watch sexy videos at nza-vids!
wap truyen, wap doc truyen, truyen hay
home| Game Online| Đọc Truyện
Bây Giờ 20:29,Ngày 24/11/24
Thông Tin Mới
Chúng tôi đang phát triển cố gắng đem lại sự thuận tiện mới với Mhay.Us, phất đấu trở thành Wap Giải Trí, Wap Tủi Game miễn phí và là cổng thông tin giải trí mạnh nhất trên Mobile, đem lại sự hài lòng cho các bạn. Xin cảm ơn.
Hallo Star - Chat trực tuyến cùng IDOL Hallo Star - Chat trực tuyến cùng IDOL
Bạn đang cảm thấy buồn chán , muốn có người hát nhảy cho mình xem. Thì còn chần chừ gì nữa mà không truy cập ngay vào Hallo Star để thưởng thức các Hot girl hát hay nhảy đẹp . Chắc chắn bạn sẽ rất hài lòng khi đến với Hallo Star - Chat cùng ngôi sao.
» »
Đang xem: 1 | Lượt xem: 5303

"Rất muốn"


» Đăng lúc: 12/03/15 06:50:24
» Đăng bởi: Admin
» Chia Sẻ:SMS Google Zing Facebook Twitter yahoo

Chỉ có điều, dù có giấu cỡ nào thì vẫn không thể một tay che hết sự thật. Có một bức thư đã rơi ra, và Vĩnh Khanh đã đọc được nó.


“Vĩnh Khanh, tôi luôn tôn trọng anh, nhưng anh là một kẻ đáng ghét. Anh là kẻ đáng ghét nhất trên đời này, tôi hận anh!”


Chẳng biết tại sao Kim Ngân lại viết bức thư này, nhưng đó là bức thư cuối cùng mà cô viết cho anh thì phải.


Khi Vĩnh Khanh đọc được, anh đã tức giận xé nát nó. Thậm chí là đập phá đồ đạc khiến Hoàng Mai rất hoảng sợ. Cô cảm tưởng như trong đôi mắt anh lúc ấy có một ngọn lửa đang bốc cháy, những tia máu li ti vằn vện lên trong đôi mắt anh. Anh thở mạnh, anh làm tất cả mọi thứ để bản thân mất đi sức lực…Cuối cùng anh kiệt sức ôm cô vào lòng.


Hoàng Mai không hiểu điều gì đã khiến cho anh tức giận, nhưng cô chỉ biết, hôm ấy anh đã ôm cô, đã hôn cô và nói:


“Hoàng Mai, chỉ còn mỗi em thôi. Chỉ còn mình em thôi… Mong là như thế!”


Mới nghĩ tới đó, Hoàng Mai đã thấy đôi mắt mình nóng rực lên, rồi một giọt nước trong suốt rơi xuống, thấm vào một chữ trong bức thư: “Hận”!


Hận?


Tại sao lại cứ phải hận nhau? Tại sao đã yêu sao còn hận? Con người sao lúc nào cũng mang hai mặt đối lập như thế? Họ không thể sống đơn giản hơn được hay sao? Kim Ngân, cô ấy yêu Vĩnh Khanh. Vậy tại sao lại hận anh ấy? Rốt cuộc thì cô có những bí mật to lớn như thế nào đây?


Kim Ngân nói, có thể hôm nay Vĩnh Khanh sẽ tới thăm cô. Được, vậy cô sẽ nhắc lại chuyện bức thư năm xưa. Nếu như anh đúng là Vĩnh Khanh của mười năm trước, thì chắc chắn anh sẽ không bị nó làm cho xa lạ.


Cô nhất định phải tìm hiểu rõ, anh có phải là Vĩnh Khanh thật hay không!


Chương 11.


Khoảng gần một tiếng sau thì có tiếng còi xe trước cổng. Bác sĩ Đường đang làm dở mâm cơm đành phải rửa tay rồi chạy ra ngoài. Thực không ngờ, lại là người đàn ông đó.


Hai cánh cửa của chiếc BMW X6 mở ra. Kim Ngân và Thiên Hoàng bước xuống. Qua một ngày làm việc mệt mỏi, trên khuôn mặt của Kim Ngân như có nét nhợt nhạt. Lại cộng thêm việc hay lo nghỉ, cho nên trông mặt cô dường như không có chút sắc khí nào.


- Bà Đường, Hoàng Mai đang làm gì thế? – Để túi xách xuống, Kim Ngân quay ra hỏi bác sĩ Đường.


- Cô ấy đang ở trên phòng.


- Anh lên đó với cô ấy đi. Tôi phải ở dưới này chuẩn bị cơm – Kim Ngân quay sang nói với Thiên Hoàng.


- Một mình?


Thiên Hoàng hình như rất kích động về việc này. Cô ta không có não à? Để anh lên đó một mình thì anh biết làm thế nào? Nên nhớ, anh không phải Vĩnh Khanh nên anh không thể biết được giữa họ đã xảy ra những việc gì. Nếu Hoàng Mai mà hỏi về một vấn đề nào đó thì anh làm sao trả lời được. Lần đầu tiên gặp quá bất ngờ và xúc động nên cô ấy không hỏi gì nhiều. Còn lần này thì sao? Tránh được một lần sao tránh được mãi mãi!?


Kim Ngân trừng mắt nhìn Thiên Hoàng, bàn tay phía sau không ngừng giật giật áo anh như để ám hiệu rằng bác sĩ Đường vẫn đang đứng đây. Đừng có kích động quá mà làm lộ chuyện.


Thiên Hoàng như hiểu được liền cười cười rồi nói:


- Một mình thì một mình. Dù sao thì cùng mười năm rồi chưa gặp nhau. Tôi có rất nhiều chuyện muốn nói với cô ấy.


Kim Ngân cũng mỉm cười:


- Anh biết vậy là tốt. Cô ấy đã chờ đợi anh rất lâu rồi.


Thiên Hoàng lừ mắt không nói gì. Sao anh thấy mình như là đồ chơi của Kim Ngân thế nhỉ? Cảm thấy bản thân đáng thương mà không thể làm gì hơn. Anh thề rằng, đây là lần đầu tiên anh theo đuổi một người con gái mà khó khăn đến thế. Các cụ nói quả không sai “gừng càng già càng cay”. Bà cô quá đát này không quay anh như chong chóng thì không chịu được đây mà.


Thiên Hoàng lắc đầu thở dài rồi bước lên trên cầu thang. Trước khi đi, anh không quên nói nhỏ rằng:


- Nếu có việc gì xảy ra, anh nhất định sẽ hét lên để đánh tiếng cho em.


Ngay lập Thiên Hoàng nhận được một cái nhăn mặt của Kim Ngân. Anh giơ tay lên vẻ đầu hàng rồi nhanh chóng chạy lên trên gác.


Kim Ngân nhìn theo dáng người cao lớn của Thiên Hoàng, không kìm được liền bật cười thành tiếng. Anh ta trẻ con thật! Nhìn bề ngoài lạnh lùng mà tính tình chẳng lúc nào nghiêm túc được cả.


Như phát hiện được ra mình đang cười, Kim Ngân liền cảm thấy hơi ngỡ ngàng. Đã lâu rồi cô chưa cười một cách tự nhiên như vậy. Cười mà không biết mình đã cười. Hơn nữa, trong lòng cô lại cảm thấy rất thoải mái.


Kim Ngân chợt nghĩ, nếu như Thiên Hoàng không mang hình dáng giống Vĩnh Khanh thì có lẽ, cô đã cười nhiều hơn khi ở bên anh. Chỉ tiếc mọi việc không phải ta cứ muốn là được. Với cô thì lại càng không.


Vì cuộc đời vốn là một trò chơi không lối thoát mà!


Từ trong bếp, bác sĩ Đường nhìn ra bên ngoài. Trong lòng bà lại càng thêm mối hồ nghi. Liệu có phải…người đàn ông đó thích Kim Ngân? Biết đâu được đấy, trên đời này có rất nhiều người giống nhau. Hơn nữa mười năm đã qua rồi, Vĩnh Khanh năm xưa mấy ai còn nhớ tường nhớ tận? Rất có thể, người đàn ông này chính là người mà Kim Ngân đã vô tình gặp được. Và vì anh ta quá giống Vĩnh Khanh cho nên cô mới đưa anh về gặp Hoàng Mai để cô ấy được vui.


Chỉ có thể kết luận được như thế, bà Đường liền thở dài. Bà vốn không tường tận câu chuyện của họ, nhưng đứng ngoài cuộc, bà có thể thấy rõ những diễn biến này đang đi theo một chiều hướng nào. Nếu Người đàn ông kia là Vĩnh Khanh, thì anh không thể nào luôn xuất hiện với Kim Ngân như thế được.


Bởi cả Hoàng Mai và Kim Ngân từng nói, Vĩnh Khanh hận Kim Ngân!
.
.
.
Tại một quán cà phê tương đối yên tĩnh. Tiếng nhạc du dương, uyển chuyển như làn khói đang bốc lên từ tách cà phê của Hữu Quân. Anh chăm chú nhìn người con gái trước mặt, môi hơi mím lại, để lộ má lúm đồng tiền duyên dáng.


Ở xa xa, có mấy cô phục vụ không ngừng hướng mắt nhìn về phía đôi trai gái này. Trong đôi mắt như ánh lên niềm ngưỡng mộ vô cùng.


- Cậu xem kìa, dù có thế nào thì tớ cũng thấy anh chàng đó rất quen!


- Ý, đó chẳng phải là Hữu Quân hay sao?


Một cô nghe thấy vậy liền quay ra hỏi lại:


- Hữu Quân? Sao nghe tên quen thế?


Ngay lập tức, cô nhận được rất nhiều cái lườm của mấy cô bạn bên cạnh. Theo sau đó là một lời giải thích hết sức chán nản nhưng cũng rất đầy đủ:


- Cậu có cần “đồ đá” đến mức đó không? Báo chí sinh ra với cậu đúng là chỉ tổ mang đi đốt bếp. Tớ nói cho cậu hay, Hữu Quân chính là nam diễn viên mới nổi gần đây. Anh ấy dạo này rất nổi trên báo chí với các thông tin xoay quanh vai nam chính “rất muốn yêu em” của anh ấy. Tuy phim chưa bấm máy, nhưng anh ta hiện nay đang rất sốt. Ai cũng nói anh cướp mất vai của Văn Đức – con trai ông đạo diện nổi tiếng Văn Dương. Đã vậy, đây còn là một bộ phim thuộc hàng bom tấn của làng giải trí Việt do AP sản xuất. Hữu Quân nhờ đó đã nổi nay còn nổi hơn.


Khi cô bồi bàn kia vẫn thao thao bất tuyệt thì ở bên này, các cô gái khác đã ôm khay đựng cà phê với ánh mắt long la long lanh. Nụ cười trên khuôn mặt như có cả mơ ước và ngưỡng mộ. Họ lại nhìn về phía người con gái xinh đẹp, kiêu kỳ đang ngồi đối diện Hữu Quân kia. Sau đó, một cô nói với vẻ khó hiểu:


- Tại sao nãy giờ họ không nói với nhau câu nào thế?


- Họ nói gì cũng phải báo cáo cho cậu biết sao?


- Không – Cô phục vụ này vội vàng lên tiếng phân bua – Ý của mình là tại sao Hữu Quân lại chỉ ngắm cô ta mãi vậy? Anh ấy rõ ràng là không nói câu nào mà.


Mấy cô gái khác nghe vậy cũng hiếu kỳ quay ra quan sát đôi nam nữ kia. Đúng là họ chẳng nói với nhau câu nào. Cà phê trước mặt vẫn bốc hơi nghi ngút, tiếng nhạc vẫn êm đềm bên tai, nhưng lại chẳng có một ngôn ngữ giao tiếp nào được sử dụng giữa hai người.


- Làm cái gì mà đứng túm năm tụm ba ở đây thế? Khách kêu từ nãy tới giờ rồi!


Giọng nói ồm ồm của ông chủ vang lên khiến mấy cô gái phục vụ kia vội vội vàng vàng trở về thế giới thực tại. Ai nấy đều thầm bĩu môi với ông chủ rồi ôm khay đi làm công việc của mình, không để ý đến đôi nam nữ kia nữa.


Ở bên này, Linh chợt ngẩng đầu lên nhìn Hữu Quân. Cô nở một nụ cười rất thân thiện, khác xa hoàn toàn với vẻ đẹp kiêu kỳ của cô.


Bao năm không gặp, Hữu Quân thay đổi nhiều quá. Từ ngoại hình cho tới tính cách. Anh đã thay đổi tới nỗi lần gặp đầu tiên sau hai năm xa cách, cô không thể nhận ra. Đến tận bây giờ Linh vẫn còn ngỡ ngàng tự hỏi lòng: Rốt cuộc thì đây có phải là Hữu Quân thuần khiết ngày xưa của cô hay không?


Thời gian quả nhiên rất có sức công phá. Một Hữu Quân ngốc nghếch ngày nào nay đã thành một ngôi sao nổi tiếng. Trong đôi mắt anh chỉ có vẻ lạnh lùng, cao ngạo. Khi ánh mắt ấy nhìn Linh, tuy cô vẫn cảm nhận được tình cảm của anh, nhưng nó không hề giống trước kia nữa rồi.


Linh đưa tay với lấy tách cà phê, sau đó nguấy đều. Cà phê bị lực tác động, va đập vào thành tách, tạo và một vòng xoáy nhỏ. Tựa như lực hút của thời gian, những điều trước kia ngỡ mãi mãi bên ta, thì cuối cùng vẫn là xa ta. Chúng đều bị hút vào một khoảng không màu đen thăm thẳm.


Đến tột cùng, con người cũng không thể thắng được thời gian!


- Làm cái gì mà nhìn em mãi thế? – Linh hỏi.


Hữu Quân không hề né tránh, anh vẫn nhìn cô đáp:


- Hai năm không được nhìn thì bây giờ phải nhìn cho đã chứ! Em ki bo thế sao?


Linh bật cười.



Khẩu khí không tồi, đối đáp rất hay. Hữu Quân ngày xưa nếu bị cô nói như thế sẽ lập tức cúi mặt xuống, hai tai đỏ lựng lên rồi lắp bắp không thành câu. Nhưng Linh hiểu, tất cả đã khác rồi…Hữu Quân bây giờ đã không còn là Hữu Quân của ngày trước nữa.


- Hai năm qua anh sống thế nào? – Linh vội chuyển đề tài.


Hữu Quân hơi ngả người ra, anh bưng cà phê lên nhấp rồi lại đặt xuống, trả lời câu hỏi của Linh:


- Chán chết. Ngày ngày chỉ học về sân khấu điện ảnh. Nhưng anh trai em cũng chưa từng bạc đãi anh. Lúc nào cũng chiếu cố nên không có ai trong công ty dám bắt nạt anh hết.


Linh cúi đầu mỉm cười. Trong lòng cô chợt nghĩ, tất nhiên là không có ai dám bắt nạt anh ấy rồi. Vì hai năm trước, chính cô đã dọa Thiên Hoàng rằng nếu để Hữu Quân mất một sợi tóc, cô sẽ cho anh ấy biết tay.


Thật may là anh trai cô đã giữ đúng lời hứa! Hữu Quân không những không mất sợi tóc nào, mà quanh người anh còn xuất hiện một ánh hào quang đầy mơ ước. Linh cười khổ, không biết ánh hào quang ấy đẹp hay xấu, nhưng dẫu sao thì nó cũng mang Hữu Quân xưa kia của cô đi xa mãi rồi.


- Thế anh đã kiếm được cô nào chưa? – Linh hỏi với vẻ đùa cợt.


Hữu Quân hơi giật mình, nhất thời không biết nói gì. Chẳng lẽ cô ấy vẫn một mực không biết rằng anh yêu cô? Anh ở nơi này đợi cô đã hai năm, tự hứa rằng nhất định phải thay đổi và cố gắng…Anh sợ mình không xứng với cô cho nên anh phải cố gắng như thế…Chẳng lẽ cô ấy vẫn hờ hững không hiểu?


Linh là một cô gái phóng khoáng. Cách sống của cô ấy khác với những người con gái mà anh đã gặp. Anh chỉ có thể đúc kết bằng ba từ là: “Rất cởi mở!” Không biết có phải cô ấy bị ảnh hưởng bởi cách sống phương tây hay không, nhưng anh cũng đã ở bên đó hai năm mà chưa hề vứt bỏ được vỏ ốc trên lưng. Chỉ tới khi gặp cô anh mới hiểu rằng bản thân mình cần phải thay đổi đến mức nào.

...
Tags: rat muonrat muon
Bình Luận Bài Viết




Cùng chuyên mục
» Hôn Ước Quý Tộc
» Yêu Em Rồi Đấy
» Cold Guy, Sanity Girl And The 1St Fiction
» Đại Tiểu Thư Đi Học
» Anh chọn ai? Siêu mẫu hay Osin?
» Này Anh! Tôi Không Phải Là Ôsin
1234...373839»
Bài viết ngẫu nhiên
» Câu Chuyện Tuổi 23
Làng giải trí Việt
Liên hệ: Trần Hữu Trí
Địa chỉ: Ba Đình - Hà Nội
Trang:1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38
U-ON