn không được sống theo ý mình nữa ấy chứ?
- Nhưng bây giờ anh đang đi gặp em mà? Đã thế, em lại còn là em gái của giám đốc công ty điện ảnh AP nữa. Anh không sợ ngày mai sẽ lên mặt báo với tít: “Ngôi sao Hữu Quân lợi dụng quan hệ để trèo cao” hay sao?
Hữu Quân nghe vậy liền bật cười. Sau đó, anh đưa tách cà phê lên nhấp, đôi mắt cúi thấp xuống, không ai đoán được suy nghĩ đằng sau đó. Một lúc sau anh mới đáp:
- Hai năm ở đây để đợi em, chẳng lẽ anh lại sợ những thứ đó? Anh cố gắng là vì em chứ không phải là vì cái hư danh này.
Trong đầu Linh chợt nổ mạnh một tiếng. Cô ngẩng lên nhìn Hữu Quân, bắt gặp anh cũng đang nhìn thẳng vào mình bằng một ánh mắt chan chứa. Con tim run lên đầy yếu đuối, cô có cảm giác trong lòng như có thứ gì đó sụp đổ. Cô nghĩ, đó chính là lý trí.
Nhưng cuối cùng, cô vẫn nói:
- Lời nói của anh mâu thuẫn thật!
Hữu Quân, cuối cùng thì anh ấy cũng chịu để cô biết, anh vẫn là Hữu Quân của năm nào. Vẻ ấm áp này mới là Hữu Quân, sự cương trực, nghiêm nghị này mới là Hữu Quân hai năm trước của cô.
Sau đó, Linh lại nói tiếp:
- Đừng nói thế, em không muốn anh vì em mà sự nghiệp tan vỡ. Anh mới chỉ bước ở điểm khởi đầu thôi, sau này còn rất nhiều thành công và sóng gió đang đón đợi ở phía trước. Anh hà tất vì một người con gái mà phải làm vậy?
- Em không hiểu anh!
- Em hiểu anh! – Linh đáp lại – Thực ra, anh đối với em thế nào trong lòng em hiểu rõ. Chỉ là anh bây giờ khác rồi, làm cái gì cũng nên biết chừng mực. Đàn ông con trai gây dựng tiền đồ trước, gia đình sau. Đừng để sau này phải hối hận tự trách mình đã không biết tận dụng hết thời trai trẻ.
Hữu Quân gượng cười, xem ra anh lại bị Linh lên lớp nữa rồi. Cô ấy vẫn thế, lúc nào cũng tự cho mình là hiểu đời, hiểu người hơn anh. Lúc nào cũng thích mang mấy cái triết lý đầy chủ quan ấy ra giáo huấn anh. Con gái đúng là phiền phức thật!
Anh cố gắng là vì cô, tại sao cô ấy lại cứ phải nói rằng anh làm vì cô là không đáng? Có gì mà không đáng chứ? Nếu không có cô thì anh cố gắng tới ngày hôm nay để làm gì? Và nếu không có cô, anh có đồng ý về AP làm việc không?
Cô ấy không phải là không hiểu anh, mà là không chịu hiểu cho anh.
- Được rồi – Hữu Quân vội chuyển đề tài – Anh có một món quà cho em.
Linh mỉm cười, nháy mắt nói:
- Quà? Hôm nay đâu phải sinh nhật em?
- Mừng em vừa trở về đã đâm cho anh một nhát vào tim gan – Hữu Quân cười cười, nói với vẻ nửa đùa nửa thật.
Linh làm mặt xấu, rồi đáp:
- Đừng vu oan cho người đầy tội lỗi như em có được không? Anh nói thẳng ra luôn đi xem nào.
- Tháng mười là bấm máy “rất muốn yêu em” rồi. Vừa kịp lúc anh sáng tác xong OST cho bộ phim đó. Cũng là muốn gửi tặng cho em!
Linh hơi bất ngờ về món quà này. Cô mở to mắt nói với vẻ kinh ngạc:
- OST? Anh sáng tác á? Từ bao giờ mà anh lại biết cả sáng tác vậy?
Hữu Quân cười với vẻ đắc ý, anh vỗ ngực nói:
- Thế nào? Đã thấy anh tài giỏi chưa? Nếu bây giờ em chịu suy nghĩ lại thì anh có thể chiếu cố cho em vào vai tiểu phu nhân đó.
Linh cũng cười lớn trước vẻ hài hước của Hữu Quân. Cô đứng dậy vỗ vai anh với vẻ ngưỡng mộ:
- Được, em còn mong gì hơn cái vai “tiểu phu nhân” hữu danh vô thực đó chứ!
Hữu danh vô thực? Hữu Quân cúi mặt xuống tự giễu. Cô ấy chẳng hiểu ý anh gì cả! Nếu ý anh nói là có thực thì sao?
Một lúc lâu sau, Hữu Quân mới ngoắc tay bảo với phục vụ quán là anh muốn sử dụng đàn của họ. Cô phục vụ trẻ thấy vậy liền gật đầu rồi đi nới với ông chủ, trên khuôn mặt như thoáng nét chờ mong.
Hai năm qua Hữu Quân không chỉ được đào tạo để làm diên viên, mà anh còn được đào tạo cả âm nhạc. Dạo này các diễn viên thường lấn đất sang ca hát, hòng mong thu hút được nhiều sự chú ý của người dân hơn. Mới học đàn có hai năm, không biết là anh có thành thạo được trong lúc này được không nữa. Tuy là đã học hai năm, nhưng ngoài thầy dạy nhạc ra thì anh chưa từng đàn cho ai nghe. Cốt là muốn dành cho Linh một sự bất ngờ khi trở về. Và Hữu Quân đã đúng, cô không những bất ngờ mà còn mong chờ. Điều này khiến anh cảm thấy xem ra mình cố gắng hai năm qua cũng thu lại được chút ít, không đến nỗi thê thảm cho lắm.
Trước con mắt đón chờ của những người trong quán, Hữu Quân ngồi xuống ghế. Trước mặt anh là một chiếc dương cầm màu trắng, dưới ánh đèn của quán, màu trắng như ngả nhạt đi theo một sắc khác. Tiếng nhạc nền đã được tắt đi tự khi nào, nhưng hương cà phê thì vẫn nhuộm ngập trong không khí. Hữu Quân hít một hơi thật sâu, sau đó hai bàn tay đặt lên phím đàn.
Lúc tiếng đàn vừa cất lên cũng là lúc Linh chìm vào trầm mặc. Cả thế giới xung quanh cô như biến đổi cả màu sắc lẫn nhịp điệu sống. Tất cả đều uyển chuyển, dịu dàng theo tiếng dương cầm kia. Bên tai cô là giọng hát trầm ấm của Hữu Quân. Trong tim cô là lời bài hát đầy tha thiết và nặng những ưu tư của anh:
“Rất muốn rất muốn ôm em
Nghe nhịp đập bên trong em – nức nở,
Nghe đến tận cùng những hơi thở
Để em không thể chối bỏ tình yêu tôi.
Giọt nước mắt vuốt nhẹ bờ môi
Em đang buồn gì, người yêu tôi hỡi?
Nắng thủy tinh sao vỡ quá vội
Để đôi tay này…chợt chơi vơi.
Rất muốn thời gian ngừng trôi
Tôi sợ mình sẽ già ngay khi tình còn trẻ
Rất muốn, rất muốn kéo lại những khoảnh khắc vui vẻ
Gài lên tóc mai em khi còn xuân.
Rất muốn, rất muốn nhìn em
Rất muốn, rất muốn ôm em
Rất muốn, rất muốn yêu em
Rất muốn, rất muốn bên em
Rất muốn, rất muốn…
Rất muốn, rất muốn…”
Tiếng đàn cứ du dương du dương, đưa con người ta như chìm vào một thế giới yên bình. Hương cà phê vẫn lẩn quất bên cánh mũi.
Rồi thấm vào tận trái tim!
.
.
.
Không gian vắng lặng chỉ còn nghe thấy hơi thở của chính bản thân, ánh đèn màu trắng rọi xuống dáng người của Thiên Hoàng. Anh đứng giữa phòng, hai tay để trong túi quần, ánh mắt lạnh lùng hướng thẳng vào người con gái đang ngồi trên giường.
Trong lòng anh hiểu rõ, khi mình bước vào căn phòng này là mình đã chấp nhận chơi một trò chơi rắc rối với hai người con gái quái gở kia. Và cũng là lần đầu tiên anh tự hỏi bản thân rằng: Từ bao giờ mình lại cam chịu như vậy nhỉ? Vì một người con gái mà để bản thân phải cực khổ như thế này hay sao?
Khi Thiên Hoàng còn đang chìm ngập trong mớ suy nghĩ hỗn độn của mình thì Hoàng Mai đã hỏi dồn:
- Sao thế Vĩnh Khanh? Anh không trả lời được à? Em đang hỏi là tại sao năm đó anh lại biết bức thư ấy là của Kim Ngân?
Thiên Hoàng **** thề trong lòng. Mẹ kiếp, anh biết sao được chứ? Cô ta đang nói cái gì thế? Bức thư nào? Hỏi hóc búa như vậy thì anh biết xoay sở ra sao đây?
Cuối cùng, Thiên Hoàng cười cười, ung dung bước đến ngồi vào mé giường của Hoàng Mai đáp:
- Em thực là, anh làm sao mà nhớ được chứ? Thời gian đã qua lâu như vậy, hơn nữa trái tim anh chỉ dành cho em, chuyện Kim Ngân viết thư cho anh…anh hà tất phải nhớ rõ đến bây giờ? Phải không?
Hoàng Mai chỉ cười giễu trong lòng, mối hồ nghi càng ngày càng lớn hơn. Không nhớ gì ư? Không quan tâm ư? Tại sao anh ta có thể trả lời không chớp mắt như vậy được? Nếu không nhớ thì anh hà tất phải hận Kim Ngân đến tận xương tận tủy. Sao phải bỏ sang tận đất Mỹ để không phải nhìn mặt cô ấy? Nếu không quan tâm thì anh hà tất phải đập phá đồ đạc sau khi đọc xong bức thư đó? Hà tất phải ôm cô như sợ mất cô vào trong lòng sau khi đập phá đồ đạc xong?
Anh ta đang nói dối!
- Vĩnh Khanh, anh không nhớ thật sao?
Thiên Hoàng vẫn giữ một nụ cười cố hữu trên môi. Anh đáp:
- Ừ, anh không nhớ thật mà!
Hoàng Mai nhếch môi cười nhạt. Vết thương ở cổ tay vốn đã lành, nhưng sao khi nghe xong câu nói này của người đàn ông trước mặt là lại bùng lên đau nhói. Giống như niềm hy vọng trong cô đang sụp đổ, để lộ ra một thế giới điêu tàn của sự thất vọng.
Cô cố gắng hít một hơi thật sâu để bình ổn rồi hỏi:
- Em nói lại một lần nữa. Anh có nhớ không?
Thiên Hoàng bị gặng hỏi mãi như thế liền tức giận. Anh đứng bật dậy quát lớn như một phản xạ rất tự nhiên:
- Cô làm sao thế? Tôi đã nói là tôi không nhớ rồi mà.
Hoàng Mai mở to mắt nhìn người đàn ông xa lạ trước mặt. Lần này thì đúng là cô đã thấy anh xa lạ thật rồi. Ngoài khuôn mặt và hình dáng ra thì anh không hề giống với Vĩnh Khanh của cô ở bất kỳ điểm nào. Giọng nói khàn khàn đặc trưng của anh chẳng lẽ cũng chỉ là ảo giác?
- Anh…- Hoàng Mai run run nói. Đôi mắt nhìn thẳng vào Thiên Hoàng. Trái tim cô như đang rỉ máu.
Thiên Hoàng đã bình tĩnh hơn chút ít, anh hoang mang nhìn
ra phía cửa. Nếu sự việc đổ bể thì coi như là chết chắc rồi…
Cuối cùng, Thiên Hoàng đành thở dài rồi chạy nhanh đến ôm chầm Hoàng Mai vào trong lòng. Ôm rất chặt, chặt tới nỗi Hoàng Mai có muốn vùng ra cũng không được. Dưới ánh đèn, chiếc áo sơ mi màu đen của anh trông thật mạnh mẽ và bí ẩn. Y như con người anh vậy.
Thế rồi, Thiên Hoàng nói bằng một giọng rất xúc động và lo lắng:
- Đừng…Đừng nhìn anh bằng đôi mắt ấy, anh sợ lắm!
Quả thực là không biết tại sao, khi Hoàng Mai nhìn Thiên Hoàng bằng đôi mắt đó, trong lòng anh như có gì đó xao động. Không phải là động lòng, mà là…có cái gì đó rất khó nói. Như là cảm giác khi bị bóng tối kéo đến bất chợt, cố gắng mở mắt để nhìn rõ mọi vật ngay tức khắc nhưng lại không thể thấy được. Đó là một cảm giác khó chịu vô cùng.
- Vậy anh nói cho em biết, tại sao anh lại quên? – Hoàng Mai cũng hơi bất ngờ. Cảm giác trong lòng như đang phân vân, đang rối ren và đang đứng giữa hai bờ vực thực – hư.
Thiên Hoàng im lặng một lúc. Rồi anh cũng tìm được lý do cho mình:
- Anh…bị mất trí nhớ!
Hay lắm, cuối cùng thì cũng có một lý do đầy thuyết phục rồi. Thiên Hoàng mừng thầm trong lòng, nhưng ngoài mặt thì vẫn phải tỏ ra mình rất đau khổ. Sau đó anh nói vội, hòng bịt mọi câu hỏi của Hoàng Mai:
- Xin đừng hỏi nữa, có được không? Anh đang rất đau đầu.
Đây là cách trốn tránh nhanh nhất. Chỉ cần cô ta không hỏi anh nữa, anh nhất định sẽ biết ơn cô ta ngàn vạn lần.
Hoàng Mai kinh ngạc tới nỗi cô không biết nói gì. Mất trí nhớ? Mất trí nhớ ư? Tại sao lại mất trí nhớ? Cô hoang mang suy nghĩ. Liệu đây có phải một phần nguyên do khiến Vĩnh Khanh thay đổi? Liệu đây có phải lý do anh bắt cô chờ đợi mười năm qua? Nhưng tại sao không ai cho cô biết? Tại sao mười năm qua không ai cho cô biết là Vĩnh Khanh đã phải chống chọi khổ sở với căn bệnh mất trí nhớ này?
...