watch sexy videos at nza-vids!
wap truyen, wap doc truyen, truyen hay
home| Game Online| Đọc Truyện
Bây Giờ 11:03,Ngày 24/11/24
Thông Tin Mới
Chúng tôi đang phát triển cố gắng đem lại sự thuận tiện mới với Mhay.Us, phất đấu trở thành Wap Giải Trí, Wap Tủi Game miễn phí và là cổng thông tin giải trí mạnh nhất trên Mobile, đem lại sự hài lòng cho các bạn. Xin cảm ơn.
Hallo Star - Chat trực tuyến cùng IDOL Hallo Star - Chat trực tuyến cùng IDOL
Bạn đang cảm thấy buồn chán , muốn có người hát nhảy cho mình xem. Thì còn chần chừ gì nữa mà không truy cập ngay vào Hallo Star để thưởng thức các Hot girl hát hay nhảy đẹp . Chắc chắn bạn sẽ rất hài lòng khi đến với Hallo Star - Chat cùng ngôi sao.
» »
Đang xem: 1 | Lượt xem: 5287

"Rất muốn"


» Đăng lúc: 12/03/15 06:50:24
» Đăng bởi: Admin
» Chia Sẻ:SMS Google Zing Facebook Twitter yahoo

Hữu Quân ngồi trên ghế, đọc lại kịch bản một lần nữa. Hình tượng trong phim của anh không khác so với đời thực là mấy. Anh vẫn mặc một bộ quần áo trắng, vẫn là một anh chàng trong mơ của biết bao nhiêu cô gái. Và anh, sẽ phải gặp oan gia của đời mình trong một vụ đụng xe.


- Em ngồi đây được chứ? – Một tiếng nói nhỏ nhẹ vang lên.


Hữu Quân không ngẩng đầu lên, mắt anh vẫn nhìn vào kịch bản rồi nói:


- Cứ tự nhiên.


Quyên Vỹ mỉm cười rồi ngồi xuống. Cô không đọc lại kịch bản mà chỉ hướng mắt nhìn những con người đang dựng cảnh. Đêm qua cô đã không ngủ, vì hồi hộp mà không ngủ. Chẳng hiểu sao khi nghĩ mình đóng phim cùng anh, cô lại hồi hộp đến như thế! Vẫn biết rằng cô và anh sẽ không bao giờ có thể, nhưng cô lại không làm chủ được trái tim của mình.


- OST mà anh sáng tác em đã nghe qua. Rất hay đó! – Quyên Vỹ mở lời khen ngợi.


Hữu Quân gật đầu đáp:


- Cảm ơn!


- Hôm nào có thể sáng tác tặng em một bài không?


- Được!


Quyên Vỹ mỉm cười nhìn nắng tháng mười đổ dài trên mặt đất, trong lòng thấy ấm áp lạ thường. Hóa ra, chỉ một điều nhỏ nhặt thôi cũng khiến cô vui đến vậy. Với cô mà nói, hạnh phúc như một bài toán khó, cô càng cố tìm ra cách giải quyết thì càng bị nó cuốn vào những ưu phiền.


Cô có tất cả những thứ mà người khác mơ ước, nhưng cô lại không có được thứ mình cần. Cô không có được người cô yêu, cô cũng không giữ được anh ấy ở lại bên mình. Cái cô có, chỉ là một tiếng “được” từ anh mỗi khi cô muốn một việc gì đó. Linh hồn và thể xác vốn là hai thứ hoàn toàn khác nhau, mà cái cô cần là linh hồn, là trái tim anh. Tiếc rằng đó chỉ là mộng tưởng của riêng cô mà thôi.


Đạo diễn vỗ tay ra hiệu tất cả vào vị trí, chuẩn bị cho cảnh quay đầu tiên. Hữu Quân đặt kịch bản xuống bàn, sau đó ánh đứng dậy và đưa tay ra trước mặt Quyên Vỹ, nói với một giọng rất lịch sự:


- Hợp tác vui vẻ!


Quyên Vỹ nhìn bàn tay rộng lớn, rồi lại hướng mắt lên nhìn người con trai cao lớn trước mặt mình. Anh ấy vẫn vậy, chưa bao giờ thay đổi. Hai năm qua cô đem lòng yêu anh, nhưng anh chưa một lần đón nhận. Là cô ngốc nghếch hay là do anh quá vô tâm? Thôi bỏ đi, mọi sự đều do ông trời. Duyên phận cũng thế, cô có cố cũng chỉ là tốn công dã tràng mà thôi.


Quyên Vỹ đứng dậy, nắm lấy bàn tay của Hữu Quân rồi đáp lại:


- Hợp tác vui vẻ!


Đạo diễn ở đằng xa luôn miệng hối thúc. Ở trong này, thời gian và cảnh vật như đang ngừng lại. Nắng vẫn đổ dài trên mặt đất, chút bụi trần đầu đó vương vào con tim. Quyên Vỹ thấy trong mắt mình như bị nắng nhuộm vàng, cô thấy lòng thanh thản lạ lùng. Vẫn biết buông tay thực không mấy vui vẻ, nhưng cứ đeo mãi một hòn đá nặng trên lưng có khi còn mệt mỏi hơn.


Mong là sau này, tất cả đều sẽ tìm được một vùng trời cho riêng mình.
.
.
.


Trong một tiệm hoa nhỏ, Kim Ngân ngồi giở từng trang báo ra đọc. Vụ giám đốc AP mất tích đang dần lắng xuống. Kim Ngân đọc qua thì thấy hình như người nhà của anh đã đứng ra nói rằng: Vĩnh Khanh chỉ đi du lịch chứ không hề có chuyện mất tích. Kim Ngân thầm cười nhạt, nếu anh ta đi du lịch thì đúng là ông trời đã mở một con đường sống cho cô. Chỉ tiếc là vài ngày trước, anh ta đã suýt giết chết cô. Nghĩ tới đây, Kim Ngân chợt rùng mình, trong lòng như có luồng khí lạnh chạy dọc.


Mấy ngày nay cô không gặp Vĩnh Khanh, và anh ta cũng không tới làm phiền cô. Cuộc sống của cô cứ bình lặng trôi qua như vậy, nhưng chẳng ai biết sau cái bình lặng ấy sẽ là những sóng gió gì đang chờ cô. Kim Ngân đã quá mệt mỏi rồi, cô thấy mình như bị ai đó rút mất từng hơi thở. Tựa như một bông hoa mất rễ bị mặt trời rọi vào, và nó đang héo hon đi từng ngày.


Kim Ngân đặt tờ báo xuống, suy nghĩ lung lắm. Nếu Vĩnh Khanh đã tìm tới đây rồi thì anh ta muốn làm gì cô? Kim Ngân chợt nghĩ nếu anh muốn dày vò cô thì có lẽ cô đã có đủ sức để chịu đựng rồi. Cô đã sống trong đau khổ mười năm, ngay cả cái chết cô cũng không sợ, sự dày vò của anh còn có nghĩa lý gì nữa đây?


Năm nay Kim Ngân 28 tuổi, còn Vĩnh Khanh thì 33, cả hai đã chẳng còn trẻ gì nữa, sống thế này âu cũng là cho qua ngày đi. Cô còn gì để mất nữa đâu!


Đang suy nghĩ thì cửa tiệm bỗng nhiên mở ra, một người bước vào và nói:


- Xin chào, có thể bán cho tôi một bó hoa hồng được không?


Kim Ngân nhìn vị khách vừa tới. Sau đó, cô liền thốt lên bằng một giọng kinh ngạc:


- Đức Trung, sao lại là anh?


Đức Trung đứng trước lối ra vào, ánh sang nhất thời bị anh che lấp, khiến một khoảng không gian như chìm vào bóng tối. Đức Trung mỉm cười, một nụ cười ấm áp như thường lệ. Bộ comple trên người như tỏa sáng cùng nụ cười của anh.


Sau đó anh không trả lời Kim Ngân mà nhìn ngắm khắp tiệm, rồi mỉm cười nói:


- Chà, giờ thành cô chủ tiệm hoa rồi.


Kim Ngân cười, đáp:


- Đây là tiệm hoa của mẹ em. Em chỉ bán hộ thôi.


Đức Trung gật đầu tỏ vẻ hiểu ý. Anh nhìn Kim Ngân ngồi giữa một rừng hoa, dáng vẻ cô đơn khôn cùng. Thực ra, đây chỉ là một tiệm hoa nhỏ, rất nhỏ, nhưng nhìn Kim Ngân ngồi giữa những chậu hoa, Đức Trung có cảm giác trước mặt anh là một cô gái cô đơn lạc giữa những phồn hoa, hư vinh của đời.


Đây là một rừng hoa, một rừng hoa ngút ngàn tầm mắt.


Đức Trung bước tới, kéo một chiếc ghế rồi ngồi xuống cạnh cô, nói:


- Bán cho anh một bó hồng miễn phí, được không?


Kim Ngân bật cười:


- Tất nhiên là được rồi. Coi như trả tiền xe hôm trước anh đưa em về.


Đức Trung cũng cười, nhưng là cười bất lực. Cô ấy vẫn thế, vẫn cứ sòng phẳng với anh. Anh biết vậy, nhưng lại luôn để hy vọng làm mất đi lý trí. Thực ra, anh đã định cho mình một vị hôn phu từ rất lâu rồi, là một cuộc hôn nhất mang tính chính trị. Cũng là do bố anh muốn thế. Song đời quả thực không như ta muốn, Kim Ngân bất ngờ xuất hiện trước cuộc đời anh một lần nữa, khiến anh lại một lần nữa phải phân vân.


Vài ngày trước, khi anh tới đây gặp Vĩnh Khanh, anh đã đánh cậu ta một trận. Đánh tới nỗi bàn tay tím bầm lên. Vậy mà Vĩnh Khanh không hề đánh lại một chút nào. Thậm chí, cậu ấy còn đứng yên để anh giáng từng cú đấm



nhiều quá vậy!".


Tiếng nói vừa lớn vừa hung ác lại vang lên trong điện thoại, nhưng không dọa đến cô, ngược lại còn làm cô mừng phát khóc, vì cô đang chờ đợi giọng nói này đây.


"Dạ, xin lỗi". Cô vội vàng nhẹ giọng, sau đó nhịn không được nói. "Tôi vẫn luôn chờ điện thoại của anh".


"Làm chi, yêu tôi từ cái nhìn đâu tiên rồi sao, mới gặp nhau tối qua, nhanh như vậy đã nhớ tôi?".


Mạnh Thiên Bình nhất thời sửng sốt một chút, đầu đột nhiên ngớ ra. "Cái gì?". Cô giải thích. "Không phải, tôi không có yêu anh từ cái nhìn đầu tiên đâu nha, cũng không có nhớ anh, tôi ".


"Thật đả thương người".


Cô lại ngây người ngẩn ngơ. "Cái gì?".


"Tôi nói cô thật đả thương người, tôi bộ dạng đẹp trai lai láng như thế, bao nhiêu phụ nữ nhất gặp lần đầu đã yêu, gặp lần hai ái mộ, gặp lần ba đã muốn gả cho tôi, vậy mà cô nói cô không yêu tôi từ cái nhìn đầu tiên, cũng không nhớ tôi, thật đả thương người".


"Tôi…". Cô có phải không cẩn thận nói sai, chọc anh ta tức giận rồi không? Nhưng cô không yêu anh ta từ cái nhìn đầu tiên thật mà, thậm chí trên thực tế đã quên mất anh ta trông thế nào, chẳng lẽ vì lấy lòng anh ta mà trợn mắt nói dối, lừa gạt anh ta sao?


"Tôi… Thật xin lỗi". Cô vẫn không có cách nào làm được.


"Chẳng lẽ cô không biết thời biết thế nói dối một lần sao?". Anh thầm oán nói.


"Xin lỗi". Mạnh Thiên Bình lại giải thích, giọng không tự chủ được nghẹn ngào. "Không được xin anh đừng tức giận, đừng hủy không cho tôi mượn tiền nha? Tôi đồng ý làm mọi thứ, chỉ cần anh cho tôi mượn một trăm vạn, tôi van xin anh, làm ơn đừng tức giận được không?".


"Hừm, tôi chưa nói không cho cô mượn mà, cô khóc cái gì? Lại khóc nữa tôi sẽ không cho mượn tiền đâu!".


"Tôi không khóc, không khóc". Cô vội vàng lau đi nước mắt trên mặt. "Chỉ là tôi bị cảm, không có khóc đâu, không khóc".


"Có hay không khóc tôi nhìn là biết. Ra đây đi, tôi đang đứng trước cửa nhà cô". Nói xong, ngắt điện thoại.


Mạnh Thiên Bình giật mình sửng sốt một chút.


Đứng trước cửa nhà cô? Thật vậy chăng?


Cô không chút nghĩ ngợi phóng xuống lầu, nhưng đột nhiên đứng sững lại trước cổng lớn, đưa tay lau đi nước mắt trên mặt và nước mắt trong hốc mắt, hít hít cái mũi, dùng mu bàn tay lau dưới mũi, xác định không có chi tiết nào tố cáo cô đã khóc, mới đẩy cánh cửa sắt loang lổ ra, quay đầu hết nhìn đông lại nhìn tây tìm kiếm thân ảnh trong trí nhớ, cho dù căn bản thân ảnh đó mờ như sương.


"Pin! Pin!".
( truy cập để đọc nhiều truyện teen hay nhất )
Chiếc xe Benz đỗ ven đường phát ra hai tiếng còi thu hút sự chú ý của cô, cô lập tức chạy tới, trực giác mách bảo nhất định là anh.


Cửa sổ xe Benz hạ xuống khi cô tiến lại gần, sau đó trong xe truyền đến một câu. "Lên xe".


Giọng Dịch Tử Xá có chút hung hăng, còn lớn hơn so với người bình thường một chút, nên nhận ra rất dễ.


Xác định là anh xong, cô không chút do dự mở cửa ngồi lên xe, âm thầm thề nhất định phải nhớ kĩ diện mạo của anh.


Cô quay đầu về phía anh, trong nháy mắt ngây ngốc ngơ ngẩn cả người.


Người đàn ông này quả là đẹp trai, đúng là người tối qua khiến cô có cảm giác như gặp phải lưu manh ư?


Mày kiếm mắt sáng, ánh mắt lợi hại, mũi cao thẳng với hai cánh mũi no đủ, nghe nói người như vậy thường có tài. Cánh môi hơi mỏng, có vẻ bạc tình, lạnh lùng nguy hiểm nhưng cũng rất gợi cảm. Cằm anh ngay ngắn, râu vẫn chưa cạo, nhưng không hề tạo cho cô cảm giác như một tên dơ bẩn, ngược lại còn thấy rất nam tính hấp dẫn…


"Còn dám nói cô không yêu tôi từ cái nhìn đầu tiên, gặp lần hai đã ái mộ, cô nhìn coi, nước miếng chảy xuống tận đây".


Cái gì? Nước miếng?


Mạnh Thiên Bình theo phản xạ lập tức đưa tay gạt nước miếng, làm sao biết Dịch Tử Xá lại đột nhiên cười to lên, làm cô hậu tri hậu giác phát hiện ra mình bị lừa.


Cô nhịn không được nhíu mày trừng anh, anh lại nhếch miệng mỉm cười với cô, bộ dáng đẹp trai quá làm cô thiếu chút nữa quên thở.


"Tôi rất đẹp trai đúng không?". Tâm tình anh rất tốt, không thể coi nhẹ phản ứng há hốc mồm vừa rồi của cô khi thấy anh.


Mạnh Thiên Bình trừng mắt nhìn , đột nhiên cả người cứng đờ cúi mặt xuống.


Trời ơi, vừa rồi cô mới làm gì thế, nhìn một người đàn ông xa lạ từ đầu đến chân đến hồn xiêu phách lạc. Cô chưa bao giờ như thế, tình trạng như bây giờ làm gì con tâm tình đi thưởng thức diện mạo người ta, cho dù đối phương có mê người, có đẹp trai thì cũng thế thôi.


Cô sao lại thế này? Sao có thể quên tình cảnh gian nan trong nhà, cho dù ngắn ngủi vài giây cũng không thể, cô rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?


"Làm sao lại cúi đầu, đệm lót chân có rớt tiền để lụm à?".


Một cái đầu thình lình tiến đến trước mặt cô, làm cô giật mình, hại cô ngồi thẳng dậy, đầu đập một cái lên đệm dựa lưng phía sau.

...
Tags: rat muonrat muon
Bình Luận Bài Viết




Cùng chuyên mục
» Hôn Ước Quý Tộc
» Yêu Em Rồi Đấy
» Cold Guy, Sanity Girl And The 1St Fiction
» Đại Tiểu Thư Đi Học
» Anh chọn ai? Siêu mẫu hay Osin?
» Này Anh! Tôi Không Phải Là Ôsin
1234...373839»
Bài viết ngẫu nhiên
Làng giải trí Việt
Liên hệ: Trần Hữu Trí
Địa chỉ: Ba Đình - Hà Nội
Trang:1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38
U-ON